
23 (P1+P2)
(1)
Buổi sáng, Kang Ami ngồi trước bàn ăn đối diện với bà nội Kang, nhìn dĩa bánh củ cải vàng rụm trước mặt đến phát ngốc.
Cả đêm ngủ không ngon, trong giấc mơ tối qua đều là hình ảnh anh ấy nheo đôi mắt lại nhìn về phía mình nói những lời kia.
........ "Bắt đầu từ sáng mai, anh đưa em đi học, thế nào?"
Âm thanh khàn khàn tự nhiên vang ở bên tai, chiếc đũa cầm trong tay Kang Ami run lên, bánh củ cải liền rớt xuống chiếc đĩa trước mặt.
Bánh rớt xuống chiếc đĩa vang lên tiếng lạch cạch nhỏ, Kang Ami đột nhiên hoàn hồn.
"Gấu Nhỏ, có phải chương trình học năm hai quá nặng nên cháu thấy mệt mỏi?"
Bà nội Kang nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, lúc này lo lắng hỏi Kang Ami: "Sao sáng hôm nay nhìn cháu không có tinh thần vậy?"
Kang Ami vẫy vẫy tay.
"Không có, bà nội...... Cháu đang suy nghĩ một chuyện nên thất thần."
" Không cần vội, từ từ suy nghĩ. Bà thấy hôm nay cháu dậy sớm mọi ngày, chậm một chút cũng không có việc gì."
Nghe bà nội Tần nhắc nhở như vậy, Kang Ami ngước mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường.
Đã 7 giờ.
Cách thời gian hẹn anh ấy còn 10 phút, Kang Ami vội vàng gắp bánh củ cải cắn vào miệng, liền đứng dậy chạy tới phòng mình.
"Hôm nay trong trường học cháu còn có việc."
Kang Ami vừa thu thập đồ vật vừa giải thích với bà nội Kang: "Cho nên sáng nay cháu phải tới sớm."
" Ai? Cháo còn chưa húp xong, sao đi vội như vậy?"
" Dạ."
Kang Ami quay người lại, dùng sức gật đầu.
Bà nội Kang cũng không có biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp.
Bà một bên thu dọn chén đĩa, một bên nhắc mãi: "Chuyện gì mà phải đến sớm như vậy, đồ ăn sáng còn chưa ăn xong, mỗi ngày còn phải học tiết tự học buổi tối, trường học này thật là......"
Kang Ami ở bên cạnh nghe, cảm thấy chột dạ.
Tuy rằng đã hẹn là 7 giờ 10, dù sao cũng là cô phải bồi thường cho anh ấy, không nên để người khác phải chờ đợi.
Nghĩ như vậy, Kang Ami lấy ba lô đeo lên lưng, đi tới cửa chính.
"Giữa trưa tan học về nhà sớm chút nha."
Âm thanh bà nội Tần dặn dò từ trong nhà ăn truyền tới.
"Con biết rồi, gặp lại bà nội sau."
Kang Ami đáp lời xong liền đẩy cửa đi ra.
Tầm mắt cô bay nhanh tới bên ngoài cửa căn hộ đối diện quét một vòng, không thấy động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm đi ra.
Đề phòng người phía sau cửa, Kang Ami chạy tới thang máy.
Vừa mới quẹo vào, Kang Ami nhìn thấy ánh dương sáng sớm chiếu tới bên chân mình, thoạt nhìn rất ấm áp, tâm tình cũng tự giác tốt lên.
Kang Ami cong môi cười, ánh mắt thuận thế liếc nhìn cửa sổ kế thang máy.
Sau đó cô ngẩn người một chút.
Bên cạnh cửa sổ, có một nam sinh mặc đồng phục đang đứng dựa vào tường, mặc chiếc quần dài lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, mặc dù có vẻ lười biếng nhưng lại không ảnh hưởng đến mỹ cảnh. Tây trang không cài hai nút, hai mảnh góc áo lộ ra bên ngoài, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh săn chắc.
Anh ấy có lẽ mới tắm xong sau khi chạy bộ buổi sáng, mái tóc đen còn hơi ẩm ướt.
Nghe được động tĩnh đôi mắt ấy đã nhìn lại đây, đôi mắt đen láy kia như đang chứa đựng những giọt nước long lanh.
Không biết như thế nào mà Kang Ami nhớ tới lần nhìn thấy anh ấy ở đấu trường tổng hợp....... khiến cô cảm thấy hoàn toàn xa lạ, mang theo một loại cảm xúc không rõ xâm nhập vào lòng.
Kang Ami đang nhìn đến thất thần, cảm xúc không tự nhiên cũng nhanh chóng qua nhanh mà dường như cũng không thoát khỏi ánh mắt của Jeon Jungkook .
Đôi môi đang ngậm thuốc tức khắc cũng lấy xuống, dập đi khói thuốc và ném vào thùng rác bên cạnh, Jeon Jungkook giơ tay phẩy phẩy đi khói thuốc quanh người.
Nhìn vào đôi mắt đen của cô gái nhỏ cảm giác bản thân có chút chật vật.
Chờ thực hiện xong những động tác này, hắn mới rũ mắt nhìn đồng hồ đeo trên tay.
7 giờ một phút, so với thời gian hẹn sớm hơn 9 phút.
Jeon Jungkook cười khổ.
Sớm đoán được bạn học nhỏ ngoan ngoãn như vậy, mình không nên ra khỏi cửa sớm và đứng ở đây hút thuốc.
Ngày đầu tiên liền xảy ra loại tình huống này......
Chậc.
Jeon Jungkook bực bội nhắm mắt.
" Hút thuốc có hại cho sức khỏe."
Jeon Jungkook đang thất thần, không biết từ khi nào cô gái nhỏ đã đi tới bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp biểu tình trên mặt lại cực kì nghiêm túc, con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn hắn chằm chằm.
" Tuổi của anh cũng không lớn, như vậy đối với thân thể sẽ không tốt. Cho dù bây giờ anh còn trẻ thì không có vấn đề, nhưng sau này lớn tuổi sẽ phải chịu khổ."
Nam sinh rũ mắt, đối diện với đôi mắt ấy, nhìn không thấy bất kì cảm xúc nào, chỉ thấy được sự lo lắng như mấy vị cán bộ thích nhắc nhở những chuyện vi phạm.
"........"
Jeon Jungkook trầm mặc.
Qua vài giây, tâm tình mù mịt bỗng nhiên được xua tan, hắn quay mặt đi, bật cười khẽ một tiếng.
Lúc này, ánh nắng mặt trời chiếu tới như mạ vàng một tầng, ánh lên nụ cười ấy như một bức tranh hoa lệ, làm Kang Ami ngẩn ra một chút.
Sau khi hồi phục lại tinh thần, cô mới tò mò nghĩ:
Trên đời này sao lại có chuyện kì quái như vậy?
——
Rõ ràng người trước mắt hay trốn học, đánh nhau, hút thuốc..... Cơ hồ làm cô nhận thức được đây là những việc học sinh hư hay làm.
Nhưng chỉ cần một nụ cười, sạch sẽ thuần khiết giống như nước, làm cho tâm trạng người khác cũng tốt lên, trong lòng chỉ còn lại sự vui vẻ.
Cho nên mình mới không tin tưởng những lời đồn anh ấy là một học sinh hư?
Rõ ràng anh ấy cười rất xinh đẹp lại sạch sẽ như vậy, so với bất kì người nào trước kia mình gặp qua cũng đẹp hơn hẳn....
Một người như vậy...... Sao có thể là học sinh hư được?
Mà sau khi Jeon Jungkook hoàn hồn, liền thấy bộ dạng cô gái nhỏ đứng trước mặt mình đang rối rắm một chuyện trọng đại nào đó.
Đôi mắt đen nhiễm ba phần ý cười, hai tay đút vào túi quần, cúi thấp người xuống, thấp giọng cười hỏi:
"Từ lần trước anh đã tò mò, những lời này.... rốt cuộc là em học từ ai?"
Kang Ami bị câu hỏi của Jeon Jungkook làm cho bừng tỉnh, không cảm nhận được khoảng cách giữa hai người đang rất gần, theo bản năng trả lời.
"Bác của em thường nói như vậy với anh hai em."
".......Anh hai của em?"
Sắc mặt của Jeon Jungkook đen một chút, đứng thẳng dậy, đôi mắt híp lại.
"Chính là người mỗi buổi tối đều tới trường đón em?"
Kang Ami không phát hiện ánh mắt nam sinh bắt đầu có cảm xúc nguy hiểm, gật đầu "Ân" một tiếng.
"Tình cảm anh em của hai người có vẻ rất tốt?"
"Đúng vậy, anh hai đối với em rất tốt. Từ nhỏ vẫn luôn như vậy ——"
Nhắc đến chuyện này, Kang Ami đều rất vui vẻ, cười đến mức nhắm cả mắt lại.
Chẳng qua nam sinh đối diện kia biểu tình lại có chút nguy hiểm, Kang Ami bổng dưng hồi phục tinh thần ——
Sao mình lại nói những chuyện này với anh ấy?
Ánh mắt Kang Ami hoảng loạn liền né tránh, đi tới phía thang máy bấm nút.
"Chúng ta nên đi học thôi."
"........."
Jeon Jungkook cũng không nói chuyện, chỉ đi theo phía sau.
Một đường không hề nói chuyện cho tới khi xuống dưới tầng trệt, Kang Ami chột nhiên chú ý tới người bên cạnh mình nãy giờ, trên người không mang theo bất kì vật gì.
Bước chân của cô liền dừng lại, đôi mắt hạnh hơi mở to ——
"Anh đi học không mang theo ba lô sao?"
Jeon Jungkook nhẹ chớp mắt: "Em cảm thấy anh sẽ dùng được sách gì đây?"
"........."
Nghĩ lại anh ấy hiếm khi xuất hiện trong lớp học, trước đó cũng không nộp bài tập toán, khuôn mặt nhỏ của Kang Ami đều nhăn lại.
"Anh không thích học tập sao?"
Đối với vấn đề này, Jeon Jungkook cũng không có trả lời, cười như không cười ngước mắt nhìn cô gái nhỏ.
Kang Ami cảm thấy rối rắm: "Mỗi lần có bài tập môn toán, chỉ có anh, Kim Minchae và Park Hyunsu là không nộp...... Nhưng toán học thật sự rất hay."
Kang Ami ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn về phía nam sinh: "Đặc biệt có nhiều đề toán rất khó giải, giống như tổ hợp mà cao trung chúng ta đang học —— tìm được phương pháp giải đơn giản nhất, giải trong thời gian ngắn nhất, cuối cùng tìm được cách giải mới lại không có quy luật, thông qua phương pháp thứ ba để tiến hành chứng minh —— cảm giác đạt được thành tựu rất lớn!"
Vừa nói xong, đôi mắt trong suốt sạch sẽ không có cảm xúc gì đột nhiên sáng lên.
Jeon Jungkook cảm nhận được cô gái nhỏ đối với việc giải đề toán cực kỳ yêu thích.
Hắn không khỏi vui vẻ theo, cong môi cười.
"Em thực sự rất thích toán học?"
Kang Ami dùng sức gật đầu, lại lắc lắc đầu.
"Không chỉ riêng toán học. Ngữ văn hay chính trị em cũng rất thích thuộc các bài thơ hay hoặc những đoạn có logic về nội dung —— tiếng anh cũng giống như vậy, em thích các từ đơn, câu văn cùng bài văn, còn có điện từ của môn vật lý......."
Cô gái nhỏ càng nói càng vui vẻ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đều hơi hơi phiếm hồng, cô vẫn còn nhập tâm, ánh mắt trong suốt sáng ngời, lộ ra được hình dáng phù hợp với độ tuổi của mình mà từ lâu cô đã cố gắng che giấu nó.
(2)
Chờ đến khi hai người đi ra khỏi Donggu, bảo vệ chào hỏi với hai người, Kang Ami đang trong tưởng tượng mới hồi phục lại tinh thần.
Tinh thần đang phấn chấn bỗng nhiên thu liễm lại, Kang Ami hơi đỏ mặt, cúi đầu, có chút ngượng ngùng:
"Em nói những cái đó có phải anh không thích nghe hay không?"
"Đúng thật là anh không thích học tập."
Jeon Jungkook nhìn cái đầu nhỏ kia đang có xu thế càng thấp xuống nữa, hắn khẽ cười ——
"Nhưng mà, anh lại thích nghe em nói."
"......Hả?"
Kang Ami ngẩng đầu, khuôn mặt đầy khó hiểu.
"Xe buýt tới."
Ánh mắt của Jeon Jungkook chợt lóe, né tránh ánh mắt trong suốt của cô gái nhỏ, nhấc chân đi tới trạm xe buýt cách đó không xa.
Kang Ami không kịp suy nghĩ ý nghĩ của câu nói mà Jeon Jungkook nói trước đó là gì, nhìn thấy xe buýt vừa dừng lại, vội vàng chạy theo phía sau.
May mà hành khách đợi ở trạm xe cũng khá đông, thời điểm Kang Ami và Jeon Jungkook tới trạm xe thì vẫn còn rất nhiều hành khách chưa lên hết.
Kang Ami ngoan ngoãn đi theo phía sau Jeon Jungkook xếp theo hàng dài bước lên xe buýt.
Chờ tới khi lên trên xe, nhìn xe chuyển bánh, Kang Ami mới tỉnh táo, ngơ ngác nhìn Jeon Jungkook .
"Chúng ta không phải đi bộ tới trường học sao?"
Jeon Jungkook lấy ra hai đồng tiền xu, nở nụ cười.
".......Như vậy quá nhanh."
"Cái gì?"
Nam sinh nói chuyện hơi nhỏ, Kang Ami không nghe rõ nên tò mò hỏi lại.
"Không có gì."
Chen chúc ở trong đám người, Jeon Jungkook kéo Kang Ami đến khu cửa sau của xe buýt.
Kang Ami ít khi ngồi xe buýt đang chật vật né tránh người hai bên, tâm tư thì đang ở nơi khác ——
"Hơn nữa em thấy hướng đi của xe buýt này, chúng ta phải đi một vòng lớn rồi mới đến trường?"
Jeon Jungkook đi ở phía trước, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
".......Ừm."
Hắn nhẹ nhàng nắm cánh tay của cô gái nhỏ thật chặt.
Rốt cuộc hai người cũng đi được về phía cửa sau.
Khu này dành cho một số người tàn tật ngồi, thông thường sẽ không dùng đến. Mà thời điểm đang cao điểm thường những người đứng thì sẽ có lợi nhất.
Hơn nữa, lúc này bắt đầu chạy vào Busan, người trên xe buýt càng nhiều thêm.
Jeon Jungkook đem người kéo đến vách tường xe bên cạnh.
Chờ cô gái nhỏ dựa vào, hắn liền quay người che chở, chắn những người đang chen chúc ở phía sau.
Xung quanh đã ổn định, Kang Ami mới thở phào một hơi.
Đôi mắt đen láy kia vẫn chăm chú nhìn cô gái nhỏ, Jeon Jungkook thấy biểu tình nho nhỏ kia của Kang Ami, môi không khỏi cong lên.
Chỉ là Kang Ami chưa kịp thở ra hết, xe buýt bỗng dưng phanh lại đột ngột.
Kang Ami không hề có kinh nghiệm ở phương diện đi xe buýt, lập tức mất trọng tâm mà ngã sang một bên.
Dưới tình thế cấp bách, theo bản năng cô liền nắm lấy cánh tay người bên cạnh.
Chờ quán tính thân thể dần mất, Kang Ami ổn định lại cơ thể, lúc này mới phát hiện chính mình đã bắt lấy cánh tay của Jeon Jungkook .
Áo khoác tây trang bên ngoài đã bị mình làm cho nhăn nhúm.
Kang Ami đỏ mặt: "Xin lỗi, em......"
Giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Cho tới khi Kang Ami ngẩng mặt lên mới phát hiện mặt mình đang sát cằm của anh ấy, môi hơi cong lên, cười như không cười nhìn mình.
Con ngươi đen nhánh rạng rỡ, không biết như thế nào Kang Ami liền sinh ra một cảm giác vừa xấu hổ vừa buồn bực.
Cô lập tức buông tay, rũ mắt xuống.
Jeon Jungkook muốn mở miệng trêu bạn học nhỏ, nhìn bộ dáng biểu tình của cô gái nhỏ sẽ làm gì tiếp theo khiến tâm can của hắn ngứa ngáy.
Rũ mắt nhìn thấy vành tai của cô gái nhỏ đã phiếm hồng, chung quy hắn không nên nói, đành di chuyển tầm mắt.
.......Vẫn nên không thể dọa em ấy chạy mất.
Vậy chỉ có thể từ từ tiến tới.
Chỉ tiếc trên đời này có một câu đó là "Không như mong muốn".
Xe buýt vừa vào trạng thái chạy vững vàng liền đã đến trạm xe tiếp theo.
Lần dừng xe này hành khách lên càng nhiều, cửa trước không thể lên hết, tài xế đành mở cả cửa phía sau.
Đa số các địa phương đều giống nhau, không thể thiếu các bác gái có sức chiến đấu bưu hãn.
Mắt thấy chính mình không thể lên cửa trước của xe, các bác gái hung ác dùng lực chen lên cửa sau.
Không biết người nào bên trong "ai da" một tiếng, nhất thời các hành khách ở phía cửa sau đều đảo loạn hết.
Cảm nhận được một lực đạo ép đẩy từ phía sau, cánh tay của Jeon Jungkook liền chống bên cạnh cô gái nhỏ.
Mặc dù hắn phản ứng khá nhanh, nhưng vẫn không thể chống cự lại sức mạnh của quần chúng.
——
Kang Ami cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nam sinh ban đầu đang đứng cách mình một khoảng đã đột ngột cúi sát lại.
Trong khoảnh khắc đó, chiếc áo sơ mi trắng tinh rất gần chop mũi của Kang Ami.
Mùi hương bạc hà nhàn nhạt tràn ngập trong trí nhớ.
Không khí phảng phất xung quanh trở thành từng hạt li ti dưới ánh nắng mặt trời, lóe lên màu sắc cầu vồng; những tiếng ồn xung quanh như truyền đến một thế giới khác, bên tai chỉ còn vang tiếng tim đập thình thịch.
Thình thịch......thình thịch......
Kang Ami không thể phân biệt rõ là của mình hay là của anh ấy.
Đợi cảm giác áp lực khi nãy dần lắng xuống, mọi người xung quanh bắt đầu đứng vững thì khoảng cách cũng bắt đầu thoải mái hơn.
Kang Ami cũng hoàn hồn.
Cô ngẩng đầu lên, hai má đỏ bừng, đôi mắt long lanh ánh nước.
" ......Em không sao chứ?"
Giọng nói nam sinh vang lên trên đỉnh đầu, âm thanh trầm thấp kìm nén.
Tựa hồ có chút không vui.
Kang Ami ngẩn ra, đôi mắt chăm chăm nhìn Jeon Jungkook , quả nhiên ánh mắt nam sinh đang che giấu hàn ý lạnh thấu xương.
Ánh mắt lạnh lẽo của Jeon Jungkook chuyển hướng, đảo qua đám người phía sau, đúng lúc đụng phải ánh mắt một cô gái.
Đôi môi đỏ của cô gái kia nhếch lên, nhìn hắn cười ái muội.
Ánh mắt của Jeon Jungkook càng trầm xuống, cảm xúc hung ác tỏa ra bốn phía, mọi người xung quanh theo bản năng đều tránh ra.
Chỉ là hắn chưa kịp phát hỏa, liền cảm nhận được góc áo của hắn bị kéo nhẹ.
Jeon Jungkook lạnh lùng quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt cô gái nhỏ nhìn hắn có chút chần chừ.
Có lẽ ánh mắt lúc nãy của hắn có chút dọa người, thân thể cô gái nhỏ nhẹ nhàng rụt lại phía sau.
Đằng sau là vách xe, Kang Ami muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.
Cơ thể co rúm lại, Kang Ami vẫn cúi đầu nhỏ giọng nói: "Bọn họ không phải cố ý......Anh đừng tức giận....."
"......."
Jeon Jungkook nắm chặt tay lại.
Qua hai giây, cảm xúc đen tối dưới đáy mắt bắt đầu tan đi.
Một lúc lâu sau, Jeon Jungkook khẽ thở dài, bất đắc dĩ quay người trở lại, một lần nữa giam người vào giữa mình và vách xe.
"Nghe em vậy."
Âm thanh trầm thấp khàn khàn bên tai như một dòng nước ấm chảy vào trong tim.
Trên mặt Kang Ami vẫn chưa hết đỏ, lúc ngẩng đầu lên lại, cảm xúc mãnh liệt bắt đầu nao nao.
Trời đất bao phủ như một cơn sóng vô hình ôm lấy chính mình.
.................
Xe buýt chạy thẳng một đường, cuối cùng cũng tới cổng trường Trung học Hayang.
Chẳng qua Kang Ami cảm nhận được nam sinh bên cạnh vì chuyện trên xe lúc nãy, tâm trạng vẫn còn rất kém.
Không khí xung quanh thấp đến đáng sợ.
Kang Ami thật sự không biết nên trấn an người này như thế nào, một đường đều rối rắm nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách.
Cuối cùng, hai người đều trầm mặc đi tới lớp 6 năm hai.
Kang Ami đi phía trước, Jeon Jungkook đi theo phía sau.
Đối với bạn học mới đang đi phía trước, cả lớp đều không có phản ứng gì; cho tới khi Jeon Jungkook vừa bước vào phòng học, không ít học sinh bị kinh sợ không nhẹ.
Đặc biệt là cán bộ giám sát trực vệ sinh, ly nước trong tay bị trượt một chút.
Hắn nhìn đồng hồ treo tường một cách ngây dại, xác định hai mắt của mình không xảy ra vấn đề, lúc này mới run rẩy hỏi người bên cạnh ——
"Hôm nay là ngày mấy.....A?"
Người bên cạnh cũng chấn kinh không nhẹ, quay mặt lại, bộ dáng đầy sợ hãi.
"Hình như tớ gặp quỷ rồi, thời gian bắt đầu tiết 1 còn rất lâu, thế nhưng lại nhìn thấy Jeon đca......Không được, nhất định phải đốt bùa trừ tà đổ nước thuốc, tránh ma quỷ....."
Cán bộ vệ sinh gật gật đầu: "Mang cho tớ nửa chén, cảm ơn anh em."
...............
Trên thực tế, không chỉ các bạn học kinh ngạc, Kim Minchae và Park Hyunsu cũng đến sớm, nhìn thấy Jeon Jungkook ngồi phía sau, cũng bị cả kinh không nhẹ.
"Je...Jeon đca?"
Kim Minchae há to miệng đến nỗi có thể nhét vừa một quả táo, vài giây sau mới khép lại, hắn vội vàng nhìn đồng hồ treo tường: "Sao giờ này đã đến rồi?"
"........"
Jeon Jungkook không nói chuyện, ngẩng mặt lên, ánh mắt nặng nề nhìn hắn một cái.
Kim Minchae và Park Hyunsu bị ánh mắt đó liếc qua mà dựng hết cả lông, Kim Minchae theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt ——
"Đây là ai chọc cậu thế?"
Jeon Jungkook vẫn không nói chuyện, biểu tình càng thêm âm trầm.
Kim Minchae và Park Hyunsu nhìn nhau, càng cảm thấy không ổn —— bọn họ ít khi thấy Jeon đca tức giận như vậy.
Hay là.......
Ánh mắt Kim Minchae rơi xuống trên người cô gái nhỏ nào đó, ánh mắt cũng dần dần không tốt.
"Không liên quan tới em ấy."
Âm thanh khàn khàn trầm thấp bổng dưng vang lên.
Kim Minchae sửng sốt, lập tức quay đầu lại: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Jeon đca nói thẳng, ai chọc cậu tức giận, tớ lập tức gọi an hem đi xử nó!"
Thần sắc Jeon Jungkook trầm xuống.
Qua một lúc lâu, ánh mắt lạnh lẽo, biểu tình hung dữ mở mắt ra.
"Sáng nay trên xe buýt bị một bà kia sờ eo."
Kim Minchae: "........."
"Phốc."
......................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro