Chương 2: Con sẽ mạnh hơn chúng
Lúc này trong xe, trên đường về Jeon gia.
"Đã báo cho AZ và Han thiếu. Họ sẽ đến thẳng Jeon gia." Kim JooHyuk vào thẳng vấn đề
"Bọn họ không biết chuyện tối nay. Chúng phong tỏ tin tức sao ??" Choi JungSuk ngây thơ nói. (nếu biết thì làm gì có chuyện mẹ cô chết)
"Lão đại, cây còn...." Nguyên văn câu là "còn rẽ còn đâm hoa kết trái" ( ý hỏi lão đại cao cao tại thượng của chúng ta có muốn giệt cỏ tận gốc không đấy) nào ngờ Kwon DongMin chưa nói được nửa câu đã bị anh lão đại bịt miệng.
"Tất cả để cô ấy quyết định." Anh nói giọng sủng nịnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Nghe vậy cũng đúng ai cũng không dám nói gì.
Từ lúc rời khỏi biệt thự Han gia anh vẫn gồng mình chẳng hiểu sao anh không thể thả lỏng bản thân, anh chăm chú nhìn cô. Chẳng lẽ là vì cô gái này, anh đã có tình cảm với cô ấy sao.
Trong đầu anh rất nhiều câu hỏi rất nhiều rất nhiều. Nếu lúc đó anh đến muộn tý nữa thì cô sẽ thế nào. Nếu anh đến muộn thì liệu anh có gặp cô. Nếu cô có chuyện gì bất trắc anh sẽ thế nào, Han gia sẽ ra sao. Anh thật sự lo lắng cho cô, anh rất sợ mất cô.
Lúc này anh mới nhận ra, cô gái này là mảnh ghép còn thiếu trong đời anh. Nhất định anh sẽ hết mực bảo vệ hết mực che chở chăm sóc cô. Anh sẽ không để bất cứ ai tổn thương đến cô. Từ nay cô là của Jeon Jungkook anh, một mình anh sẽ độc chiếm cô, một mình anh độc sủng cô. Cô là của anh.
Chiếc Maybach Exelero dừng lại trước cánh cổng lớn của Jeon gia, lúc này đã gần 3h sáng.
Anh bế cô lên tầng hai, vào thẳng phòng mình đặt cô lên giường ngủ. Lúc anh định quay đi cánh tay cô giữ chặt vạt áo anh run run. Tim anh lại nhói lên, chuyện tối nay cô đã sợ đến mức nào.
Lên giường nằm bên cạnh cô, vươn tay ôm lấy cô thật chặt, đôi môi chạm nhẹ lên trán cô.
Lúc sau "Cốc, cốc, cốc" tiếng gõ cửa vang lên, anh mở mắt bước xuống giường mở cửa.
Người gõ cửa là Kwon DongMin "Lão đại, Jimin đến rồi. AZ và Han thiếu đang chờ ở phòng khách." Kwon DongMin thông báo
Anh gật đầu bước đi, bước được hai bước quay lại "Cẩn thận, cô ấy đã sợ cả đêm." Dặn dò Park Jimin rồi đi thẳng.
Lần đầu tiên thấy lão đại quan tâm ai Park Jimin kinh ngạc "Cô gái đó rốt cuộc là ai mà có thể thay đổi lão đại luôn cao cao tại tượng kia" mà mấy câu này a nào đâu dám nói ra trước mặt lão đại, anh nghĩ thầm trong lòng thôi.
Park Jimin là bác sĩ riêng của Jeon gia, là bác sĩ giỏi nhất vùng Đông Nam Á, Châu Âu nhưng lại kề vai sát cánh bên cạnh Jeon Jungkook vào sinh ra tử.
Ở phòng khách.
"Jungkook, Amie thế nào rồi." Han YongHa lo lắng hỏi.
"Cô ấy không sao, vẫn đang ngủ trên phòng." Jeon Jungkook đáp.
"Con bé chắc rất sợ, nó chưa bao giờ thấy những cảnh máu me đó." Han SeungHo cúi đầu lo lắng.
Han YongHa ngồi bên vỗ vai an ủi: "Cũng may nó không sao, không ba thật không biết ăn nói với mẹ con thế nào."
"Chú yêu tâm, cháu sẽ không để chuyện đó xảy ra với cô ấy." Giọng anh kiên định vô cùng
"Cảm ơn cậu, nếu không có cậu chắc con bé...." Han SeungHo nhìn anh nói bằng giọng cảm kích.
"Là chuyện nên làm, không cần cảm ơn." Anh trả lời với giọng trầm ấm khuôn mắt không thay đổi.
Anh nhìn Jeon Jungkook hỏi: "Không biết bác gái thế nào ??"
"Tất cả đều xử lý ổn thỏa, đợi con bé tỉnh." Ông đáp. Anh cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Cùng lúc này, trong phòng ngủ của anh.
Đúng là nồi nào úp vung nấy. Chủ phòng là người lạnh lùng nên phòng cũng lấy màu đen, xám, trắng làm chủ đạo.
Phòng ngủ được bố trí khá đơn giản. Chiếc giường trắng tinh khôi đặt giữa phòng, bộ sopha màu đen đặt trước cửa số kính, cách đó không xa là quầy bar mini với dàn rượu dắt tiền.
Trên giường có một cô bé xinh đẹp mĩ miều đang nằm vật vã trong đau khổ, cả người ướt đẫm mồ hôi, đầu tóc kì xù.
"Đừng bỏ con, mẹ tỉnh lại đi....MẸ....." Cô nói mớ khi ngủ.
Cô mở to đôi mắt đỏ ngầu sau cơn ác mộng kinh khủng đêm qua, cô gào thét trong vô vọng: "Mẹ...mẹ....mẹ ơi....con nhớ mẹ."
Phòng ngủ của Jeon Jungkook có tầng cách âm rất tốt, người ngoài không biết bên trong đang xảy ra chuyện kinh khủng thế nào.
Cùng lúc này, Park Jimin mở cửa ra tiếng hét chói tai vang vọng, hoảng hốt.
"Jungkook." Park Jimin lớn tiếng gọi giọng gấp gáp.
Dưới phòng khách.
"Amie." Anh gầm lên như con sư tử, đôi mắt sắc bén lạnh lập tức chuyển hướng lên tầng khi nghe tiếng gọi của Park Jimin. Anh đứng phắt dậy phi thẳng lên tầng như con ngựa giống Cabardin.
Sắc mặt Han YongHa và Han SeungHo cũng chẳng khác là bao, cùng chạy nhanh lên phòng.
Cô là bảo bối được hai cha con họ cưng nhất còn gì.
Cô gái bé nhỏ ngồi gọn trong góc tường tối. Hai tay ôm đầu không ngừng khóc thét.
Anh đứng trước của phòng nghe tiếng cô sống lưng anh cứng đờ bước chân cũng chậm lại. Nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở góc tối anh ngồi xuống ôm chầm lấy cô không ngừng an ủi.
"Có anh ở đây rồi. Ngoan ngoan."
Cảm nhận được mùi hương quen thuộc cô úp mặt vào lòng ngực, ôm chặt anh, dần dần bình tĩnh lại.
Ngước mặt lên nhìn thấy khuôn mặt điển trai, cô nói nhỏ "Cảm ơn."
Nói rồi cô quay quay lại giang hai tay về phía Han YongHa ý muốn ba bế.
Ông bước đến bế cô vào lòng. Cô dụi dụi vào ngực ôm thút thít.
"Bảo bối, ba xin lỗi, là ba không tốt. Để con sợ rồi." Cúi xuống nhìn con gái bảo bối ông nói âu yếm nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Cô lắc lắc cái đầu nhỏ rồi nhìn chằm chằm ông anh đang đau lòng nhìn mình "Anh hai, em nhớ mẹ."
Nói rồi đôi mắt cô lại đỏ lên. Han SeungHo cúi người nói với cô.
"Anh và ba đưa bảo bối đi thăm mẹ."
Cả nhà ba người dắt nhau ra đến cổng lớn Jeon gia.
"Anh không đi cùng ?" Cô đưa đôi mắt màu lam ngây thơ hỏi
"Chuyện nhà Han gia anh không tiện tham dự. Em đi cùng mọi người." Anh nói giọng dịu dàng.
Đám thuộc hạ thân cận như Kim JooHyuk, Choi JungSuk, Kwon DongMin cũng há hốc mồm.
"Wow....lão đại đang giải thích chuyện gì sao." Choi JungSuk nhìn hai anh em bên cạnh nói nhỏ.
Cả Kim JooHyuk và Kwon DongMin đồng thời lắc đầu.
"JooHyuk, DongMin lắc đầu ý không biết hay không phải." trên mặt Choi JungSuk suất hiện vài vạch đen.
Kim JooHyuk, Kwon DongMin lại cùng nhau nhún vai.
Đúng là làm tức chết Choi JungSuk mà.
Cô cũng chẳng biết tại sao. Nhưng không có anh cô rất sợ.
Cô cầm tay ba lắc lắc, tỏ vẻ tội nghiệp.
Thấy cô con gái yêu như vậy ông quay sang nhìn Jeon Jungkook: "Nếu cậu muốn có thể đi cùng. Con bé muốn vậy."
Anh chẳng nói gì chỉ gật đầu rồi đi theo.
Tại một mảnh đất rộng lớn, màu đỏ rực rỡ ánh mặt trời chiếu xuống càng thêm phần diễm lệ.
Mộ mẹ cô được đặt ở đây, ngay chính giữa biển bỉ ngạn này.
Đúng mẹ cô rất thích bỉ ngạn, bà rất thích loại hoa này.
Mấy chục chiếc xe Maybach Exelero bám đuôi nhau đừng lại trước biển hoa đỏ.
Bốn người bước xuống đi bộ men theo con đường nhỏ đi sâu vào trong.
Đến mộ Han Phu Nhân.
Cô quỳ trước bia mộ mẹ mình, ánh mắt phẫn nộ, cô nói: "Con sẽ cho bọn chúng nếm trải ngàn vạn đau khổ. Những kẻ có liên quan đến chuyện này đều phải chết." Cô dừng một lát rồi nói tiếp "Ba, con muốn một đợt huấn luyện."
"Hãy để anh giúp em dù sao anh cũng...."
Han SeungHo chưa dứt câu đã bị cô cắt ngang.
"Em biết anh hai. Nhưng ba và anh hai sẽ để em huấn luyện trong môi trường khắc nghiệt hoặc để em gặp nguy hiểm khi thực hiện nhiệm vụ sao. Ba, anh hai em muốn bản thân phải mạnh mẽ hơn. Con không thể suốt ngày cứ để mọi người phải lo lắng bảo vệ cho con mãi như thế này. Như vậy con mới có thể trả thù." Cô quỳ trước bia mộ mẹ nói một tràng ánh mắt cô hiện lên sự kiên quyết không gì có thể làm lung lay.
Han YongHa và Han SeungHo chỉ đứng có nhìn cô. Họ biết cô đã thay đổi không còn cô bé của trước kia nữa. Cũng đến lúc để con bé trưởng thành.
___________________________
Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro