Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22: Mất tích

Bầu trời hôm nay u ám như lòng của anh. Hôm qua quả là một ngày dài. Anh cả ngày ở lại bệnh viện, công việc ở công ty cũng giao hết cho người khác, bởi vì anh chỉ đơn giản mong muốn khi Vương Nguyên tỉnh dậy, người đầu tiên cậu nhìn thấy sẽ là anh.
Đến trưa, Hạ Nhiên chật vật xách một túi hoa quả lớn tiến vào phòng bệnh nhưng anh cũng chẳng hề nhận ra. Nhận ra tâm trạng của anh đang đặt hết lên người thiếu niên trên giường kia, Hạ Nhiên vô cùng tức giận. Không biết do Vương Nguyên tốt số hay cô ta ra tay chưa đủ tàn nhẫn mà một mạng hai người kia lại chỉ mất một. Khôi phục lại vẻ ngây ngô, cô ta cất giọng ngọt ngào:" Khải...". Nghe thấy tiếng gọi, Tuấn Khải vội tiến về phía cô ta:" Sao em không ở nhà nghỉ ngơi? Lại còn mang đồ nặng như vậy, em còn con nữa đấy "
Thấy vậy, cô ta bắt đầu nỉ non:" Em ở nhà một mình buồn lắm, anh không quan tâm đến em sao? Em và con rất nhớ anh..."
" Anh xin lỗi, Vương Nguyên bị như vậy một phần là do lỗi của anh, anh không thể..." Lời nói còn chưa dứt, mắt Hạ Nhiên đã ngấn nước:" Vương Nguyên, Vương Nguyên, sao anh lúc nào cũng nhắc đến cậu ta vậy? Anh có biết, người đẩy mẹ con em suýt chết là cậu ta hay không?"
Nghe lời trách móc của cô ta khiến Tuấn Khải càng thêm mệt mỏi. Có phải anh đã quá ích kỉ rồi không? " Thôi được rồi, anh tranh thủ dẫn em đi chơi một lát"
Sau đó cả hai cùng rời đi. Khoảnh khắc anh quay đi cũng là lúc mi mắt Vương Nguyên động đậy.
Tại trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, Hạ Nhiên điên cuồng mua sắm. Nhưng dù có tiêu bao nhiêu tiền Tuấn Khải anh cũng không quan tâm, chỉ biết ngay lúc này, có thứ gì đó thúc giục anh nhanh chóng quay về bệnh viện.
Nhận thấy tâm trạng lơ đễnh của Tuấn Khải, Hạ Nhiên không nghĩ cũng biết anh đang nghĩ cái gì. Cô ta liền đòi đi ăn. Ăn xong lại chạy loạn đi càn quét từng cửa hàng, xong xuôi trời cũng đã sẩm tối.
Nhanh chóng quay về bệnh viện trong cảm giác bất an, mở mạnh cánh cửa gỗ *, tim anh trùng xuống ngay giây phút ấy: Trong phòng bệnh đã không còn ai, chỉ còn lại một nữ y tá đang dọn dẹp lại giường bệnh, anh như muốn phát điên chạy lại hỏi :" Cậu con trai ấy đâu rồi? Vợ tôi đâu???" Anh sắp phá tan cái phòng bệnh này rồi, Vương Nguyên đâu? Mới có vài tiếng mà cậu đã biến mất. Cậu vừa mới phẫu thuật thì có thể chạy đi đâu chứ?
Anh nóng nảy liên tục gọi điện thoại tìm kiếm, chỉ mong cậu không sao. Anh nghĩ, cậu yếu ớt như thế, không thể đi đâu quá xa, lục tung cả thành phố cũng không thấy được bóng dáng cậu. Mỗi lúc nghe tin không thấy, tim anh lại trùng xuống vài phần. Ga tàu, sân bay anh đều cho người tìm kiếm, nhưng chẳng thể tìm ra.Cuối cùng, anh đành tìm Duy Khôn. Nghe tin Vương Nguyên mất tích, Duy Khôn sốt sắng không kém anh là bao. Cố gắng lục tìm trong trí nhớ, nhưng anh cũng không tìm thêm được bất cứ người bạn nào khác của cậu. Lúc ấy anh mới thấy, bản thân mình đã sai đến thế nào. Trong cái thành phố rộng lớn này, cậu cũng chỉ có một mình. Ngay cả bạn bè cũng chẳng có mấy người. vậy mà anh lại luôn tức giận mỗi khi cậu gặp Duy Khôn. Để rồi bây giờ, cậu như làn hơi mà nhẹ nhàng biến mất, khiến anh không thể giữ lấy
Đem thân thể mệt mỏi trở về. Căn biệt thự lộng lẫy đã không còn ánh đèn vàng ấm áp như trước. Anh mở đèn trong phòng, trên giường là một cơ thể nhỏ nhắn đang nằm. Một thoáng hồi hộp, anh khẽ hỏi:" Vương Nguyên, là em sao?". Cô gái trên giường khẽ ngước lên nhìn ra phía cửa, không phải cậu.
Nghe Tuấn Khải nói như vậy, Hạ Nhiên càng thêm ganh tỵ. Cậu ta thật đáng chết, cút đi rồi cũng không buông tha cho người đàn ông của tôi. Cô ta sụt sùi:" Anh... sao anh có thể đối xử như thế với em? Em biết là em sai rồi, em không nên kéo anh đi chơi, để Vương Nguyên vô cớ mất tích như vậy, tất cả là lỗi của em... em xin lỗi... em xin lỗi...." Vừa nói cô ta còn cố nặn ra mấy giọt nước mắt đồng cảm.
Biết bản thân vừa rồi hơi hồ đồ, nhưng anh không tránh được thất vọng. Anh là đang mơ tưởng cái gì vậy? Cậu sẽ ngoan ngoãn trở về, sẽ vào phòng anh sao? Anh ảo não cất tiếng:" Anh xin lỗi, em nghỉ ngơi đi". Nói rồi đóng cửa đi ra ngoài, bỏ mặc Hạ Nhiên đang điên cuồng trong phòng.
Trong phòng sách không bật đèn, chỉ có ánh lửa phát ra từ đầu điếu xì gà thượng hạng. Ang thực sự mệt mỏi quá, mọi chuyện giữa anh và Vương Nguyên đến thật nhanh, mà đi cũng thật vội vã. Mọi thứ đi ra ngoài tầm kiểm soát của anh. Từ bao giờ, anh lại mất kiên nhẫn với Hạ Nhiên đến thế? Từ bao giờ anh lại để ý đến Vương Nguyên nhiều đến vậy, anh không biết. Tình huống thật nực cười. Anh thế nhưng lại làm tổn thương tận hai người mang thai.
----------------------------
*cửa gỗ: vì là phòng VIP nên phòng bệnh nó được thiết kế ra 2 gian riêng biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro