
81
"Theo đuổi, tìm hiểu, ai?"
Jeon Jungkook lặp lại với ngữ điệu rất chậm rãi.
Khi nói chuyện, hắn vẫn nhìn chằm chằm nam sinh kia với vẻ mặt bất động, còn có sự im lặng trong đôi mắt đen ấy.
Nhưng sự im lặng đó dường như đang mang một điều gì đó nguy hiểm và đáng sợ.
Kim Taehyung đến đây đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng lúc này đối diện với ánh mắt ấy, hắn không tự chủ được mà muốn trốn tránh.
——
Trong lòng hắn thật sự không thể đoán ra, làm sao mà một nam nhân ăn mặc nhàn nhã, nhìn tuổi tác cũng không kém mình bao nhiêu, ánh mắt lại đằng đằng sát khí làm cho mình không dám tiến lại gần.
Kim Taehyung liền cụp mắt xuống, nhìn chiếc áo bóng rổ trên người cùng với đôi giày thể thao mới vừa xỏ vào liền tự tin trở lại ——
"Đúng vậy. Tôi đã theo đuổi Kang học tỷ hơn một năm, chị ấy không nhắc qua với anh sao?"
"Kim Taehyung."
Lần này không đợi Jeon Jungkook phản ứng, Kang Ami đầu tiên bất đắc dĩ lạnh lùng.
Jeon Jungkook kéo Kang Ami lại. Sau đó hắn quay người sang ngang kề đến bên tai Kang Ami ——
"Hắn là tự mình đưa tới cửa."
Ánh mắt Kang Ami lóe lên, cô lại đưa mắt nhìn về phía Jeon Jungkook: "Anh muốn làm gì?"
"........"
Đôi môi mỏng của Jeon Jungkook nhếch lên, đường cong sắc bén, trong đôi mắt như lưỡi kiếm bén nhọn rực rỡ chói lóa.
"Nếu hắn tuổi trẻ khí thịnh, vậy thì anh giúp hắn tháo bỏ."
Khi nói những lời này cũng không hạ thấp âm thanh, Kang Ami nghe thấy rất rõ ràng từng câu từng chữ, đồng thời khuôn mặt của Kim Taehyung cũng biến sắc.
Trong lòng Kang Ami thở dài.
——
Quá xấu rồi.
Hiện giờ Jeon Jungkook đang đứng trước mặt mình đã không còn giống như lúc trước chỉ biết thẳng thắn quát tháo, anh ấy đã học được cách lùa con mồi vào ngõ cụt trước khi săn đuổi.
Giống như giờ phút này, cho dù ban đầu Kim Taehyung không có ý khiêu khích, Kang Ami tin tưởng sau khi nghe xong những lời này của Jeon Jungkook, anh ấy cũng không có khả năng làm ra chuyện gì.
Kang Ami thu hồi ánh mắt lại: "Anh đây là ỷ lớn hiếp nhỏ."
"Dạy cho người trẻ tuổi trước tiên phải hiểu được cách làm người....."
Jeon Jungkook nói xong, xoay người đút một tay vào túi quần. Ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng nhìn chăm chú Kim Taehyung.
Sau vài giây, hắn chậm rãi nở nụ cười: "Không tốt sao?"
"......"
Kim Taehyung nắm chặt tay thành quyền, gân xanh nổi trên trán, vẻ mặt không kìm được.
Nam sinh ở tuổi này mỗi lần tức giận lên như là nghé con mới sinh, với nghị lực khiến hầu hết mọi người đều phải khiếp sợ.
Nhưng mà đối mặt với ánh mắt tuyệt vọng như vậy, Jeon Jungkook không những lùi bước, lười biếng cười.
Sau đó hắn nhấc chân lên tiến thêm một bước, đảo mắt nhìn lại, đồng thời nụ cười cũng nhạt dần ——
"Tôi khuyên cậu, tốt nhất đừng cho tôi lý do 'tự vệ chính đáng', bằng không có khả năng kết cục của cậu.......rất bi thảm."
Kang Ami nghe đến đây, không thể quan tâm đến chuyện gì khác. Cô vươn tay kéo cánh tay bên phải của Jeon Jungkook lại, thấp giọng nói:
"Jeon Jungkook, cậu ta nói như thế nào thì cũng là học đệ của em."
Kang Ami biết rõ Jeon Jungkook xuất chiêu thì có lực sát thương như thế nào.
—— Chắc chắn không cẩn thận có thể làm cho Kim Taehyung nhập viện vì 'tự vệ'.
Jeon Jungkook trầm mặc để cho Kang Ami kéo lui hắn về phía sau một bước.
Hắn đưa mắt nhìn lại, có chút oán giận.
"Học đệ là học đệ của em, còn bạn trai nhặt được từ đống rác sao?"
Kang Ami bị biểu hiện hiếm thấy của anh trêu chọc, khóe môi hơi cong lên, hai giây sau cô mới ý thức được liền điều chỉnh biểu tình nghiêm túc trở lại.
"Nhặt được anh ở đống rác? Vậy không phải sẽ tổn thọ sao?"
Cuộc đối thoại này rốt cuộc cũng bị cắt ngang vì Kim Taehyung đã không còn đủ kiên nhẫn, hai tay hắn miết chặt trái bóng rổ, trên mặt căng ra nở một nụ cười.
"Anh Jeon, anh có thể chơi bóng rổ không? —— đấu 1-on-1."
Jeon Jungkook định xoay người nhưng Kang Ami đã kéo anh lại.
Cô liếc nhìn Kim Taehyung đầy bất mãn, Kim Taehyung liền chủ động né tránh ánh mắt, Kang Ami lại nhìn Jeon Jungkook.
"Sao anh lại phải chấp nhặt với đứa trẻ đó chứ?"
Jeon Jungkook lười biếng cười một tiếng: "Anh là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?"
Kang Ami nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó cô nhìn thấy nụ cười trên mặt Jeon Jungkook:
"Là anh."
Kang Ami : "......."
"Mọi phương diện có liên quan tới em, đời này lòng dạ của anh đều sẽ hẹp hòi."
Nói xong, Jeon Jungkook xoay người lại nhìn Kim Taehyung, khóe môi cong lên, trong mắt nổi lên sát ý ——
"Tới đây."
"......"
Hai người một trước một sau bước vào sân bóng rổ, Kang Ami đứng dưới bậc thềm bên ngoài sân thở dài.
Hồi học cao trung, trong đám người Minchae, Jeon Jungkook có tiếng thích lấy bóng 'luyện người', cô nhìn thấy rất nhiều lần bộ dáng mấy người Minchae nửa chết nửa sống bò trên sân bóng.
Hơn nữa, trải qua mấy năm rèn luyện, thể lực, sự nhanh nhẹn, thăng bằng và ngũ cảm của Jeon Jungkook chỉ sợ đã sớm vượt qua người bình thường.......
Cho nên, mặc dù cô nghe nói Kim Taehyung chơi bóng không tồi, nhưng đối với kết quả của trận đấu này mà nói, cô vẫn không có một chút hồi hộp nào.
....................
Sự thật đúng như trong dự đoán của Kang Ami , cô đứng đợi dưới tán cây bên ngoài hơn mười phút liền nhìn thấy Jeon Jungkook, một tay cầm theo chiếc áo khoác mỏng, một tay kéo áo phông trắng đi từng bước xuống bậc thang.
Có lẽ do vận động nên mồ hôi thấm ướt hết quần áo, đường cong cơ bắp tuyệt mỹ lộ ra như ẩn như hiện, trên góc cạnh khuôn mặt cũng lộ ra một nụ cười mỏng manh.
Vốn dĩ tỉ lệ một mình Kang Ami quay đầu lại không thấp, nhưng lúc này chô Jeon Jungkook đã thu hút không ít sự chú ý.
Kang Ami không quan tâm, cô lấy khăn giấy từ túi áo đưa cho anh.
"Kim Taehyung đâu?"
Jeon Jungkook nhếch môi: "Nằm sấp xuống."
Kang Ami giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua con số trên đồng hồ: "Mười bảy phút?"
Nghe được sự kinh ngạc trong giọng nói của Kang Ami , tâm tình của Jeon Jungkook cực kỳ vui sướng liền nắm lấy tay của cô gái nhỏ, vừa kéo người đi về phía trước vừa giải thích:
"Tiết tấu tấn công lúc nhanh lúc chậm, làm cho hắn không nắm bắt được quy luật, để cho hắn vận động mệt mỏi —— mười bảy phút tính là lâu rồi, một là xác thật hắn còn có kỹ năng, hai là anh cần thời gian khởi động và thích ứng với sân bóng."
Tuy rằng Kang Ami chưa từng chơi bóng rổ, nhưng nghe Jeon Jungkook phân tích, cô cũng bắt được điểm mấu chốt trong đó ——
"Nếu anh đến điều khiển tiết tấu, không phải là anh sẽ tiêu hao nhiều thể lực hơn sao?"
"......"
Jeon Jungkook cùng Kang Ami đi được một đoạn, đột nhiên dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Qua giây lát, hắn vội vàng quay người nhìn sang Kang Ami , đồng thời nhướn mày ——
"Về thể lực, chỉ bằng tất cả các cầu thủ bóng rổ trong trường em, thêm một đội nữa anh vẫn chơi được."
"......."
Kang Ami có chút xao động trước đôi mắt đen láy và nguy hiểm không thể giải thích được của Jeon Jungkook.
Do dự hai giây, cô lựa chọn thức thời gật gật đầu.
Jeon Jungkook phát hiện Kang Ami chần chừ, nhẹ rũ mắt: "Em không tin lời anh nói sao?"
"......" Kang Ami trầm mặc, cúi đầu xem điện thoại di động: "Em kiểm tra một chút có cuộc gọi nhỡ nào hay không......."
Cảm giác được ánh mắt dừng trên người mình ngày càng gần, trong lòng Kang Ami nhanh chóng suy nghĩ biện pháp giải quyết, tầm mắt thản nhiên liếc nhìn qua màn hình di động.
Sau đó cô ngây ngẩn cả người.
Thật sự là có cuộc gọi nhỡ, hơn nữa không ít —— 8 cuộc.
Kang Ami vội vàng mở khóa điện thoại, khi nhìn thấy rõ danh sách cuộc gọi có "Taeyang" "Lão nhị" "Tam cô nương", cô chợt nhớ ra suýt chút nữa mình đã quên mất chuyện gì đó.
——
Taeyang đặc biệt gọi cho mình để nói....... Bữa tiệc liên hoan giữa các bạn cùng phòng trong ký túc xa.
"A chết chắc rồi......"
Kang Ami vội vàng nhấn vào dãy số rồi gọi lại, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho Jeon Jungkook.
Không lâu sau, cuộc gọi được kết nối.
Kang Ami còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy giọng nói đầy nguy hiểm của Taeyang phát ra từ điện thoại ——
"Kang Ami, cậu thật là cho bọn tớ nhìn một màn 'thấy sắc quên nghĩa' vậy sao?"
Kang Ami dở khóc dở cười: "Taeyang, cậu tin tưởng tớ, đây là hiểu lầm khó nói hết ......"
"Một lời khó nói hết? Đơn giản vậy thì cậu nhanh nói cho tớ biết vài câu, để bọn tớ nhìn xem hiểu lầm cái gì thì mới biết được ngay sau khi cậu vừa đồng ý đến tham gia liên hoan thì thiếu chút nữa bốc hơi khỏi nhân gian?"
Bên này Taeyang còn chưa nói dứt lời, trong tiếng điện thoại mơ hồ xen lẫn tiếng cười đùa của một vài người bạn cùng phòng khác——
"Đúng đúng đúng, đưa người bạn đẹp trai của cậu mà mọi người nhắc tới trên diễn đàn về đây, để cho bọn tớ xem hiểu lầm "đẹp" cỡ nào a....."
".........."
Tâm tình của Kang Ami cực kỳ phức tạp, che lại điện thoại, dịch ra xa Jeon Jungkook vài bước, sau đó nhỏ giọng nói chuyện: "Tớ không thể tự mình đi sao——"
"Hoặc là mang người nhà, hoặc là đừng tới —— chuyện khác không thương lượng."
Taeyang nói xong liền cúp điện thoại rất khí phách.
"......."
Kang Ami nhìn điện thoại với biểu tình rất phứt tạp.
Sau một lúc lâu cô mới quay đầu, liền phát hiện không biết từ khi nào mà Jeon Jungkook đã đứng bên cạnh mình.
——
"Liên hoan?"
Đáy mắt của Jeon Jungkook mơ hồ mang theo một tia khó chịu.
".......Trước đó đã đồng ý với các cậu ấy."
"Chính là người gọi cho em trong hai phút đó làm anh không thể gọi cho em được?"
Vẻ mặt Kang Ami nặng nề gật đầu.
"....... Chỉ còn vài giây nữa thôi."
Jeon Jungkook u ám nhìn sang chỗ khác.
"Đi thôi."
"Ai? Đi chỗ nào?"
"Anh đưa em qua đó."
"......." Kang Ami nghĩ tới giọng điệu như sói của mấy người bạn cùng phòng vừa rồi qua điện thoại, trong lòng không khỏi run rẩy, cười gượng: "Không cần, em tự đi một mình ——"
"Thời gian cho bạn em mượn ăn tối đã là giới hạn chịu đựng của anh. Đừng nghĩ tốn thêm thời gian đi trên đường."
Kang Ami : "......."
Dựa theo địa điểm lão đại phòng gửi tới, Jeon Jungkook mở cửa xe hơi ra, cùng Kang Ami lái xe đi qua.
Sau khi đỗ xe ở bãi đậu xe gần đó, lúc này trời cũng đã tối, dưới sự kiên trì của Jeon Jungkook, Kang Ami chỉ có thể cùng đối phương đi qua bên kia.
Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của một trung tâm mua sắm lớn, hai người cùng nhau lên thang máy ngắm cảnh, Jeon Jungkook thuận miệng hỏi một câu: "Nghiên cứu sinh ở ký túc xá có bao nhiêu người? Tiệc liên hoan tối nay có vẻ rất nhộn nhịp?"
Vẻ mặt của Kang Ami nhất thời kỳ quái.
".......Không phải là nghiên cứu sinh ở ký túc xá, mà là bạn cùng phòng thời đại học."
Jeon Jungkook sững người.
Ngay lúc đó, thang máy cũng dừng lại.
Cánh cửa thang máy mở ra, trên chiếc ghế sô pha ở ngoài đại sảnh, có ba nữ sinh đang ngồi đó nhìn về phía này với vẻ mặt vui mừng ——
"Amie!"
"Tớ nói ở chỗ này có thể nhìn thấy cậu ấy dắt người nhà tới mà!"
"Qủa nhiên là bạn trai —— từ từ, có phải chúng ta gặp tiểu ca ca này ở đâu rồi hay không........Các cậu không cảm thấy có chút quen mắt sao??"
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro