Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Chương 17: Cảnh còn người mất (2)

Suốt một tháng ròng rã, Vương Tuấn Khải không trở về biệt thự nhà họ Vương. Anh không còn là anh của thời niên thiếu nữa, không thể luôn hiền lành rộng lượng. Anh có suy nghĩ của mình, cũng không hề muốn thỏa hiệp. Mà vốn dĩ trong lòng anh cũng chưa từng nghĩ qua chuyện mình sẽ lấy người vợ như thế nào. Cũng không hề tưởng tượng ra cuộc hôn nhân của mình như thế nào. Mấy năm nay, anh đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng cũng đã mất đi nhiều thứ. Ở nước ngoài sáu năm, anh cũng hẹn hò với vài người bạn gái, thực sự không phải là để giết thời gian, nhưng không ai trong số họ khiến anh nảy sinh ham muốn, cho nên cứ day dưa mãi như vậy.

Nhưng dù cho chưa từng suy nghĩ về chuyện đó, anh cũng hiểu rõ rằng, người mà anh lựa chọn làm vợ, nhất định không phải là Vương Nguyên.

Thật ra hiện tại Vương Tuấn Khải đang rất chán nản, mỗi ngày chỉ ở hai nơi, công ty và nhà riêng. Điều này so với thời anh đi học, thực sự còn tẻ nhạt hơn, khiến cho anh mỗi lúc một cảm thấy áp lực. Mỗi ngày anh đều phải xử lý tài liệu, công văn, sau đó lại lái xe về nhà. Cứ như thế đi đi về về, dường như mãi mãi không có điểm dừng.

Thế nhưng, bất cứ lúc nào, chỉ cần Vương Miên gặp phải chuyện gì, gọi điện thoại cho anh, anh liền không do dự mà đi tới chỗ hẹn.

"Vẫn là anh Khải tốt với Miên Miên nhất, biết rõ Miên Miên thích ăn nhất vịt om." Vương Miên tươi cười hớn hở trước một bàn đầy thức ăn.

Vương Tuấn Khải lắc đầu:

"Thật hết cách với em. Vừa nhìn thấy đồ ăn là có thể nghĩ ngay tới món này."

"Không được cười em." Vương Miên cau mày ra lệnh.

Vương Tuấn Khải lấy đôi đũa đảo vào trong nồi thức ăn đang sôi sùng sục, gắp đùi vịt đặt vào bát Vương Miên. Cậu khẽ cười, đưa lên miệng ăn. Vương Tuấn Khải còn không kịp nhắc nhở, cậu liền rên nhẹ một tiếng, rõ ràng bị bỏng.

Vương Tuấn Khải lập tức đưa tới một ly nước.

Vương Miên uống một chút, sau đó tiếp tục cùng con vịt khai chiến.

Vương Tuấn Khải vốn không muốn ăn, nhìn cậu ăn như vậy dường như tâm tình anh cũng tốt dần lên, vẻ lo lắng cũng vì thế mà nguôi dần đi.

Vương Miên không bằng lòng, cậu lắc đầu:

"Anh mau ăn đi. Nhìn anh như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của em."

Vương Tuấn Khải lúc này mới lại cầm đến đôi đũa.

Vương Miên vừa tốt nghiệp đại học, thời gian này đang bận rộn tìm việc làm.

Cậu là một con người rất chăm chỉ, rất nỗ lực. Hiện giờ, cậu tuy còn chưa từng đi thực tập, nhưng với thân phận của cậu, chuyện việc làm rất dễ giải quyết. Cậu tìm tới anh, nhất định là có chuyện, nhưng nếu cậu chưa nói, anh cũng sẽ làm như không biết.

"Đã rất lâu rồi không được ăn bữa cơm như thế này." Vương Miên tự đáy lòng cảm thấy thỏa mãn.

"Công việc tuy quan trọng nhưng cũng không thể hành hạ bản thân được."

"Cảm ơn lãnh đạo dạy bảo, em nhất định không phụ sự mong đợi của anh."

Vương Tuấn Khải lắc đầu, tâm tình cũng dường như tốt hơn. Vương Miên yên lặng ăn trong chốc lát. Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh. Hôm nay anh có chút khác nên cậu cảm thấy lạ lẫm. Nhưng cậu biết rõ, anh vẫn là anh Khải của cậu.

"Anh Khải, anh gần đây tâm tư không tốt sao?"

"Miên Miên vì sao hỏi như vậy?"

"Bởi vì anh Khải cho dù có cười, nhưng ẩn chứa bên trong nụ cười ấy lại cất giấu một nỗi cô đơn." Vương Miên khẽ nói. Cậu không muốn anh như vậy, tuyệt đối không muốn.

"Anh nhớ em không phải học tâm lý học mà!"

"Anh lại đánh trống lảng rồi." Vương Miên không lưu tình mà vạch trần, sau đó trầm tư một lát.

"Bởi vì chuyện với anh hai sao? Em đã nghe mẹ nói rồi."

Vương Tuấn Khải mặt không hề biến sắc nhưng sâu trong đôi mắt hiện rõ tia kinh ngạc.

"Anh Khải, anh phản đối việc hôn sự này, đúng không?" Cậu dò xét anh.

"Thực ra, anh hai cũng không muốn, hiện tại anh đang nhốt mình trong phòng. Nếu như..." Cậu không nói thêm gì nữa, bởi vì cậu thoáng thấy Vương Tuấn Khải sắc mặt trầm xuống.

"Ăn no rồi? Anh phải đi trả tiền."

Vương Tuấn Khải sau đó không về công ty mà lái xe đi vòng quanh trong thành phố, không có phương hướng, không có lộ trình nhất định. Suy nghĩ của anh dường như rất xa, rồi lại rất gần. Nhưng nét mặt của anh một mực bình tĩnh, tựa như lúc anh về nước, Vương Miên có nói: rõ ràng anh ở rất gần như vậy, nhưng lại cảm thấy anh thật xa, thật xa.

Vương Tuấn Khải dừng xe ở bờ sông, sau đó xuống xe. Anh dựa người vào hàng rào bảo vệ, ánh mắt lộ ra một tia thâm thúy không ai biết. Bây giờ vẫn còn sớm, nhưng anh vẫn muốn thời gian trôi qua nhanh một chút. Dường như là muốn tự lừa gạt bản thân rằng anh tới đây để thưởng thức cảnh đêm, thế nhưng hiện tại rõ ràng là ban ngày. Anh nhìn về phía xa. Không cái gì, có lẽ có, nhưng trong mắt anh lại chỉ là một cảnh mênh mông. Anh lấy ra một cái bật lửa. Anh bật lên vài lần, nhìn thấy lửa rồi lại dập tắt, cứ như vậy nhiều lần. Đã qua hồi lâu, anh mới cầm lấy một điếu thuốc đưa lên trên. Anh nhìn điếu thuốc liên tục tỏa ra vài tia khói xanh, sau đó ném nó vào thùng rác. Anh vào trong xe, nhanh chóng rời đi.

Anh chạy xe rất nhanh, thậm chí vượt mấy lần đèn đỏ, nhưng anh không quan tâm.

Vừa trở về tiểu khu, anh liền đến biệt thự của Vương gia.

Anh ngồi trên sofa. Âu Thục Lợi lập tức bưng lên cho anh một ly trà. Trà rất thơm.

"Cảm ơn dì."

Vương Phong ngồi đối diện, nụ cười tự nhiên nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa ý vị sâu xa.

"Nghe nói Nguyên Nguyên bị ốm, cho nên con tới thăm. Không biết có thể hay không?" Trong mắt anh mang theo ý hỏi.

"Đương nhiên là được " Âu Thục Lợi cười.

"Đứa trẻ này đã lớn rồi, không như trước kia hay ra ngoài chơi nữa, suốt ngày chỉ đóng cửa ở trong phòng."

Vương Phong lạnh nhạt:

"Thật không biết nó giống ai."

Vương Tuấn Khải không để ý ánh mắt dò xét của bọn họ.

"Con có thể đi xem cậu ấy được không?"

"Đương nhiên có thể."

Vương Tuấn Khải đi vào phòng của Vương Nguyên. Cậu đang nằm trên giường. Thời tiết vốn đang nóng mà cậu lại trùm chăn. Nghe thấy tiếng động, cậu cũng không hề tò mò xem đó là ai, vẫn cứ nằm bất động.

Vương Tuấn Khải cũng không hiểu sao, rõ ràng là cậu không hề có chút mảy may động tĩnh nào, nhưng lại khiến anh cảm thấy cậu đã tỉnh.

"Chống đối như vậy có ý nghĩa sao?" Anh nói.

Vương Nguyên lúc này mới quay đầu lại, trong mắt cậu có tia phòng bị xen lẫn kinh ngạc. Cơ bản là không ngờ anh sẽ đến.

"Đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn anh, thực tế anh cũng không biết tại sao lại đến." Giọng điệu của anh ân cần, không có chút nào là đùa cợt,lại làm cho cậu tự đáy lòng không thoải mái.

"Cửa phòng em bên phải phía sau. Mời quay người, đi thẳng, quẹo trái. Đóng cửa giùm em. Cảm ơn." Cậu nằm xuống, quấn chăn quanh người mình. Cậu mặc đồ ngủ nên cũng không có ý định nói chuyện với anh lâu.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, có lẽ vì cậu chưa rửa mặt, sắc mặt có chút mệt mỏi, mái tóc rối bời. Nhưng anh lại thấy cậu dễ thương và xinh đẹp. Anh vẫn đứng im.

"Anh nhớ là anh không có đắc tội với em."

Vương Nguyên nở nụ cười:

"Lẽ nào anh đến đây chỉ để thăm dò xem anh có đắc tội với em không?"

Vương Tuấn Khải không muốn thấy điệu bộ làm nũng này của cậu, cũng không có ý định nhiều lời.

"Chẳng lẽ là vì phản đối chuyện hôn nhân này mà chống đối với cả anh?"

Vương Nguyên quay đầu.

Vương Tuấn Khải ung dung:

"Xem ra em thật sự thích người con trai kia."

"Có liên quan gì tới anh?"

"Em nói xem, nếu như anh chấp nhận cuộc hôn nhân này, liệu có liên quan không?"

"Anh!..." Vương Nguyên trừng mắt. Nhưng cũng chỉ có vài giây, cậu lập tức khôi phục nụ cười.

"Ông chủ nổi tiếng của Trùng Khánh này lại nghe theo sự sắp xếp hôn nhân đã định sẵn. Thật là khó hiểu!"

"Em không cần kích anh."

Vương Nguyên trong thâm tâm có chút chán nản. Cậu sớm đã nhận ra được anh bây giờ đã khác anh của ngày xưa. Vương Tuấn Khải ngày xưa chỉ cần cậu trêu chọc lập tức đỏ mặt đã thuộc về quá khứ rồi.

"Thế xin hỏi, Vương tổng tới đây gặp em để làm gì? Không phải muốn thấy bộ dạng đau khổ này của em chứ?"

Vương Tuấn Khải ngồi ở bên giường.

"Em vẫn thông minh như trước đây."

Vương Nguyên cảm thấy khó chịu nhưng không cách nào mở miệng, chỉ lặng lẽ mím môi

Anh nhìn cậu một lúc, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong con ngươi lại hiện ra một tia khinh miệt.

Vương Nguyên lúc này mới nghĩ đến, quả thật ba mươi năm phương Tây khác ba mươi năm phương Đông. Vương Tuấn Khải như vậy mà cũng đã biến thành bộ dạng của ngày hôm nay, xem ra nước Mỹ kia thật đúng là chỗ nào cũng có hào quang lấp lánh, ai từ đó trở về cũng đều được mạ vàng.

"Anh rất vui, mặc kệ mục đích của chúng ra có giống nhau hay không, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là một." Một lát sau anh lại tiếp tục.

"Ví dụ như anh cũng chán ghét hôn nhân như vậy."

Vương Nguyên lúc này mới nhìn anh:

"Anh có ý gì?"

"Vương Nguyên, em đã yêu hắn ta, vậy thì cùng hắn trốn đi."

Vương Tuấn Khải lấy ra một sợi dây thừng, cố định phía trên cửa sổ. Vương Nguyên bỗng nhiên hiểu điều anh muốn nói,trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng ngay lập tức vẫn là tìm một bộ quần áo sau đó chạy vào toilet thay đồ, liền đó tùy tiện cầm vài thứ cho vào túi xách.

Khi anh đem cậu đặt trên cửa sổ, thân thể cậu chậm rãi hướng xuống phía dưới, cậu mạnh mẽ nhìn về phía anh:

"Em sẽ không cám ơn anh."

Vương Tuấn Khải nở nụ cười:

"Anh cũng không cần em cảm ơn."

***

Vương Tuấn Khải đi ra ngoài, xuống dưới lầu liền trông thấy Âu Thục Lợi. Anh nhàn nhạt mở miệng:

"Vừa rồi con nói chuyện với Nguyên Nguyên, tâm trạng cậu ấy cũng không tệ lắm. Hiện tại cậu ấy đang ngủ, mọi người đừng quấy rầy cậu ấy."

Âu Thục Lợi gật đầu, không chút hoài nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #quynh2003tn