Chương 11
Chương 11: Ai đang nghe trộm
Mười tám tuổi, Vương Tuấn Khải không lái ô tô đi học nữa. Thứ nhất là vì ở trường học chỗ đỗ xe rất ít, thứ hai là mỗi lần đỗ xe mất rất nhiều thời gian và quan trọng nhất là những người lái xe đi học cũng ít, ắt hẳn sẽ bị những học sinh khác nhìn với ánh mắt khó chịu. Vì vậy anh đi bằng xe đạp. Vương Miên mỗi ngày đều ngồi sau lưng anh, vì cậu có học thế nào cũng vẫn không biết đi xe đạp. Nhưng Vương Nguyên thì khác, chỉ trong một giờ đồng hồ đã có thể thành thục đạp xe đi chơi.
Vương Tuấn Khải học cấp ba, chương trình học tương đối gấp gáp,bởi vậy thời gian ở cùng Vương Miên rất ít. Hơn nữa, anh còn ham mê bóng rổ, hầu như sau giờ học đều ở lại tập bóng rổ với mấy người quen biết và cả những người không quen. Trong giờ thể dục lại càng không phải nói, tất cả đều cống hiến cho sự nghiệp bóng rổ.
Vương Miên có khi sẽ ở lại trong phòng tự học, chờ Vương Tuấn Khải đến đón. Nhưng phần lớn thời gian đều là ngồi trên khán đài xem Vương Tuấn Khải chơi bóng rổ, sau đó bọn họ cũng nhau về nhà. Chơi bóng đối với Vương Tuấn Khải dường như trở thành một thói quen, chỉ cần trời không mưa là có thể nhìn thấy anh ở sân bóng, cuối tuần nếu không phải học lại càng như vậy.
Chuyện học hành ở cấp hai không thể sơ sài như cấp một. Mỗi tháng sẽ thi khảo sát, tất cả các khối lớp đều phải tham gia. Như vậy đã khiến cho học sinh bị gia tăng áp lực, Vương Miên cũng vì vậy mà cố gắng học tập hơn nhiều. Vì Vương Nguyên bị thương, ít nhất cũng phải mất ba tháng mới lành, Vương Phong và Âu Thục Lợi có chút lo lắng sợ cậu không theo kịp chương trình học, không biết phải làm sao. Thầy giáo đề nghị để Vương Nguyên lần sau thi lại
Cuối cùng, Vương Nguyên không hề chểnh mảng, kết quả thi đứng nhất toàn trường. Về việc này, Vương Phong cũng không lo lắng cái gì nữa.
Cái tên Vương Nguyên tại cao trung H rất có ảnh hưởng. Gần như tất cả giáo viên và học sinh đều biết đến cậu trai vừa xinh đẹp vừa tài giỏi này. Những lời đồn đại càng làm cho cái tên Vương Nguyên thêm thần kỳ hơn.
Vương Nguyên rất ít khi về học cùng Vương Tuấn Khải và Vương Miên. Thỉnh thoảng gặp nhau cũng chỉ là trùng hợp.
Sau khi lên cấp ba, Vương Tuấn Khải mỗi tuần đều phải đi học thêm, thứ bảy và chủ nhật cũng phải đi học. Chỉ được rảnh rỗi chiều thứ bảy và sáng chủ nhật, anh liền không do dự mà dành thời gian này cho bóng rổ.
Tuần này cũng vậy, anh cũng như mọi khi xuất hiện ở sân bóng rổ.
Thời tiết có chút nóng nực, mồ hôi lã chã rơi. Bình thường những lúc như thế này, Vương Miên sẽ cẩn thận mang nước cho anh, nhưng cuối tuần thì chỉ có anh tự làm cho mình. Anh đưa quả bóng cho bạn học, sau đó hướng về phía quầy căng tin trường học đi đến.
Thật sự không phải anh cố ý, nhưng lúc đi qua con đường nhỏ kia, anh có vô tình nhìn thấy một đôi nam nam đang nói chuyện gì đó với nhau. Anh cũng không bận tậm, tuy rằng nội quy trường học rõ ràng quy định không được yêu sớm, giáo viên cũng ân cần dạy bảo nhất định không được yêu sớm, nhưng chung quy vẫn là không có học sinh nào nghe lời như vậy, vẫn có người vụng trộm yêu đương. Lúc ấy Vương Tuấn Khải đang đi qua, vừa liếc mắt nhìn họ, bỗng nhiên anh dừng chân lại.
Nam sinh đang đứng hướng mặt về phía anh hóa ra là Vương Nguyên,nam sinh còn lại Vương Tuấn Khải cũng quen biết. Hắn ta học khác lớp nhưng Vương Tuấn Khải đã từng vài lần chơi bóng rổ với hắn. Anh cũng nghe bạn bè nhắc đến rất nhiều chuyện tốt của hắn. Tên Vũ Thất Lâm này hình như cứ quấn quýt lấy Vương Nguyên không buông, mà hiện tại, dường như bọn họ đang hẹn hò.
Vương Tuấn Khải nhăn mặt sau đó tiến đến gần.
Anh còn chưa dừng chân lại đã nghe thấy tiếng Vương Nguyên:
"Anh Khải, anh đến tìm em sao?"
Vũ Thấy Lâm lúc này cũng nhìn đánh giá Vương Tuấn Khải, ánh mắt mang theo tia địch ý rõ ràng.
Vương Tuấn Khải lại nhăn mặt không nói gì.
Vương Nguyên chạy đến bên cạnh Vương Tuấn Khải, giọng nói của cậu rất nhẹ:
"Lẽ nào anh cũng chỉ là muốn đến nghe chúng em nói chuyện?"
Vương Tuấn Khải chỉ là thấy hai người bọn họ hẹn hò mà thấy vài phần lo lắng. Nhưng hiện tại xem ra là anh hoàn toàn dư thừa.
"Không có."
Vương Tuấn Khải xoay người chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Vương Nguyên cười:
"Vũ Thất Lâm, chúng ta hẹn hò cũng không phải là không thể được."
Vũ Thất Lâm khóe mắt sáng lên, nét vui mừng hiện rõ.
Vương Nguyên tiếp tục tuyên bố:
"Chỉ cần anh đánh bại anh Khải của em một trận bóng rổ."
Vương Tuấn Khải thân thể cứng đờ, lông mày cau lại, anh kéo Vương Nguyên qua, hạ giọng nói:
"Em muốn làm cái gì?"
Vương Nguyên thì thầm nhẹ nhàng:
"Em không muốn trở thành người yêu của hắn."
***
Trận bóng rổ đối kháng này hấp dẫn rất nhiều người. Vũ Thất Lâm là đội trưởng đội bóng rổ, đương nhiên có thực lực và khí chất. Nhưng thực lực của Vương Tuấn Khải cũng không thể xem thường, biểu hiện của anh cũng lọt vào mắt rất nhiều chuyên gia. Vì vậy, rất nhiều người liền vây đến xem, muốn biết đến tột cùng vì sao hai người không quen thân gì lại lựa chọn phương thức quyết đấu này.
Trên sân bóng rổ, hai bạch y thiếu niên đổ mồ hôi như mưa. Ánh mắt bọn họ kiên định nhìn chằm chằm quả bóng, đây là hồi quyết định của trận đấu. Càng lúc càng có nhiều người vậy quanh, nhưng hai người bọn họ không hề để ý.
Người khởi xướng mọi chuyện là Vương Nguyên, vẫn đang nhàn nhã ngồi ở trên cầu thang. Cậu đội một chiếc mũ, mặc một chiếc áo ngắn tay, để lộ ra cánh tay bôi rất nhiều kem chống nắng. Miệng cậu không nhanh không chậm cắn hạt dưa, tiếng động vang rất nhẹ, rất có tiết tấu.
Kỳ thực, cậu xem không hiểu cái trò bóng rổ này, chỉ thấy con mắt nhìn chằm chằm vào quả bóng, chỉ biết là ném quả bóng vào rổ là được rồi. Nhưng giờ khắc này, cậu lại đột nhiên cảm thấy bóng rổ dường như có gì đó đặc biệt. Tỉ như Vương Tuấn Khải làm một động tác giả lừa Vũ Thất Lâm sau đó ném bóng vào rổ. Bọn họ càng giống như là trí lực và thể lực kết hợp.
Cuối cùng, Vương Tuấn Khải ưu thế yếu ớt đã đánh bại Vũ Thất Lâm.
Vương Nguyên lúc này mới đứng dậy, sau đó chạy đến bên Vương Tuấn Khải.
"Uống nước đi!"
Vương Tuấn Khải nhíu mày. Anh vốn thích uống nước khoáng, thế nhưng cậu hết lần này đến lần khác lại đưa cho anh một chai nước lục sắc bảy màu. Nhưng do quá mệt mỏi, anh cũng không có suy nghĩ nhiều, nhanh chóng uống một ngụm. Bởi vì uống rất nhanh, cho nên anh cũng không biết đó là nước gì. Mồ hôi trên trán từng giọt rơi xuống.
Vũ Thất Lâm thất vọng ra về, nhưng cuối cùng cũng vẫn giữ lời, sau khi thua liền không hề quấn quýt Vương Nguyên.
Trận so tài này căn bản vốn không công bằng. Vũ Thất Lâm thắng còn có thưởng, còn Vương Tuấn Khải dường như chỉ là làm tròn nghĩa vụ lao động. Nhưng anh vốn chẳng nghĩ nhiều thế. Anh chỉ biết rằng Vương Nguyên dù sao cũng là anh của Vương Miên, như vậy cũng coi như là em trai mình. Chí ít thì cậu cũng gọi anh một tiếng anh, tuy rằng rất là không được tự nhiên.
"Em mời anh đi ăn cơm nhé?" Vương Nguyên chủ động.
"Thôi đi." Vương Tuấn Khải một chút cũng không muốn cứ giữ nguyên tình trạng mồ hồi đầy mình mà đi "tiếp đãi" người khác.
Vương Nguyên mời mấy lần, thấy anh vẫn không đồng ý Vương Nguyên chỉ đành đưa anh vào một cái chòi ngồi nghỉ. Cậu đi mua kem, sau đó mang về dúi vào tay anh.
"Em mời!"
"Không cần, anh không thích ăn đồ ngọt." Vương Tuấn Khải cự tuyệt.
"Ăn một chút đi mà, rất ngon đó."
Vương Tuấn Khải nhìn cậu, có chút nhụt chí. Mùi vị nhàn nhạ này khiến anh nhới mùi vị của chai nước vừa rồi anh uống.
"Em thích ăn nho?"
Vương Nguyên gật đầu.
"Em thích ăn nho."
Vương Tuấn Khải không thèm nói lại, cái nóng trên người dường như cũng bị cái mát lạnh của kem làm tiêu tan.
"Nho có rất nhiều loại, em đều thích. Có điều, em thích nhất là cái loại quả dài này, vừa ngọt lại vừa không cần nhả bã, ăn rất đơn giản. Em không thích cái loại nho đỏ thẫm này lắm, không chỉ phải nhả bã, mà còn phải bỏ từng cái hột nhỏ tí ra nữa. Thật phiền phức."
Vương Tuấn Khải thật không biết thích ăn một loại nho lại có nhiều lý giải đến vậy, cũng không hề có hứng thú. Đột nhiên anh nhớ đến cái gì đó.
"Miên Miên thích ăn vải."
Vương Nguyên thôi cười.
"Vậy còn anh, anh thích nhất ăn cái gì?"
Vương Tuấn Khải suy nghĩ một chút, đột nhiên cười:
"Anh không có kén chọn như hai anh em em, cái gì cũng thích."
Vương Nguyên khóe miệng xẹt qua một nụ cười thâm ý.
"Có thể là về người cũng vậy."
"Em nói cái gì?"
"Không có. Em không nói gì cả. Chúng ta về nhà đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro