Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Chương 16: Cảnh còn người mất

Vương Tuấn Khải không còn nhớ rõ được mình làm thế nào mà kiên trì tiếp tục sống được hai năm ở Mỹ. Anh cũng đã từng hẹn hò với hai người con gái, bọn họ hoặc là dịu dàng, hoặc là xinh đẹp, nhưng dường như cũng không thể khiến cho anh mê đắm hoan lạc. Bởi vậy, lúc Vương Kiệt muốn anh về nước tiếp quản WJK, anh tất nhiên có cảm giác được giải thoát. Vừa xuống máy bay, anh ngay lập tức hiểu ra, hóa ra mình chỉ thuộc về nơi này mà thôi, chỉ có thành phố này mới có thể khiến anh tĩnh tâm.

Bắt đầu làm quen với guồng máy công việc của công ty, hiểu rõ công việc, anh tự khiến mình mệt mỏi.

Thỉnh thoảng chỉ có những lúc Vương Miên hẹn anh đi chơi mới thấy được vẻ mặt tười của anh.

Hôm nay, Trương Thập Kì lớn gan kéo Vương Tuấn Khải ra ngoài, liên tục cằn nhằn anh làm việc nhiều như vậy làm gì.

Kỳ thực, công ty trên cơ bản đã đi vào quỹ đạo, cũng không quá bận rộn. Nhưng anh vẫn không ở nhà mà chuyển tới ở tại khu nhà của công ty. Công ty quá nhàn rỗi không có nhiều việc phải làm lại khiến anh có chút mất mát. Bởi vậy lần này anh không từ chối Trương Thập Kì

Bọn họ vẫn như trước, mỗi lần tụ tập lại tìm một nơi nào đó để tiêu khiển. Rất không may, bởi vì Vương Tuấn Khải nhiều lần từ chối cho nên hôm nay đối tượng bị lôi ra làm trò tiêu khiển chính là anh.

"Tớ nói, Khải à, cậu bây giờ càng ngày càng làm cao đấy, mọi người gọi thế nào cũng không được ." Vừa thấy Vương Tuấn Khải đến, Trương Thập Kì lập tức lên tiếng.

"Ai bảo cậu ta là đại nhân công to việc lớn chứ, sao có thể chỉ cần một cuộc điện thoại mà có thể khiến cậu ta bật dậy mà đến ngay được." Vũ Tề Ngạn cũng xen vào.

Vương Tuấn Khải cười một tiếng:

"Như vậy hóa ra hôm nay người các cậu thấy là quỷ sao? Là linh hồn tớ sao?"

"Đến đây." Thiên Lục tuyệt không nể tình: "Quy tắc cũ, uống."

Vương Tuấn Khải không do dự, tiến đến nâng ly rượu lên, uống liền một hơi.

"Nhân phẩm không có nhưng tửu lượng thì vẫn còn." Thiên Lục yếu ớt nói.

Vương Tuấn Khải gật đầu:

"Dù sao thì so với các cậu, cả nhân phẩm và tửu lượng của tớ vẫn còn thua kém."

Vũ Quang Ngạn và Trương Thập Kì đều nở nụ cười.

Vũ Quang Ngạn vẻ mặt rất hiểu chuyện hỏi Vương Tuấn Khải:

"Cậu và cậu em trai kia đạt đến giai đoạn nào rồi?"

Vương Tuấn Khải liếc nhìn con người hiếu kỳ đối diện:

"Phát triển đến giai đoạn các cậu không biết."

"Gần gũi?"

"Có điều, cậu em Miên Miên này, đúng là càng ngày càng đẹp hơn. Mấy hôm trước gặp ấy mà không tin vào mắt mình." Vũ Quang Ngạn gật đầu cảm thán.

Thiên Lục dứt khoát nói:

"Nhưng ngốc hơn cậu anh trai."

Vũ Quang Ngạn và Trương Thập Kì lập tức trừng mắt nhìn hắn, sau đó vội vàng quay sang nhìn Vương Tuấn Khải.

Thiên Lục biết mình lỡ lời liền pha trò:

"Diện mạo xinh đẹp cũng vô dụng. Bây giờ cưới vợ phải chọn người thuần khiết."

"Cậu biết gì sao?" Vũ Quang Ngạn có chút hiếu kỳ.

Thiên Lục biết gần đây Vương Tuấn Khải đã không còn thân thiết với Vương Nguyên nên quyết gạt băn khoăn sang một bên mà nói luôn.

"Tớ vô tình gặp Tề Lục Vũ đưa Vương Nguyên đi bệnh biện."

"Vậy thì sao chứ! Bọn họ hẹn hò được mấy năm rồi."

"Bọn họ đến phòng khám phụ khoa."

"Có gì khó hiểu đâu! Chuyện xảy ra trước hôn nhân như vậy vốn rất bình thường mà."

Vương Tuấn Khải rút điếu thuốc, lúc này mới miễn cưỡng mở miệng:

"Các cậu đang nói ai vậy?"

Thiên Lục thấy Vương Tuấn Khải nhìn mình, liền nói:

"Chính là anh trai của thanh mai trúc mã của cậu."

Thiên Lục nói xong còn cảm thán một chút: "Vương Nguyên đi ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc mặt trắng bệch. Có điều mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, cho dù có chuyện gì cũng vẫn rất đẹp"

"Cậu mới đẹp."

"Ai da, tớ chọc giận cậu sao?"

Vương Tuấn Khải nhăn mặt, hút một hơi hết nửa điếu thuốc còn lại.

Vũ Quang Ngạn cảm thấy có gì đó không ổn:

"Cậu làm sao vậy?"

"Không sao!"

Vũ Quang Ngạn lắc đầu:

"Có điều xem ra chuyện của Vương Nguyên và Tề Lục Vũ không thành được. Nghe nói nhà họ Tề vẫn không đồng ý. Tề Lục Vũ hiện tại vẫn đang đối đầu với người nhà. Bọn họ sớm muộn cũng chia tay."

"Vì sao?" Vương Tuấn Khải không thể hiểu được. Theo lý mà nói, gia thế của Vương Nguyên chắc hẳn là phải xứng đôi với Tề Lục Vũ mới đúng.

Vũ Quang Ngạn nhún vai:

"Ai biết?"

Vương Tuấn Khải đã uống không ít rượu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo lạ thường.

Mới ra khỏi Bất Dạ Thành, liền nhận được điện thoại của Trịnh Tử Khởi.

"Mẹ, có chuyện gì ạ?"

"Hôm nay con phải trở về nhà."

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ phải lái xe về biệt thự Vương gia.

Trịnh Tử Khởi và Vương Kiệt đều đã ngồi trên sofa ở phòng khách, hình như có chuyện rất quan trọng, nét mặt hai người bọn họ đều rất nghiêm túc.

"Chuyện gì vậy ạ?" Vương Tuấn Khải đi vào trong, tùy ý ngồi trên ghế. Lúc này rượu mới bắt đầu có tác dụng.

Vương Kiệt tức giận:

"Con đi uống rượu sao?"

Trịnh Tử Khởivội vàng ngăn cản Vương Kiệt tức giận.

"Uống một chút." Vương Tuấn Khải mặt không biến sắc.

Trịnh Tử Khởi quyết định nói thẳng vào vấn đề:

"Tiểu Khải, con cũng không còn nhỏ nữa."

Vương Tuấn Khải chớp mắt đã hiểu ý tứ đằng sau những lời này

"Cho nên?"

"Cũng nên xác định đi."

Vương Tuấn Khải cười, anh hỏi:

"Là con cái nhà ai vậy?"

Trịnh Tử Khởi và Vương Kiệt nhìn nhau một chút. Thấy Vương Tuấn Khải bình tĩnh như vậy nên có chút bất ngờ.

"Con cũng quen biết đấy. Chính là Tiểu Nguyên."

Vương Tuấn Khải đứng phắt dậy cảm giác chếnh choáng say đều tan biến.

"Cậu ta không được."

"Vì sao?" Trịnh Tử Khởi cũng đứng lên.

"Mẹ biết trong lòng con từ lâu đã rất thích Vương Miên. Nhưng chuyện này không thể cho con tùy ý quyết định. Tiểu tử đó có gì tốt, quanh năm bệnh tật. Dù thế nào cũng không thể bước chân vào cửa Vương gia."

Vương Tuấn Khải cười nhạt:

"Con sẽ không cưới Vương Nguyên."

"Không phải do con muốn hay không."

"Bất luận như thế nào, con cũng không cưới Vương Nguyên."

Nói xong, Vương Tuấn Khải liền ra khỏi nhà. Rõ ràng ngoài trời không có gió, nhưng toàn thân anh lại lạnh buốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #quynh2003tn