Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Chương 14: Tháng năm phai mờ

Vương Tuấn Khải rất nhẹ nhàng cõng cậu trên lưng mà đi từng bước một. Lúc nãy bọn họ đi vào cảm thấy không sao cả, hiện tại mới phát hiện con đường này rất xa.

Vương Nguyên vỗ vai Vương Tuấn Khải:

"Này!"

"Gì vậy?"

"Vừa rồi em làm vậy với anh, thế mà anh còn có thể lấy ơn báo oán. Vương Tuấn Khải, anh bị dồn vào đường cùng không còn cách nào khác phải không?"

Vương Tuấn Khải dừng bước chân.

"Có phải em muốn anh vứt em lại trong rừng không một bóng người thì em mới cảm thấy anh đang tức giận?"

Vương Nguyên lập tức ngậm miệng, im lặng.

Nhưng Vương Tuấn Khải chưa có đi bao xa, liền nhìn thấy Vương Miên đang quay lại, chạy về phía hai người bọn họ. Vương Tuấn Khải nhăn mặt khó hiểu:

"Miên Miên, em làm sao vậy?"

Vương Miên trông thấy Vương Tuấn Khải đang cõng Vương Nguyên trên lưng thì sửng sốt một chút, sau đó mới mở miệng:

"Em đi hồi lâu không thấy hai người nên em sợ, hơn nữa em không biết đường."

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, thở dài:

"Không sao, bây giờ chúng ta cùng đi."

Việc tìm đường, Vương Tuấn Khải có thể làm được. Căn cứ vào dấu vết cây cỏ đổ xuống lúc bị dẫm lên và cố nhớ lại những chỗ đã đi, cũng có thể thuận lợi trở về. Đi được một đoạn, Vương Miên đang ở phía trước, cậu xoay người lại nói chuyện với Vương Tuấn Khải, không có nhìn đường. Hậu quả là lời còn chưa kịp nói thì cậu đã hét lên một tiếng.

Vương Tuấn Khải buông Vương Nguyên ra, chạy tới xem:

"Làm sao vậy?"

"Bị trật chân."

Vương Tuấn Khải kiểm tra một hồi lâu, gật gật đầu:

"Hẳn là như vậy."

Anh lo lắng nhìn cậu:

"Có thể đi được không?"

Vương Miên cau mày,nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu:

"Chắc là vẫn có thể đi được."

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, không nói gì thêm rồi đi kiếm gì đó xung quanh. Vương Nguyên khoanh tay,nhìn Vương Miên. Cái này thật đúng là khéo a! Chỉ chốc lát sau, Vương Tuấn Khải đã về, trong tay cầm một cái gậy.

Anh đi đến gần chỗ Vương Miên đang ngồi, đem cây gậy đưa cho cậu.

"Em đi chậm thôi, cẩn thận một chút nhé."

Vương Miên trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm. Vương Nguyên liếc nhìn Vương Tuấn Khải sau đó nhảy lên lưng anh. Bây giờ chuyến du lịch không còn hoàn hảo nữa. Tất nhiên Vương Nguyên cũng chịu không ít trách nhiệm. Có điều, để Vương Tuấn Khải an tâm, bọn họ đã đưa cậu tới phòng khám gần nhất. Bác sĩ nói không có trở ngại, con rắn kia là rắn không có độc. Nghe xong, trong lòng mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương Tuấn Khải chờ mọi người đi khỏi,lúc này mới đem nghi vấn trong lòng ra nói:

"Em sớm đã biết rõ con rắn kia không có độc đúng không?"

Vương Nguyên bĩu môi:

"Ừm."

"Làm sao em biết?"

"Rắn độc thường thì ở trên đầu có hình tam giác, hơn nữa màu sắc tương đối sáng, thân rắn cũng nhỏ. Đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ. Khi bị rắn độc cắn thì miệng vết thương sẽ có hai lỗ tương đối sâu do nó cắn đó chính là răng nọc. Nếu là rắn thường thì sẽ có một loạt các vết răng nhỏ. Hơn nữa, răng nọc cắn thì vết thương sau chừng mười phút sẽ rất đau và sưng. Nhưng em không có hiện tượng này."

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải:

"Anh thực sự sợ lắm hả?"

Vương Tuấn Khải tức giận nhìn cậu:

"Chẳng lẽ em không sợ?"

"Em sợ cái gì. Dù sao cũng liên lụy thêm một người bị trật chân."

Chuyến đi nhanh chóng kết thúc. Chân Vương Nguyên đã đỡ hơn nhiều, nhưng chân Vương Miên vẫn còn hơi sưng.

Vương Tuấn Khải cầm thuốc mỡ đến bôi cho cậu.

"Sau này đi đường nhất định phải cẩn thận."

Vương Miên gật đầu. Cậu ngước mắt lên, nhìn thấy trên trán anh có mấy sợi tóc đang bay. Trong lòng cậu có chút không đành. Lần này anh đi, chắc chắn sẽ rất lâu mới được gặp mặt.

Vương Miên trong lòng có đôi chút phiền muộn.

"Anh Khải, dẫn em ra ngoài ngắm sao được không?"

Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu.

"Được chứ, tiểu tử."

Vương Miên rất thích anh gọi mình như vậy, trong giọng nói có một chút nhẹ nhàng và yêu thương. Vương Tuấn Khải dắt cậu tới ngồi trong cái chòi nhỏ của tiểu khu.

Cậu nhìn bầu trời đầy sao, rồi lại nhìn anh.

"Ở nước ngoài, sao có sáng thế này không?"

Vương Tuấn Khải cảm thấy có chút buồn cười.

"Đương nhiên! Chúng ta đang sống chung dưới một bầu trời mà."

"Vậy những lúc em nhớ anh, em ngắm sao, anh cũng sẽ nhìn lên mà cảm nhận được đúng không?"

Vương Tuấn Khải muốn nói là anh không nhìn thấy gì, bởi vì khi ở đây là ban ngày thì ở chỗ anh là ban đêm. Nhưng anh vẫn gật đầu:

"Anh sẽ cảm nhận được."

"Thành tích lần này lại không như mong muốn!" Cậu thở dài.

"Không sao, học tập cũng không phải là con đường duy nhất."

"Em phải hiểu, trên thế giới này không phải là không có người khao khát tài năng thiên phú của người khác. Nhưng không được vì thế mà quên mất vị trí của bản thân. Em chỉ là chưa tìm được chỗ đứng của mình. Một ngày nào đó em cũng sẽ nhận ra mình thật giỏi."

"Em cũng rất giỏi."

"Đúng vậy. Tuy rằng thành tích của Miên Miên không phải tốt nhất, nhưng cũng không hề kém cỏi. Hơn nữa Miên Miên rất cố gắng, thái độ của em đã thể hiện rõ điều đó. Chỉ cần em như vậy, ở đâu cũng có người yêu quý."

Vương Miên nhanh chóng gật đầu:

"May mắn là anh Khải không chê em ngốc."

Vương Tuấn Khải lắc đầu:

"Đó là bởi vì Miên Miên vốn không ngốc." (Chỉ ngu thôi :))))))

Từ ngày đi du lịch trở về, Vương Tuấn Khải đã lâu cũng chưa gặp Vương Nguyên,lúc này mới nhớ tới.

"Anh hai của em vẫn khỏe chứ?"

Vương Miên gật đầu:

"Anh ấy qua bên kia rồi."

Câu này có chút khó hiểu. Vương Miên nói "bên kia" là muốn nói nhà của Vương Thủy. Vương Nguyên qua bên đó mấy ngày, tuy rằng Vương Thủy sinh bệnh nặng nhưng vẫn còn hai người cậu và hai người anh họ ở đó.

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, không nói gì thêm.

Kỳ thật,ngày đó sau khi Vương Nguyên về tới biệt thự Vương gia, chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì. Vương Miên và Vương Tuấn Khải có mối quan hệ rất tốt, tất cả mọi người đều biết điều đó. Tuy nhiên, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải bình thường không thân nhau cho lắm,ít nhất cũng sẽ không giống như bậy giờ. Vương Nguyên không phải coi Vương Tuấn Khải là thù địch, nhưng tuyệt đối không có bất kỳ chút cảm động nào. Dường như chỉ cần có thể cho qua là sẽ cật lực cho qua.

Người lớn trong nhà nói Vương Nguyên là đứa trẻ khó gần.

Cuộc sống cứ thế vẫn tiếp tục. Vương Miên mỗi ngày đều đi cùng Vương Tuấn Khải,còn Vương Nguyên lại càng ngày càng thích vẽ tranh. Vương Phong cho cậu đến phụ đạo tại một học viện nghệ thuật nổi tiếng. Ngày nào cậu cũng đi học rất đều đặn.

Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải xa nhau cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng Vương Miên thì trên mặt hoàn toàn mất đi nét vui vẻ.

Ngày Vương Tuấn Khải xuất ngoại, Vương Miên khóc lớn. Vương Tuấn Khải ôm cậu dỗ dành:

"Đừng khóc, không phải là anh không trở về."

"Anh Khải, anh nhất định phải trở về."

"Được." Giọng nói chứa chan sự hứa hẹn.

Vương Phong cùng Âu Thục Lợi cũng đi tiễn Vương Tuấn Khải. Tất cả bọn họ đều cảm thấy xúc động. Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên thật sự là chữ bát (八) không hợp. Ngay cả lúc Vương Tuấn Khải rời đi cậu cũng không đi tiễn mà ở nhà ngủ. Hai anh em Vương Nguyên và Vương Miên tính cách khác nhau đến không tưởng tượng được.

Vương Nguyên đợi ở nhà. Cậu bắt đầu cầm bút vẽ. Trên trang giấy dần hiện lên một cảnh hoàng hôn. Cậu đưa bút vẽ rất nhanh,sau đó tô màu. Một bức tranh nhanh chóng được hoàn thành. Cậu nhìn tác phẩm của mình, khẽ mỉm cười.

Góc dưới bên trái, cậu viết một câu: Tuổi trẻ nồng nhiệt, thời gian phai mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #quynh2003tn