Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

61

Thẳng đến khi nam nhân kia rời đi mười mấy giây sau, sự sợ hãi trong lòng Kang Ami mới vơi bớt, thu hồi tầm mắt.

Lực chú ý của Kang Ami chuyển tới những lời nói lúc nãy mà người nọ để lại.

Cô gái nhỏ hơi nhíu mày: "Jeon Jungkook , anh ——"

Lời nói còn chưa nói hết thì tiếng chuông di động trong túi vang lên đánh gãy.

Kang Ami lấy điện thoại ra, nhìn màn hình hiển thị người gọi tới, cô biến sắc, ảo não nhỏ giọng hô lên.

Ánh mắt Jeon Jungkook cũng chuyển xuống dưới nhìn.

Kang Ami không rảng giải thích với hắn, vội vàng tiếp nhận cuộc gọi:

"Mẹ....... Ách, con ở siêu thị gặp phải bạn học nên hàn thuyên vài câu. Không cẩn thận quên mất thời gian."

"........Ân, con liền mua quả khô về liền."

Giải thích như vậy trong chốc lát, Kang Ami mới bất đắc dĩ cúp điện thoại.

Jeon Jungkook : "Làm sao vậy? Trong nhà có chuyện?"

Kang Ami nhăn nhăn mũi: "Em lấy lý do là tới chỗ bán quả khô mua hàng tết linh tinh, mới chuồn ra tới. Kết quả quên mất chuyện này."

Nói tới đây, bước chân Kang Ami hướng ra cửa: "Em không thể cùng anh nói chuyện, phải nhanh chạy ra siêu thị mới được —— không là sẽ trở về quá muộn."

Kang Ami vừa mới đi tới trước cửa, còn chưa kịp sờ lên then cửa liền cảm giác phía sau mình có một cái bóng đen bao phủ lên.

Kang Ami ngẩn ra, quay đầu lại, đụng phải nam sinh đang cúi người ở phía sau.

Mùi hương quen thuộc xông vào khoang mũi, lưng Kang Ami hơi cứng lại.

Jeon Jungkook đã ấn lấy then cửa, sắp sửa đẩy cửa ra thì hắn rũ mắt mới chú ý tới phản ứng của cô gái nhỏ.

Ý cười xoẹt qua đáy mắt.

"Sợ cái gì?"

Không đợi Kang Ami trả lời, bộ dáng của hắn hình như ngộ ra cái gì, giọng nói khàn khàn hài hước càng thêm trầm thấp ——

"A, em đừng hiểu lầm, anh chỉ là muốn tiễn em một chút."

"......." Khẩu khí Kang Ami nghẹn lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.

Đôi con ngươi của nam sinh đen láy: Cô gái nhỏ mặt hồng hồng đỏ đỏ, đôi mắt đen nhánh như con nai, đôi môi vì tâm tình hơi tức giận mà chu chu lên, làm người muốn......

Ánh mắt Jeon Jungkook càng tối lại.

Kang Ami ngay lúc này mở miệng ——

"Jeon Jungkook , tư thế này của anh là sao?"

Thanh âm mềm mại như cũ, tự tin nhưng cũng không quá. Đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn người đối diện không chớp mắt.

Chỉ tiếc, cô gặp phải cái người không dễ đối phó.

——

Vốn dĩ Jeon Jungkook bị bộ dáng của cô gái nhỏ trêu chọc không nhẹ, lúc này cảm giác được hô hấp mềm mại gần trong gang tấc quét qua người, hung thú trong lồng sắt càng thêm ngo ngoe rục rịch.

Hầu kết của hắn nhẹ chuyển động.

Lúc hắn mở miệng thì âm thanh khàn khàn, con ngươi sáng lấp lánh như một dải ngân hà trong đêm tối mênh mông.

"Chưa từng trải qua cái tư thế này sao?"

"....... Hiện tại có."

"Về sau sẽ thường có."

"........."

Đôi mắt Kang Ami càng mở to tròn hơn.

Qua hai giây, lý trí đã thu hồi, lợi dụng khoảng cách nhỏ hẹp giữa cánh cửa và Jeon Jungkook , nhanh chóng xoay người, cũng bất chấp tay của nam sinh còn đặt ở then cửa.

Kang Ami duỗi tay áp lên làn da lành lạnh trắng nõn kia, mượn lực ấn xuống, sau đó rụt tay về như bị bỏng, khom người luồn qua dưới khuỷu tay của người nọ chạy thoát ra ngoài.

Kang Ami chạy ra hành lang chữ T dài như một con thỏ chật vật bị thợ săn truy đuổi.

Vài giây sau liền quẹo vào thang máy.

Nam sinh đứng phía sau cánh cửa, ánh mắt tối tăm hơi lóe.

Sau một lúc lâu hắn bật cười nhẹ, không đóng cửa, quay người đi vào nhà, vào phòng để quần áo.

Vừa đi Jeon Jungkook vừa tiếc nuối suy nghĩ.

........ Cũng có lẽ, không nên huấn luyện thể năng cho cô ấy quá tốt.

Sau khi vào phòng để quần áo, Jeon Jungkook tùy tiện khoác một kiện áo khoác, liền trở ra.

Trước khi hắn đi ra, bước chân liền dừng lại.

Ngay sau đó, ánh mắt nam sinh đầy thâm thúy chuyển tới một cái hộp đặt bên trong tủ.

Chiếc hộp kia hiển nhiên đã được đóng gói tỉ mỉ và tinh tế, dải lụa đỏ bên ngoài khảm hai viên ngọc xinh đẹp.

Jeon Jungkook liền đi tới, mở cửa kính cầm lấy chiếc hộp ra.

Chần chừ một lúc sau, hắn liền đem chiếc hộp đã được đóng gói tinh xảo kia không chút do dự mà xé rách.

Sau đó Jeon Jungkook mở chiếc hộp trang sức ra, lấy chiếc vòng tay bên trong bỏ vào túi áo khoác.

Sau khi lấy vòng tay ra, bên trong có một tờ giấy màu lam nhạt, hoa văn tinh xảo được gấp gọn nằm ở bên trong.

Mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên giấy.

Jeon Jungkook nhìn cái hoa văn mơ hồ trên giấy, trong đầu lại nhớ tới câu nói kia.

......."Yên ổn xuống dưới thân nhân biên, mới thích hợp dưỡng miêu."

Qủa nhiên là hắn quá ích kỷ, cũng gấp quá không chờ nổi.

Jeon Jungkook cầm tờ giấy màu xanh xé nát, hộp đóng gói cũng ném qua một bên, xoay người bước nhanh đi ra ngoài...........

Tại thang máy.

Kang Ami bực bội nhìn con số màu đỏ đang chuyển động kia.

Thật giống với người nào đó nhìn chằm chằm.

Cô thật sự nghĩ không ra ——

Bất quá mình cũng đã biết anh ấy được nửa năm, vì cái gì cảm giác được sự biến hóa trên người anh ấy có thể dùng từ long trời lở đất để hình dung??

Ít nhất ở nửa năm trước, thời điểm bọn họ còn chưa quen biết, Kang Ami cũng sẽ không thể tưởng tượng ra —— Jeon giáo bá chây lười sẽ nói ra cái loại lời nói như hôm nay với mình ở trước cửa.

Chẳng lẽ là do di chứng học tập quá nhiều sao?

Kang Ami trăm lần đều suy nghĩ không ra mà nghi hoặc, bước vào bên trong thang máy.

Bên trong thang máy không có một bóng người, Kang Ami xoay người đợi thang máy đóng cửa lại.

Thời điểm thang máy khép lại chỉ còn một khe hở, đột nhiên xuất hiện một bàn tay trắng nõn chặn lại.

Cửa thang máy một lần nữa mở ra. Jeon Jungkook đi đến.

"........."

Mới vừa tan sự buồn bực được tám chín phần liền ngóc đầu trở lại, Kang Ami cảnh giác lùi lại nửa bước: "Anh tới làm gì?"

"Đi đặt mua chút đồ tết."

Nam sinh thân cao chân dài hai tay đút túi, cười như không cười nhìn cánh cửa thang máy khép lại. Hắn duỗi tay ấn nút tầng trệt.

Sau đó Jeon Jungkook cậy vào mình có thân hình cao là ưu thế, cúi người đem cô gái nhỏ áp sát vào thang máy, cười cười: "Cấp Gấu Nhỏ."

Kang Ami nhìn chăm chăm hắn, bất quá không nói chuyện.

Xác thực là không có gì để phản bác.

Vì thế hai người làm như không có chuyện gì xuống tầng.

Kang Ami cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân liền đi ra ngoài. Chỉ là mới vừa bước được hai bước, còn chưa ra khỏi thang máy, cổ tay liền bị người nắm lại.

Lực kéo phía sau tác động lên, thân thể Kang Ami không vững trọng tâm liền lảo đảo về phía sau.

Kang Ami kinh hô một tiếng, ngã vào trong lồng ngực người đằng sau.

Chỉ là người phía sau cong khóe môi lên, cố tình không khống chế cơ thể cân bằng, làm cô gái nhỏ theo quán tính ngã về phía sau đem chính mình cũng áp vào vách thang máy.

"Phanh" một tiếng, bên trong thang máy có người kêu rên.

Kang Ami đang buồn bực liền nghe thấy âm thanh nam sinh phía sau tựa hồ như có dấu hiệu bị thương, cũng không rảnh lo phát hỏa, cuống quít xoay người lại hỏi: "Jeon Jungkook , anh không sao chứ?"

".........."

Ý cười trong đôi mắt nam sinh lướt nhanh qua.

Khuôn mặt thanh tuấn vẫn như cũ không dấu vết.

Trong thang máy yên tĩnh vài giây, cánh cửa khép lại, Jeon Jungkook hơi chớp chớp mắt.

"....... Không có việc gì."

Không để Kang Ami hỏi lại, liền cảm giác được thang máy chuyến về, dừng lại.

Cô nhìn phía sau, cửa thang mở ra, lộ ra bãi đỗ xe.

Jeon Jungkook thuận thế mang người đi ra ngoài.

"Tiện đường, cùng nhau đi?"

Kang Ami mới phản ứng lại: "......... Anh cố ý!"

_____________

Jeon Jungkook hơi rũ mắt, đôi con ngươi đen nhánh nhìn cô gái nhỏ không chớp mắt.

"Thật sự rất đau."

Kang Ami: "......"

Vài phút sau, cô gái nhỏ ngồi trên ghế phụ nhăn mặt suy nghĩ —— không chỉ là Jeon Jungkook thay đổi.

Bị nhìn như vậy, liền một chút nghi ngờ phản bác đều lại nói không ra.....

Cô cảm thấy bản thân mình nhất đinh là không được bình thường.

....................

Có điện thoại của Lee Minyoung bên kia thúc giục, hai người căn bản không dám trì hoãn, nguyên tắc tốc chiến tốc thắng, buổi tối 30 tết bên trong siêu thị nhanh chóng "cướp đoạt" để về báo cáo công tác mua hàng tết.

Kang Ami còn không quên mang hai bao che lấp mục đích chính của mình là đồ ăn vặt.

Ước chừng một giờ sau, hai người lần nữa về tới chung cư bãi đỗ xe.

Thang máy đi thẳng một đường lên tầng 12, Kang Ami nghĩ tới lúc nãy bị điện thoại của mẹ đáng gãy những vấn đề mình còn chưa kịp hỏi.

Cô thoáng nhìn qua Jeon Jungkook .

"..... Chú nhỏ của anh, vì cái gì luôn đi vào...... từ bên ngoài?" Kang Ami tìm một đề tài nói chuyện.

Ánh mắt Jeon Jungkook chợt lóe lên.

Trầm mặc hai giây, hắn ngẩng đầu nhìn về phía một góc thang máy.

Kang Ami nhìn qua theo, trên mặt cô xuất hiện một tia nghi hoặc cùng với cảm xúc kinh ngạc.

"Chú nhỏ của anh ——!?"

Nhìn phản ứng của Kang Ami, Jeon Jungkook ước chừng chắc là cô đã đoán trật.

Hắn cong khóe môi lên, đáy mắt lại không thấy ý cười: "Không phải là trốn, không muốn để người Jeon gia biết chú ấy đã trở lại thôi."

"......."Hô hấp của Kang Ami hơi đình trệ.

Đây là lần đầu tiên Kang Ami nghe Jeon Jungkook nhắc tới người nhà.

Nhưng cái ngữ khí này......... Giống như là đang nói về một người xa lạ.

Hoặc là có thể còn không tính là người xa lạ.

Ngẫm lại từ lúc quen biết tới nay đều không nghe thấy tin tức quan hệ của Jeon Jungkook với bọn họ, đáy lòng Kang Ami suy đoán mơ hồ, có chút gút mắc.

Nhưng vô luận thế nào, đối với tất cả trẻ em có thể giơ tay với tới "hạnh phúc" hay "vui vẻ", không có quan hệ gì.

Kang Ami nhịn không được có chút đau lòng.

Cô vươn tay kéo cổ tay áo của nam sinh.

Ánh mắt Jeon Jungkook nghiêng qua rũ xuống nhìn.

"Sau này mỗi năm ăn tết, em đều sẽ tới chỗ anh chúc tết."

"......" Ánh mắt Jeon Jungkook chợt lóe: "Được." Hăn cười.

Kang Ami ngẩn ra. Rồi sau đó cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Kang Ami mới lấy lại tinh thần, gò má ửng đỏ đi trước một bước ra ngoài.

Jeon Jungkook ở bên trong thoáng nhìn qua nơi mình bị giữ chặt, tựa hồ còn lưu lại ấm áp, sau đó hắn cũng sải bước chân dài đi ra ngoài.

Cửa thang máy ở phía sau khép lại, hai người một trước một sau, Kang Ami bước nhanh tới giữa hành lang chữ T dài.

Bất tri bất giác, tốc độ của hai người càng lúc càng chậm.

Cho đến khi dừng lại.

"Jeon Jungkook ——"

"Bạn hoc nhỏ."

Âm thanh hai người đồng thời vang lên trên hàng lang.

Sau đó ánh mắt chạm nhau, Kang Ami nhịn không được, cong đôi mắt lên nở nụ cười.

Hai tay của Jeon Jungkook đặt trong áo khoác cũng rũ xuống, hắn đi tới trước mặt cô gái nhỏ.

"Em nói trước."

Bóng đêm ngoài cửa sổ mơ hồ chiếu lên dáng đứng của nam sinh, Kang Ami ngước mắt nhìn hắn, cảm thấy người này xưa nay không che giấu được sự hung dữ nhưng trong đêm 30 này lại rất nhu hòa.

Nhưng mặc dù bậy, lời nói của nam nhân kia trước khi rời đi, tựa hồ như đang cảnh cáo hoặc nhắc nhở mình, vẫn còn văng vẳng ở bên tai như cũ.

Như là bóng tối hắc ám đè nặng, làm cho người ta miệng lưỡi khô khan, lại không trốn tránh được.

Cảm xúc lo lắng áp lực này làm Kang Ami không cách nào bỏ qua, nỗ lực cả một buổi tối cũng không được. Kang Ami cũng chỉ có thể hỏi thẳng ra.

Không sợ không nghe được đáp án còn tốt hơn là im miệng không nói.

Vì thế Kang Ami nghiêm túc nhìn Jeon Jungkook , chậm rãi mở miệng ——

"Anh có thể nói cho em nghe sao?...... Theo như lời của anh, anh muốn đi con đường kia."

Kang Ami dừng lại một chút, trong ánh mắt xoẹt qua một tia giãy giụa.

Nhưng cô vẫn hỏi ra.

"Không phải thi đại học...... Đúng không?"

............................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro