Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

53

Cuối tuần, cha mẹ Kang Ami vô cùng lo lắng từ ngoại tỉnh chạy về.

Còn chưa bước vào cửa nhà Bà nội Kang, sắc mặt Lee Minyoung xanh mét nhìn về phía Bà nội Kang mở cửa: "Mẹ, Amie ở đâu, mẹ gọi con bé ra phòng khách nhanh nhanh —— thời gian của con và ba con bé rất gấp, tối nay còn phải quay lại, không thể trì hoãn ở nhà quá lâu."

Bà nội Kang bị một trận dồn dập này làm cho phát ngốc, sửng sốt một hồi mới đóng cửa lại đi theo vào ——

"Đây là như thế nào?"

Lee Minyoung thay đổi dép xong đang định đi tới ghế ngồi xuống thì liền dừng lại, quay người lại: "Amie không nói với mẹ sao?"

"Nói cái gì a?" Biểu tình của Bà nội Kang căng thẳng: "Ngày hôm qua Gấu Nhỏ trật cổ chân, tôi còn tưởng rằng mấy người vì chuyện này mà trở về."

"Chân của con bé bị trật?"

Lee Minyoung và Kang Taeguk hai mặt nhìn nhau: "Có nặng không?"

Bà nội Kang cau mày: "Đều sưng thành bánh bao, ngày hôm qua còn đến bệnh viện chụp phim, bác sĩ nói không tổn thương tới xương cốt —— bất quá do trượt chân, về sau không vận động mạnh là được!"

"........"

Sắc mặt tái mét của Lee Minyoung cũng hòa hoãn, bà ngước mắt lên nhìn đồng hồ liền cau chặt mày: "Chúng ta vào phòng con bé nói đi."

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm nào nói không được? Gấu Nhỏ còn đang ở trong phòng nghỉ ngơi nữa!"

"Mẹ, chúng con tận lực không chậm trễ con bé nghỉ ngơi."

Lee Minyoung vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Kang Taeguk.

Từ lúc bước vào Kang Taeguk vẫn chưa một lần mở miệng, ông thở dài, duỗi tay kéo Bà nội Kang một chút. Hai người cùng nhau đi qua bên cạnh.

"Mẹ, là như thế này, Amie ngày hôm qua gọi điện tới cho tụi con, nói........"

Mà bên này, Lee Minyoung quăng túi xách trong tay qua một bên, lập tức tới phòng Kang Ami.

Vừa đến trước cửa phòng, Lee Minyoung định giơ tay lên gõ cửa, cửa phòng từ bên trong mở ra.

Người mở cửa chính là Kang Ami.

Cô đứng bên trong nhìn Lee Minyoung, mở miệng gọi: "Mẹ."

"......"

Trong lòng Lee Minyoung bỗng nhiên có chút hỗn độn.

Từ lần trước rời đi cho tới bây giờ, bà và Kang Ami đã hai tháng không gặp mặt.

Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau hai tháng, bà muốn mở miệng giáo huấn nhưng lại không thốt nên lời.

Chỉ là.........

Vừa nghĩ tới chuyện Kang Ami nói trong điện thoại ngày hôm qua, Lee Minyoung cảm thấy mình không thể bình tĩnh xuống được.

Bà hít một hơi thật sâu, dung nhan tinh xảo không có biểu tình gì, đôi mắt lại rất nghiêm túc nhìn Kang Ami.

"Amie, chuyện ngày hôm qua con nói trong điện thoại muốn chọn ban xã hội là nghiêm túc sao?"

Kang Ami trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu.

"Đúng vậy mẹ, con đã suy nghĩ kĩ, con muốn vào ban xã hội."

Lee Minyoung cơ hồ muốn phản đối ngay lập tức, hỏa khí dâng lên bà có chút áp không được, bà vòng hai bước tại chỗ mới nỗ lực đè lại tức giận, chỉ chỉ sô pha.

"Con lại đây, chúng ta nghiêm túc nói chuyện."

"........."

Hai tay Kang Ami rũ bên người nhẹ nhàng nắm chặt lại.

Thân hình căng cứng một chút, cô vẫn nghe lời hướng sô pha đi đến, chân trái không dám gắng sức phải đi khập khiễng.

Lee Minyoung đi tới sô pha trước vẫn chưa chú ý tới, bà có chút bực mình mà ngồi xuống một bên ghế sô pha, lạnh mặt quay đầu nhìn cô gái nhỏ.

"Thành tích toán học, vật lý, hóa học của con đều cực kỳ ưu tú, vào ban tự nhiên là như cá gặp nước —— mà ban xã hội, đặc biệt là lịch sử, chỉ có thể xem như hàng đầu —— con vì cái gì muốn chọn ban xã hội!?"

Lee Minyoung hít một hơi thật sâu, giống như đang nỗ lực bình ổn cơn giận trong lòng mình: "—— Kang Ami, con còn nhỏ tuổi, có rất nhiều chuyện không hiểu rõ. Nói đơn giản nhất, văn lý phân ban chính là bước đầu tiên để con lựa chọn con đường sự nghiệp, tại ngay bước này lựa con lựa chọn chính xác thì về sau mới có thể thuận buồm xuôi gió!"

Bàn tay Kang Ami đặt trên đầu gối nhẹ nhàng nắm chặt lại, nắm thật chặt như vậy một lúc, cô cảm thấy không còn căng thẳng như lúc đầu, bổng nhiên buông lỏng sức lực.

"..... Bởi vì con thích."

Lee Minyoung nhíu mày: "—— cái gì?"

Kang Ami ngẩng đầu lên nhìn Lee Minyoung, lặp lại từng câu từng chữ: "Con muốn chọn ban xã hội, bởi vì con thích."

"........."

Lee Minyoung nhìn Kang Ami có chút không thể tin được, giờ khắc này con gái đứng trước mặt mình làm bà có chút xa lạ.

______________---Qua vài giây sau, Lee Minyoung mới tìm lại được giọng nói của mình:

"Kang Ami, mẹ luôn cảm thấy con là một đứa bé ngoan biết nghe lời. Con ưu tú hơn nhiều so với các bạn cùng tuổi, hiểu chuyện, chưa bao giờ làm cho mẹ và ba của con quá bận tâm —— mẹ không nghĩ tới thì ra là mẹ đã nghĩ sai rồi?"

"......... Con thích ban xã hội." Âm thanh Kang Ami hơi ấp úng: "Là con làm sai cái gì không thể tha thứ sao?"

"Con không phạm sai lầm!"

Thanh âm của Lee Minyoung bởi vì do tức giận mà cao giọng lên, đến bà nội Kangvà Kang Taeguk bên cạnh cũng bị hoảng sợ.

Lee Minyoung không rảnh quan tâm bọn họ, chỉ trừng mắt nhìn Kang Ami: "Con vẫn còn là một đứa nhỏ! Hiện tại suy nghĩ của con còn quá non nớt, chỉ để ý thích hay không thích —— chính là có rất nhiều cái thích hay không thích không có liên quan tới những chuyện con không rõ, con cũng chưa nhìn tới! Cho nên mẹ với ba mới có thể vì con mà quyết định thay, chờ sau này con quay đầu nhìn lại những chuyện này, con liền biết rốt cuộc ai là vì muốn tốt cho con, làm cái dạng gì mới là lựa chọn chính xác!"

"Ai nha làm cái gì vậy a! Con làm động tác lớn như vậy làm con bé sợ!"

Bà nội Kang bên cạnh nhìn không được, vội vàng cản lại.

Bỗng nhiên lúc này Kang Ami lại mở miệng.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Lee Minyoung, gắt gao cắn chặt răng, không lùi không tránh:

"Mẹ, cái gì mới là chính xác?"

"...... Cái gì, gọi là tốt cho con?"

Kang Ami gắt gao nhìn chằm chằm Lee Minyoung, đôi mắt xinh đẹp long lanh phảng phất giây tiếp theo liền có thể rơi nước mắt, nhưng vẫn bị cô kìm nén nuốt vào trong.

"Là ba mẹ cảm thấy chính xác, người xung quanh cảm thấy chính xác, thì chính xác cho con sao? ........... Hoặc là, là mọi người cảm thấy tốt cho con —— bất kể con cảm thấy như thế nào —— với con mà nói liền tính là tốt —— vậy sao?"

Hô hấp Lee Minyoung run lên: "Kang Amie—— con đây là nói chuyện như thế với mẹ sao!"

"........" Kang Ami dùng sức nắm chặt bàn tay, hy vọng có thể khắc sâu cảm giác đau đớn chết lặng, đem áp lực tích tụ nhiều năm đang cuồn cuộn trào lên tràn ngập ủy khuất đều ép trở về.

Đôi mắt Kang Ami hồng hồng nhìn Lee Minyoung: "Mẹ nói con hiểu chuyện, nghe lời so với các bạn cùng lứa ..... Nhưng mẹ có từng suy nghĩ qua đây là vì cái gì?"

"......"

Giọng nói của cô gái nhỏ vang lên mang theo vài phần nức nở ——

"Con hiểu chuyện, nghe lời....... Là bởi vì ba mẹ luôn không ở bên cạnh —— từ khi con vẫn còn nhỏ thì đã như vậy! Muốn thật lâu thật lâu, thật lâu thật lâu mới có thể gặp mặt một lần —— cho nên con cũng chỉ muốn ba mẹ khen con nhiều hơn, rồi đến thăm con nhiều hơn! Con cho rằng con lại nghe lời một chút thì ba mẹ sẽ bồi ở bên cạnh con nhiều hơn, giống như cha mẹ của những đứa trẻ khác!"

Lời cuối cùng của cô gái nhỏ giống như mất trong tiếng khóc nức nở, làm ba người đều kinh sợ.

Bọn họ chưa bao giờ biết, Amie an tĩnh hay vâng lời, dưới đáy lòng lại ẩn giấu nhiều như vậy.

Kang Ami khóc nức nở run rẩy nhìn bọn họ: "Chính là con hiểu chuyện, nghe lời —— nên mới bị mọi người kéo ra bắt con phục tùng sao? Luyện đàn, hội họa, chuyển trường, nhảy lớp ........ Mặc kệ con thích cái gì, mặc kệ con có nguyện ý hay không —— chỉ cần là tốt cho con, mọi người liền thay con quyết định mọi chuyện hay sao?"

"Con chịu đủ rồi........ Con chịu làm đứa con hiểu chuyện nghe lời đủ rồi!"

Rốt cuộc Kang Ami không áp được cảm xúc dưới đáy lòng đang phun trào, cô vịn sô pha đứng lên, gắt gao nắm chặt tay nhìn Lee Minyoung, nước mắt rơi xuống từng hàng trên gương mặt ——

"Mặc dù con có lựa chọn sai —— con tự mình gánh vác được! Nhưng nếu ba mẹ thay con lựa chọn, tương lại có một ngày nào đó con vô lực rơi xuống —— ba mẹ có thể thay con sống tiếp cuộc sống của con sao!"

"Ba mẹ luôn nói tốt cho con tốt cho con —— là vì tự trấn an bản thân mình yên tâm thoải mái, hay là thực sự suy xét qua con nghĩ cái gì, con thích cái gì, cái gì làm con vui hoặc là cái gì làm con buồn?"

"............"

Đem tất cả những áp lực trong lòng nói hết ra thành lời, cảm xúc bao phủ làm Kang Ami gần như hít thở không thông.

Sắc mặt cô trắng bệch, đứng im tại chỗ, cả cơ thể run rẩy hồi lâu. Ánh mắt ba mẹ đầy khiếp sợ xen lẫn phức tạp, Kang Ami cắn môi xoay người về phòng ném một câu cuối cùng về phía sau ——

"Ba mẹ tốt với con làm con thật không tốt ......... Thực xin lỗi mẹ, lần này con sẽ không nghe lời mẹ ........"

Sau khi cô gái nhỏ về phòng, trong phòng khách vẫn một mảnh an tĩnh như cũ.

Lee Minyoung ngồi im trên sô pha cũng đỏ mắt, môi bà run run một hồi lâu mới mở miệng:

"... ...... Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này như thế nào trưởng thành có cái tính tình này!"

Kang Taeguk thở dài, liền phải ngồi xuống trấn an vợ của mình một chút.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ của Kang Ami bỗng dưng mở ra, cô gái nhỏ mặc áo khoác, chân trái khập khiễng, trên gương mặt chưa khô nước mắt không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào.

Cô cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Bà nội Kang nóng nảy: "Gấu Nhỏ a! Cháu muốn đi đâu?"

"Thực xin lỗi, bà nội, cháu muốn đi ra ngoài giải sầu, rất nhanh sẽ về......"

Âm thanh của cô gái nhỏ cực kỳ kìm nén.

Kang Ami bước tới cửa liền đẩy cửa đi ra ngoài, trước khi đóng cửa liền dừng lại.

Cô gái nhỏ đứng ở nơi đó cũng không quay đầu lại.

"Mẹ, vốn dĩ con chính là người như vậy ........... Chỉ là mẹ chưa từng nghiêm túc quan tâm con mà thôi."

Lúc này, không đợi nghe câu trả lời của Lee Minyoung, Kang Ami đóng cửa lại đi ra ngoài.

Hô hấp nghẹn lại làm khuôn mặt cô đỏ bừng, chịu đựng cơn đau từ chân trái, cắn chặt răng đi từng bước.

Khi rẽ tới hành lang chữ T, lại đẩy cửa cầu thang ra.

Cánh cửa kim loại phanh một tiếng liền đóng lại.

Một tiếng sau, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng không áp được cảm xúc đang dâng trào, chân trái truyền đến một trận đau nhức, liền trực tiếp quỳ xuống nền sứ lạnh lẽo.

Cho tới giây phút này, Kang Ami mới phát hiện mình quên đổi dép lê, nền sứ ở gian cầu thang lạnh lẽo dày đặc truyền từ mũi chân lan ra toàn thân.

Kang Ami không kìm nén được nữa, ôm lấy đầu gối của mình cố gắng co người lại giữ ấm.

Tư thế này vẫn không thể xua đi từng trận lạnh lẽo từ trong ra ngoài,

Cô gái nhỏ ôm lấy đầu gồi khóc nức nở.

Cảm xúc ủy khuất mãnh liệt khiến cho cô không thở nổi.

Không biết khi nào cửa cầu thang lại bị đẩy ra lần nữa.

Kang Ami chưa kịp ngẩng đầu liền rơi vào một cái ôm ấm áp, toàn bộ bao phủ ——

"Ba phút là cực hạn."

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam sinh vang lên trên đỉnh đầu, mang theo một chút bất đắc dĩ cùng thương tiếc, ngữ khí phức tạp mà đau lòng.

——

"Em lại khóc tiếp, anh cũng muốn điên rồi."

.....................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro