Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 29

Nghỉ giữa giờ, Jaehyuk hỏi Hyunsuk: "Tối qua hai ông về sau làm cái gì đấy, sao lại đến muộn?"

"Tối qua hát karaoke đến mười hai giờ, thằng ranh Jeongwoo không cho bọn tôi đi."

Hyunsuk uống ngụm nước, lấy lại tinh thần, hỏi Jihoon: " Jihoon, sao hôm qua ông lại về trước, đã gọi mấy em lớp mười rồi."

Jihoon không trả lời, lười nhác nghịch điện thoại,  Jaehyuk ghé sát lại hỏi: "Trời ạ, các ông hẹn thêm cả mấy em lớp mười sao?"

Cậu ta nói với vẻ ấm ức: "Nếu không phải nhà tôi có giờ giới nghiêm, còn lâu tôi mới về sớm như vậy."

Hyunsuk tiếp tục nhìn Jihoon chằm chằm, thao thao bất tuyệt không ngừng: "Tôi nói này sao tối qua ông lại về trước, ông có biết mấy em ấy đến chỉ vì ông không? Ông đi rồi, người ta cụt hứng, thi nhau kêu ca đòi về theo."

Jihoon bị cậu ta cằn nhằn tới mức bực mình. Cậu nghiêng đầu, liếc nhìn Hyunsuk, hỏi ngược lại đầy khó chịu: "Tôi và bọn họ thân lắm sao?"

Sặc, Hyunsuk ngây người ở đó, nghĩ một lúc. Ý của Jihoon là không chơi với người không thân sao? Sao câu này nghe quen quen nhỉ? Cậu ta trầm ngâm suy nghĩ.

Chẳng mấy chốc đã đến thứ Sáu.

Học sinh vừa phấn khích vừa bồn chồn không yên. Bởi vì hôm nay là ngày công bố kết quả thi.

Tiếng chuông vang lên, giáo viên chủ nhiệm vào lớp. Cô nheo mắt nhìn tất cả học sinh, khó nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt. Cô thông báo thứ tự và điểm tổng.

Đứng đầu khối, Amada Asahi.
Xếp thứ hai toàn khối, Park Mina.
Xếp thứ ba toàn khối, Park Jihoon.

Cả lớp ồ lên những tiếng bàn tán sôi nổi, lần này Mina vượt qua Jihoon, bọn họ đồng loạt nhìn về phía hai người ngồi cùng bàn, có điều, hai người trong cuộc đều không có phản ứng gì.

Cô chủ nhiệm đập mạnh xuống bàn: "Yên lặng một chút, tôi vẫn chưa thông báo xong."

Hyunsuk lén vỗ vai Jihoon: "Này, người anh em, lần này thất thủ rồi."

Jihoon không bận tâm, cười cười, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.

Cô chủ nhiệm đọc tên một nửa lớp, vẫn chưa tới Hana.

Hana bất giác quấn quấn trang sách, lúc này cô bắt đầu nóng ruột, chốc chốc lại ngước mắt nhìn cô chủ nhiệm.
Đến tận khi cô chủ nhiệm đọc, thứ ba mươi tư, Park Hana.

Hana cắn môi, cúi đầu.

Cô chủ nhiệm thông báo thành tích xong còn báo thêm vài chuyện khác. Lần này lớp A2 có mấy người thành tích vượt trội, vượt qua một số người ở lớp A1.

Cô còn nói bài thi Toán của Jihoon là bài thi duy nhất đạt điểm tối đa lần thi tháng này. Sau đó cô chuyển giọng, nói bài thi Ngữ Văn của cậu ta hơi lơ là chủ quan nên kéo tổng thành tích xuống.

Thực ra những lời này căn bản không hề lọt vào tai Hana, bây giờ cô chỉ thấy đầu óc trống rỗng. So với lần trước cô rớt mười bậc. Cô cúi đầu, nằm bò ra bàn, cảm thấy hơi mệt.

Những tiết tiếp theo là trả bài thi tháng và giải đề thi. Cả lớp đều vùi đầu vào biển đề thi.

Tan học, lớp học ồn ào, tiếng hò hét vang khắp hành lang. Kỳ nghỉ tuần lễ vàng khiến người ta vô cùng phấn chấn.

Mina tới chỗ giáo viên piano.

Một mình Hana đi ra bến xe như thường lệ, đợi xe, lên xe, quẹt thẻ.Cô chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.

Bên ngoài từng hàng xe nối đuôi nhau, đông đúc tấp nập, những hàng cây xanh non mơn mởn biến mất trước mắt, ánh chiều tà hắt xuống.

Hana chớp chớp mắt, đeo cặp, xuống xe ở trạm giữa đường.

Thứ Sáu, mọi người đều dẫn bạn gái hoặc người nhà ra ngoài ăn tối. Khuôn mặt ai nấy rạng rỡ nụ cười, vui tươi hớn hở.

Hana cứ bước đi như thế, mông lung mơ hồ chẳng biết sẽ tới đâu. Cô nhắn tin cho bà Min A, nói là đến nhà bạn chơi một lúc, sau đó tắt máy. Nếu về nhà, việc đầu tiên bà Min A hỏi sẽ là thành tích thi tháng của cô.

Cô muốn được xả hơi, cho mình một chút không gian riêng.

Không biết từ lúc nào, trời đã tối sầm lại, đèn đường lần lượt bật sáng, nối thành một đường thẳng, từ xa tới gần, bóng người dưới đất lúc sáng lúc tối.Xung quanh toàn là các cửa hàng nhỏ san sát nhau, rực rỡ muôn màu. Mùi thơm của thức ăn khiến người ta không khỏi thèm thuồng.

Hana không biết mình đã đi bộ bao lâu, chỉ thấy hai chân hơi ê mỏi, cô nhìn quanh rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên đường.

Trên đường người qua kẻ lại, vô số gương mặt khác nhau mang theo vô số biểu cảm khác nhau, cô thả lỏng bản thân.

Đó chính là cảnh tượng mà Jihoon nhìn thấy.

Bên kia đường, một thiếu nữ mặc đồng phục ngồi trên chiếc ghế băng, khuôn mặt thanh tú ẩn chứa nỗi muộn phiền không biết tên.

Cơn gió mùa hè thổi bay tóc mái hơi lưa thưa của cô, để lộ vầng trán trắng mịn nhỏ nhắn, mái tóc ngang vai xõa ra, cánh tay trắng trẻo nhỏ bé ôm chiếc cặp trước ngực, đôi chân đi giày đế bằng màu trắng bất giác đung đưa.

Lông mày của Jihoon khẽ nhíu lại, sao cô chưa về nhà? Một mình ở đây làm gì? Đồng phục chưa thay, vai còn đeo cặp.

Cậu nhìn đồng hồ, cau mày, đã bảy giờ rồi, chưa ăn gì luôn sao?

Jihoon cảm thấy hơi bực bội và lo lắng, không biết từ khi nào, cô gái trước mắt đã khiến trái tim cậu rung động.

Hyunsuk vẫy vẫy tay trước mặt Jihoon: "Nhìn cái gì vậy?"

Jihoon đứng thẳng người, thờ ơ nói với mấy cậu bạn: "Mấy ông đi chơi đi, tôi không đi nữa."

"Trời, sao ông không đi, đã hẹn cùng chơi bowling rồi." Hyunsuk không vui, bắt đầu lải nhải: "Lần này toàn là người quen, ông nên đi chứ."

Jihoon không bận tâm tới cậu ta, chỉ vẫy vẫy tay, rảo bước đi thẳng sang bên kia đường.

Đèn đỏ vẫn đang nhấp nháy, cậu bực tức "chẹp" một tiếng, nóng lòng không đợi được. Đột nhiên lại thấy có chút nực cười, cô ấy vẫn còn đó cơ mà, lẽ nào còn sợ cô ấy chạy mất.

Hyunsuk muốn xem xem cái gì đã thu hút sự chú ý của Jihoon. Cậu ta hướng mắt nhìn theo, quan sát từ trái sang phải, bỗng dừng lại, cô gái mảnh mai ngồi trên ghế băng trông rất quen.

Cậu ta nghĩ ra điều gì đó, bỗng nhiên nhảy lên ôm vai Junkyu:" Junkyu, ông nói xem, không phải Jihoon muốn theo đuổi em gái đấy chứ, à nhầm, không đúng, người Jihoon muốn theo đuổi là Hana?"

Junkyu sờ cằm, nhìn về phía Jihoon, chỉ biết cảm thán trong lòng. Không biết cô nàng Park Hana này đã cho Jihoon uống bùa mê thuốc lú gì mà trong mắt cậu ta chỉ có một mình cô ấy.

Cậu ta thích thú trêu chọc Hyunsuk, thấp giọng nói:

"Ông đoán xem."

Hyunsuk đánh một cái vào gáy cậu ta.

"Đoán cái đầu ông ấy, ông đâu phải là Jihoon, học cậu ấy làm gì."

"Trời, ông ra tay hiểm vậy."

Hana cụp mắt nhìn xuống đất, hai chân đung đưa qua lại, khẽ chạm xuống đất. Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một cốc trà sữa màu tím cỡ lớn.

Hana sững người, rời mắt khỏi cốc trà sữa hướng lên trên, người đứng đối diện với cô là... Jihoon.

Cậu không mặc đồng phục, bên trên là áo phông cộc tay màu đen, bên dưới là quần bò xanh lam, đường nét phóng khoáng, dưới chiếc mũ lưỡi trai là mái tóc màu đen, dáng người cao gầy, đơn giản khỏe khoắn.

Hana thoáng ngây người, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp và nói:"Sao cậu... lại ở đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro