Chương 22 - Cùng giường chung gối
Kim Ji Soo kéo tay anh ra không được, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi bên cạnh giường, yên lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của anh.
Đừng đi? Chắc là anh nghĩ đến Im Nayeon rồi!
Cô không thể không thừa nhận, trải nghiệm của hai người rất giống nhau. Tình cảm ba năm, đính hôn hẹn thề suốt đời, lúc phát hiện sự thật đã bị phản bội, chính là thời điểm kết thúc tất cả. Cả hai đều như nhau, một đoạn tình cảm, cắt đứt không hề dính dáng, không hề dây dưa một chút nào. Giống như những đao phủ lão luyện nhất vậy, vung tay hạ đao xuống, không còn liên quan gì nữa.
Thế là, anh mất đi khả năng ngóc đầu dậy; mà cô, mất đi can đảm để yêu một lần nữa.
Song Mino là mối tình đầu của cô, giữa bọn họ có quá nhiều lần đầu tiên với nhau. Lần đầu tiên đỏ mặt ở phòng khám, lần đầu tiên nắm tay khi qua đường, lần đầu tiên hôn nhau ở công viên dưới lầu, bữa cơm đầu tiên cô nấu cho anh ta ở nhà, lần đầu tiên anh ta ôm cô cùng rửa chén, lần đầu tiên quấn quít nhau trong phòng ngủ...... Tất cả mọi thứ xung quanh cô đều nhuốm mùi hương của anh ta, giống như đã hòa tan vào trong không khí vậy, mỗi một lần hít thở, mùi hương của anh ta sẽ vương vấn, chua xót, nhói đau trong lòng.
Khi nghe Park Jin Young hát bài I Swear, tiếng hát đó giống như một sợi roi da vậy, quất một roi lại một roi vào trái tim cô. Khoảnh khắc đó, cô hiểu ra, bất kể cô phủ nhận như thế nào, che giấu như thế nào đi nữa, cô cũng không gạt được trái tim của mình.
Park Jin Young vẫn nắm tay cô thật chặt, cô giằng ra không được, mà hơi rượu từ từ dâng lên làm cho cô cũng có chút buồn ngủ, bất giác cũng nằm lên giường luôn. Cô nghĩ: Bệnh của Park Jin Young chắc chắn sẽ khỏi rất nhanh thôi. Đợt điều trị của anh vừa kết thúc, thì cô với ba sẽ đi Busan. Rời khỏi cái mùi hương như hình với bóng kia, bắt đầu một cuộc sống mới. Cô mỉm cười, hình như đã nhìn thấy mình với ba đi đến một cái sân vườn mang phong cách cổ xưa, mở một phòng khám mới...
Một đôi mắt mở ra, dịu dàng nhìn chăm chú gương mặt ngủ say của cô. Khóe môi của anh cong lên, nhỏ giọng thì thầm: "Ngủ ngon nhé, vịt con xấu xí!"
Có gì đó nhấp nháy trước mí mắt nhỉ? Kim Ji Soo xoay người lại, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt mơ hồ, có chút giống với ngày đầu tiên phòng khám khai trương, có một thư sinh phe phẩy cây quạt đi tới, hình như anh ta nói: "Tiểu thư, hữu lễ, tại hạ Park Jin Young ."
Đợi chút, Park Jin Young? Cái quái gì thế này? Sao lại là Park Jin Young ?
Cô mở choàng mắt ra, nhìn rõ gương mặt trước mắt. Thoáng chốc lại nhắm mắt lại, nói thầm: Nhất định là nằm mơ! Nhất định là nằm mơ!
Cô chậm rãi mở mắt ra lần nữa, đối diện với nụ cười chói lóa của Park Jin Young
"Chào buổi sáng!"
Kim Ji Soo kinh hãi đến mức nhắm mắt lại một lần nữa.
"Em còn muốn ngủ à? Được, vậy tôi đi làm bữa sáng trước."
Kim Ji Soo cảm nhận được Park Jin Young trở người xuống giường, đi ra ngoài phòng, thế mới lo sợ không yên mở mắt ra. Rốt cuộc cái đầu của mình thiếu bao nhiêu IQ mà tối qua lại ngủ ở đây thế này, còn ngủ chung một giường với Park Jin Young nữa chứ.
Cô hoảng hốt đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt.
Không sao, không sao. Chỉ là nằm cùng một giường thôi mà! Park Jin Young sẽ không hiểu lầm gì đâu nhỉ? Cô u ám ôm đầu, phiền muộn thở dài.
Rửa mặt chải đầu xong, cô nhìn vào gương hít vào thở ra ba lần, luyện tập nói: "Tối qua anh uống say, tôi lại không tìm được người giúp việc trong nhà anh, nên đã đỡ anh về phòng dành cho khách. Ai ngờ anh bắt lấy cổ tay của tôi, tôi không giãy ra được, chỉ có thể ngồi bên giường chờ anh ngủ say rồi đi. Có thể là vì tôi cũng uống rượu, nên không biết đã ngủ từ lúc nào luôn."
Tốt! Đơn giản, rõ ràng, anh ấy sẽ hiểu thôi. Đều là họa do rượu mà ra!
Kim Ji Soo ra khỏi phòng dành cho khách, nghe thấy tiếng dầu sôi trong nhà bếp. Cô cắn môi, đi qua đó.
Park Jin Young nhìn cô: "Sắp xong rồi, sandwich phô mai, chân giò hun khói cộng thêm bột yến mạch."
Kim Ji Soo hắng giọng: "Tối qua anh uống say, tôi lại không tìm được người giúp việc trong nhà anh......"
Park Jin Young cười rạng rỡ: "Em muốn giải thích chuyện tại sao lại ngủ với tôi hả?"
Kim Ji Soo trợn to mắt, tức tối: "Tôi không có ngủ với anh, tôi chỉ nằm bên cạnh anh thôi."
Park Jin Young cong môi cười: "Thì là cùng giường chung gối đó! Tôi hiểu ý của em mà!"
Anh hiểu? Nhìn anh căn bản chính là nghĩ lệch đi rồi! "Tôi không cố ý đâu! Chính là, anh say rồi, tôi dìu anh vào phòng, sau đó......"
"Sau đó em không đành lòng đi nữa."
"Không phải! Là anh bắt lấy tay tôi, tôi không hất ra được......" Kim Ji Soo sốt ruột, "Không phải như anh nghĩ đâu."
"Tôi nghĩ cái gì?" Park Jin Young cười nhìn cô, "Tôi sẽ nghĩ là em lạt mềm buộc chặt, muốn từ chối mà vẫn đón chào?"
Lồng ngực Park Jin Young bị nghẹn lại, câm lặng không nói gì.
Park Jin Young nói: "Sao tôi lại nghĩ như vậy chứ? Nhất định là tối qua tôi uống say, em lại không tìm được người giúp việc trong nhà tôi, nên đã dìu tôi về phòng dành cho khách. Ai ngờ tôi nằm mơ sống chết túm lấy em không buông, em không giãy ra được, chỉ có thể ngủ cùng với tôi, đúng không?"
Khóe miệng Kim Ji Soo giật giật, đáp đúng rồi, vẫn không đúng, cũng không ổn: "Tóm lại, anh đừng hiểu lầm."
Park Jin Young đặt thức ăn sáng lên bàn đảo ở giữa bếp: "Giữa chúng ta còn có gì để hiểu lầm nữa chứ. Đều là họa do rượu gây ra thôi. Nào, đến đây ăn sáng đi!"
Kim Ji Soo ngồi vào bàn đảo, lấy túi xách để lại ở trong bếp, lấy di động ra. Quả nhiên tối qua ba gọi đến mấy cuộc điện thoại. Cô lập tức gọi lại: "Ba, tối qua có chút việc, nên ngủ lại ở nhà Chaeyoung. Ừm, không sao ạ, chút nữa con sẽ về."
Park Jin Young mỉm cười nhìn cô: "Chaeyoung?"
Điều duy nhất mà Kim Ji Soo muốn làm chính là chuồn khỏi chỗ này sớm một chút: "9 giờ rưỡi tôi có bệnh nhân."
"Kịp mà! Ăn sáng xong tôi đưa cô về." Park Jin Young để sandwich ở trước mặt cô, "Bình thường em đều ăn bữa sáng kiểu Hàn hả?"
"Ừ!" Kim Ji Soo cắn từng miếng sandwich lớn.
"Được, lần sau tôi sẽ nấu canh kim chi."
Lần sau, ý gì thế? Đột nhiên Kim Ji Soo có chút mắc nghẹn, vội uống một hớp nước, cứng rắn nuốt miếng bánh nghẹn ở cổ họng xuống.
"Ding" điện thoại hiện lên tin nhắn của Im Nayeon: Đầu Eun Woo không bị tụ máu, nhưng vì não bị chấn động, nên sẽ ở lại bệnh viện quan sát hai ngày.
Kim Ji Soo nhìn Park Jin Young: "Vừa nhận được tin nhắn của Nayeon nói đầu Cha Eun Woo không bị tụ máu, nhưng phải ở lại bệnh viện quan sát."
Nét mặt của Park Jin Young chợt lạnh xuống: "Muốn cậu ta chết à? Không dễ vậy đâu. Trước kia cậu ta chạy sang Nam Phi bảo vệ động vật hoang dã, bị kẻ săn trộm bắn vào ngực trái, chỉ thiếu 2 milimet nữa thôi là viên đạn trúng tim rồi. Năm đó tôi với cậu ta giả làm cảnh sát truy quét mại dâm ở Mỹ, chính là vì cậu ta muốn cứu một cô gái bị ép đi bán dâm đó. Cậu ta có một trái tim của thượng đế, nên mạng dai lắm."
Kim Ji Soo bắt đầu hiểu được, tại sao Im Nayeon nói Cha Eun Woo giống biển cả rồi.
"Muốn đi thăm anh ta không?"
Park Jin Young ăn một muỗng yến mạch: "Em thân với cậu ta lắm à?"
"...... Không có!"
"Vậy cần thiết sao?"
"Cần! Vì bệnh của anh. Còn nhớ bức ảnh đầu tiên mà anh chụp không, tình yêu tình dục trong mắt anh là một đóa hoa bị giẫm nát, đó là vì anh đã bắt gặp được. Khúc mắc của anh ở đâu, thì phải gỡ ra ở chỗ đó.
Tay của Park Jin Young dừng lại. Anh đã từng thử mở AV ra xem, nhưng trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng lúc đó. Anh không khống chế được ném điều khiển trong tay đi, đập vỡ màn hình ti vi.
"Em đi với tôi, thì tôi đi"
"Được!"
Park Jin Young liếc cô một cái, trong ánh mắt nổi lên nét cười nhè nhẹ: "Chẳng phải 9 giờ rưỡi em có bệnh nhân à?"
"Ặc, ba tôi có thể khám được"
-----
Lúc Park Jin Young và Kim Ji Soo đi vào phòng bệnh của Cha Eun Woo, Im Nayeon đang đút cháo cho anh ta. Mặt của Cha Eun Woo sưng to lên, màu sắc rực rỡ. Cô ấy dịu dàng vỗ về vẻ nhếch nhác của anh ta. Park Jin Young vốn nghĩ rằng mình sẽ ghen tỵ, chỉ là, ngoài dự đoán, không hề có.
Thấy hai người đi vào, mắt Cha Eun Woo sáng lên: "Tao chưa chết, mày thất vọng lắm phải không?"
"Mày vẫn chưa xứng được chết dưới nắm đấm của tao."
Cha Eun Woo cười nhạt: "Vậy xứng cho mày luyện đấm chứ?"
Park Jin Young lạnh nhạt: "Trúng ba đấm đã gục, mày cũng xứng à?"
"Làm lại một lần nữa, tao bảo đảm ba đấm không gục."
Park Jin Young hừ lạnh một tiếng: "Còn chưa khỏe lại đã muốn tìm chết nữa!"
"Một tháng sau, tao sẽ đến đạp quán một lần nữa."
Hai người nhìn nhau, ánh mắt nóng rực, nhưng không phải giận cũng không phải hận. Park Jin Young nhìn Kim Ji Soo: "Đi thôi!"
Kim Ji Soo khẽ gật đầu với Im Nayeon và Cha Eun Woo , đi ra theo Park Jin Young.
Im Nayeon cẩn thận xoa nhẹ vết sưng trên mặt Cha Eun Woo, trong ánh mắt đầy đau lòng: "Ít nhất anh ấy đã đến thăm anh rồi."
Cha Eun Woo mỉm cười: "Nhắn tin cho Kim Ji Soo đi, nói cám ơn cô ấy!"
Im Nayeon hiểu ý gật đầu: "Em có linh cảm bệnh của Mark sẽ mau khỏi thôi."
Nét cười bên khóe mắt Cha Eun Woo càng sâu hơn: "Phải đó, ánh mắt cậu ấy nhìn anh, đã khác rồi."
-----
Lên xe, Kim Ji Soo hỏi: "Gặp anh ta rồi, có cảm giác gì?"
Park Jin Young im lặng rất lâu: "Vết thương của cậu ta nặng hơn tôi nghĩ. Có thể, lúc đó tôi tức điên lên rồi, ra tay nặng quá."
"Anh ta cam tâm tình nguyện nhận cú đấm của anh mà."
"Nhưng đỡ hơn cái lần tôi đập cậu ta vào 5 năm trước nhiều rồi. Lần đó, nếu không phải Yugyeom sống chết kéo tôi lại, có thể tôi đã đánh chết cậu ta đấy."
"Sẽ đánh với anh ta nữa chứ?"
Park Jin Young nhìn cô, cong môi lên: "Chẳng phải nên hỏi em sao? Khi nào em báo tin cho cậu ta, thì khi đó tôi lại đập cậu ta tiếp."
Kim Ji Soo lúng túng ho một tiếng: "Tôi sẽ không làm vậy nữa đâu. Sau này, do anh tự quyết định."
Park Jin Young nhìn đằng trước, ánh nắng rọi vào mặt: "Tôi quyết định, nghe theo em!"
"Ding" tin nhắn đến. Kim Ji Soo nhìn một cái, cất di động vào.
"Nayeon nhắn tin cho em à?"
"...... Phải!"
"Cô ấy nói gì?"
"Không có gì!"
"Tôi đoán, cô ấy cám ơn em!"
"..." Tin nhắn của Im Nayeon : Bác sĩ Lâm, cám ơn cô!
"Cô ấy cám ơn em cái gì thế? Cám ơn em đã để tôi đập chồng cô ấy à?"
"Thực ra anh biết mà, cô ấy cám ơn tôi đã giúp anh dần dần khỏe lại."
Nét mặt của Park Jin Young trầm xuống: "Tôi khỏe rồi, thì cảm giác tội lỗi của hai người đó sẽ nhẹ hơn chứ gì."
"Anh khỏe lại là vì bản thân mình, không phải vì bọn họ."
Khóe miệng Park Jin Young nổi lên nụ cười: "Tôi khỏe lại không phải chỉ vì bản thân tôi, cũng vì em nữa." Chẳng qua giọng điệu này có chút mờ ám không thể nói rõ.
"...Ơ, dĩ nhiên rồi, tôi là bác sĩ của anh mà." Kim Ji Soo chỉnh lại tâm tình của mình.
"Em biết tôi có ý gì mà."
"..."
"Tôi nghĩ, chắc là sẽ nhanh thôi!"
"Ừ!" Từ lúc bắt đầu điều trị đến giờ, mới hơn một tháng thôi, tình hình tiến triển của anh tốt hơn rất nhiều so với những bệnh nhân khác. Nếu duy trì liên tục tình trạng như bây giờ, thêm hai ba tháng nữa thì bệnh của anh sẽ khỏi thôi
"Nếu như tôi khỏe lại, có biết chuyện đầu tiên tôi muốn làm là gì không?"
"... Ờm, làm gì cũng được, đừng làm quá độ, tất cả đều phải tiến hành theo trình tự."
Park Jin Young cười: "Em nghĩ đi đâu vậy. Ý tôi là, nếu như tôi khỏe lại, nhất định phải mời em đi ăn một bữa hoành tráng ở nhà hàng mà tôi thích nhất."
"Ặc, đừng khách sáo. Đây chỉ là trách nhiệm của người làm bác sĩ thôi."
"Em đừng câu nào cũng nhắc nhở tôi rằng em là bác sĩ của tôi chứ. Theo góc độ điều trị tâm lý mà nói, thì lúc nào tôi cũng nhớ mình là bệnh nhân cũng không tốt đâu."
"Vậy, anh có thể coi tôi là bạn của anh."
"Bạn gì?"
"Bạn bình thường."
"Quan hệ của chúng ta còn bình thường hả? Trong một tháng, em ngủ ở nhà tôi hai đêm rồi đấy."
Kim Ji Soo muốn đâm đầu vào tường! Sao cô đi đâu cũng trúng sét đánh thế này!
"Bạn thân, được chứ?" Park Jin Young hỏi.
"Tùy anh nói sao cũng được!" Kim Ji Soo cảm thấy mình mà nghiêm túc trả lời anh nữa, thì sẽ rơi vào bẫy của anh mất.
"Tùy tôi? Vậy thì bạn gái đi!"
"Park Jin Young!" Kim Ji Soo tức tối kêu lên.
"Ý tôi là bạn thân là con gái, gọi tắt là bạn gái, được không?"
"Không được!"
"Là em nói tùy tôi mà."
"Tôi là bác sĩ của anh."
"Em xem, lại vòng về rồi! Haiz! Tâm hồn của tôi lại bị tổn thương nữa. Xem ra đợt điều trị này lại phải kéo dài vô thời hạn rồi."
"..." Kim Ji Soo khóc không ra nước mắt.
May mà đã đến phòng khám rồi.
"Anh dừng ở đường ngoài là được." Kim Ji Soo chỉ có thể hoàn toàn không đếm xỉa đến hành vi vô lại cộng vô sỉ cộng thêm lưu manh của anh.
"Dạ được! Thưa bạn gái!"
Trên đỉnh đầu của Kim Ji Soo có một con quạ bay ngang qua, quác, quác, quác......
-----
Kim Ji Soo vừa xuống xe, thì thấy Kim Myung Soo từ trong hẻm đi ra, bên cạnh có bốn cảnh sát đi theo.
"Ba!" Kim Ji Soo kinh ngạc đi tới, một cảnh sát ngăn cô lại, "Ông Kim Myung Soo bị tình nghi hành nghề chữa bệnh không có giấy phép, phải về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra."
Kim Ji Soo vẫn chưa kịp phản ứng, một cảnh sát khác không ngừng đánh giá cô, hỏi: "Cô có phải Kim Ji Soo không?"
"Là tôi!"
Cảnh sát giơ một tờ giấy lên: "Có người tố cáo cô hành nghề chữa bệnh khi chưa có bằng cấp hành nghề bác sĩ Trung Y có hiệu lực, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra."
Kim Ji Soo không thể tin được: "Cái gì?"
Park Jin Young bước vội tới: "Có phải các anh đã nhầm rồi không, Kim Ji Soo là bác sĩ Trung Y có đăng kí, sao có thể hành nghề không có giấy phép được?"
"Anh có thể tìm luật sư đến biện hộ."
Park Jin Young nhìn sang Kim Ji Soo: "Trước khi luật sư của tôi đến, đừng nói gì cả. Tin tôi, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện đâu!" Anh nói chuyện, không cho phép xen vào.
Lúc nhìn sang anh, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra. Nhưng Park Jin Young nhìn ra được, trong đôi mắt của cô, có vẻ hoảng hốt mà anh chưa từng thấy bao giờ.
Anh lấy điện thoại ra: "Yugyeom, lập tức bảo luật sư Lee gọi điện cho tôi. Còn nữa, sử dụng tất cả tài nguyên đi điều tra bối cảnh của Kim Myung Soo và Kim Ji Soo, dùng hết tất cả những cách mà cậu có thể dùng, tôi cho cậu thời gian một ngày."
Park Jin Young nhìn theo xe cảnh sát chạy xa dần, trong lòng mơ hồ trầm xuống. Kim Ji Soo là bác sĩ Trung Y có đăng kí, đây là sự thật vô cùng chính xác, tại sao lại có người kiện cô ấy hành nghề không bằng cấp? Kim Myung Soo thì sao? Ông ấy làm nghề y lâu như vậy rồi, lẽ nào ông ấy không phải bác sĩ Trung Y có giấy phép?
-----
Kim Myung Soo và Kim Ji Soo đến cục cảnh sát, làm các thủ tục đăng ký, rồi bị đưa vào phòng tạm giam. Song sắt đóng lại cái "rầm", ba mặt rào sắt, một mặt tường xi măng, nhốt hai con người đang lo lắng không yên.
"Ba!" Kim Ji Soo níu cánh tay của ông.
Kim Myung Soo vỗ nhẹ lên tay cô: "Đừng lo, không sao đâu."
"Nhưng, ba không có bằng hành nghề, nếu như thật sự điều tra......"
"Ba làm nghề y chữa bệnh cũng đã 20 năm rồi. Quy định về bác sĩ Trung Y có bằng cấp khoảng 15 năm nay mới có hiệu lực, ba nghĩ vẫn có thể giải trình được. Nhưng bây giờ, chỉ có thể chờ luật sư đến hỏi cho rõ thôi."
"Ừm, Park Jin Young nói sẽ cho luật sư đến đây."
Kim Myung Soo nhìn cô: "Tối qua con ở cùng với Park Jin Young à?"
"Ơ......"
"Tối qua Chaeyoung gọi điện đến nhà tìm con."
"Con...... con không cố ý nói dối đâu......" Kim Ji Soo cúi đầu. Cô rất ít khi nói dối, mà hình như ba cũng chưa bao giờ lật tẩy lời nói dối của cô.
"Lần trước cậu ấy đến nhà, những lời mà hai đứa nói, ba nghe được một chút."
"......Con đã từ chối anh ta rồi."
Kim Myung Soo gật đầu: "Ừ, khoảng cách chênh lệch giữa cậu ấy và chúng ta quá lớn. Nhưng ba thấy, hình như cậu ấy vẫn chưa bỏ cuộc."
"Sớm muộn thì anh ta cũng sẽ hiểu thôi!"
"Nếu như lần này cậu ấy thật sự đưa luật sư đến, thì chúng ta nợ cậu ấy một phần tình nghĩa rồi."
"Vậy sau này con khám bệnh miễn phí cho anh ta, trả lại tình nghĩa cho anh ta."
Kim Myung Soo thở nhẹ: "Nợ tình nghĩa, là khó trả nhất đấy!"
-----
Cảnh sát mở cửa sắt ra: "Luật sư của hai người đến rồi."
Hai người được dắt vào một phòng thẩm vấn, Park Jin Young và một người đàn ông trung niên ngồi trong đó.
"Các anh chị có 20 phút. Sau 20 phút, nhân viên thẩm tra sẽ đến lấy lời khai."
Người đàn ông trung niên đứng lên, giơ tay ra: "Tôi tên Lee Lwang Soo, chủ tịch Park ủy thác cho tôi làm luật sư đại diện của hai người."
Kim Myung Soo và Kim Ji Soo lần lượt bắt tay với ông ta.
Park Jin Young nói: "Ông ấy là luật sư lớn có thâm niên trong nghề, vụ kiện của hai người có thể yên tâm giao cho ông ấy."
Lee Kwang Soo nói: "Tôi đã xem sơ qua đơn khởi tố hai người, trong đơn chỉ ra vào khoảng từ năm 1999 đến năm 2015, ông Kim Myung Soo hành nghề y không bằng cấp ở phòng khám SaeSa. Mà cô Kim Ji Soo thì vào năm 2005 đến năm 2009, vẫn còn trong thời gian học đại học, đã hành nghề y không bằng cấp tại phòng khám SaeSa."
Kim Myung Soo gật đầu: "Đúng là tôi không có bằng bác sĩ Trung Y ở Seoul. Mà lúc Ji Soo học đại học, có đến phòng khám phụ giúp."
"Tại sao ông không xin giấy phép cấp bằng?"
"Tôi có giấy chứng nhận bác sĩ Trung Y do thảnh phố khác cấp, chỉ là cái đó không được Hội Ủy viên quản lý Trung Y Seoul thừa nhận. Người lập ra phòng khám này là ông Bae Jin Young, là một bác sĩ Trung Y có đăng kí giấy phép, trước kia tôi chỉ làm công cho ông ấy thôi, ông ấy phụ trách bốc thuốc. Đến năm 2000 thì ông ấy qua đời, tôi mới tiếp nhận phòng khám. Lúc đó tuy biết phải có bằng bác sĩ Trung Y mới có thể hành nghề, nhưng phòng khám chỉ còn một mình tôi, tôi phải chăm sóc cho bệnh nhân trong phòng khám, thực sự không có thời gian đi học để thi nữa."
"Ông Kim, ông giải thích như vậy sẽ rất bất lợi cho ông. Hành nghề chữa bệnh không bằng cấp 16 năm đã có thể bị phán hình phạt cao nhất trong điều luật này rồi đấy."
"Hình phạt cao nhất là gì ạ?" Kim Ji Soo vội hỏi.
"Tù giam 3 năm."
Kim Ji Soo sợ ngây người! Ánh mắt của Kim Myung Soo cũng run lên!
"Vốn là hành nghề y không giấy phép thì cho dù thời gian có dài di nữa, chỉ cần không liên quan đến bất kì tố cáo tắc trách nào, thì hình phạt tù giam sẽ giảm thành án treo, thậm chí phạt tiền, cũng có khả năng đó. Chỉ là bây giờ có gia đình của một bà lão họ Yang tố cáo ông Kim bốc thuốc làm cho tình trạng bệnh của bà Yang chuyển xấu cấp tốc. Bây giờ bà Yang đang tiếp nhận điều trị trong phòng ICU ở bệnh viện, tình trạng rất nguy ngập. Nếu như bà Yang có bất trắc gì, vậy thì không chỉ là tội hành nghề không giấy phép thôi đâu, mà sẽ trở thành, hành nghề phi pháp dẫn đến tổn thương trên cơ thể người khác, thậm chí là ngộ sát."
Vẻ mặt của ba người hoảng hốt!
Park Jin Young vội hỏi: "Sao bọn họ có thể chứng minh là do thuốc của ông Kim dẫn đến tình trạng bệnh của bà Yang chuyển biến xấu?"
"Người nhà của bà Yang đã lấy thuốc bột do ông Kim kê đơn đi xét nghiệm, phát hiện trong đó morphine. Bác sĩ đã xác định, bà Yang bị trúng độc morphine."
Giọng Kim Ji Soo run rẩy: "Sao có thể như vậy chứ? Thuốc của chúng tôi đều lấy về từ nhà thuốc Trung Y đã kinh doanh mấy chục năm, rồi tự mài thành bột, sao có thể có morphine được?"
"Lúc người nhà của bà Yang tố cáo đã cung cấp phần báo cáo xét nghiệm rất toàn diện cùng với bối cảnh của hai người. Bọn họ kiện hai người dùng morphine để giảm đau cho bệnh nhân, từ đó làm cho bệnh nhân sinh ra sự ỷ lại vào thuốc của hai người mà giữ bệnh nhân lại." Lee Kwang Soo nhìn chằm chằm hai người, "Gần đây hai người có đắc tội đến ai không?"
Trái cổ của Kim Myung Soo rung lên: "Ý anh là có người cố ý hãm hại?"
Lee Kwang Soo nói: "Theo như phân tích tình huống trước mắt, thì rất có khả năng là như vậy."
Kim Myung Soo chau mày trầm tư.
Kim Ji Soo giận dữ: "Chúng tôi chỉ là một phòng khám nhỏ thôi, thu phí không cao, bệnh nhân đều là hàng xóm lâu năm. Rất nhiều cụ già đến khám bệnh, chúng tôi cũng chỉ lấy tiền thuốc, tiền khám bệnh cũng miễn luôn. Tiền kiếm được từ phòng khám này cũng chỉ đủ nuôi sống gia đình. Chúng tôi kinh doanh ở đây 20 năm rồi, xưa nay luôn hòa thuận với bà con lối xóm, hoàn toàn không đắc tội bất cứ ai. Phòng khám của chúng tôi muốn tiền không có tiền, muốn tiếng không tiếng, ai lại muốn hãm hại chúng tôi cơ chứ?"
Đôi gò má của Kim Myung Soo run run: "Vậy Ji Soo thì sao? Bọn họ còn kiện con bé gì nữa?"
Lee Kwang Soo nói: "Chỉ tố cáo cô Kim hành nghề y không bằng cấp trong bốn năm thôi, theo như hiện tại, thì cơ hội cô Kim thoát tội rất lớn. Dù sao lúc đó cô ấy đang học giáo trình Trung Y ở đại học."
Kim Myung Soo thở phào: "Vậy thì tốt!"
Đôi mắt của Kim Ji Soo mờ sương, cô cắn môi: "Luật sư Lee, chúng tôi thật sự không có bỏ morphine vào thuốc! Ba tôi ở lại phòng khám nhỏ này, chỉ là vì khám bệnh cho bà con lối xóm lâu năm cùng chung sống với nhau 20 mấy năm thôi. Những người sống ở khu nhỏ của chúng tôi, phần lớn đều là những ông bà cụ đã lớn tuổi rồi, chúng tôi xem bọn họ như người thân vậy, sao có thể vì tiền mà hại bọn họ chứ?"
Lee Kwang Soo gật đầu: "Tôi tin! Nhưng đứng trước pháp luật, tất cả đều phải nhìn vào chứng cứ."
Vẻ mặt Park Jin Young nghiêm trọng: "Hai người đừng lo, tôi sẽ lôi người sai khiến phía sau ra ngoài. Có tôi ở đây, bất kể là ai cũng không đụng vào hai người được!"
Kim Ji Soo nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, trong lòng lại nhuốm lên một chút ấm áp: "Cám ơn anh!"
Park Jin Young cười dịu dàng: "Bác sĩ của tôi bị nhốt, thì tôi tìm ai để châm cứu đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro