Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 31

Buổi tối, trăng lưỡi liềm lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng chiếu xuống mặt đất. Bên đường là một dãy cột đèn. Hai người một trước một sau.

Jihoon hai tay đút túi, dáng vẻ hờ hững, nhàn nhã theo sau cô.

Đến bến xe buýt, Hana ngoảnh đầu nhìn cậu, khẽ nói:
"Cậu đi đi, mình ở đây chờ xe được rồi."

Jihoon đáp một tiếng lấy lệ, nhưng không nhúc nhích. Cậu đã nhịn nguyên buổi tối, cuối cùng quay người móc bao thuốc, lắc lắc rồi rút ra một điếu, khẽ bật lửa châm thuốc. Sau khi hút một hơi, cậu tùy ý cầm trên tay.

Ánh lửa thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối trông thật rực rỡ. Qua màn khói thuốc, cậu nhìn cô gái mảnh mai trước mắt, chậm rãi cất tiếng hỏi :

"Tâm trạng khá lên chút nào chưa?"

"Ừ, khá lên nhiều rồi, cảm ơn cậu."

Cậu không hỏi nguyên nhân, cũng không hỏi cô vì sao không về nhà, chỉ đơn giản muốn đưa cô đi thư giãn đầu óc.

Còn cô cũng không hỏi vì sao cậu lại ở bên cạnh mình nguyên buổi tối.

Jihoon mỉm cười, nghiêng đầu, thản nhiên nói: "Mình không cần lời cảm ơn của cậu đâu."

Hana im lặng nhìn cậu.

Ánh đèn neon rực rỡ muôn màu vụt sáng ở đằng xa, cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu.

Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Jihoon nhìn cô chăm chú, một lúc sau, cậu rút tay ra khỏi túi, đồng thời lấy ra một chiếc điện thoại, giơ lên trước mặt cô, khẽ nói:

"Cho mình số điện thoại của cậu."

Hana không nhúc nhích, đưa mắt nhìn chiếc điện thoại màu đen ấy một hồi.

Jihoon cũng đứng im, vẫn dáng vẻ thản nhiên ấy.
Hana mím môi, đưa tay cầm chiếc điện thoại của cậu, thân máy mát lạnh, rất dễ chịu. Cô gõ một dãy số lên đó, đưa lại cho Jihoon.

Jihoon nhướng mày hết nhìn điện thoại lại nhìn cô, như cười như không cất tiếng đùa: "Cậu sẽ không cho mình số điện thoại giả đấy chứ?"

Hana lắc đầu, giọng bình tĩnh: "Mình không lừa người khác đâu."

Jihoon gật đầu, như chợt nghĩ ngợi điều gì.

Lúc ấy chuyến xe buýt mà Hana đang đợi chầm chậm đi tới, cô ngoảnh đầu chào tạm biệt cậu.

Jihoon gật đầu, đứng sau chăm chú dõi theo cô, đến tận khi cô lên xe, chọn được chỗ ngồi, lại trông theo chiếc xe phóng đi xa.

Jihoon cúi đầu đi theo hướng ngược lại, bàn tay hờ hững nghịch điện thoại. Đột nhiên, cậu dừng bước, mở màn hình, lưu lại số điện thoại cô vừa nhập.

Sau đó ghi chú: Tiểu Tiên Nữ.

Hana về đến gần nhà, ngập ngừng một lúc trước khi lấy chìa khóa ra mở cửa. Lúc này, Mina đã về nhà rồi.
Bà Min A từ phòng khách bước ra, hỏi một câu: "Ăn cơm chưa?"

Hana khẽ nói, "Con ăn rồi."

"Ăn ở nhà bạn à?"

"Vâng."

Mina vào bếp rót cốc nước, hỏi thêm: "Bạn nào vậy?"

Hana ngập ngừng, một suy nghĩ lóe lên trong óc, cô vội nói.

" Jinwoo."

Mina gật đầu: "Em và bạn ấy thân nhau vậy sao?"

"Ừ."

"Mang bài thi ra đây cho mẹ xem nào." Bà Min A bảo cô ngồi xuống, vẻ mặt rõ ràng đã biết kết quả thi của cô.

Hana cắn môi, chậm chạp kéo khóa cặp, lấy đề thi và đáp án ra cho mẹ xem.

Vẻ mặt bà Min A đanh lại, bà xem một lúc rồi nói: "Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh này mẹ sẽ đăng ký lớp học thêm cho con, không thể tiếp tục thế này được, sao lại rớt mười bậc cơ chứ? Thành tích của chị con tăng lên kia kìa."

Hana gật đầu lắng nghe, bàn tay vô thức cuộn cuộn bài thi.

Cuối cùng vẫn là Mina lên tiếng: "Thôi, em ấy đã rất mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."

Bà Min A thở dài, gật đầu.

Hana về phòng, ngồi thượt xuống ghế, ngây người hồi lâu. Cô mệt mỏi vò đầu, lấy quần áo vào phòng tắm.
Cô bước ra với vẻ nhẹ nhõm dễ chịu, ngồi xuống giường, bôi kem dưỡng da lên mặt, sau đó lấy điện thoại trong cặp ra, bật máy.

Có hai tiếng chuông báo tin nhắn, cô mở ra đọc.
Bỗng chốc, hàng mi của cô run run, Hana mím môi, lòng hoang mang. Lần đầu tiên, một cảm giác không thể gọi tên xộc thẳng vào tim cô.

Người đó... rốt cuộc muốn làm gì vậy.
.
"Lần này chúng ta đã coi là thân nhau rồi chứ?"

"Có thể hẹn cậu ra ngoài được không?"

Cô sững sờ, không biết phải nhắn lại thế nào.

Thực ra, Hana là một cô gái rất dịu dàng và nhẹ nhàng. Do tính cách trời sinh, nên dù chẳng nói nhiều, nhưng không có nghĩa cô là người chậm hiểu.

Hoàn toàn ngược lại, tâm tư của cô rất nhạy bén, không hề nhu nhược mềm yếu giống như người ta lầm tưởng.

Lúc ở trường, cô lờ mờ nhận ra hình như người này đối xử với mình khác hẳn mọi người. Thứ cảm xúc thầm kín này cũng chỉ người trong cuộc mới có thể nhận thấy rõ ràng.

Có điều, lúc ấy cô hoàn toàn không bận tâm. Chỉ muốn chăm chỉ học hành mà thôi.

Bây giờ, hai tin nhắn trong điện thoại như hai quả bom nổ chậm, khiến cô lúng túng không biết phải làm thế nào.

Cô chưa bao giờ phải đối mặt với những chuyện này.
Trước đây cũng từng có người thích và bảy tỏ tình cảm với cô, còn gửi cả thư tình gì gì đó, có điều bà Min A quản lý rất nghiêm, hơn nữa cô cũng chẳng hứng thú với chuyện yêu đương, nên đều thẳng thắn từ chối.

Nếu có người thẹn thùng xin số điện thoại của cô, cô chỉ cười cười trả lời mình không có điện thoại.
Tuy chàng trai này không hề bày tỏ cái gì, nhưng những chuyện cậu làm tối nay, ví như kiên nhẫn ở bên cạnh cô cả buổi tối, dạy cô chơi game, đưa cô ra bến xe, có lẽ Hana không hiểu sai ý cậu.

Giữa bạn bè cùng lớp có chuyện đó sao?

Tối nay, đôi mắt đen láy sâu thẳm của Jihoon nhìn cô chăm chú, khoảnh khắc cậu hỏi số điện thoại của cô, thú thực, cô cũng do dự vài giây, trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh trước đây khi Mina vô tình nhìn về phía Jihoon, Mina hỏi cậu bài tập.

Không biết vì sao, cô bất giác cho cậu số điện thoại của mình.

Hai người là chị em sinh đôi, cô hiểu rõ tính cách của Mina hơn ai hết. Mina là một người vô cùng hiếu thắng, chị ấy thích cái gì cũng đều phải làm đến mức tốt nhất, hoàn hảo nhất. Hồi học lớp mười, chị ấy biết về sự tồn tại của một bạn nam tên là Jihoon, kết quả thi luôn dễ dàng đè bẹp mình, vì thế, trong mắt Mina lúc nào cũng ẩn chứa cảm giác hiếu kỳ và không phục.

Hơn nữa, từ ngày bắt đầu năm học mới,Mina lúc nào cũng đặc biệt chú ý tới Jihoon.

Khoảnh khắc ấy, cô cũng không biết vì sao, giống như ma đưa lối quỷ dẫn đường, cô đã cho cậu số điện thoại của mình.

Bây giờ cô lại cảm thấy hơi hối hận, thấy mình thật tầm thường.

Thật sự rất tầm thường.

Cô bực tức mím môi, cúi đầu định lưu lại số điện thoại của Jihoon, nhưng đúng khoảnh khắc nhập ký tự, cô sững người, rồi bỏ qua.

Cô chầm chậm buông tay ra, khóa bàn phím, kiên quyết không nhìn số điện thoại lạ ấy nữa.Chiếc điện thoại bị cô ném sang một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro