Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

86

Gần đến cuối tháng 7, Kang Ami bị Kim Haewon gọi điện kêu tới.

Vừa tới quán café còn chưa kịp ngồi vững, hai tấm thiệp mời màu đỏ từ Kim Haewon đưa qua.

Mới vừa liếc nhìn Kang Ami bị kinh hoảng không nhẹ, hai mắt hạnh đều mở to: "Haewon, cậu muốn kết hôn?"

".......A?"

Kim Haewon cũng sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, dở khóc dở cười ——

"Cái gì mà kết hôn, làm ơn nha Kang đại tiểu thư —— cậu mau xem cho kỹ, cậu nghĩ tớ đến đây là để gửi thiệp mời đám cưới cho cậu sao?"

Lúc này Kang Ami cũng hiểu rõ chính mình đã hiểu lầm, ngượng ngùng nhìn Kim Haewon một cái, cầm lấy hai tấm thiệp mời màu đỏ lên xem.

Thư mời tinh xảo được Kang Ami mở ra, tầm mắt cô nhanh chóng nhìn lướt qua hàng chữ nhỏ được in trên trâm hoa một lần, có chút giật mình ngước mắt lên:

"Hội giao lưu giữa cựu học sinh của Trung học Hayang?"

Kim Haewon gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, trước đó chẳng phải tớ đã nói qua với cậu và học trưởng rồi sao? Cậu không nhớ rõ?"

"Có chút ấn tượng........" Kang Ami hơi nhíu mày: "Nhưng mà với chuyện này tớ không thấy hứng thú."

"Cậu không có hứng thú, nhưng học trưởng lại có hứng thú nha." Kim Haewon chớp mắt nhìn Kang Ami đầy ái muội.

Kang Ami trả lại bằng một ánh mắt 'ngây thơ vô tội'.

Kim Haewon bại trận: "........Nói như thế nào thì cậu và học trưởng cũng là tiền bối ưu tú thứ 37, hơn nữa hai người còn là nhân vật nổi tiếng trong truyền thuyết ở Nhất Sư, số người muốn biết tình hình hiện tại của hai người cũng không ít."

Kang Ami nhíu mày: "Bọn họ muốn biết thì chúng tớ phải đến hay sao?"

"Cậu hiểu lầm ý tớ rồi." Kim Haewon bất đắc dĩ nhìn Kang Ami , chỉ có thể nói rõ hơn: "Nói như vầy, trong buổi gặp mặt cựu sinh viên năm ngoái, vẫn có người hỏi thăm tình hình hiện tại của cậu, hình như là người học lớp dự bị đại học khoa học tự nhiên........Hình như gọi là Lee, Lee cái gì Hyun á......."

"—— là Lee Minhyun?"

Kang Ami có chút kinh ngạc.

"Ai da —— chính là tên này!" Kim Haewon vỗ tay một cái, ngay sau đó nụ cười trên mặt liền vặn vẹo: "Không phải........Tốt nghiệp cao trung đã mấy năm? Sao cậu lại nhớ rõ như vậy? Cậu và người kia là quen biết cũ hả?"

Nhắc tới cái này, cảm xúc ngạc nhiên trên mặt Kang Ami đã biến mất sạch.

"Không hẳn, chỉ là gặp qua vài lần, trao đổi vài đề ôn.........Môn toán và vật lý cậu ta học không tồi, bất quá nhân phẩm lại không giống vậy."

Lúc này tới lượt Kim Haewon kinh ngạc.

——

Quen biết Kang Ami nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô trực tiếp nghe thấy Kang Ami đánh giá một người nào đó —— đương nhiên, Jeon Jungkook là ngoại lệ.

Hơn nữa, còn không phải đánh giá chính diện.

Kim Haewon lập tức thấy hứng thú, trái tim hóng bát quái càng thêm đập thình thịch.

"Cậu nói nghe xem làm sao mà nhân phẩm của cậu ta không tốt?"

"Không có gì." Kang Ami rũ mắt che đi một tia không vui trong đáy mắt: "Chính là hắn ở trước nhiều người truyền ra những lời không tốt về Jeon Jungkook ."

"......Nói hợp lý thì lúc còn học sinh, sau lưng khen Jeon Jungkook tốt thì mới gọi là hiếm thấy?"

Kang Ami không trả lời.

Cô rũ mắt suy tư trong chốc lát, một lần nữa liền ngẩng đầu lên: "Được, chờ tới ngày đó, tớ sẽ đi cùng với Jeon Jungkook ."

Kim Haewon sửng sốt, sau đó mỉn cười: "Sao tớ cảm thấy cậu đang sau lưng cậu có ngọn lửa hừng hực ý chí báo thù vậy?"

Khóe môi Kang Ami cong lên, ý cười trong mắt như vừa thổi liền tan.

Trong một góc quán café, thanh âm cô gái nhỏ ôn nhu nhẹ nhàng:

"........Cậu ta có chỗ nào xứng đáng?"

Kim Haewon: "......."

Rõ ràng đang mùa hè, sao cô cảm thấy có chút lạnh lẽo vậy.

Chắc do máy lạnh quá lạnh.

...................................

Thư mời được phát không ghi tên cụ thể, người nào xác định muốn tham dự thì phải gửi thông tin cá nhân qua phương thức được in trong thư mời.

Sau khi Kang Ami và Jeon Jungkook thương lượng xong, cả hai liền điền thông tin theo tờ mẫu.

Kết quả trước đó một ngày, Kang Ami cùng Jeon Jungkook liền nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh.

Nhìn tên người ký gửi là Trung học Hayang, Kang Ami thật sự cảm thấy ngoài ý muốn. Sau khi gọi điện thoại báo cho Jeon Jungkook , cô cũng xác nhận được đối phương cũng nhận được một gói hàng chuyển phát tương tự.

Jeon Jungkook không để cho cô đụng vào, tự mình kiểm tra gói hàng, sau đó mới mở ra.

Trong chốc lát, Kang Ami nhận được tin của Jeon Jungkook , nói cho cô biết trong gói hàng không có vật gì nguy hiểm.

Lúc này Kang Ami đã sớm không nén được lòng hiếu kỳ, sau khi nghe Jeon Jungkook nói xong, liền gấp gáp không đợi nổi nhanh chóng đi tìm công cụ mở gói hàng.

Cầm ra đồ vật bên trong, Kang Ami sửng sốt một hồi lâu.

——

Là đồng phục khi đó của bọn họ.

Áo khoác tây trang nhỏ, áo sơ mi trắng, váy caro, còn có chiếc nơ bướm.

Không cần hỏi Kang Ami cũng biết Jeon Jungkook nhận được cái gì, hẳn là cũng nhận áo khoác sơ mi, quần dài cùng cà vạt của nam sinh.

Nhìn kích cỡ lớn nhỏ, hiển nhiên đều dựa theo tư liệu cá nhân mà bọn họ cung cấp trước đó.

Nhìn bộ đồng phục quen thuộc sau nhiều năm, trong lòng Kang Ami nhất thời cảm khái vạn lần.

Những hồi ức ba năm ấy đã bị lãng quên dần dần hiện rõ.

Cầm lấy bộ đồng phục, Kang Ami ngồi trước sô pha ngây ngốc một hồi lâu.

Sau đó cô liền lấy điện thoại ra, gõ từng chữ từng chữ gửi cho người nào đó một cái tin nhắn ——

"Đối với chuyện tụ họp này, đột nhiên em có chút mong đợi."

Vài giây sau, điện thoại liền rung lên.

Kang Ami cầm lên nhìn, khóe môi liền cong lên.

"Anh đã luôn mong đợi nó."

"Nhưng Haewon nói trước đó anh được mời đến rất nhiều lần, nhưng lại từ chối?"

Kang Ami gửi xong tin này, điện thoại yên lặng rất lâu.

Cho tới khi Kang Ami chuẩn bị đi ra ngoài, đem quần áo đi giặt sạch sẽ, tin nhắn mới đột nhiên gửi đến ——

"Không có em, anh không dám trở về."

Nhìn hai chữ 'không dám' kia, Kang Ami sững người tại chỗ.

Một lát sau, cô liền hiểu ra.

Đại khái giống như........Chính mình đã từng không dám quay lại Busanvậy.

Trong lúc Kang Ami còn đang thất thần, màn hình điện thoại trong tay liền sáng lên một lần nữa.

——

"Cùng em trở lại nơi đó mới là chuyện anh đã mong đợi nhiều năm."

......................

Vào ngày thứ 7 đầu tiên của tháng tám, lúc 8 giờ sáng, hội cựu sinh viên ở Trung học Hayang liền bắt đầu.

Là trường trung học tư lập lớn nhất Busan, cơ sở Hayang đứng thứ nhất của tỉnh.

Hơn nữa còn đang trong kỳ nghỉ hè, học sinh đang học tập thì đã về nhà, vườn trường lớn như vậy liền trống vắng. Người lãnh đạo trường nỗ lực sắp xếp khuôn viên trường thành địa điểm giao lưu cho các cựu học sinh.

Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, Kang Ami chỉ trang điểm nhẹ nhàng.

Cô chỉ rửa mặt bằng SRM, thoa một chút kem dưỡng ẩm, buộc tóc đuôi ngựa, sau đó thay bộ đồng phục mới được sấy khô, thần khí thoải mái ra khỏi phòng ngủ.

Lúc Kang Ami đi, bà nội Kang cùng ba mẹ Kang còn đang dùng cơm.

Nghe thấy được động tĩnh, bọn họ đồng loạt liếc mắt nhìn sang bên này một cái.

Một giây sau, vẻ mặt Lee Minyoung liền ngưng trọng, Kang Taeguk cũng làm rơi cái muỗng trong tay xuống bàn ăn.

Lại trôi qua một mảnh tĩnh mịch, Lee Minyoung phản ứng lại đầu tiên, biểu tình cổ quái hỏi: ".......Hôm qua con nói tham gia giao lưu cựu học sinh?'

"Ân."

Thấy phản ứng của ba vị trưởng bối trong nhà, Kang Ami cũng không nhịn được cười.

Đặc biệt là ba Tần cằm đã sắp chạm đến mặt đất, cô càng không nhịn được muốn chơi xấu.

Kang Ami cầm váy caro xòe ra xoay nửa vòng, cố ý cười hỏi: "Ba ba, thế nào, cảm nhận được sức sống thanh xuân ập đến trước mặt không?"

Kang Taeguk cũng phối hợp đặt hai tay lên ngực, vẻ mặt đau khổ ——

"Tuổi cao, trái tim không tốt lắm, loại kinh hách này nên ít có thì tốt hơn."

Vừa mới dứt lời, hắn đã bị bà nội Kang liếc mắt nhìn một cái.

"Cái gì gọi là kinh hách, Gấu Nhỏ mặc bộ này không đẹp? Còn nữa, từ lúc tốt nghiệp cao trung Gấu Nhỏ vẫn cao 1m62 phải không? Khuôn mặt nhỏ nhắn, cho dù có đưa vào trường cũng không có một chút cảm giác ngỗ nghịch."

"......."

Nghe lời 'khen' này Kang Ami có chút muốn về phòng thay đồ.

Bà nội Tần nhìn ra được tâm tình của Kang Ami , lại cười tủm tỉm quay lại: "Trên mạng nói không sai, con thuộc loại mỹ nhân 'thời đại đông lạnh' đó."

Kang Ami : "......"

"Bà nội, hết thời gian rồi, con ra ngoài đây."

Không cho bà nội Tần cơ hội tiếp tục 'khen ngợi', Kang Ami chạy nhanh ra cửa như bị đòi mạng, thay đôi dày da mũi đen đã sớm chuẩn bị tốt, nhanh chóng ra khỏi nhà.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, bà nội Kang cười thở dài.

"Thật tốt a.......giống như Gấu Nhỏ trở lại lúc học cao trung vậy."

"Sao mới vừa chớp mắt thì đã trôi qua nhiều năm như vậy......"

Lúc này ngoài cửa, Kang Ami mang theo một chiếc ba lô đen phù hợp với hoàn cảnh trên vai, bước đi nhẹ nhàng vui vẻ.

Lúc cô rẽ vào thang máy, liền đứng sững tại chỗ.

Cuối hành lang, một người đang mặc một bộ đồng phục học sinh đứng dựa vào cửa sổ trong ánh ban mai.

Chiếc quần tây thẳng tắp và thon dài, áo khoác đồng phục không cài hết nút để nửa hở lộ ra vòng eo thon thả và những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp không thể che dấu dưới lớp áo sơ mi.

Dường như người đàn ông đã đợi rất lâu, đứng ở đó rũ mắt, tư thế toát lên vẻ lười nhác nhàn nhã.

Cho tới khi nghe thấy âm thanh, người nọ mới ngẩng đầu lên, dưới mái tóc đen lộ ra gương mặt thanh tuấn trắng nõn cùng với đôi mắt đen trong veo thâm thúy.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Kang Ami cảm thấy như chính mình quay lại nhiều năm trước.

".......Ngẩn người làm gì đó?"

Khi bên tai Kang Ami vang lên tiếng cười khàn khàn mới hoàn hồn, Jeon Jungkook đã đi tới trước mặt.

Kang Ami cũng khẽ cười lên: "Chắc là nhìn thấy mỹ nhân 'thời đông lạnh' nên xém mất hồn."

"......."

Ánh mắt Jeon Jungkook chợt lóe: "Em đây là đoạt lời kịch của anh, Gấu Nhỏ."

Kang Ami vui vẻ kéo anh đến trước cửa thang máy, chỉ vào bóng hình mơ hồ: "Chính anh xem, không cảm thấy bản thân quay lại bảy tám năm trước sao?"

Vừa nói Kang Ami vừa nghiêng đầu nhìn Jeon Jungkook , sau đó mới phát hiện ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người mình.

".......Anh nhìn em như vậy làm cái ——"

Kang Ami còn chưa dứt lời, Jeon Jungkook đã cúi người xuống, hôn lên khóe miệng cô.

Sau đó anh bật cười lùi lại ——

"Xin lỗi, nhìn thấy em như vậy, anh không nhịn được."

Kang Ami : "......."

Đúng lúc này, thang máy đã mở ra, Jeon Jungkook kéo Kang Ami vào bên trong.

Kang Ami khôi phục lại tinh thần.

"......Lần trước em đã muốn hỏi. Khu nhà của em phải nhập mật khẩu và quét thẻ thì mới có thể vào được —— anh đừng nói với em là anh dùng tay không trèo lên."

Jeon Jungkook trầm mặc một lúc: "Năm trước anh đã mua thêm một phòng."

Kang Ami đợi ba giây, đôi mắt chậm rãi mở to.

"Đừng nói là người hàng xóm ở nhà đối diện nhà em chưa bao giờ xuất hiện ........ vẫn là anh?"

"Ân, anh không nói."

Kang Ami : "......."

Rất nhanh thang máy đã đi xuống lầu 1, Jeon Jungkook kéo Kang Ami đi ra, cùng nhau ra khỏi tòa nhà.

Mãi cho tới khi ra khỏi, tiếp xúc với ánh nắng nhẹ dịu, Kang Ami mới đột nhiên phản ứng lại ——

"Không lái xe đi?"

Khóe môi Jeon Jungkook giật giật: "Nếu mặc đồng phục, đương nhiên là phải ngồi xe buýt đến trường."

Kang Ami gật gật đầu, lát sau, khóe mắt đột nhiên cong lên.

——

"Lần này, không sợ bị ai sờ eo?"

------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Jeon Jungkook : Nghe nói người không quản được cái miệng sẽ chết rất thảm [ sờ đao ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro