
66
Sau ngày hội diễn văn nghệ kỷ niệm thành lập trường, Kang Ami vốn nhờ thành thạo độc tấu dương cầm, thêm dáng người kinh diễm khí chất cùng với trang phục "mang phong cách riêng", cô đã nổi danh trong toàn bộ Trung học Hayang.
Trên diễn đàn trường đăng lên rất nhiều bài viết lấy Kang Ami làm trung tâm, kịch liệt thảo luận.
Vốn dĩ thời gian này là giai đoạn áp lực của năm ba, khó có được bởi vì chuyện này mà có chút không bình tĩnh được.
Chẳng qua, có mấy người năm nhất vì ái mộ thanh danh mà tìm đến, còn chưa thông báo thì đã bị Jeon giáo bá đen mặt kéo cổ ái ra khỏi lớp học, trận phong ba này liền bình ổn xuống làm cho mọi người đều kinh ngạc.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều rõ ràng, Jeon giáo bá một năm trước trốn học đánh nhau, hút thuốc đi bar hiện giờ đã học năm ba, trở thành "học trưởng ưu tú", nhưng không hoàn toàn diệt được cái "chiến tích huy hoàng" trên bảng đen.
Từ khách quen trên bảng đên đã lâu chuyển sang bảng vàng, sự tích danh hào của Jeon Jungkook rốt cuộc cũng trở thành đề tài cho các học đệ học muội khóa sau thảo luận.
Mà đối với học sinh năm ba đang chuẩn bị cho kỳ thi mà nói, sự tình phát sinh kia cùng với hội diễn văn nghệ giống như là một chiếc lá rụng trên dòng nước chảy xiết, rất nhanh liền biến mất sâu trong dòng sông lớn.
Bây giờ cũng giống như trước kia, còn cách khoảng mấy tháng, bọn họ thường đếm ngược chuỗi ngày trên bảng đen, lui tới sân thể dục và lớp học, thảo luận những cuộc chia tay, mộng tưởng, cùng quan hệ tương lai xa xôi, dù tình nguyện hay không tình nguyện thời gian cũng đã tới cuối tháng 5.
Đầu hạ lặng yên tới, ngày thi đại học cũng gần ngay trước mắt.
Thứ 4, ngày 09 tháng 7, một ngày đi học bình thường.
Từ ngày tiếp theo, năm ba bắt đầu hủy bỏ các chương trình học đã an bài, toàn thể học sinh các lớp triển khai việc tự học; các giáo viên dựa theo lịch trực nhận bài, thay phiên nhau phụ trách trông coi các ban tự học và giải đáp các câu hỏi.
Trước hoàn cảnh áp lực cao như vậy, mặc dù chuông tan học đã reo lên, các lớp học vẫn an tĩnh như cũ.
Tiết thứ ba buổi chiều, thời điểm Kang Ami đang suy nghĩ một đề bài, liền có người đi tới bên cạnh.
"Bạn học Kang Ami, bên ngoài có người tìm."
Kang Ami ngẩn ra, nâng tầm mắt lên, người nọ cũng đã đi rồi.
Vì thế cô đành đứng dậy đi ra ngoài lớp học.
Ánh mắt Jeon Jungkook đuổi theo phía sau cô.
Đã tới thời điểm này rồi còn có học sinh ở ban khác có vấn đề gì sao.......
Trong lòng Jeon Jungkook cảm thấy có hiểu, cũng không che dấu, đứng dậy đi theo ra bên ngoài.
Thời điểm Jeon Jungkook vừa ra khỏi lớp, nhìn thấy Kang Ami cầm một hộp quà, cười với Kim Haewon nói lời cảm ơn.
Bước chân hắn dừng lại, đứng ở bên ngoài lớp học, không có ý định quấy rầy.
Chờ sau khi Kim Haewon rời khỏi, Kang Ami đã đi tới.
"Đây là cái gì?" Jeon Jungkook rũ mắt nhìn chiếc hộp trong tay Kang Ami: "Cô ấy vì sao lại đưa cái này cho em?"
"......"Kang Ami hơi do dự một chút, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: "Hôm nay là sinh nhật em."
Jeon Jungkook sững sờ tại chỗ.
—— rất nhiều năm hắn không có tổ chức sinh nhật.
Không một ai nhớ rõ, trong thời gian dài, chính hắn cũng đã quên.
Vì thế hắn không ý thức được trong một năm sẽ có một ngày đặc biệt, đó là sinh nhật Kang Ami.
Xác nhận xong chuyện này, phản ứng của Jeon Jungkook là nâng mắt lên nhìn thời gian.
Không đợi hắn nhìn lên đồng hồ, tiếng chuông của tiết học tiếp theo liền vang lên.
Jeon Jungkook: "..........."
Kang Ami ngửa đầu nhìn bộ dáng dại ra của nam sinh rất hiếm thấy, nhịn không được liền cong đôi mắt cười: "Sẽ không bắt anh tặng quà, hoặc là chờ sau khi thi đại học xong lại bổ sung cũng được."
Jeon Jungkook nhíu mày: ".....Qúa hấp tấp. Cái gì anh cũng chưa kịp chuẩn bị."
Kang Ami chớp chớp mắt: "Em cái gì cũng không thiếu nha."
"........"
Jeon Jungkook không nói chuyện, rũ mắt nhìn Kang Ami.
Ước chừng hai giây, sâu trong đôi mắt đen ấy bùng lên một ngọn lửa.
Môi mỏng hơi câu lên.
"..... Anh đã biết."
Hắn xoay người đi về phía cầu thang.
Kang Ami ở phía sau ngẩn ngơ ——
"Jeon Jungkook, anh muốn đi đâu?"
"Chuẩn bị lễ vật cho em."
Không để Kang Ami có cơ hội mở miệng lần thứ hai, thân ảnh nam sinh đã biến mất ở cầu thang.
Kang Ami có chút há hốc mồm. Thẳng cho tới khi giáo viên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về phía bên này một cái, lúc này Kang Ami mới bất đắc dĩ quay người vào trong lớp học.
Sau đó Kang Ami bắt đầu đợi Jeon Jungkook trở về.
Kết quả, chờ đến cuối tiết học, chờ thêm một khoảng thời gian, lại chờ thêm ba tiết tự học buổi tối.
Thẳng cho tới khi kết thúc, Kang Ami mới chậm rì rì thu dọn sách vở, ra khỏi phòng học, cuối cùng rời khỏi trường học. Mãi cho tới khi lên xe của Kang Minho cũng không thấy thân ảnh của Jeon Jungkook xuất hiện trong tầm mắt.
Kang Minho ngồi bên ghế lái đã sớm phát hiện Kang Ami thất thần, đang lúc lái xe hắn liền vô tình hỏi một câu:
"Amie, hôm nay ở trường có chuyện gì sao?"
"......... Không có."
Kang Ami từ bên ngoài xe thu hồi tầm mắt.
Kang Minho suy đoán là gần tới ngày thi đại học, khó tránh khỏi có chút áp lực, liền cũng không hỏi nhiều.
Hắn lái xe chở Kang Ami tới dưới lầu nhà bà nội.
"Anh hai, hôm nay bà nội chuẩn bị bánh kem, anh không muốn lên ăn một miếng sao?"
Lúc xuống xe, Kang Ami đứng ở cửa sau hỏi.
Kang Minho lắc đầu, cười nói: "Buổi trưa đã ăn sinh nhật với em, tối nay anh còn có chuyện, chắc không lên đâu."
_______________________---
"Được, gặp anh sau."
Kang Ami đóng cửa xe lại, chính mình đi vào trong chung cư.
Đứng trước thang máy, Kang Ami do dự nhìn thoáng qua màn đêm đen tối ở bên ngoài, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
........ Cũng không biết anh ấy đi đâu để chuẩn bị món quà gì.
Tới thời gian này rồi còn chưa có về nữa?
Sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn chứ.......
Kang Ami lo lắng suy nghĩ, thang máy vừa lúc ngừng lại.
Cô chần chừ một chút, vẫn là bước vào trong thang máy, sau đó lấy điện thoại ra.
Thang máy dừng lại ở tầng 12, Kang Ami vừa chuẩn bị bấm số điện thoại kia để gọi một cuộc, vừa đi ra ngoài.
Chỉ là điện thoại còn chưa bắt đầu gọi, Kang Ami liền nhìn thấy thân ảnh nam sinh đang đứng dựa tường bên ngoài.
Kang Ami sửng sốt.
Hành lang chữ T rất an tĩnh, tiếng di động trầm thấp của nam sinh vang lên.
Jeon Jungkook đã sớm nghe thấy động tĩnh trong thang máy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ không hề chớp mắt, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
"....... Đã trở về?"
"Ân." Kang Ami theo bản năng trả lời. Sau đó cô mới phản ứng lại, nhíu mày: "Đều đã trễ thế này, anh ——"
"Sinh nhật vui vẻ."
Nam sinh mở miệng chặn lại lời nói của Kang Ami .
Đồng tử đen láy nhìn Kang Ami dưới ánh đèn sáng rực rỡ, như là một bầu trời sao.
Đáy lòng Kang Ami từ lo lắng chuyển sang oán trách, sau đó nghiêm nghị biến mất, cô nhịn không được nở nụ cười.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp cong thành trăng non.
"Đều đã thời gian này, không mua được quà đi."
"......"
Đôi mắt của Jeon Jungkook híp lại. Bộ dáng cô gái nhỏ nở nụ cười sung sướng thu hết vào trong đáy mắt.
Hắn dùng đầu lưỡi nhẹ chống hàm trên, qua hai giây liền bật cười.
"Không 'mua' được."
Từ kia hắn cố tình trầm giọng nhấn mạnh, nhưng Kang Ami không có phát hiện.
Kang Ami mỉn cười đi qua: "Em nghe nói học kỳ này thịnh hành quà sinh nhật là 5 năm khoa cử 3 năm thi thử —— em cho rằng anh sẽ tặng em một bộ này."
Jeon Jungkook chậm rãi đứng thẳng người dậy, môi cong lên, tùy ý đi qua đón Kang Ami .
Đồng thời hắn mở miệng, thanh âm chây lười như là mang theo một chút tiếc nuối:
"A, anh nên nghĩ đến."
"Em chỉ nói giỡn, hiện tại anh tặng cho em, em cũng không ——"
Kang Ami đang líu lo liền ngừng lại.
Jeon Jungkook đã đi tới trước mặt đẩy cánh cửa cầu thang thoát hiểm bên cạnh ra, mang theo cô gái nhỏ đang ngây ngốc đi vào.
Thời điểm cánh cửa kim loại khép lại, Kang Ami đã bị nam sinh ôm chặt eo ép sát vào góc tường.
Kang Ami cả kinh mở to mắt.
Qua vài giây, Kang Ami mới tìm lại được giọng nói của mình. Ánh mắt nhìn nam sinh có chút bất đắc dĩ, như là đang xem một đứa trẻ nghịch ngợm ——
"Jeon Jungkook, anh đừng náo loạn. Muốn nói gì không thể ở bên ngoài nói sao......... Trong đây quá tối, rất dọa người."
Ánh mắt Jeon Jungkook hơi tối lại.
Trải qua một thời gian dài ở chung, Kang Ami đã sớm không có bài xích đối với khoảng cách giữa bọn họ, chỉ là có hơi trì độn......... Thoạt nhìn không phải là chuyện gì tốt.
Jeon Jungkook chớp mắt, cười nhẹ.
"....... Không thể ở đó nói."
"Vì sao?" Kang Ami thấy khó hiểu.
Jeon Jungkook nghiêng người, nhìn vào đôi mắt Kang Ami không chớp, sau đó cúi người xuống bên tai cô ——
"Em không biết sao?" Hắn cố tình ép giọng càng trầm thấp tạo ra sự nguy hiểm: "Hành lang có camera theo dõi, còn chỗ này không có."
Kang Ami ngẩn ra.
Jeon Jungkook lại bật cười: "Nói cách khác, ở chỗ này anh có làm bất cứ cái gì, người khác sẽ không biết."
"......"
Kang Ami chậm rãi chớp chớp mắt.
Hàng lông mi dài như cây quạt nhỏ, như quét vào lòng Jeon Jungkook, làm cho tâm hắn cảm thấy ngứa ngáy.
Chỉ là Jeon Jungkook còn chưa có phản ứng gì, cô gái nhỏ liền nhẹ giọng nở nụ cười ——
"Jeon Jungkook, anh thật cho rằng em dễ bị dọa sợ sao?"
Không cho nam sinh cơ hội mở miệng phản bác, Kang Ami nhẹ cong đôi mắt nhìn hắn, tiếp câu sau:
"Anh trẻ con ấu trĩ lắm nha, Jeon Jungkook?"
"........"
Jeon Jungkook thở dài.
Hắn thoáng lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Cánh tay hắn vẫn đặt phía sau eo của cô gái nhỏ như cũ, một tay khác chống lên tường trên đỉnh đầu cô gái nhỏ.
"Em đối với người khác cũng không có cảnh giác như vậy?" Ánh mắt hắn bất đắc dĩ, tựa hồ như sâu trong lòng có một chút cảm xúc gì đó đang cuồn cuộn không thôi.
"À không." Kang Ami không do dự: "Nhưng em tin tưởng anh."
"......" Jeon Jungkook rũ mắt nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt càng lúc càng tối.
Kang Ami : "Anh kéo em vào đây, kỳ thật là tặng quà cho em sao?"
Khóe mắt Kang Ami cong lên: "Đừng giấu."
"...... Không giấu."
Jeon Jungkook buông cánh tay phải đang chống trên bức tường xuống, duỗi tay ra trước mặt cô gái nhỏ.
Thẳng cho đến giờ phút này, Kang Ami mới chú ý tới áo sơ mi ở tay phải của nam sinh đã săn lên, đường cong cơ bắp hơi mỏng trải dài cả cánh tay, lộ ra một dãy lụa màu lam.
"Lễ vật ở trước mắt em."
Hắn nở nụ cười.
Dải lụa kia còn buộc lại thành một cái nơ bướm ——
"Anh chính là quà sinh nhật của em."
"Mèo nhỏ, em có nhận hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro