Chương 2: Em gái chết, cưới anh trai
"À..." - Cô gái hóa trang xong chỉ cười một tiếng: "Đàn ông mà, em gái chết, còn có anh trai, chỉ là, động cơ của anh ta, khả năng cũng không phải là quá thuần mà thôi."
"Cô nói có phải anh ta phát hiện mình yêu Điền Chính Quốc rồi hay không?" - Cô gái kia lại hỏi một câu.
"Cô cho loại đàn ông lãnh huyết như Phác Trí Mẫn, sẽ yêu thêm người tình thứ hai sao?" - Lần trả lời này cũng đã để cô gái khác ngậm miệng không nói.
Phác Trí Mẫn, xuất thân lão đại đầu rồng của cảng buôn bán, ba năm trước tiếp nhận Phác thị, thủ đoạn mạnh mẽ, tàn nhẫn vô tình, anh có bối cảnh ưu việt, dáng người hoàn mỹ, khuôn mặt anh tuấn, tất cả mọi người đều chọn là người đàn ông kim cương tốt, chẳng qua, ai cũng biết, anh có một vị hôn thê rất yêu, người kia chính là hòn ngọc quý trên tay Điền gia, Điền Tố Mỹ.
Chẳng qua rất đáng tiếc, số mệnh Điền Tố Mỹ không tốt, còn không có gả tới Sở gia, cũng bởi vì một lần tai nạn xe cộ bỏ mình, tất cả phụ nữ cho là mình có thời cơ, đáng tiếc, sau cùng anh lại cưới con trai Điền gia.
Sau khi cửa phòng rửa tay đóng, lại không có ai biết, từ trong đi ra một cậu trai sắc mặt tái nhợt, trên người của cậu mặc áo cưới thật đẹp màu trắng, bao vây lấy bả vai hơi lộ ra gầy yếu, và xương quai xanh, chỉ là, ngoại trừ gương mặt kia, rõ ràng hôm nay nên cười, bời vì cuối cùng hôm nay cậu cũng được kết hôn với người mình yêu, thế nhưng, cậu... hết lần này tới lần khác lại khóc.
Cậu đứng trước gương nhẹ nhàng lau nước mắt của mình, mà hóa trang trên mặt cũng bị lau đi rất nhiều.
Xách váy của mình lên, cậu đi ra ngoài, mà lời của hai cô gái vừa nãy vẫn không ngừng vang vọng ở bên tai cậu, cứ thế mà xé rách lòng của cậu.
Cô cho rằng loại đàn ông lãnh huyết như Phác Trí Mẫn, sẽ yêu thêm người tình thứ hai sao?
Sẽ yêu sao?
Sẽ sao?
Trong phòng cô dâu, Điền Chính Quốc chỉ mặc cho người đắp trên mặt của cậu một tầng lại một tầng phấn, che chắn sắc mặt tái nhợt của cậu, sau cùng, đánh lên son đỏ, một cậu con trai hoàn mỹ xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ là, trong đôi mắt ưu thương, cũng đã khiến người ta cảm thấy, đây không phải một chú rể vui vẻ.
"Chính Quốc, cậu thật sự muốn gả, cậu hiểu, anh ta..." - Một cậu trai bên cạnh vuốt ve mái tóc ngắn của mình, thật không hiểu người bạn này nghĩ như thế nào, cậu không sợ tiến vào Phác gia, chờ đi ra lúc, cũng chỉ có xương cốt sao?
"Thật xin lỗi, Thạc Trấn, để cậu lo lắng..." - Điền Chính Quốc lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chỉ là cậu cười lại càng làm người cảm thấy chua xót và đau lòng.
Kim Thạc Trấn, mình biết, anh ấy hận mình, nhưng, mình lại... yêu anh ấy, mười lăm năm rồi.
Có thể gả cho anh ấy là hạnh phúc lớn nhất cả đời Điền Chính Quốc, dù là, niềm hạnh phúc như vậy chỉ mượn nhờ cái hận.
Anh hận cậu, bời vì cậu hại chết em gái mình, anh hận cậu, bời vì, anh yêu em gái như thế.
Cửa phòng cô dâu bị đẩy ra, một quý phu nhân đi đến, Kim Thạc Trấn còn muốn nói điều gì, chẳng qua khi nhìn đến quý phu nhân kia, chỉ có thể ngậm miệng không nói.
"Thạc Trấn, cậu đi ra ngoài trước, mình muốn nói chuyện riêng với mẹ." - Điền Chính Quốc lắc đầu với Kim Thạc Trấn, ra hiệu chính mình không có việc gì, Thạc Trấn muốn nói lại thôi, nửa ngày mới đi ra ngoài, chỉ là khi cửa đóng, lòng của cậu vẫn lo lắng.
Chính Quốc, cậu ấy thật sự không có chuyện sao?
Lâm Nhã Nghiên đi đến, thân phận phu nhân Điền gia, đã để bà có một loại tầng lớp thượng lưu sang trọng, bà nhìn Điền Chính Quốc mặc áo cưới trong gương, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro