Chap 32:
Tâm trạng của Vương Nguyên trùng xuống, ánh mắt cậu nhìn anh chứa đầy đau đớn cùng tức giận, vành mắt đỏ hoe chứng tỏ cậu đã kiềm chế cảm xúc của mình vất vả đến thế nào:" Vậy còn Hạ Nhiên thì sao? Cô ta và con của hai người thì sao? Một nhà ba người quá hạnh phúc rồi sao anh còn lôi tôi vào mớ hỗn độn này? " Câu cuối cậu gần như muốn hét lên. Đây là chuyện đau đớn nhất trong quá khứ mấy năm về trước cậu phải trải qua. Nghĩ đến đứa con trong bụng Hạ Nhiên, cậu sẽ lại nhớ tới đứa bé xấu số của mình. Nó không làm gì sai, có sai cũng vì thời điểm nó xuất hiện.
Nhìn vẻ đau đớn tột cùng ẩn sau đôi mắt Vương Nguyên, ngực trái Tuấn Khải lại nhói lên, nỗi đau của cậu anh biết, biết rất rõ. Tuấn Khải không nói gì, anh đưa tay ôm lấy Vương Nguyên vào lòng. Anh phát hiện ra, cậu gầy quá. Mà không, phát hiện này được biết từ rất lâu rồi. Mùi hương của cậu vẫn vậy. Thời gian như quay ngược lại, một cái ôm cũng khiến anh xúc động đến mức nước mắt sắp chực rơi xuống. Vương Nguyên vùng vẫy, cậu không đoán ra anh sẽ làm vậy. Nhưng đôi tay Tuấn Khải cứng như gọng kìm ghì chặt lấy cậu, không có ý định buông ra.:" Em hận anh sao? Phải, em nên hận anh, cả con cũng vậy. Em có đau lòng không? Em hẳn là đau lắm, nhưng em không biết anh còn đau khổ hơn em"
Giọng Tuấn Khải lạc hẳn đi. Hơi thở nóng hổi của anh khẽ phả vào sau gáy Vương Nguyên khiến nước mắt khẽ rơi xuống. Trong một giây nào đó, cậu muốn đưa cánh tay lên mà vỗ về anh, nói rằng:" Mọi chuyện đã qua rồi" Nhưng cậu không đủ can đảm. Vương Nguyên nhận ra rằng, chỉ cần cậu làm thế, nỗ lực bao lâu qua sẽ là uổng phí. Cậu về để cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng giữa hai người chứ không phải để hàn gắn lại những gì đã bị anh nhẫm nát dưới chân.
Tuấn Khải khẽ tách hai người ra, bàn tay nóng như lửa của anh nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Vương Nguyên, trông anh lúc này ảo não biết bao:" Em hỏi anh Hạ Nhiên đâu? Con của anh và cô ta đâu? Nhưng em biết không, vốn dĩ chẳng có đứa bé nào cả..." Anh khẽ thở dài, mái tóc đã bị bới tung từ lúc nào:" Có lẽ em sẽ không quan tâm, nhưng sự thật này anh muốn em biết rõ. Vốn dĩ, cái thai trong bụng cô ta là sản phẩm vô tình trong một lần cô ta đi khách nhận được." Rồi anh lại cười, điệu cười chế giễu cho chính anh:" Tất cả là cái giá anh phải nhận được vì sự mù quáng của mình. Nhưng so với em, nó chẳng là gì, anh xin lỗi, xin lỗi em, và cả con nữa ".
Nhẹ nhõm
Cuối cùng nỗi đau chất chứa cũng được giải tỏa phần nào. Anh đã nói lời xin lỗi mà anh mong mỏi từ rất lâu, cho dù, nó là quá muộn. Vương Nguyên cứng đờ người, cậu không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến vậy. Thì ra không chỉ riêng cậu, mà anh cũng là người phải chịu cảm giác phản bội, hết lần này tới lần khác. Cậu không muốn ôm hận thù suốt đời. Dù sao việc cũng đã rồi, dù có cố chấp thì cũng chẳng đem lại kết quả gì. Càng lúc Vương Nguyên càng muốn buông xuôi, cậu chưa từng nghĩ tới hận thù, dù trước đây hay hiện tại. Hít một hơi thật sâu như muốn điều chỉnh lại cảm xúc hỗn loạn hiện tại, Vương Nguyên mệt mỏi nói:" Dù sao mọi chuyện cũng là quá khứ rồi. Tôi không trách anh, chỉ mong..." Lời còn chưa dứt, Tuấn Khải đã đoán ngay ra câu tiếp theo Vương Nguyên sắp sửa nói. Anh bỗng nhiên tức giận. Anh đã nói hết mọi chuyện rồi, cậu đã nhìn thấu tâm trạng của anh, vậy thì tại sao? Tại sao không thể dịu dàng hơn một chút. Là cậu hay là anh? Ai mới là người thay đổi?
Trong cơn tức tối, Tuấn Khải như một con báo, mạnh mẽ đẩy Vương Nguyên ra trên ghế sô pha, không chờ cậu phản ứng, anh đã điên cuồng gặm nhấm đôi môi căng mọng của Vương Nguyên. Hơi thở thơm mát của anh pha lẫn chút men rượu càng thêm quyến rũ, anh như gằn lên từng tiếng:" Em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó " Lúc này Vương Nguyên mới bừng tỉnh, cậu đẩy anh ra:" Anh điên rồi "
" Hahaha, phải, anh điên rồi, anh điên từ lâu rồi. Nhưng tất cả là do em, chính em đã khiến tâm trạng anh rối tung lên như một kẻ mất trí " Tuấn Khải chống hai tay xuống ghế, dứt lời, anh lại tiếp tục hành động vẫn còn dang dở. Đôi môi này anh đã bao lâu rồi chưa được chạm tới? Nhớ nhung dồn nén được anh thể hiện hết qua những cái hôn mạnh bạo, thậm chí có chút đau đớn. Mãi cho tới khi nếm được vị tanh của máu, anh mới luyến tiếc buông ra.
Đêm nay Vương Nguyên mang một vẻ gợi cảm lạ thường, trong lúc phản kháng đã làm một bên vai áo của cậu rơi xuống, lộ ra đôi vai trắng mịn cùng xương quai xanh gợi cảm. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ làm máu nóng trong người anh tăng nhanh lạ thường. Anh khẽ thốt lên:" Vương Nguyên, em đẹp quá". Rồi đôi môi như mang nhiệt của anh chuyển xuống phía dưới cổ, mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu tích.Nhưng vết hôn chi chít càng kích thích thị giác anh.
Vương Nguyên nhìn anh mỉm cười. Nói không nhớ nhung chính là nói dối. Chỉ mình cậu biết cậu vẫn còn yêu anh đến nhường nào. Một Tuấn Khải bình thường điên cuồng nhưng lại có lúc " âu yếm " như vậy làm cậu rung động. Vương Nguyên khẽ nhủ:" Chỉ lần này thôi" Tuấn Khải có vẻ không để ý lắm, lúc này anh đang nhấc bổng cậu lên khiến chiếc quần vốn hở lại càng thêm trễ xuống. Cảnh ấy như kích thích mạnh tính nhẫn nại của Tuấn Khải. Không chút chờ đợi, Tuấn Khải kéo toàn bộ quần áo xuống, khiến nó nằm vương vãi dưới sàn nhà. Vương Nguyên dù sắp" lâm trận" nhưng vẫn không quên thương xót bộ đồ mấy ngàn đô.
Để tỏ thái độ giận dữ, Vương Nguyên liền cúi đầu cắn mạnh vào bả vai Tuấn Khải. Hành động bất ngờ của cậu khiến Tuấn Khải phải hít mạnh một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro