Chương 10
Chương 10: Duyên sinh duyên tiệt
Vương Tuấn Khải biểu hiện lạnh lùng. Nếu không phải anh vừa khéo ở chỗ này cùng một đám bạn tốt đang trò chuyện,thì làm sao mà biết được cậu trốn anh ra ngoài đón bạn trai cũ trở về chứ! Lúc đó, Lâm Tuấn Khang đi WC trở vào liền mờ ám nhìn Vương Tuấn Khải.
"Đoán xem, mình vừa thấy ai?"
Vương Tuấn Khải không thèm để ý đến anh, tiếp tục uống rượu.
Lâm Tuấn Khang không nhịn được:
"Mình nói cho cậu biết người này sao một chút cậu cũng không hiếu kỳ thế?
Vũ Mặc ở một bên lắc đầu.
"Cậu còn không biết tính tình Vương Tuấn Khải này? Cậu ta chính là cái loại cho dù hiếu kỳ cũng có thể biểu hiện như không có gì, khiến cho người ta phải tự khai ra mọi chuyện."
Lâm Tuấn Khang cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ:
"Chà, tớ đã nhìn thấy "mỹ nhân trong nhà" của cậu"
Quả nhiên, Vương Tuấn Khải nhíu mày lại một chút. Bọn họ nói vậy cũng không phải là hình dung nơi ở của Vương Nguyên, chỉ là ý muốn nói cậu hầu như chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ. Vương Nguyên hầu như chưa từng cùng Vương Tuấn Khải đi ra ngoài xã giao, điều này khiến cho bọn họ nghĩ rằng anh muốn giấu vợ mình ở trong nhà, không muốn cho bất kỳ ai đánh giá hay bình phẩm về cậu.
Vương Tuấn Khải ngữ khí rất nhạt:
"Vậy sao?"
Lâm Tuấn Khang thấy anh không có biểu hiện gì, cũng tức thời chấm dứt hứng thú bát quái.
"Có điều, sắc mặt cậu ấy thoạt nhìn thật không tốt."
Vương Tuấn Khải hiểu được đôi chút về Vương Nguyên. Cậu bình thường đều không biểu hiện gì ra mặt, cho dù có nhiều chuyện cũng sẽ chỉ giấu ở trong lòng. Một khi cậu chàng biểu hiện ra ngoài mặt để người khác phát hiện sắc mặt không tốt, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn.
Anh lúc này mới ít nhiều băn khoăn. Quả nhiên, vừa thấy rất nhiều người đi khỏi, anh liền theo sau.
Anh không phải là không thấy Tề Lục Vũ, thật không ngờ tề Lục Vũ cũng đã trở về.
Vương Nguyên ngồi ở phía sau, vẻ mặt không biểu hiện gì, cũng không biết tại sao lại gặp được Vương Tuấn Khải ở đây. Nhưng cậu biết, bản thân hiện giờ đang là diễn viên trong vở hài kịch này. Cho dù biểu hiện ra ngoài là không ngại ngùng, cũng chỉ là tự lừa dối chính mình mà thôi.
Đứng ở bãi đỗ xe, một tay ôm lấy Vương Nguyên lôi cậu từ trong xe ra. Anh nhìn mặt cậu, giọng điệu có vài phần mỉa mai:
"Biểu hiện quái quỷ gì thế?"
Vương Nguyên không để ý tới anh, đẩy tay anh ra, nhưng anh vẫn chăm chú nắm lấy.
"Anh muốn làm gì?"
"Cậu không phải thích nhất vẻ mặt dửng dưng sao? Sao lại thiếu kiên nhẫn đến vậy?" Vương Tuấn Khải tựa hồ nhớ tới chuyện gì rất hài lòng.
"Ồ, tôi biết rồi. Cái này gọi là gì, tình nhân gặp lại vô cùng thoải mái? Chính là nhìn thấy bạn trai cũ nên kinh hỉ quá độ?"
Vương Nguyên tức giận đến mức hàm răng rung lên.
"Anh buông tôi ra!"
Vương Tuấn Khải nhếch khóe miệng:
"Vậy thì gọi là gì? Để tôi đoán nhé! Bị người khác nói trúng tâm sự, quê quá hóa khùng sao?"
Lúc này, Vương Tuấn Khải cảm thấy nực cười. Anh nhớ tới khoảng thời gian thi vào trường cao đẳng, thầy giáo ngữ văn giảng giải câu "Thẹn quá thành giận" và "Quê quá hóa khùng" đều tương được nhau. Chỉ là "Quê quá hóa khùng" ở mức độ cao hơn "Thẹn quá thành giận", biểu hiện mức độ tức giận của người nói.
Vương Nguyên vươn một tay ra, giơ lên không trung, Vương Tuấn Khải bắt lấy.
"Cậu thử xem?"
Vương Nguyên đột nhiên có chút cụt hứng, cả người cũng trở nên bủn rủn.
"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Lời này phải để tôi hỏi cậu."
Cứ như vậy suốt một ngày đêm, Vương Tuấn Khải dùng vô số thủ đoạn tồi tệ. Thang máy mở ra, anh liền ôm cậu đi vào phòng. Cậu đi theo anh, ngay xả giãy giụa cũng không muốn. Dường như Vương Tuấn Khải rất không hài lòng với biểu hiện như vậy của cậu, đem cậu đặt ở trên giường, sau đó hung hăng cắn một phát lên xương quai xanh của cậu.
Nghe thấy cậu hít mạnh một hơi, lúc này mới thỏa mãn vài phần, sau đó cởi bỏ hết quần áo trên người.
Sau đó anh từng bước xâm chiếm cậu. Động tác hoàn toàn không hề dịu dàng. Bình thường tuy rằng anh cũng sẽ không quá ôn nhu, nhưng ít ra cũng sẽ chú ý vì cậu mà tìm cách nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cũng sẽ một vừa hai phải. Nhưng ngày hôm nay không như thế, động tác của anh gần như thô bạo. Vương Nguyên lúc đầu bị hoảng hốt nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Cậu cắn môi, ép bản thân không được phát ra âm thanh. Nhưng anh hết lần này tới lần khác ép cậu phải phản ứng lại. Lúc đã lên đến cực hạn của hoan ái, anh ở trên người cậu nói:
"Nói, tôi là ai?"
Cậu nghiêng đầu đi, không muốn nhìn anh.
Vương Tuấn Khải cười lạnh, bật đèn ngủ đầu giường. Anh nhìn thấy sự kinh ngạc lẫn ngượng ngùng trên khuôn mặt cậu, lúc này mới nguôi đi tức giận, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút.
"Nói, tôi là ai?"
Chân anh hoàn toàn gác hẳn lên đùi cậu, quấn quýt lấy nhau, nhiệt độ nóng ấm thiêu đốt cậu. Cậu biết, anh lại có tâm tình muốn cùng cậu giây dưa.
"Anh muốn làm gì?"
"Nói hay không?"
Vương Nguyên càng thêm tức giận:
"Vương Tuấn Khải, anh có bệnh."
Cậu không hiểu sao lúc này anh lại dịu dàng như vậy, nhưng vẫn phối hợp, hai tay ôm lấy cổ anh.
Đột nhiên anh dừng lại.
"Đau không?"
Cậu sửng sốt một chút, mãi mới có phản ứng. Vừa rồi anh đưa ngón tay ra chạm vào vết cắn ở xương quai xanh một chút.
Vương Tuấn Khảik không nói thì cậu thật sự cũng không phát hiện ra, lúc này quả thực là có chút đau. Nhưng cậu vẫn lắc đầu:
"Không đau, anh cứ tiếp tục."
Vương Tuấn Khải nở nụ cười:
"Tiếp tục cái gì?"
Vương Nguyên tức giận, nhấc chân lên muốn đạp anh. Kết quả, phản ứng của anh vẫn nhanh hơn cậu, trong nháy mắt liền cố định chân cậu lại.
Tâm tình của anh tốt hẳn lên, cũng không ngại thái độ của cậu, lúc này thật sự bắt đầu "tiếp tục".
Suốt một đêm, dường như hết sức triền miên, một giây anh cũng không chịu buông tha cậu.
Sáng hôm sau, hai người đều dậy rất muộn.
Đối với Vương Tuấn Khải mà nói, anh đúng là có phần không khống chế được, nhưng chung quy vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Vương Nguyên cũng đã nhận thức rõ, cứ coi như là Tề Lục Vũ quay trở về thì sao nào? Bên người anh lúc này cũng đã có một người phụ nữ, mà cho dù anh vẫn một mình, thì cũng không liên quan tới cậu. Cậu đã ở bên một người đàn ông khác, làm chuyện thể xác thân mật nhất. Những chuyện cũ rõ ràng còn vẹn nguyên trong ký ức, nhưng dường như đã cách xa hàng vạn năm ánh sáng. Xa xôi như vậy, cậu ngay cả huyễn tưởng một chút cũng không dám.
Cậu xoay người, anh vẫn chưa rời giường.
Cậu liếc anh một cái, lúc này cậu còn chưa mặc quần áo, anh cũng vậy. Con người thực sự là một loài động vật kỳ lạ. Rõ ràng chuyện thân mật nhất đều đã làm, nhưng hết lần này tới lần khác lại không muốn lộ diện toàn bộ trước mặt đối phương. Thật không biết là cái suy nghĩ gì, chỉ là cậu đang phiền muộn chính mình.
Vương Tuấn Khải vẫn nhìn cậu. Cậu xoay người, phát hiện ánh mắt của anh đích đang dừng trên người mình hồi lâu, rốt cục nghi hoặc mở miệng:
"Anh nhìn cái gì?"
"Em."
Cậu ảo não quay đầu.
Vương Tuấn Khải cười khẽ, tay sờ tai cậu.
"Khuyên tai của em rơi rồi."
Cậu liếc mắt nhìn anh, đều do anh, khiến cậu quên tháo khuyên tai. Sờ soạng lỗ tai một lúc quả nhiên, vài hạt đã rơi xuống. Cậu bắt đầu sốt ruột, bắt anh đứng dậy, còn cậu tìm kiếm ở giường mãi vẫn không thấy khuyên tai.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu bận rộn, khẽ thở dài.
Anh trong lòng thầm nghĩ, cứ như vậy đi, như vậy cũng không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro