
16(P1+P2)
(1)
Sau tiết thể dục buổi chiều giữa giờ, tiết thứ ba là tiết vật lý.
Giáo viên vật lý là một thầy giáo da trắng sạch sẽ, mang một chiếc mắt kính, thoạt nhìn bộ dáng như là 30 tuổi. Thầy vừa mới bước lên bục giảng, liền nhìn thấy Kang Ami ngồi ở bàn đầu dãy thứ hai.
" Y?"
Thầy giáo vật lý nâng mắt kính, nhìn chăm chú về phía Kang Ami: "Lớp các em mới có học sinh mới chuyển tới?"
Thầy giáo vật lý này nổi tiếng là tính tình rất tốt, các học sinh cũng không có khoảng cách gì với thầy, vừa nghe thấy thầy hỏi chuyện, mồm năm miệng mười sôi nổi trả lời.
"Được rồi được rồi, một nhóm các em mà có cơ hội liền bắt đầu nói nhao nhao...."
Thầy giáo vật lý cười trách cứ vài câu, sau đó nhìn về phía Kang Ami.
"Em tên là gì?"
Kang Ami đứng dậy: "Dạ em chào thầy, em là Kang Ami, vừa mới chuyển vào."
" .... bày đặt khiêm tốn."
Park Hajin ngồi dưới nhẹ nhàng lẩm bẩm, liếc mắt nhìn qua một bên khác.
Chỉ là âm thanh của cô ta rất nhỏ, thầy giáo vật lý cũng không có nghe thấy.
Sau khi Kang Ami giới thiệu bản thân xong, thầy giáo vật lý mới nhớ ra, liền xoa xoa cằm ——
"Em chính là "tiểu tài nữ" sơ trung kia đúng không?"
"......."
Kang Ami có chút thẹn thùng cụp mắt xuống.
Có lẽ thầy giáo vật lý cũng biết câu hỏi lúc này của mình cũng sẽ không được đáp lại, cũng không có cố hỏi thêm, tâm tình rất tốt đổi đề tài.
"Thầy nghe nói ba môn toán lý hóa đạt điểm tuyệt đối, rất có ý tứ —— thầy là Park Jimin dạy vật lý cho ban 6, nếu sau này có gì không hiểu, hoan nghênh em tới văn phòng hỏi thầy bất cứ lúc nào."
"Cảm ơn thầy"
Kang Ami nhẹ nhàng thở ra, mặt mày dịu dàng, ngồi xuống.
Park Jimin vừa lòng xoay người về phía trước, lơ đãng liếc mắt liền thoáng nhìn thấy hai bàn trống ở phía cuối.
Lông mày Park Jimin nhíu lại, do dự một chút rồi mở miệng cười.
"Wang Sechan, em mau khóa cửa sau lại."
Một tiểu mập mạp ngồi ở bàn thứ hai đếm ngược lên bị điểm danh, vừa nghe xong lời này mặt mày liền ủ ê ——
"Thầy Park, em làm sao dám ạ?"
Park Jimin cũng không tức giận, tính tình rất tốt mà cười cười.
"Thầy bảo em khóa thì khóa, nhiều người làm chứng cho em —— bọn họ có hỏi tới, em cứ nói thầy bắt em làm vậy."
"....... Ai."
Wang Sechan lên tiếng, vẻ mặt như đưa đám, đứng dậy đi đóng cửa sai lại, sau đó liền khóa lại.
Park Jimin cũng đem cửa trước khóa luôn.
Khóa xong ông mới xoay người lên bục giảng, đối với các bạn trong lớp cười nói: "Mùa hè nóng thế này, các em mở điều hòa mà không đóng cửa, không biết tiết kiệm điện cho trường học."
Các bạn phía dưới nghe Park Jimin nói như thế, nhìn nhau vài lần, cũng không phát biểu.
Park Jimin cũng không thèm để ý, cầm lấy giáo trình bắt đầu giảng dạy.
.........................
Hơn nửa giờ sau, bảy tám nam sinh lác đác đang đi lên cầu thang khu dạy học.
Đi lên lầu 4, vừa rẽ là tới cửa của ban 6.
Có hai nam sinh lớp khác không kìm nén được tính tình, nhấc chân chạy tới trước cửa ban 6 xem "cô gái nhỏ" mới tới.
Chẳng qua, bọn họ chưa đi được hai bước đã nghe âm thanh phía sau gọi lại.
——
" Còn không về học."
Hai người kia không cam lòng mà xoay người trở về.
"Jeon đại ca, đi xem một cái cũng không có chậm trễ."
".........."
Nam sinh cao lớn chân dài duỗi tay kéo lỏng cà vạt, lười biếng cười liếc mắt.
Hai con ngươi đen láy lạnh lẽo cười như không cười nhìn hai người.
Trong lúc này không hề có bất kì âm thanh nào phát ra.
"......"
Hai nam sinh kia rụt cổ lại, ngoan ngoãn xoay người cùng với những người khác trở về lớp.
Bên ngoài phòng học chỉ còn lại ba người.
Kim Minchae đã sớm gấp đến mức không chờ nổi mà lẻn đến cửa sau, hai tay muốn kéo cửa liền phát hiện không mở được, vẻ mặt vui mừng lập tức trầm xuống.
"Thằng nào dám khóa cửa sau?"
Kim Minchae cố tình nói lớn, không tính là nhỏ, âm thanh lọt qua khe hở, cả lớp nghe được tám chín phần.
Tiểu mập mạp ngồi phía sau sợ tới mức run cầm cập.
Kang Ami ngồi ở bàn đầu mơ hồ nghe thấy, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một chút bất an.
Chẳng qua, không đợi cô suy nghĩ cẩn thận cảm xúc bất an này tại sao xuất hiện thì Park Jimin đứng trên bục giảng đã cười tủm tỉm, một lần nữa bắt đầu giảng tiếp.
Suy nghĩ của Kang Ami cũng bị học tập kéo về.
Bên ngoài phòng học.
"jeon đại ca, phá cửa sao?"
Sắc mặt Kim Minchae rất khó coi, đi tới.
Jeon Jungkook khẽ cười, tưng tưng bóng rổ trên tay, biểu tình nhàn nhạt.
" Lần trước tôi nói như thế nào?"
"........"
Kim Minchae cắn chặt răng không nói tiếp, trầm mặt hai giây, lúc sau mới mở miệng: "Nhưng Park Jimin cũng quá rảnh rỗi rồi, mỗi lần đều ——"
Bổng dưng Jeon Jungkook ngước mắt, môi hơi cong lên, hai con ngươi không thấy một chút tiếu sắc.
Kim Minchae bị ánh mắt kia nhìn chằm, vừa mới bắt đầu đã không có phản ứng lại, lúc sau bị ánh mắt của Park Hyunsu đứng một bên ra hiệu, hắn mới không tình nguyện mà sửa lời.
" ...... Thầy Park."
Jeon Jungkook thu hồi tầm mắt, lười biếng đứng dựa vào tường.
" Tớ nói đánh xong một trận rồi về, chính cậu đòi về trước."
Vẻ mặt Kim Minchae như đưa đám: "Tớ làm sao nhớ rõ tiết này là tiết vật lý chứ."
"Chờ đi, còn năm phút."
" Ai."
Kim Minchae buồn bã ỉu xìu lên tiếng, nằm bò lên cửa sổ.
Vài phút sau, chuông tan học chói tai reo vang khắp khu dạy học.
Kim Minchae bị giật mình một cái rồi nhảy dựng lên, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Jeon Jungkook .
"......."
Jeon Jungkook cười như không cười liếc mắt nhìn hắn một cái, ném bóng rổ qua, đi tới trước cửa phòng học.
Thời điểm đứng trước cửa, trong tay anh đã có thêm một chuỗi chìa khóa.
Jeon Jungkook cầm chìa khóa tra vào ổ.
Park Hyunsu và Kim Minchae đứng một bên xem mà há hốc mồm, qua hai giây Kim Minchae mới mở to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Jeon Jungkook ——
"Jeon đại ca, cậu còn có chìa khóa phòng học??"
" Để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
Ngữ ý của Jeon Jungkook lười biếng, tay phải đồng thời xoay chìa mở khóa.
" Cùm cụp" một tiếng, âm thanh mở khóa vang lên.
Jeon Jungkook mím môi, tay trái đặt lên cửa, đẩy về phía trước.
Cửa phòng học đã mở ra.
Park Jimin đang sắp xếp tài liệu trên bục giảng sửng sốt một chút, cả lớp cũng rất kinh ngạc quay mặt lại nhìn.
Trước ánh mắt của mọi người, Jeon Jungkook lười nhác cười cất chìa khóa, dựa vào khung cửa.
Âm thanh mang theo một chút ngả ngớn.
"Thầy Park, tan học."
Park Jimin nhìn xuống dưới, thấy tay Jeon Jungkook đang nắm lấy chìa khóa, ông mới phản ứng lại.
Park Jimin cũng không tức giận, ngược lại vừa dựng sách đứng lên vừa cười nói.
" Em được lắm, cũng học được thượng có chính sách hạ có đối sách?"
" Là thầy dạy tốt."
Jeon Jungkook lười biếng vui đùa, chờ Park Jimin đi từ bục giảng ra cửa thì mới đứng thẳng dậy, chân dài bước tới phía trước phòng học.
Mà ngay lúc này dưới bục giảng, Kang Ami ngồi ở bàn đầu ngơ ngác nhìn về phía thân ảnh trước cửa phòng học.
Ngốc một giây, Kang Ami mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cúi đầu nhỏ xuống.
Từ phía sau nhìn, chỉ thấy bạn học mới thiếu chút nữa đem chính mình nhét vào bàn học.
Động tác theo phản xạ này có chút rõ ràng, mà Kang Ami mặc áo sơ mi cùng với váy có in chìm hoa văn tường vi có chút nổi bật, tầm mắt Jeon Jungkook không tự giác mà liếc qua.
Từ góc độ của anh nhìn lại, cô gái nhỏ bị bàn học che mất hết phân nửa, chỉ nhìn thấy đôi chân trắng, còn có bàn tay trắng nõn đặt trên bàn.
Khuôn mặt nhỏ đang khẩn trương đều bị che khuất, không nhìn thấy rõ ngũ quan, duy chỉ thấy được lỗ tai xinh xắn hơi phiếm hồng.
........ Đại khái xác thật là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp.
(2)
Jeon Jungkook nghĩ như vậy, không chút để ý mà thu hồi tầm mắt, sau đó liền trở về chỗ ngồi dưới cuối của mình.
Chẳng qua ngay lúc sau, suy nghĩ anh dừng lại, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Không nghiêng không lệch, dừng ngay phía trước bên phải Kang Ami.
Im lặng ba giây, Jeon Jungkook nghiêng tầm mắt nhìn trên người cô gái nhỏ đang ngồi im không động đậy.
Qua vài giây sau, môi mỏng của nam sinh chậm rãi cong lên.
" Jeon đại ca??"
Kim Minchae đi phía sau cảm thấy khó hiểu mà hỏi một câu.
—— Hắn cảm thấy bạn học mới này đúng là rất xinh đẹp, chẳng qua trong trường có nhiều nữ sinh đẹp như vậy, hắn chưa từng thấy qua phản ứng như vậy của Jeon Jungkook .
Kim Minchae không nhận ra cô gái đang gục trên bàn là ai, Park Hyunsu cũng đã hiểu, hắn im lặng không tiếng động kéo Kim Minchae một cái, quay đầu đi tới một lối đi khác trở về chỗ ngồi.
Jeon Jungkook không để ý động tĩnh của hai người phía sau, khóe môi vẫn đang cười cười.
Lúc mở miệng, âm thanh khàn khàn không che giấu được sự vui sướng ——
" Đây là ai?"
"........."
Nghe được âm thanh trên đỉnh đầu, trong lòng Kang Ami biết được kiếp này mình không thể trốn được.
Cô yên tĩnh vài giây, sau đó mới chậm rì rì ngẩng đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đã đỏ bừng. Đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, bên trong là hình ảnh thon dài của nam sinh.
Môi hồng hơi mấp máy, ánh mắt cô gái nhỏ vô tội mang theo cảm xúc bực bội không rõ ràng.
Kang Ami vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi "Học trưởng" thì đã bị một giọng nói đánh gãy.
"Cô ấy là học sinh mới chuyển tới." Park Hajin trực tiếp đoạt câu trả lời : "Jeon đại ca, cậu cũng đừng dọa cô ấy."
Jeon Jungkook cũng chưa từng nhìn nữ sinh này một cái, ánh mắt đen láy không chớp nhìn chằm chằm Kang Ami.
Ý cười ở đáy mắt, lại che giấu một chút thâm trầm.
"Người mới chuyển tới? Đã giới thiệu chưa?"
Park Hajin bị bỏ qua một bên, tươi cười trên mặt sắp không duy trì được, nhưng cô ta vẫn chủ động tiếp lời nói: "Đương nhiên, vừa tới liền đã tự giới thiệu."
"...... Tôi có hỏi cô sao?"
Jeon Jungkook rốt cuộc cũng nâng tầm mắt nhìn về phía Park Hajin, cười ảm đạm mở miệng, ánh mắt cũng lạnh đến mức làm phía sau lưng cảm thấy rùng mình.
"........."
Biểu tình Park Hajin cứng đờ, một lát sau mới ngượng ngùng trở về chỗ ngồi.
Ánh mắt của Jeon Jungkook một lần nữa nhìn về cô gái nhỏ. Năm ngón tay thon dài dùng lực chống tay lên bàn của Kang Ami, cong eo cúi người, khóe môi cong lên cười như không cười ——
" Đã tự giới thiệu?"
"......."
Kang Ami nhẹ nhàng chớp mắt.
Cô thật sự không biết trong hồ lô của người này chứa cái gì, nhìn các bạn học phía sau lưng đang hứng thú hừng hực nhìn bên này, cuối cùng Kang Ami chỉ có thể ngoan ngoãn mà gật đầu.
"Vâng."
Một tuần không gặp, âm thanh vẫn mềm mại giống như trong trí nhớ.
Ánh mắt Jeon Jungkook tối lại, ý cười trên mặt vẫn không thay đổi, âm thanh càng trở nên khàn khàn.
" Thực đáng tiếc, anh không nghe được."
Anh ra vẻ đầy ý vị thâm thường mà ngừng một chút: "Cho nên có phải em nên giới thiệu một lần nữa cho anh nghe.... Bạn học nhỏ?"
Ba chữ cuối cùng không che giấu sự hài hước, trêu chọc cô gái nhỏ đến mức tai cũng đỏ hồng.
..... Phải kiên trì lên Kang Ami.
Trong lòng Kang Ami đang nhỏ giọng khuyến khích, âm thanh vẫn mềm mại như cũ ——
"Kang Ami."
Jeon Jungkook nghe được, ánh mắt chợt lóe lên, con ngươi càng thâm thúy. Thanh âm này....
Nam sinh nhẹ chậc một tiếng, thẳng người dậy, cười híp cả mắt.... Thật sự vừa nghe xong liền muốn khi dễ rồi.
Nói anh nhịn thì làm sao được?
Sau khi cười xong, tầm mắt của Jeon Jungkook liền di chuyển xuống.
Anh nghiêng người tựa trên bàn của Kang Ami, khóe môi cong lên, cười như không cười nhìn bộ dáng nghe lời của cô gái nhỏ ——
"Tôi có chút mệt, bạn học nhỏ có thể cho ngồi một chút được không?"
"......"
Kang Ami nghe xong ngây ngốc một giây, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt vô tội nhìn Jeon Jungkook .
Mắt hạnh mở to tròn, nhìn như một con mèo nhỏ bị kinh hãi.
Jeon Jungkook bị ánh mắt này nhìn đến mà tâm ngứa cả lên, sâu trong ánh mắt đang cuồn cuộn cảm xúc, thâm trầm mà nhìn Kang Ami.
Chỉ là không đợi anh lại mở miệng, liền có một âm thanh tức giận vang lên ở phía sau.
——
" Jeon Jungkook !"
Âm thanh quá quen thuộc, bọn học sinh hứng thú bừng bừng xem bát quái lập tức cúi đầu toàn bộ.
Qua hai giây, bọn họ mới trộm liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm đang tiến đến.
Lee Doyoung đi tới trước bàn học của Kang Ami và Park Hajin, mặt đỏ bừng nhìn Jeon Jungkook .
" Năm lần bảy lượt khi dễ cô gái nhỏ.... Chính bản thân em không phải là học sinh tốt, nên em không quen nhìn người khác là học sinh tốt hay không?"
"......."
Jeon Jungkook cười nhạt.
Qua hai giây, anh mới lười biếng ngồi dậy, không cười không giận nhìn về phía Lee Doyoung.
Phản ứng không quan tâm của Jeon Jungkook khiến Lee Doyoung phát hỏa, ông tức giận giơ tay chỉ về phía Jeon Jungkook .
" Hai hôm trước đánh nhau với giáo quan đã bị ghi tội xử phạt, thông báo phê bình trước toàn trường, thầy còn chưa tính với em, bây giờ em được một tấc lại tiến một thước!"
Lee Doyoung tức giận đến mức gân xanh trên trán đều nổi cả lên: "Được, nếu em không muốn đi học —— thầy nhất định sẽ xin nhà trường cho em không cần phải đi học nữa! Đỡ phải gây tai họa cho người khác!"
Các bạn học trong lớp nghe thấy đều kinh hồn táng đảm, không dám thở mạnh, chỉ có Jeon Jungkook vẫn bình tĩnh như người ngoài cuộc.
Mặc dù khi nghe câu "không cần đi học", anh cũng chỉ cười khinh thường, âm thanh lười nhác: "Vậy làm phiền thầy Lee, em nhất định sẽ phối hợp ——"
" Thầy ơi, thầy hiểu lầm rồi."
Thời điểm tất cả mọi người trong lớp như ngừng thở, không dám gây tiếng động, một âm thanh ấm áp vang lên.
Lee Doyoung cùng Jeon Jungkook đồng thời quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ.
Jeon Jungkook nhíu mày, cho Kang Ami một cái ý tứ im lặng.
"......."
Kang Ami làm như không nghe thấy, biểu tình nghiêm túc nhìn Lee Doyoung: "Vừa nãy em mượn học trưởng sách giáo khoa dùng, lần ở văn phòng là em chủ động nhường chỗ ngồi, còn có...."
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, một chút cảm xúc xấu hổ cùng buồn bực lướt qua con ngươi trong suốt.
" Còn có lúc trước ở khu huấn luyện, học trưởng nghe nói em bị cảm nắng té xỉu, muốn đưa em tới phòng y tế, cho nên mới xung đột với giáo quan."
Nói một phen trôi chảy lưu loát, không một chút giả dối. Một lúc sau, Lee Doyoung cùng với tất cả học sinh mới hồi phục lại tinh thần.
Lửa giận của Lee Doyoung chưa tan, lúc này nhìn thấy cô gái nhỏ đứng trước mặt mình biểu tình nghiêm túc, nói những lời lẽ chính đáng.
Ông cau mày nhìn về phía Jeon Jungkook ——
" Thật sự là như vậy?"
"......."
Jeon Jungkook chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn Kang Ami. Sâu trong đôi mắt đen chính là ngọn lửa nóng rực.
Ngược lại, Kang Ami nhìn Jeon Jungkook với ánh mắt tha thiết, anh nhìn thấy rõ sự nôn nóng trong ánh mắt của cô.
" Đúng vậy."
Qua hồi lâu, Jeon Jungkook mới rũ mắt, bình tĩnh trả lời.
Trừ câu này ra, cũng không nói nhiều thêm một chữ.
Lee Doyoung cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Lần đầu tiên nhìn thấy Jeon Jungkook bị cứng miệng, ông còn hoài nghi chính mình bị ảo giác.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng học có giáo viên tới tìm: "Thầy Lee, làm phiền thầy một chút."
Lee Doyoung quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó có hơi chần chừ một chút rồi quay đầu lại.
" Được rồi, các em chuẩn bị vào học, việc này bữa khác lại nói sau."
Nói xong, Lee Doyoung quay đầu rời đi.
Chờ thân ảnh của Lee Doyoung biến mất sau cửa, Kang Ami mới buông lỏng cơ thể, biểu tình nghiêm túc khi nãy cũng biến mất.
Lúc nãy sốt ruột tim đập nhanh, bây giờ chân cô có chút mềm đành ngồi xuống ghế.
Lần đầu tiên chuyển lớp đã nói dối thầy chủ nhiệm, làm trò trước các bạn trong lớp.....
Lo lắng đề phòng nhiều chuyện như vậy, chắc sẽ giảm thọ quá?
Khuôn mặt nhỏ của Kang Ami đầy oán niệm. Chỉ là cô chưa có bình tĩnh xong, thì bên người vang lên một giọng nam sinh trầm thấp.
——
" Em vẫn luôn thích giúp đỡ mọi người như vậy?"
Jeon Jungkook mở miệng, Kang Ami mới nhớ tới mình vừa mới trước mặt toàn bộ bạn học thừa nhận sự thật cùng với người này, tâm tình càng ngày càng héo.
"Học trưởng." Cô chậm chạp lên tiếng, ngẩng đầu lên: "Đây là có ơn tất báo, không phải thích giúp đỡ mọi người."
Jeon Jungkook cười nhẹ: "Có ơn tất báo? Giống như ngày đó 'cứu' anh sao?"
"......"
Nội tâm của Kang Ami giãy giụa một chút, nhỏ giọng nói: "Đó là hiểu lầm...."
Jeon Jungkook cũng không đợi cô nói xong, cười nhẹ tiếp lời.
" Vậy ơn của em đối với anh xác thật không nhỏ, anh nhất định sẽ báo đáp em thật tốt, bạn học nhỏ."
Rõ ràng xưng hô này rất bình thường, nhưng từ trong miệng nam sinh này nói ra, cố tình khiến cho người ta đỏ mặt tía tai.
Kang Ami do dự một giây sau mới mở miệng: "Em gọi là Kang Ami, không phải là bạn học nhỏ."
" Được, lần sau sẽ không gọi bạn học nhỏ, đổi cái khác."
Jeon Jungkook cười như không cười mà lên tiếng.
Trước cửa phòng học, thầy giáo tiết sau đã đến. Jeon Jungkook cũng không đứng lại lâu, nhấc chân đi về bàn cuối.
Kang Ami lúc này mới thả lỏng. Bất quá chỉ mới an tĩnh được một chút, bạn học ngồi phía sau đã chọc chọc cô.
Kang Ami quay đầu lại, khó hiểu nhìn đối phương. Người nọ truyền một cuốn hóa học mới tinh đưa cho cô.
" Jeon đại ca truyền tới cho cậu."
"......."
Kang Ami lúc này mới nhớ tới hồi nãy mình nóng vội nói ra lý do "mượn sách".
Gương mặt cô ửng đỏ, nhận lấy sách, thấp giọng cảm ơn.
Sách mới tinh, Kang Ami lật vài trang, cảm thấy cuốn sách này chưa từng được mở ra.
Nói không chừng tên cũng chưa viết lên?
Kang Ami nghĩ như vậy, tự nhiên lật lại trang đầu tiên. Hai chữ hoa được viết lên, vết mực còn chưa khô ập vào trong mắt.
Kang Ami bỗng dưng ngẩn ngơ.
Hai giây sau, cuốn sách hóa học đã bị cô gái nhỏ đóng lại. Gương mặt cô gái nhỏ đỏ ửng lan tới vành tai.
Đột nhiên cô nhớ tới giọng nói khàn khàn lúc ấy, tựa hồ như vang lên một lần nữa bên tai ——
" Gấu nhỏ."
"................"
Người nọ ngồi ở phía sau phát hiện, bạn học mới một lần nữa sắp đem chính mình nhét vào hộc bàn.
Mà trong góc phòng học nào đó, có người đang rũ mắt cười nhẹ, cực kỳ sung sướng.
..........................
Tiết thứ hai vừa kết thúc, Jeon Jungkook đã bị Lee Doyoung gọi xuống văn phòng.
Kim Minchae ngồi ở phía sau nghiêm chỉnh hết một tiết đã sớm kìm nén không được, lôi kéo Park Hyunsu đến trước mặt Kang Ami.
Chương trình học năm hai đã bắt đầu rất lâu, Kang Ami bị quân sự trì hoãn, chậm tiến độ, lúc này đang mở sách của Jeon Jungkook truyền cho cô để chuẩn bị bài.
Bất thình lình có một bóng người che khuất, Kang Ami ngừng lại một chút, mới ngẩng mặt lên nhìn.
——
Là hai nam sinh có chút quen mắt, trong đó có một người tóc vàng kiêu ngạo.
Không chờ Kang Ami đang nhớ lại chính mình đã gặp qua hai người này ở nơi nào, liền nghe một người trong đó đã cợt nhả mở miệng: "Em chính là Kang Ami?"
Kang Ami trầm mặt.
Những lời này gần đây cô nghe càng ngày càng nhiều.
Park Hyunsu đập vào ót Kim Minchae một cái: "Nói chuyện lễ phép một chút."
Kim Minchae đang bát quái bừng bừng, lúc này mới lười so đo với Park Hyunsu, hắn lập tức nghe lời mà cúi người xuống: "Xin lỗi bạn học Kang, anh đã nghe danh em đã lâu, bây giờ mới gặp mặt liền có chút kích động, không khống chế được giọng điệu nói chuyện."
Kang Ami mở to đôi mắt xinh đẹp, có chút ngốc: "Nghe danh đã lâu?"
" Đúng vậy!"
Kim Minchae đứng thẳng dậy, tự tin nói, âm thanh cũng cao lên.
"Có thể được Jeon đại ca xem —— "
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã xuất hiện một thân ảnh.
Vai rộng eo thon chân dài. Nghe xong động tĩnh, người nọ dựa vào cửa, hai tay đút trong túi, môi mỏng cong lên.
Con ngươi đen nhánh không hề chớp một cái nhìn về nơi này, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
"........."
Kim Minchae đang nói đột nhiên im bặt, thiếu chút nữa là bị nghẹn.
Mà cô gái nhỏ ngồi đó lại không hề chú ý tới có người xuất hiện ở ngoài cửa, vẻ mặt lúc này khó hiểu mà nhìn Kim Minchae, đang đợi hắn nói tiếp.
Ánh mắt hai bên nhìn chằm chằm, Kim Minchae đang cười bỗng cứng đờ, mạnh mẽ sửa miệng ——
" Có thể được Jeon đại ca xem..... xem trọng, tất nhiên là tiền đồ vô lượng!"
"............."
Người đứng ở cửa phòng học lúc này mới thu hồi tầm mắt, môi cong lên, không nhanh không chậm đi tới.
----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Minchae: Thật sự, ta cầu sinh dục cực cường.
........................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro