Chương 13
Chương 13: Độc
Thành phố Trùng Khánh tháng sáu, bầu trời sáng rực lên sau cơn mưa, những giọt nước còn đọng lại trên ngọn cỏ xanh mơn, bầu không khí phảng phất mùi đất tươi mát.
Vương Tuấn Khải đã tốt nghiệp cấp ba chuẩn bị thi vào đại học.
Vương Nguyên không hề có một chút hứng thú nào về chuyện học hành, nhưng lại vô cùng hiếu kỳ về những chuyện linh tinh khác. Ví dụ như cậu rất muốn biết vì sao ở thành phố Trùng Khánh này, ngày thi đại học 18/6 hàng năm luôn mưa? Còn Vương Miên thì ngược lại, cậu rất quan tâm tới kết quả thi của Vương Tuấn Khải.
Vương Miên cũng đã từng hỏi qua Vương Tuấn Khải thi cử thế nào, nhưng anh chỉ cười, nói rằng tốt hay không tốt đều không quan trọng. Khi anh nói những lời này, Vương Miên tỏ ra rất bất ngờ, còn Vương Nguyên chỉ cười. Vương Nguyên vốn rất rõ, Vương Kiệt đã quyết định cho Vương Tuấn Khải xuất ngoại du học, cho nên kết quả thi thế nào cũng đều không vấn đề gì. Ông ta muốn con trai được bồi dưỡng kỹ năng quản lý ở nước ngoài.
Vương Tuấn Khải rất nhu thuận. Trong mắt mọi người anh chính là một đứa trẻ ngoan. Thế nhưng, như vậy lại không thích hợp để có thể sinh tồn được trên thương trường. Tính cách Vương Tuấn Khải thế nào không phải vợ chồng Vương Kiệt không rõ, chỉ là không thể hiểu được hết anh.
Trước khi Vương Tuấn Khải rời đi, vợ chồng Vương Kiệt quyết định đi du ngoạn ở vùng ngoại ô để cho tâm tình thoải mái, và cũng là muốn Vương Tuấn Khải quen với cuộc sống dân dã thôn quê. Lần này là chuyến đi chơi cuối cùng của Vương Tuấn Khải trước khi xuất ngoại cho nên vợ chồng Vương Kiệt còn mời cả gia đình Vương Phong cùng đi. Thêm bạn, thêm vui.
Vương Phong và Âu Thục Lợi còn đang do dự, nhưng hai cậu con trai của bọn họ lại rất hào hứng.
Cứ như vậy, hai gia đình nhanh chóng xuất phát.
Vương Miên hiểu rõ đây là lần cuối cùng được ở cùng Vương Tuấn Khải, cho nên cứ bám theo anh không rời nửa bước. Vương Nguyên thấy thứ gì lạ lầm cũng đều tỏ ra thích thú và tò mò. Điều này khiến Vương Phong rất lo lắng, sợ cậu thấy cái gì cổ quái lại gặp nguy hiểm, cho nên ông ta cũng mong Vương Tuấn Khải để ý tới con trai mình.
Vương Nguyên thập phần ghét Vương Miên và Vương Tuấn Khải cứ bám theo mình, nhưng cũng không còn cách nào khác vì Vương Phong tuyệt đối sẽ không đồng ý để cậu ra ngoài một mình.
Người lớn ngồi một chỗ trò chuyện rất vui vẻ. Vương Nguyên có phần sầu não. Cậu chỉ tay vào cánh rừng nguyên sinh.
"Chúng ta tới đó chơi đi!"
Vương Miên là người đầu tiên than thở:
"Rất nguy hiểm đấy anh!"
Vương Tuấn Khải cũng cau mày:
"Đừng có đi lung tung."
"Gan nhỏ vậy?" Vương Nguyên đặc biệt có hứng thú.
"Hai người không đi thì thôi, em đi một mình."
Vương Tuấn Khải ngăn cản cậu:
"Bác Vương không cho em đi lung tung đâu."
"Anh sao tự nhiên lắm lời vậy?" Vương Nguyên ngạc nhiên nhìn Vương Tuấn Khải.
"Thế nào em cũng phải đi."
Vương Miên cũng ngăn cản anh trai:
"Anh, anh nghe lời anh Khải đi! Anh chỉ là lo lắng cho anh thôi."
"Vậy thì hai người cứ ở đây mà lo lắng." Vương Nguyên không thèm để ý tới bọn họ, trực tiếp đi vào trong rừng. Cảm giác mới mẻ khiến cậu cưỡng chế không nổi.
Vương Tuấn Khải không có cách nào khác đành phải đi theo sau. Vương Miên cũng đi theo sau Vương Tuấn Khải như cái đuôi nhỏ.
Trong rừng cây cối rất nhiều, nhưng cũng không cao lắm, dày đặc một mảnh. Không có lấy một người đi qua, hẳn là chỗ này không ai đến. Vương Tuấn Khải cảm thấy không thích hợp.
"Chúng ta vẫn là đi ra ngoài thôi! Ở đây hình như cũng không có người đến."
"Thì coi như chúng ta tiên phong là được rồi." Vương Nguyên hoàn toàn không để lời Vương Tuấn Khải lọt tai.
Vương Nguyên tiếp tục đi lên phía trước, Vương Tuấn Khải theo sát sau đó, nhưng Vương Miên vẫn còn cách Vương Tuấn Khải một đoạn xa.
Bọn họ đi một lúc lâu, hình như đã vào sâu trong rừng, bởi vì nơi này nhiệt độ thấp hơn rất nhiều. Vương Tuấn Khải cảm thấy bất an, nhưng thấy Vương Nguyên hào hứng bừng bừng như vậy, chắc chắn sẽ không nghe theo lời khuyên của mình. Vương Miên chưa bao giờ có chủ kiến cho nên cũng không có quyền lên tiếng.
Một lúc sau, Vương Nguyên đột nhiên đứng lại, cậu chạy đến trước mặt Vương Tuấn Khải.
"Hai người có nghe thấy gì không?"
"Cái gì?" Vương Tuấn Khải hiếu kỳ hỏi.
Vương Nguyên cũng nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vương Miên. Rõ ràng cậu nghe thấy có âm thanh lạ mà hai người bọn họ không nghe thấy, nên có phần thất vọng
"Chính là âm thanh tự nhiên đó."
Bọn họ là con người tất nhiên tư tưởng không ngừng muốn đạt đến một trình độ cao siêu nào đó, cho nên ngay cả ngôn ngữ cũng phát sinh ra sự cản trở.
Nhưng Vương Nguyên nói đúng. Vương Tuấn Khải đi theo cậu một đoạn, thực sự nghe thấy được âm thanh. Đó là tiếng nước. Không khí ở đây độ ẩm rất lớn, cây cối cũng rất xanh tươi, những giọt sương còn đọng lại long lanh,tôn lên vẻ đẹp tự nhiên nguyên thủy nhất.
Vương Nguyên mừng rỡ chạy tới. Trước mặt bọn họ, một dòng suối đang róc rách chảy, len lỏi giữa những khe đá. Dòng suối đầy ắp nước trong veo, tràn lan ra cả đám cỏ xung quanh, ngập đến cả nửa thân cây lau, nhìn mà tưởng như một hồ nước, nhưng thực ra cũng không sâu lắm.
Vương Nguyên vô cùng vui sướng. Ngay cả Vương Miên con mắt cũng chớp động thích thú.
Vương Nguyên chạy đến con suối, chụm hai tay, múc một một ít nước lên uống.
"Ngọt quá!"
Vương Miên cũng chạy đến.
"Đây là nước suối?"
Vương Tuấn Khải đi qua, thấy hai anh em bọn họ như vậy cũng dễ chịu hơn vài phần.
Vương Nguyên tháo giầy, đi chân trần trên đám cỏ. Nước tràn ra,vừa vặn ngập mắt cá chân của cậu. Nước khá lạnh, bởi vì chỗ này quanh năm không có ánh sáng mặt trời chiếu đến. Nhưng cậu rất thích như vậy,ngay cả nụ cười cũng rạng rỡ hơn bình thường.
Vương Tuấn Khải thở dài một hơi, đứng một bên nhìn hai cậu trai. Vương Miên cũng bắt chước Vương Miên cởi giày ra rồi bước vào. Cậu mới đi được hai bước liền kêu to:
"Trơn quá!"
Vương Tuấn Khải thấy cậu đi không vững, liền tiến đến giơ tay ra:
"Bám vào tay anh!"
Vương Miên mừng rỡ bám víu lấy cánh tay anh.
Không ai nhớ rõ chuyện gì xảy ra lúc đó, chỉ nhớ rằng có một vật gì đó rất dài bơi đến. Vương Tuấn Khải sửng sốt một giây, lập tức kéo Vương Miên lôi ra ngoài. Vương Nguyên vốn nhanh nhẹn đáng đứng cách bọn họ không xa nhưng cũng không trụ vững. Qua vài giây, Vương Tuấn Khải nhanh chóng đến chỗ cậu, tóm con rắn kia ném qua một bên.
"Có sao không?"
"Chân em đau." Vương Nguyên nửa ngày mới mở miệng.
Vương Tuấn Khải dìu cậu ra đám cỏ bên ngoài. Anh kiểm tra chân cậu. Lông mày nhíu lại.
"Không được rồi, bị rắn cắn rồi."
Vương Tuấn Khải lập tức sờ vào túi quần. Anh luống cuống. Anh đã quên không mang theo di động. Vương Tuấn Khải xoay người nói với Vương Miên:
"Miên Miên, mau chóng đi gọi cha mẹ chúng ta." Anh nhớ kỹ có lần thầy giáo giảng qua, nếu bị rắn cắn nhất định không được cử động, tránh để chất độc lan truyền.
Vương Miên ngập ngừng một chút,nhìn thấy sự đau đớn trên mặt Vương Nguyên, sau đó mới quay đầu chạy đi.
Vương Tuấn Khải nhìn vết thương của Vương Nguyên, cũng không biết có độc hay không, chỉ hỏi:
"Đau không?"
Cậu gật đầu.
Vương Tuấn Khải tiến đến phía cậu, nâng chân cậu lên một chút, sau đó anh dùng miệng mình hút máu ra ngoài.
Vương Nguyên vốn định ngăn cản anh nhưng suy nghĩ một chút lại thôi.
Cậu nhớ lại cảnh tượng khi nãy anh kéo tay Vương Miên, lúc này, anh lại đang ngậm vết thương của cậu. Cậu mạnh mẽ đẩy anh một cái. Bị đẩy, thân thể ạn mất thăng bằng ngã về phía sau, chút máu trong miệng cũng đồng thời phun ra. Anh không hề để bụng, nhìn cậu.
"Em làm cái gì vậy?"
Cậu vẫn ngang ngược như thường:
"Muốn tìm người chết cùng em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro