Chương 1
Chương 1: Điểm tựa của chúng tôi
Vương Nguyên xuất hiện tại Vương gia đã gây nên một trận kinh thiên động địa.
Vương Tuấn Khải trong thoáng chốc nghĩ đến hồi học sơ trung (cấp 2), thầy giáo vô số lần đã dùng một giọng sùng bài mà giảng "Hồng Lâu Mộng", khi Tiết Bảo Thoa xuất hiện cũng chói mắt như vậy. Cô ta chiếm được cảm tình của tất cả mọi người trong quan viên, từ Giả lão phu nhân cho đến nha hoàn dường như đều có cảm tình tốt với cô. Cũng từ thời khắc ấy, số phận của Đại Ngọc dường như đã gặp trở ngại lớn. Từ một góc độ nào đó nói, Bảo Thoa có thể chính là khắc tinh của Đại Ngọc, cho dù cuối cùng là một cuộc hôn nhân có chút hoang đường, Bảo Thoa cũng chỉ là vai phụ cho tấn bi kịch của Đại Ngọc mà thôi.
Mà Vương Nguyên tựa hồ chính là sắm vai như vậy.
Lúc cậu có mặt ở chỗ này, cậu mới chỉ có mười lăm tuổi, nhưng nháy mắt đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt. Cậu mặc một chiếc áo phông đen và quần short đen, chiếc quần ngắn, làm lộ đôi chân thon dài trắng nõn nà. Ánh mắt cậu đảo qua mọi người, sau đó chân thành đi về phía Vương Phong:
"Cha!"
Vương Phong nắm tay con trai nhỏ, tuyên bố:
"Đây là con trai của ta, Vương Nguyên."
Một giây hoảng hốt, Vương Tuấn Khải đảo qua khuôn mặt mọi người trên bàn, bọn họ hiện tại đều đang thổn thức ngoài miệng khen con trai của Vương gia quả đúng là mỹ nhân. Vương Trọng Cẩn trong lòng mọi người sớm đã là một mỹ nam, không ngờ sự xuất hiện của Vương Nguyên đã trực tiếp khiến cho hai cậu con trai của Vương Phong bị đem ra so sánh. Thế giới này mỹ nhân có nhiều, nhưng có thể liếc mắt khuynh thành như vậy, nhất định là số ít.
Vương Tuấn Khải dừng ánh mắt trên người Vương Miên, sau đó liền mỉm cười với cậu.
Sau khi ăn xong, Vương Miên kéo tay Vương Tuấn Khải vào trong sân ngồi.
"Bọn họ đều nói anh hai sau khi lớn lên nhất định sẽ là đệ nhất mỹ nam, anh Khải, anh có thấy như vậy không?"
Vương Tuấn Khải xoa đầu Vương Miên
"Một người đàn ông nếu như chỉ coi trọng vẻ bề ngoài của người khác, nhất định là một người nông cạn. Hơn nữa trong lòng anh Khải, Miên Miên vẫn là xinh đẹp nhất."
...
Vương Tuấn Khải bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, lúc này máy bay đang chuẩn bị hạ cánh. Anh day day trán, hóa ra chỉ là đang nằm mơ, trên trán còn vương lại một chút mồ hôi. Tiếp viên hàng không thân thiện đưa cho anh chiếc khăn tay. Anh nhìn đối phương gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi lau trán. Anh vẫn có chút cảm thấy váng đầu, một chuyến đi công tác chuyển máy nay liên tục khiến cơ thể vốn thiếu ngủ của anh càng không chịu nổi. Hết lần này đến lần khác đối tác bên kia xuất hiện nhiều chuyện lớn như vậy.
Bây giờ trở về, anh nhất định phải nghỉ ngơi.
Vương Tuấn Khải mới ra khỏi sân bay, chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe thì thư ký Lục Đình gọi điện đến. Hôm nay có một bữa tiệc quan trọng không thể không đến dự. Sắc mặt anh sa sầm xuống, nhưng vẫn phải miễn cưỡng lấy lại tinh thần lái xe quay về công ty.
Anh hoàn toàn không hay biết, có một người vẫn luôn chú ý mình.
...
Vương Nguyên đang đứng bên móc treo quần áo, phân loại lại chúng. Một vài khách hàng thử trang phục xong mà tùy ý vứt lung tung khắp nơi, khiến cậu lại một lần nữa phải sắp xếp lại. Lúc này đã đến giờ ăn trưa, không còn khách hàng nào nữa. Cậu vừa mới nghĩ ra một ý, nên đi mua hay là thuê một cửa hàng nhỏ, thì Lưu Chí Hoành hùng hùng hổ hổ xuất hiện.
"Đã về rồi sao? Đúng lúc quá, cùng đi ăn nhé!"
Cửa hàng gần đại học Sa Cưu này là của Lưu CHí Hoành, nhưng mấy ngày nay cậu đi du lịch Hong Kong nên nhờ Vương Nguyên trông coi cửa hàng.
Lưu Chí Hoành trong tay vẫn còn xách hành lý, vẻ mặt tỏ ra vô cùng vội vã, uống xong một cốc nước mới mở miệng:
"Cậu biết trên máy bay mình đã gặp ai không?"
Vương Nguyên liếc Lưu Chí Hoành một cái:
"Vị học trưởng mà cậu từng thầm mến ngày trước?"
Lưu Chí Hoành lườm cậu một cái:
"Chồng của cậu đấy"
"Hả?" Vương Nguyên kéo dài âm cuối, lập tức bất bình mà kêu lên: "Cậu thực có phúc nha, vậy mà lại ngồi khoang hạng nhất!"
Lúc trước chính là ai luôn miệng nói bên tai cậu, nhất định phải tiết kiệm, nhất định phải tiết kiệm.
Lưu Chí Hoành không nói gì, chỉ lặng lẽ xoa trán:
"Vương Nguyên, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi hả? Ngay cả chuyện trọng yếu mình muốn nói cậu cũng không hiểu sao?"
Kỳ thực không phải Vương Nguyên không rõ Lưu Chí Hoành muốn nói cái gì, mà là cậu không cần biết hành tung của Vương Tuấn Khải. Trước đây không cần biết, hiện tại càng không cần biết... Cậu nếu muốn sống tốt, cần phải học cách không quan tâm quá nhiều chuyện. Người ta khổ sở cũng chỉ vì muốn biết nhiều chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác ông trời không có tốt như vật mà thỏa mãn ham muốn cá nhân của người ta.
Về đến nhà, căn nhà vẫn như trước lạnh như băng. Cậu cũng không hề ngạc nhiên, cậu không biết chuyện Vương Tuấn Khải đi công tác, cũng không biết chuyện ngày đêm anh không về nhà thì làm gì ở đâu. Như vậy cũng tốt. Cậu tùy ý nấu cơm, ăn qua loa cho xong bữa rồi ngồi ở sofa xem TV. Cũng không phải có thứ gì hay để xem, chỉ là cậu có quá nhiều thời gian, cậu không muốn ngủ sớm, cũng không muốn ngày mai đến quá nhanh.
Ngủ liền một lúc, đã là mười rưỡi.
Trong quán bar "không bao giờ ngủ" nổi tiếng của thành phố, Vương Tuấn Khải cùng một đám người nhậu nhẹt hỗn loạn. Đã định bàn bạc chi tiết cho hợp đồng, anh cố gắng giữ đầy óc tỉnh táo để tránh sai sót. Lúc anh tỉnh lại, đã thấy mình bị đặt trên giường trong khách sạn. Đầu anh không phải chỉ là bị choáng váng thông thường, nhưng vẫn có thể ý thức được. Một người phụ nữ đang cởi quần áo của anh, thấy anh tỉnh lại, cô ta dường như ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn không dừng lại động tác.
Anh chớp mắt, lúc này mới nhớ ra cô ả vừa rồi chính là người đã bồi rượu mình, cũng không có ngăn cản cô ta.
Cô ả tựa hồ hiểu rằng đã được đồng ý ngầm, cũng tự mình cởi bỏ quần áo, nhẹ nhàng tựa lên người Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải nghiêng người, đem cô ả đặt ở dưới thân, môi anh cúi xuống tìm kiếm lỗ tai cô ta, vừa mới chạm tới, anh lập tức giật mình như tỉnh mộng, "Cô đi đi!"
Người phụ nữ nằm trên giường dường như cảm thấy không thể tin được. Vương Tuấn Khải tự mình mặc lại quần áo, nhìn cô ta bất động, cũng không nói gì chỉ lặng lẽ xoay người bỏ đi. Anh tin chắc ngày hôm nay người chiêu đãi nhất định đã trả tiền, hơn nữa anh lúc này cũng không cần phải tỏ ra hào phòng làm gì.
Xe chạy với tốc độ cực nhanh, vận khí anh gần đây rất tốt, không có gặp phải bất kỳ cảnh sát giao thông nào.
Vương Nguyên bị tiếng chuông cửa đánh thức, cậu mặc áo ngủ, tóc rối bời đi ra mở cửa. Vương Tuấn Khải lại bắt đầu cảm thấy có chút ngà ngà, chếnh choáng. Anh dựa lưng vào tường:
"Sao lâu vậy?"
Vương Nguyên nhăn mặt, mùi rượu trên người anh cùng với người nước hoa phụ nữ hòa vào nhau khiến cậu thật sự chán ghét. Cậu không có tức giận nhưng ngay lập tức quay vào trong:
"Lần sau muộn như vậy tốt nhất anh đừng về!"
Cậu vừa mới xoay người, anh liền kéo cậu lại, quai hàm nhấc lên:
"Cậu có ý gì?"
Cậu không muốn nhiều lời với anh, đẩy cánh tay anh ra:
"Anh nghĩ có ý gì thì là ý đó!"
Vương Tuấn Khải trên mặt lộ ra ý châm chọc, nhìn cậu hận không thể ngay lập tức bắt lấy tay cậu:
"Thế nào? Chán ghét tôi?"
Cậu cố hết sức vùng vẫy khỏi anh:
"Tôi đi chuẩn bị nước cho anh tắm"
Anh ôm chặt cậu:
"Tôi không làm."
"Anh muốn làm gì?"
"Cậu nói xem?"
Vương Nguyên giãy giụa:
"Buông ra!"
"Cậu chê tôi bẩn, cậu cho rằng cậu sạch sẽ lắm sao?"
Vương Tuấn Khải cười lạnh tuyên bố.
Vương Nguyên vì những lời này mà hoàn toàn cứng người, thân thể cậu còn đang run lên. Vương Tuấn Khải một tay ôm lấy cậu trở lại, sau đó đi vào phòng, dùng sức đá lên cánh cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro