chương 7
Ngày đầu tiên đi học lại được ăn cùng bàn với đại ca cả khối?
Nghĩ thôi cũng thấy thật kích thích.
"Được, vậy chúng ta đi thôi."
Hyunsuk hất cằm, đi trước dẫn đường.
Năm người đi lên cầu thang, tầng hai của nhà ăn chỉ còn lác đác vài bóng người thưa thớt. Do bạn họ dến muộn, phần lớn mọi người đều đã ăn xong, trông không còn vẻ chật chội chen lấn nữa.đi tới chiếc bàn gần cửa sổ nhất, mấy người ngồi đó đang vắt chéo chân, nghiêng đầu, dáng vẻ nhàn nhã.
Junkyu và Jaehyuk hoa mắt, từ khi nào Hyunsuk có sức hút lớn như vậy? Tới mức có cả đám nữ sinh theo sau.
Jihoon đang nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu, sững người, đôi mắt đen láy lướt qua rồi lập tức cau mày, tỏ rõ sự khó chịu:"Tôi bảo ông đi mua bốn chai nước chứ có bảo ông dẫn bốn cô gái về đâu."
Giọng nói của cậu ta rất trầm lắng nhưng vẫn mang theo chút bực dọc.
Hyunsuk ra sức tươi cười lôi kéo các bạn, ấn từng người một ngồi xuống ghế và nói:"Đều là bạn cùng lớp mà, cô giáo nói chúng ta phải thân thiết với nhau còn gì. Nào, các cậu ngồi xuống đây, để mình gọi thêm vài món nữa."
Hyunsuk an ủi bọn họ, rồi đặt tay lên vai Jihoon ra sức vỗ vai cậu ta, nói bằng giọng uy hiếp:"Dịu dàng với bạn nữ trong lớp một chút thì chết người hay sao."
Jihoon nhếch mép, không nói gì.
Hana thầm nghĩ họ muốn làm thân ư? Thân thiết mà ngay cả tên của Jiyeon và Chaewon cậu cũng không nhớ?
Jiyeon và Chaewon đi sau cùng cảm thấy bồn chồn không yên, bước đi ngập ngừng. Hình như đại ca khối có vẻ tức giận.
Hana mím chặt môi, cũng cảm thấy có chút bất an, giật giật vạt áo Mina,nói:"Chúng ta ngồi bàn bên cạnh nhé?"
Mina liếc mắt nhìn Jihoon rồi gật đầu.
Hyunsuk sốt sắng, thấy mấy người mình đưa tới định đi liền vội vàng đứng chắn trước mặt họ và nói:"Này, đừng đi mà, cùng ăn cơm đi, mặc kệ cậu ta, lúc nào cậu ta chẳng xấu tính như thế."
"Nào, ngồi xuống, cùng ngồi nào." Jaehyuk phì cười:"Nếu ngày nào đó cậu ta cam tâm tình nguyện ăn cơm với con gái, cả đời mình sẽ không bao giờ chơi game nữa."
"Sặc, chính miệng ông nói ra đừng hối hận đấy."
Junkyu nổi hứng trêu đùa, ghé sát về phía Jihoon:" Jihoon à, ngày mai ông hẹn Ye Seul đi ăn một bữa thôi, cô ấy không làm gì ông được đâu."
Jihoon cau mày, đạp một cái vào chân Junkyu, uể oải nói:"Muốn chết à, chán không biết làm gì thì đi bưng đồ ăn đi." Jihoon chậm rãi đổi tư thế ngồi, vô cùng khí thế, đôi chân dài duỗi thẳng.
Hana bị Hyunsuk ấn xuống cạnh Jihoon, chân của người ngồi cạnh sắp chạm tới chỗ cô rồi,Hana lờ mờ cảm thấy hơi nóng, cô cử động với vẻ không thoải mái.
Yên lặng một hồi, không ai nói câu nào.
Hana quay sang mỉm cười, khẽ hỏi xin Mina một tờ khăn giấy, sau đó nhẹ nhàng lau vết bẩn dính trên bàn.
Jaehyuk nghe thấy liền ngẩng đầu khỏi chiếc điện thoại, cười khì khì nói:"Em gái, cậu lau luôn giúp mình với, cảm ơn nhé."Junkyu cười cợt đứng dậy, cúi người chào Jihoon, buông lời bông đùa:"Tuân lệnh đại ca."
Dáng vẻ ấy của bọn họ khiến không khí vốn đang căng thẳng trở nên thoải mái hơn.
Jiyeon và Chaewon ngồi bên cạnh không khí vốn đang căng thẳng trở nên thoải mái hơn.
Hai cô ngồi bên cạnh không dám nhúc nhích, mặc dù rất căng thẳng, nhưng vẫn nhìn trộm mấy cái.
Hana ngừng một lát, không nói câu nào, lại rút một tờ nữa, lau giúp tất cả mọi người.
Jiyeon và Chaewon tự cầm khăn giấy lau chỗ của mình.
Jihoon ngước mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm liếc nhìn bàn tay gầy guộc trắng muốt trước mắt, cậu ta đẩy lưỡi vào khóe miệng, rồi lại cúi xuống, tiếp tục nghịch điện thoại.
"Ai cho cậu gọi em gái, đó là em gái của tôi." Mina không vui.
"Đừng có keo kiệt thế, mình còn chưa có em gái đây này, để mình gọi cho biết." Jaehyuk gọi Hana:"Em gái, em gái, em gái, em gái..."
........
Yên lặng hồi lâu.
Phụt, Jihoon không nhịn được nhe răng cười.
Mọi người xung quanh cảm thấy thật khó hiểu.
Hana tiếp tục lau bàn.
Sau bữa trưa, nam sinh nữ sinh đường ai nấy đi. Mấy cậu nam sinh kéo nhau ra ngoài hóng mát ở cổng sau nhà ăn.
Mina nhìn chằm chằm bóng dáng của ai đó rồi quay đầu lên cầu thang về lớp học.
Còn mấy phút nữa là tới tiết đầu tiên của buổi chiều, lúc đó mấy cậu nam sinh mới khoác vai bá cổ cười cười nói nói trở lại lớp.
Hana nằm bò lên bàn ngủ, gục xuống hai cánh tay.
Có người đi qua. Chiếc ghế bàn sau rung lên một hồi Hana giật mình.
Trên mình người vừa đi qua tỏa ra mùi hương bạc hà, thơm mát, dễ chịu, giống mùi bạc hà nhà trồng khiến Hana đang ngáy ngủ liền tỉnh táo lại rất nhanh. Cô nheo mũi, hít hít, cau mày.
Trong đó có lẫn rất nhiều mùi khói thuốc.
_______________________________________
Sau một ngày dài, Hana về phòng mang đồ của mình đi giặt.
Chiếc ô của Mina quá nhỏ, rõ ràng không đủ cho hai người, Hana bị ướt nửa cánh tay.
Cô tắm gội xong cũng là lúc ông Jong Hoon trở về nhà.
Cả nhà cùng ăn tối. Trên bàn ăn, bà Min A hỏi han tình hình học tập của các con ngày hôm nay như thường lệ. Mina trả lời tỉ mỉ từng câu hỏi. Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, vô cùng phấn khích nói:"Mẹ ơi, mẹ còn nhớ bạn nam trước đây lúc nào cũng đứng đầu không, chính là người đứng thứ hai trong đợt phân lớp lần này."
"À, cậu ta à, nhớ chứ, sao vậy con?"
"Cậu ta là bạn cùng bàn của con." An Nguyệt bĩu môi lộ vẻ không cam tâm,"Con thấy cậu ta trong giờ chẳng chú ý nghe giảng gì cả, vì sao lần nào cũng đạt điểm cao hơn con?"
Hana im lặng liếc nhìn Mina, cúi đầu tiếp tục đưa thức ăn vào miệng.
"Cái đó không thể ghen tị được, người ta đầu óc thông minh, có tài ngăng thiên bẩm." Bà Min A múc một bát canh đưa cho Hana:"Con cũng phải cố gắng lên, đừng tưởng đểm số hiện tại của mình là đủ rồi, bây giờ cạnh tranh ác liệt lắm, phải tự nâng cao yêu cầu của bản thân, học tập chị con, có gì không biết thì hỏi nhiều vào."
Câu cuối cùng bà Min A rõ ràng là nói với Hana.
Hana gật đầu, nhẹ nhàng nói:"Con biết rồi."
Ông Jong Hoon gắp thức ăn vào bát của bà Min A :"Ăn cơm đi, đừng nói những chuyện này nữa."
Ăn xong, Hana về phòng làm bài tập. Cô đeo tai nghe, tua đi tua lại một bài trước khi mở vở bài tập toán.
Sau khi làm xong mấy bài, cô ngồi ngây người. Thực ra thành tích của Hana cũng rất tốt, chẳng qua nếu đem so với chị gái thì thành tích không bằng.
Hana nhớ lại có một lần học cấp hai, môn toán đạt điểm cao bất ngờ, cô vô cùng phấn khích về khoe với mẹ, chờ được mẹ khen ngợi.
Có điều, thật không ngờ bà Min A lại cau mày giáo huấn cô:"Mới như vậy đã khiến con thấy thỏa mãn rồi sao? Được có chừng đó điểm, con hãy tự nhìn lại thành tích của chị con đi rồi so sánh xem."
Thực ra Hana cũng rất muốn vượt qua chị gái.
Nhưng chẳng có cách nào, trong chuyện học hành đôi khi dù có nỗ lực như thế nào cũng vô ích. Giống như mẹ đã nói càng dựa vào tài năng thiên bẩm.
Bỗng nhiên cô nhớ tới lời Mina nói trong bữa cơm, bất chợt phì cười. Mina muốn vượt qua Jihoon, còn cô chỉ muốn vượt qua Mina mà thôi. Cái này gọi là gì vòng tuần hoàn ác tính ư???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro