Chương 23: Nghỉ Phép (P2)
Chương 23: Nghỉ phép (P2)
Sớm hôm sau bọn họ tự nhiên tỉnh giấc, cảm thấy rất sảng khoái. Bọn họ thực sự cảm nhận được cái gì gọi là mặt trời lên cao. Ánh ban mai chiếu thẳng trên mặt, có chút nóng ấm.
Vương Tuấn Khải đi tới vòi nước, Vương Nguyên đặt một cái chậu bên cạnh anh. Lúc anh vặn vòi nước, nước chảy ra, cậu đưa tay ra hứng. Cảm giác lành lạnh truyền đến, vô cùng thoải mái. Mấy vết muỗi cắn trên chân cậu cũng đã tiêu tan, mặc quần sooc, chân cậu trắng như thường.
Vương Nguyên chỉ dùng sữa rửa mặt, không có xoa thêm cái gì, còn Vương Tuấn Khải lại dùng khăn mặt rửa sạch mặt, sau đó mới đi ăn cơm.
Ông chủ trang trại thời gian này đang rất bận, cho nên ngủ dậy chỉ nấu một nồi cháo, sau đó đi ra ngoài trang trại làm việc. Lúc trở về thì cháo cũng đã nguội, ông ta mới vội vã ăn hai bát, rồi lại đi làm tiếp.
Vương Tuấn Khải múc thêm một bát cháo cho cậu. Cháo chỉ có một ít đậu xanh, nhìn không đẹp mắt lắm nhưng lại rất ngon miệng.
Trên bàn còn có một đĩa dưa chua muối, đậu đũa, gia vị vô cùng đặc biệt.
Vương Nguyên rất thích ăn cải trắng, nghe nói chỉ cần ngâm trong nước muối hai ngày là có thể ăn. Cậu cảm thấy việc này thật kì diệu, liên tục nói sau này trở về sẽ tự mình làm.
Ăn cơm xong, Vương Tuấn Khải liền kéo cậu đến một dòng sông nhỏ gần đó đi câu cá. Vương Tuấn Khải thấy anh rất thành thạo liền hỏi: "Có phải hồi bé anh không được chơi đùa thỏa thích nên bây giờ chơi bù không?"
"Lẽ nào em khi còn bé đã từng?"
Cậu bĩu môi không thèm nói.
Anh xắn quần lên cao. Vương Nguyên trong lòng thầm nghĩ lần này rất may là cậu không mặc quần dài. Lúc nãy anh có cầm theo một cái túi, giờ cậu mới biết anh muốn tới đây để mò ốc nước ngọt. Loại ốc này rất nhỏ, bám vào các tảng đá, chỉ cần đưa tay ra cua một lần là được rất nhiều.
Vương Nguyên thấy vật gì động, định vươn tay ra thì bị Vương Tuấn Khải ngăn lại: "Đừng cử động!"
Anh giơ tay ra bắt được một con cua rất to: " Càng nó kẹp vào sẽ rất đau đấy."
Vương Nguyên sửng sốt nhìn anh tóm con cua bỏ trong túi.
Anh cứ bận rộn. Còn cậu cứ ngồi trên phiến đá, hai chân đong đưa trong nước, vô cùng an nhàn, tự do tự tại.
Vương Tuấn Khải xoay người nhìn cậu vợ nhỏ của mình, cậu giống như một cậu bé vừa phát hiện ra bí mật gì đó, dường như rất biết cách hưởng thụ cuộc sống. Anh lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn, tiếp tục công việc.
Hai người quay về sau khi đã thu hoạch được rất nhiều. Đêm đó bọn họ có một bữa ăn rất ngon, với món cua rang.
Đương nhiên, phụ nữ ở đây đều làm được mấy món này, bọn họ cho rất nhiều loại gia vị, màu sắc món cua trở nên vàng rực rất ngon mắt, dường như không cần ăn cũng biết được mùi vị ngon thế nào.
Vương Nguyên nhất định phải bóc hết vỏ rồi sau đó mới ăn thịt cua bên trong. Vương Tuấn Khải đưa cho cậu một cái càng cua rất to, đúng là thịt ở càng cua là ngon nhất!
Ốc thì phải vài ngày sau mới có thể chế biến thành món ăn, vì trong mình nó chứa rất nhiều cát, cần phải ngâm trong nước để cát ra hết.
Kỳ thực còn có một cách khác nhanh hơn nhưng Vương Nguyên không thích, Vương Tuấn Khải đành phải làm, anh dùng kìm bẻ gãy chôn ốc cho cát ra hết.
Vương Nguyên mỗi ngày đều đến nhìn ngắm những con ốc nhỏ đáng yêu này, dường như không đến xem thì sẽ nhớ. Vương Tuấn Khải thấy vậy không khỏi lắc đầu.
Chế biến ốc nước ngọt có chút phiền phức, cần rất nhiều loại gia vị: hạt tiêu, ớt, dưa chua... tất cả cho vào bát. Thời gian luộc có chút lâu hơn bình thường. Sau đó, rất nhiều người ngồi quây quần, mỗi người trong tay cầm một cái tăm, xúc một ít ốc vào bát. Lúc đầu Vương Nguyên ăn thật chậm, dùng tăm khêu thịt ra, sau đó mới ăn, rồi tiếp tục khêu nốt phần thịt ở sâu trong mình ốc. Cách ăn này rất phiền toái nhưng Vương Nguyên vô cùng thích thú.
Cậu thích thú đến nỗi không quan tâm tới xấu đẹp thế nào, tay đầy dầu mỡ nhưng cũng không bận tâm, ăn vui vẻ cùng mọi người. Lúc đầu không phát hiện, ăn xong mới cảm thấy vừa chua vừa cay. Ban đêm, cậu bắt đầu đau bụng.
Vương Tuấn Khải đưa tay xoa trên bụng cậu.
Cậu nhìn trần nhà, chẳng có gì đẹp, toàn mạng nhện, cậu cảm thán:
"Xem ra đúng là cái gì cũng phải trả giá."
"Cái chính là do em thể chất không tốt."
Cô trừng mắt lườm anh: "Có điều thực sự ăn rất ngon."
"Cho nên em đáng bị đau."
Vương Nguyên xoay người không để ý tới anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro