Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26.

"Jennie, em ổn chứ?" - Joohyun đặt tay lên vai Jennie lay lay. Cô vẫn đứng đó nhìn vào người nằm sau tấm cửa kính kia, cô im lặng, nước mắt không còn rơi nữa nhưng lòng cô như có hàng ngàn gai nhọn đâm vào. Cô nhìn chị nằm im đó, làm sao không đau cho được, con người ác quỷ ngày xưa nay lại trở nên như vậy. Trái tim chị sao lúc này sao lại ấm áp thế, con người lạnh lùng ngày xưa, con người vứt bỏ cô một cách dã man nay lại che chở, bảo vệ cô. Cô sai khi đã hiểu lầm chị, cô ước gì mình không quay lại nơi này thì chị đã không trở nên như vậy. Cô muốn mình tự tay cứu chị, muốn lấy viên đạn đó ra khỏi người chị, nhưng cô không đủ mạnh mẽ để làm như vậy.

"Em ổn mà" - Jennie mệt mỏi nói với Joohyun nhưng ánh mắt vẫn hướng người đó.

"Lại đây ngồi đi, em đứng đó cũng lâu rồi, Jisoo sẽ ổn thôi mà" - Seulgi đứng lên kéo tay Jennie lại ngồi ở hàng ghế. Jennie không kháng cự, cô ngồi mà mắt vẫn dõi vào căn phòng kia, tâm trí cô lúc này rồi bời, cô lo sợ Jisoo sẽ không tỉnh lại với cô nữa, nhưng nếu Jisoo tỉnh lại cô phải đối mặt với chị như thế nào, con người đã từng làm tổn thương cô, con người đã từng rạch nát trái tim cô, con người luôn xa lánh cô. Cô đã quen với một Jisoo lạnh lùng trước đây nhưng giờ con người ấy đã thay đổi quá nhiều khiến cô không quen.

Rengggggg
Tiếng chuông điện vang lên, Seulgi cầm điện thoại Jisoo trong tay hốt hoảng khi nhìn thấy người gọi đến, ánh mắt lo sợ quay sang nhìn Joohyun. "Umma em gọi, em muốn nói chuyện với umma không hay để chị nghe" - Seulgi quay sang nói với Jennie. Cô có phần lo sợ khi thấy umma gọi, cô có nên nghe không, mà cô lại không muốn umma lo lắng nên nhận điện thoại từ tay Seulgi mà bắt máy.
{Con nghe đây umma} - Jennie cố giữ giọng trấn tĩnh
{Ni Ni, con và Jisoo như thế nào rồi, từ lúc con về là nó bắt con đi đâu cho đến giờ umma vẫn chưa gặp được vậy hả. À mà hôm trước nó gọi cho umma để tìm con nữa, hai đứa có ổn không?}

{Hai đứa con vẫn ổn, umma đừng lo}

{Jennie này, con cũng nên tha thứ cho Jisoo, umma thấy con bé đã thay đổi rất nhiều, umma mong hai đứa sẽ sớm làm lành. Khi nào hai đứa làm lành rồi thì về đây, umma nhớ hai đứa lắm} - giọng của bà hạ xuống, bà muốn hai đứa con gái của bà lại yêu thương nhau như trước, bà biết chuyện yêu đương giữa con gái với con gái là sai, lại khắc nghiệt hơn là hai người con gái ấy lại là chị em ruột. Nhưng bà làm sao cấm cản được tình yêu đó, nếu như con bà không được hạnh phúc thì làm sao bà hạnh phúc được, bà chấp nhận để con bà được hạnh phúc. Bà không muốn nhìn thấy mắt bi thương của con gái út của bà, ánh mắt đó khiến bà đau lòng đến dường nào.

{Vâng, tụi con sẽ về nhà thăm appa umma mà} - Jennie nghẹn ngào khi nghe bà nói

{Ừm, mà Jisoo đâu rồi, cho mẹ nói chuyện với nó một chút}

{Chị ấy vừa đi mua đồ rồi umma ạ, chị đi gấp quá nên để quên điện thoại ở nhà, khi nào chị về con sẽ bảo chị gọi lại cho umma nhá} - Jennie đã kịp trấn tĩnh khi umma muốn nói chuyện với Jisoo. Cô nhanh chóng tìm ra câu trả lời để bà không phải lo lắng

{Thôi vậy, hai đứa nhớ giữ gìn sức khoẻ nghe chưa, umma tắt máy đây}

{Dạ vâng} - Jennie thở phào buông điện thoại xuống

Cạch

"Bác sĩ, chị ấy thế nào rồi" - vị bác sĩ vừa ra thì Jennie đã hấp tấp đứng dậy.

"Viên đạn đã được lấy ra rồi, cũng may là ngay bệnh viện nên không mất nhiều máu, sức khoẻ của bác sĩ Kim sẽ được hồi phục nhanh thôi, có thể sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại, bây giờ thì cô có thể vào thăm được rồi. Tôi sẽ bảo người chuyển cô ấy qua phòng hồi sức"


"Cám ơn bác sĩ" - Jennie nói xong liền mở cửa phòng đi vào. Các y tá thấy cô bước vào liền thu dọn đồ đạc nhanh chóng rồi rời khỏi phòng. Jennie chầm chậm bước đến chiếc giường kia. Cô nhẹ nhàng đưa tay mình chạm đến khuôn mặt của Jisoo, tay cô cứ dần dần di chuyển đến từng nơi trán, hàng lông mày, đôi mắt, mũi rồi đến đôi môi kia, mỗi chỗ cô đều dừng lại một tí rồi lại di chuyển. Tay cô lướt đến đôi môi kia, tim cô chậm lại một nhịp. Cô nhớ nó biết bao, cô nhớ mỗi lần cô hôn Jisoo, cô nhớ những câu nói đau lòng phát ra từ miệng chị. Bất giác một hàng nước mắt rơi xuống, cô không kìm lòng được nữa rồi, những hàng nước mắt cứ vậy mà rơi xuống. Cô cúi người xuống, hôn khắp nơi trên khuôn mặt hoàn mỹ kia. Khi đến môi cô dừng lại, cô không dám hôn nó, mặc dù cô rất nhớ đôi môi đó, cô sợ mình lại yếu lòng mà yêu chị thêm một lần nữa, cô sợ khi chị tỉnh lại thì chị lại trở thành con người của trước kia, cô sợ chị lại tổn thương cô lần nữa. Cô ngồi đó, im lặng nhìn chị hồi lâu, cô mệt mỏi, nằm xuống và nhắm mắt lại, tay cô vẫn nắm chặt chị vì sợ khi chị tỉnh lại chị sẽ chạy khỏi cô mất.

Seulgi và Joohyun đã nhìn thấy hết những hành động của cô. Hai người họ thấy đau lòng vì cô đã chịu quá nhiều tổn thương, nhưng họ không cách nào giúp cô được. Seulgi nhẹ nhàng kéo tay Joohyun ra khỏi phòng.
"Chị về nghỉ đi, em ở lại đây để giúp Jennie, sáng mai chị nấu cháo đem đến nhé, Jisoo nó tỉnh lại sẽ đói mà cháo ở bệnh viện nó không chịu ăn đâu." 


"Ừm chị nhớ rồi, có việc gì thì gọi cho chị nhé" 


"Ừm" - Seulgi nắm lấy tay Joohyun xuống garage xe của bệnh viện. "Lái xe về cẩn thận, về tới gọi cho em biết. Về rồi thì nhớ ngủ sớm đi nhé, Yêu chị" . Nói xong Seulgi đặt một nụ hôn lên trán Joohyun


"Tạm biệt em, em cũng tìm chỗ ngủ đi nhé, đừng thức nguyên đêm, sẽ mệt lắm đấy"

"Em biết rồi, tạm biệt chị"



Seulgi tiễn Joohyun về xong liền chạy lên phòng bệnh


"Jennie này, em nghỉ ngơi đi, để chị canh Jisoo cho, chắc sáng giờ em cũng mệt rồi đúng không?" - Seulgi xót khi thấy thấy cứ ngồi đó nhìn Jisoo


"Em muốn ở đây đợi chị ấy tỉnh lại" 


"Em không nghe bác sĩ nói sao, có lẽ sáng mai em ấy mới tỉnh nên em nghỉ ngơi đi, nếu không sẽ không còn sức chăm sóc cho Jisoo đâu"

"Có phiền chị không?" 


"Phiền gì chứ, con bé ngốc này"


"Ừm, khi nào chị ấy tỉnh dậy chị gọi em dậy nha.."



"Được rồi"

Seulgi ngồi xuống cạnh giường Jisoo. Mắt nhìn theo thân hình nhỏ bé kia đang rời khỏi phòng. Trong lòng thấy xót xa cho hai con người này

-------------------------------/------------------
"Mình đang ở đâu vậy?" - Jisoo thấy mình đang đi trên mây, xung quanh không có một ai, khung cảnh ở rất đẹp, những hàng cây thẳng tắp dẫn đến một nơi nào đó, cứ cách một quãng xa là có một rừng những cây hoa khác nhau trông rất lạ mắt, lại có một cái ghế, hoặc cái xích đu để nghỉ chân. Jisoo cứ thế đi tới, chị vừa đi vừa đảo mắt nhìn xung quanh trong lòng thì suy nghĩ - "Mình đã chết rồi sao, tại sao mình lại chết , đây chắc chắn là thiên đường rồi, còn....Jennie thì sao....aaaaaa" - Jisoo suy nghĩ hồi lâu thì thấy đầu mình đau buốt. Cô ôm lấy đầu mình một lúc, khi ngẩn đầu lên, cô thấy có một bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần cô.



"Jennie...." - Jisoo chạy đến, khoảng cách hai người ngày càng gần, đúng rồi là Jennie của Jisoo, là đứa em gái bé nhỏ của chị. Jisoo vừa chạy đến liền ôm cô vào lòng, được một lúc thì Jennie đẩy Jisoo ra.


"Lại đây ngồi đi" - Jennie kéo tay Jisoo đến xích đu gần đó


"Jennie, Chu nhớ em lắm" - vừa ngồi xuống thì Jisoo vòng tay qua ôm lấy Jennie



"Em cũng rất nhớ Chu" - Jennie quay sang nhìn Jisoo mỉm cười 


"Mình đang ở đâu vậy em?"



"Đang ở trong giấc mơ của Chu"


Jisoo lại tiếp tục suy nghĩ, đầu cô lại đau, nhưng cô đã nhớ ra mọi chuyện. Im lặng hồi lâu cô quay sang Jennie


"Em.....em sẽ tha thứ cho Chu chứ?" - Jisoo lo lắng hỏi



"Không đâu, em sẽ không tha thứ nếu Chu không tỉnh lại"



"Chu không muốn tỉnh lại"



"Vì sao?"



"Vì nơi này có em, em sẽ ở bên cạnh Chu. Em sẽ không đi đâu nữa, còn nếu Chu tỉnh lại, em vẫn chưa tha thứ cho Chu, rồi em lại bỏ đi, Chu sợ lắm, Chu không muốn tỉnh lại đâu."



"Ai nói là em sẽ ở lại cùng Chu" - nói đoạn, Jennie đứng lên, nhìn xuống Jisoo cười nhẹ "Chu nên tỉnh lại đi" nói xong cô bỏ đi,  Jisoo chạy theo nhưng không đuổi kịp, Jisoo khuỵ xuống, nhìn thân hình bé nhỏ ấy dần dần khuất đi. Nước mắt  từng hàng một thi nhau chảy ra



[Chị đã sai khi đẩy em ra khỏi cuộc đời mình, chị biết chị đã gây cho em bao nhiu tổn thương, là chị không tốt... Câu hỏi ngày xưa em thường hỏi "Chỉ vì em là em gái chị sao?" là chị không thích câu hỏi đó, chị cũng chưa bao giờ trả lời nó. Vì chị sợ nó, chị sợ cái mác "chị em" mà em rời xa chị, nhưng chị đã sai. Chị sợ khi nhìn vào ánh mắt bi thương của em, chị hoàn toàn không muốn nhìn vào nó cũng không muốn nó xuất hiện trên mắt em. Nhưng nỗi bi thương đó là do chị tạo ra. Là chị không biết chấp nhận rằng mình yêu em. Tất cả là do chị sai, là tại chị không tốt. Jennie....đừng bỏ chị đi nữa được không, xin em......Jennie......] - Jisoo mệt mỏi nằm gục xuống, nước mắt cứ thế lăn dài. Jennie mãi xa Jisoo rồi, con người đó không còn thuộc về Jisoo nữa rồi. Nhắm mắt lại, hình ảnh em dần khuất trong bóng đêm.
------------------------------------------------------------



"Ưm.....Jennie...đừng đi..." - Jisoo tỉnh lại, từ từ mở mắt. Chỉ thấy một màu trắng. Định thần một hồi, lia mắt nhìn xung quanh. Jisoo chỉ thấy Seulgi nằm ngủ trên ghế sofa. Nỗi thất vọng bao trùm lấy. Người Jisoo cần thấy đã không ở đây. Chẳng lẻ, con người đó lại rời xa Jisoo một lần nữa sao. Nhắm mắt lại, Jisoo mặc cho nước mắt rơi


[Jennie, em đang ở đâu? Quay về với Chu được không?] Jisoo mệt mỏi và thiếp đi




---------------------------------------------------------
5h sáng

Seulgi từ từ mở mắt ra, thì đã thấy Jennie ngồi đó  - " Sao em thức sớm vậy?"



"Em ngủ không được"



"Jisoo vẫn chưa tỉnh à?"



"Có ai canh người bệnh mà ngủ như chị không, chị ở đây sao lại hỏi em là Jisoo tỉnh chưa?"



"Ờ...thì...tại chị mệt quá nên ngủ lúc nào không hay. Thôi. Em muốn ăn gì không? Để chị đi mua"



"Không, em không muốn ăn. Sáng rồi, chị về nghỉ ngơi đi"



"Ừm, chị về một lát, xíu nữa chị sẽ quay lại"



"Tạm biệt chị" 



"Ừm"



Trong căn phòng lại chìm vào sự im lặng. Tay cô nắm chặt tay Jisoo áp lên má mình. Cô phải làm sao để Jisoo tỉnh lại. "ChiChu....."



"Chu tỉnh lại được không?"



"Chu tỉnh lại rồi lại dằn vặt em như trước đây đi"



"Nếu Chu không tỉnh em sẽ quay lại New Zealand đó"



"Em sẽ giận chị luôn đó, ChiChu"



"Jisoo....chị hai....ChiChu.... Em nhớ chị"


Cô độc thoại mình cô, cô biết là người kia sẽ không nghe nhưng vẫn cố gắng nói, cô đau lắm khi thấy Jisoo cứ nằm đó. Cô muốn Jisoo tỉnh lại, dù là Jisoo có tiếp tục làm tổn thương cô thì cô cũng cam chịu, chỉ cần tỉnh lại thôi




"Ai làm cho Jendeukie của Chu khóc thế này" - Jisoo đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của Jennie, Jisoo đã nghe hết những gì cô nói. Jisoo cảm giác được là Jennie vẫn còn yêu mình. Jisoo vừa thấy đau vừa thấy hạnh phúc. Đau vì chị luôn làm cô khóc, đau vì chị không nhận ra tình cảm mình sớm hơn để cho cô có được hạnh phúc. Chị hạnh phúc vì chị biết được cô vẫn còn yêu thương chị, lo lắng cho chị



"Jisoo, chị tỉnh rồi. Em sẽ gọi bác sĩ" - Jennie bất ngờ khi thấy Jisoo dậy, cô đứng lên chạy đi gọi bác sĩ, nhưng bị một bàn tay nắm chặt lại, cô quay lại, bắt gặp ánh mắt ấm áp của Jisoo nhìn mình



"Không phải em cũng là bác sĩ sao, sao lại gọi bác sĩ nữa làm gì"



"Ờ....em....." - Jennie bối rối không biết phải sao



"Lại đây khám cho Chu đi, em biết mà, đúng không?"




"À ...ừ.... " - Jennie chậm rãi đến gần Jisoo hơn, kiểm tra vết thương. Sau đó ngồi xuống cạnh Jisoo. Cô không dám nhìn vào chị vì cô không biết phải đối mặt với chị thế nào



"Chu ăn gì không? Hay em xuống căn tin mua cháo cho nha"



"Không Chu không muốn ăn cháo ở đây, không ngon, muốn em nấu cơ"



"Ừm..em....em không đi được"



"Tại sao vậy?"- ánh mắt gian xảo nhìn về phía con người đang ngại ngùng kia. Jisoo thấy những lúc này thật bình yên, chị ước thời gian ngừng lại để được bên cạnh cô


"Có phải em không muốn bỏ mặc Chu ở đây đúng không?"



"Không phải, Chu đừng đề cao mình quá nha, em đi đây." - Jennie bị nói trúng chỗ nhột nên đỏ mặt và hơi khó chịu. Cô đứng dậy đi ra cửa



"Này Jennie, ở đây, đừng đi được không. Xin em" - Jisoo bật dậy, do vết thương chưa lành làm cô không đứng lên được. Jennie đi đến cửa bổng nhiên thấy Jisoo ngồi dậy liền chạy vào đỡ 



"Vết thương chưa lành, Chu đừng cử động nhiều, không thì phải may lại đấy." - Jennie đau xót đỡ Jisoo nằm xuống



"Ở đây với Chu, Chu chưa muốn ăn gì cả" 


Jennie im lặng nhìn Jisoo, lòng cô quặn lên. Những cảm giác ngày xưa lại trở về, người này rốt cuộc là muốn cô đau khổ đến bao giờ



"Chị mang đồ ăn cho hai đứa đây" - Seulgi cùng Joohyun bước vào, trên tay Seulgi  là hai bịch cháo


"Là vợ yêu chị nấu cho hai đứa đó nhé"



"Em cám ơn hai chị nhiều ạ" - Jennie gãi đầu cười nhìn hai người



"Có gì đâu mà, thôi em đổ cháo ra cho Jisoo nó ăn đi. Ơ mà em tỉnh lúc nào vậy ?" - Joohyun đưa cháo cho Jennie và hỏi Jisoo



"Em mới vừa tỉnh thôi" 



"Ừm vậy nha, chị với vợ yêu chị có việc rồi, hai đứa ăn đi, có việc gì thì gọi chị" - Seulgi vội nắm tay Joohyun kéo ra cửa với sự kinh ngạc của Jennie và Joohyun, còn người nằm trên giường kia thì nhếch mép cười


 [Xem ra chị cũng biết điều đấy Seulgi]



"Ơ, hai chị không ở đây sao?" 



"Không, em ở đây chăm sóc cho Jisoo nhé, hai chị đi đây" - Seulgi gấp gáp mở cửa và kéo tay Joohyun ra khỏi phòng



Đi được một đoạn thì Joohyun giựt tay mình ra khỏi người kia bực dọc hỏi -"Em bị sao vậy? Sao không ở lại? Jisoo nó vừa mới tỉnh mà"



"Em muốn hai đứa nó ở cùng nhau"


"Để làm gì?" - Joohyun lúc này không còn thấy bực nữa mà chuyển sang ngạc nhiên



"Em biết Jennie vẫn chưa sẵn sàng đón nhận tình cảm của Jisoo đâu. Và ta nên tạo thời gian cho chúng"



"Chị hiểu rồi, mà này, em nghĩ Jennie còn yêuJisoo không?"



"Chắc chắn là còn, con bé đã cố gắng quên đi Jisoo, năm năm, thời gian rất dài, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nó dành cho Jisoo, thì em tin chắc, tình cảm của nó còn nguyên đó. Là do chịu nhiều tổn thương nên con bé mới tạo khoảng cách với Jisoo thôi



"Ừm, thôi ta đi"



--------------trong phòng bệnh-----------


"Này, ăn đi" - Jennie đưa tô cháo ra trước mặt Jisoo



"Em không nhẹ nhàng hơn với người bệnh được sao, Chu không tự ăn được" - Jisoo nhìn nét đáng yêu Jennie mà chêu chọc



"Chu đâu có bị thương ở tay đâu?" 



"Nhưng Chu đau không nhấc tay lên được"



"Vậy giờ Chu muốn gì?"



"Em đút cho Chu đi" - bộ mặt ranh ma xuất hiện rõ trên mặt Jisoo



"Nếu em nói em không muốn thì sao" 



"Thì thôi, Chu không ăn nữa"



Jennie nhìn Jisoo một hồi, cô thua Jisoo rồi, đành phải đút cho Jisoo ăn thôi, cô muốn chăm sóc thật tốt cho chị nhưng cô lại sợ chị nghĩ mình đã tha thứ cho chị, nên cô luôn tạo khoảng cách cho hai người



"Này, Chu ăn hết tô cháo này thì Jendeuk có thưởng gì cho Chu không?" 



"Không"



"Xì, Jen xấu xí" 


Tô cháo dần hết mà không ai nói với ai câu nào, đơn giản vì luôn có khoảng cách nào đó ngăn họ lại, muốn nói cũng chẳng biết nói gì với nhau nên cả hai đều im lặng



"Hết rồi, giờ Chu uống thuốc rồi nằm nghỉ đi" - Jennie đứng lên để tô cháo lên bàn, sau đó đi lấy thuốc cho Jisoo -"Thuốc của Chu này" 



Jisoo cầm lấy thuốc. Uống xong cô với tay nắm lấy tay Jennie



"Chu nằm nghỉ đi" - Jennie bất ngờ bị nắm tay nên rụt tay lại


"Em nằm ở đây với Chu, em có lẻ cũng mệt rồi đúng không, Chu ôm em ngủ nhé"



"Không, em nằm ở sofa được rồi"



"Nằm đây đi, Chu muốn ôm em ngủ thôi, đây là lệnh của chị hai đấy, nếu em không nằm đây thì Chu sẽ ra sofa nằm cùng em"



"Chu....thật là...."- Jennie không biết nói gì với con người đó, Jisoo luôn ép buộc người khác như vậy sao



"Lại đây nào" - Jisoo nhẹ nhàng kéo Jennie nằm xuống, vòng tay qua ôm thân ảnh nhỏ bé kia
- "ngủ ngon ....Jendeuk" - Jisoo đặt lên trán Jennie một nụ hôn rồi thiếp đi



Jennie ngước lên nhìn khuôn mặt kia, nó vẫn xinh đẹp như ngày nào, cô nhìn ngắm chị hồi lâu cũng thấy buồn ngủ mà thiếp đi vì cô đã thức từ sớm canh Jisoo nên giờ cô phải ngủ thôi, ngủ trong vòng tay ấm áp này của Jisoo, điều cô luôn mong mỏi từ rất lâu, tưởng chừng như đã mất




Thời gian cứ thế trôi qua. Ngày nào cô cũng luôn ở bên cạnh chăm sóc Jisoo, không rời đi một phút nào. Cô cùng chị đi dạo quanh bệnh, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, nhưng cô vẫn luôn giữ khoảng cách với chị. Cái khoảng cách đó, khi nào mới cắt bỏ được nó đây


Có lần chị trêu chọc cô -" Em lo lắng cho Chu như vậy, có phải em còn yêu Chu không?"


Nhưng đáp lại câu nói trêu đùa kia là câu nói vô cùng nghiêm túc - "Không đâu, chỉ vì chị đỡ đạn giúp tôi thôi. Đừng ảo tưởng" - câu nói như gai nhọn đâm vào tim chị, chị biết cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận tình cảm của chị, nhưng chị sẽ không bỏ cuộc cho đến khi chị có được cô


----------------------------------------------------
"Về tới nhà rồi, thoải mái quá" - Jisoo ngồi phịch xuống ghế sofa, vươn vai tận hưởng


"Trông chị cũng khoẻ hẳn rồi, chắc có lẽ tôi nên về nhà appa umma thôi" - Jennie đứng khoanh tay tựa lưng vào cửa nhìn vào người kia


"Đâu có, Chu còn yếu lắm chứ, Chu cần một bác sĩ giỏi như em chăm sóc cả đời thì mới khoẻ được" - Jisoo nói xong đứng lên tiến về phía Jennie



"Tôi không rãnh rỗi mà chăm sóc chị cả đời đâu"- Jennie lạnh nhạt đây Jisoo ra và đi lên phòng. Jisoo đứng nhìn theo Jennie, ánh mắt trở nên buồn đi



"Jen.....aaaaa" - Jisoo chạy lên phòng theo Jennie. Do không cẩn thận nên trượt chân ngã




"Này, chị bị gì vậy, vết thương chưa lành hẳn mà cứ chạy vậy, vết thương bị động nên chảy máu rồi này" - Jennie thấy Jisoo bị ngã liền chạy xuống, đỡ Jisoo lên phòng sau đó lấy dụng cụ băng lại vết thương



"Tôi đi lấy thuốc cho chị " - Jennie chạy ra phòng khách lấy hòm thuốc rồi chạy vào phòng, cô đỡ Jisoo dậy uống thuốc rồi lại xuống bếp nấu cháo cho Jisoo . Làm xong mọi chuyện, cô ngồi ở mép giường dùng khăn ấm lau người cho Jisoo. Jennie dọn dẹp mọi thứ, cô ngồi ở mép giường nhìn chị, trong lòng không khỏi đau xót, thấy Jisoo hơi hé mắt, cô chột dạ mắng chị, không muốn để chị thấy sự lo lắng của mình



"Chị thật là không thể tự chăm sóc cho bản thân à. Không có tôi ở đây thì chị định thế nào hả?" -Jennie lầm bầm mắng chị


"Em lo cho Chu sao? Chu vui lắm đó nha - Jisoo yếu ớt nói. Vết thương khiến cô đau nhức toàn thân


"Chị lo ngủ đi" - Jennie trừng mắt cảnh cáo chị



"Jennie, đi theo Chu " - Jisoo ngồi dậy, kéo tay cô ra khỏi phòng


"Nè, đừng cử động mạnh.Mau nằm nghỉ đi" - Jennie kéo tay Jisoo lại



"Chu không sao mà" - Jisoo cười xoa đầu cô



"Không cái gì hả? Mau về phòng đi"



"Một lát thôi, chị muốn em xem cái này"


Jisoo đưa cô đến căn phòng ở cuối dãy, trên cánh cửa có dán tờ giấy ghi một chữ "Nhớ". Ngày hôm nay, Jisoo quyết định sẽ cắt bỏ được khoảng cách từ trước đến nay của hai người



"Đây là.." - Jennie nhíu mày nghi hoặc



"Vào trong đi"


Bên trong chỉ là căn phòng bình thường, nhưng làm cô ngạc nhiên là ở giữa tường đối diện giường là tấm hình của cả hai chụp vào ngày Jennie tốt nghiệp đại học. Lần đó là Jennie bắt Jisoo phải chụp chung cùng mình, cô không nghĩ Jisoo sẽ giữ lại tấm hình đó..



Jisoo đi đến chỗ bàn làm việc, lấy ra một xấp hình đưa cho Jennie . Cô cầm lên xem, tất cả đều là hình từ nhỏ đến lớn của cô . Jisoo lật mặt sau tấm hình cho cô xem, cô nhìn thấy dòng chữ 


[Chị đợi em, Jennie của chị]



Jisoo dựa lưng vào bàn, ôm cô vào lòng, thì thào nói



"Mỗi khi nhớ em, chị đều lấy hình em ra ngắm, rồi lại ghi lên đó, dù nó chẳng làm em quay về nhưng chí ít chị cũng cảm thấy em vẫn còn đâu đó quanh mình. Jennie, ngày đó của 5 năm trước, là chị sai khi không chọn em, chị rất hối hận, rất hối hận. Đôi mắt của em ngày hôm đó cứ xuất hiện mãi trong giấc mơ của chị , sự tuyệt vọng cùng bi thương của em hệt như mũi kim thức tỉnh chị dậy nhưng chị vẫn lờ nó đi. Những ngày tiếp theo, em và chị như người xa lạ vậy. Chị lại cảm thấy khó chịu vì sự lạnh nhạt của em... Ngày chi đính hôn với Jinho, chị chỉ chăm chú tìm kiếm bóng hình em trong đám đông. Chị cứ nghĩ em sẽ không đến, nhưng em đã đến, em lẩn trong bóng đêm, đôi mắt vẫn dõi theo chị . Khi chị cùng em trò chuyện ở sân thượng, chị thật muốn thời gian cứ thế mà dừng lại. Thời khắc đó, em như đã trưởng thành hơn, không còn là cô em gái bé nhỏ luôn bám dính lấy chị, hi sinh mọi thứ cho chị ... Em nói với chị "tạm biệt", lúc đó chị không hiểu, nhưng những ngày sau đó, chị dường như đã hiểu ra, em đã âm thầm rời khỏi cuộc đời chị , chị cũng nhận ra mình yêu em mất rồi...Chị cứ ngỡ mình sẽ ổn, chị tự nói với mình, không có em, chị vẫn sống tốt... Chẳng biết từ bao giờ chị đã hình thành thói  quen, cứ ngẩng đầu nhìn ra cửa chờ đợi một bóng hình quen thuộc... nhưng em không xuất hiện nữa... Chị đã từng thử hỏi umma, umma thở dài nói với chị "Jennie đã chọn con đường của riêng nó, nó không muốn con hiện hữu trên con đường đó nữa. Jisoo, chẳng phải con luôn muốn Jennie từ bỏ sao. Vậy con còn tìm nó làm gì nữa?"

Chị trở về nhà, nhìn vào chiếc hộp trong tủ quần áo, bên trong chiếc hộp đều là quà em tặng chị ... Bây giờ chị mới nhận ra, không phải chị không yêu em, chỉ là chị đang lừa dối bản thân mà thôi, nhưng có lẽ đã muộn rồi...Có một lần đi ngoài đường, chị nhìn thấy một bóng dáng nhỏ rất giống em nhưng gương mặt đó không phải là em. Chị nhìn theo rồi lại đi tiếp, nếu lúc đó có em, em nhất định sẽ khoát tay em vào tay chị , kéo chị đi khắp nơi...
Jennie à, chị lãng phí quá nhiều thời gian của em, phụ trái tim của em, chị nghĩ em sẽ mãi không tha thứ cho chị ...Một tuần, hai tuần, ba tuần.... Chị lạc lõng trong thế giới của mình, thế giới không còn em. Chị thường xuyên đi dạo một mình, đêm dài chỉ có mình chị cùng rượu, nụ cười của em, giọng nói của em, sự quan tâm của em... đã rời xa chị ...Khi đó chị mới cảm nhận được sự cô đơn mà em phải chịu trong suốt thời gian qua, chị đã hối hận, đã đau khổ nhưng em đã đi rồi...Mỗi đêm dài, chị tập thành thói quen ngồi ở cửa sổ nhìn bầu trời đen kịt, rồi lại tự hỏi mình, em bây giờ đang ở đâu, đang làm gì... liệu em có còn nhớ đến chị, nhớ đến kẻ làm giết chết trái tim em...chị nhớ tất cả, nhớ đến hình dáng em, nhớ đến giọng nói trẻ con luôn gọi chị là "chị hai"... nhớ đến giọng ngọt ngào khi em gọi chị là "ChiChu"... Chị có còn cơ hội nghe lại lần nữa không?....Chị đã từng hỏi bản thân rất nhiều lần, sao chị lại có thể ngu ngốc như vậy...Khi em đứng trước mặt chị, mỉm cười chân thành với chị , chị lại xem thường nó... khi em đi xa rồi, chị mới biết.... em là tất cả của chị ...5 năm đằng đẵng không có em, chị đã thấu hiểu nỗi đau trước đây của em, chị tự mắng bản thân mình trăm ngàn lần, chỉ vì sự ngu ngốc của mình mà đánh mất em...Chị từng thử tìm em, nhưng ngay khi sắp có tin tức, chị liền bỏ cuộc, chị lại tự hỏi bản thân tìm em để làm gì... em đã chọn ra đi, chị không nên làm phiền cuộc sống của em nữa..."


"..." – Jennie im lặng không nói gì, nước mắt đã rơi thấm ướt vai áo của Jisoo


"Jennie, khi chị nghe chị Seulgi nói đến em, chị đã do dự rất lâu mới quyết định tìm em. Chị tự nói nếu em không muốn gặp chị, chị nhất định sẽ không xuất hiện nữa nhưng chị không làm được. Chị không muốn bỏ cuộc vì chị luôn tin... em vẫn còn yêu chị? Sự dằn vặt, cô độc trong suốt 5 năm dày vò chị, chị thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, trái tim vẫn nhói lên khi nghe appa và umma thỉnh thoảng nhắc đến em. Jennie , chị đau lắm, 5 năm khiến chị khổ sở cùng lo sợ, sợ em sẽ lao vào vòng tay người khác, sợ em sẽ không còn đặt chị trong tim em , sợ em và chị thật sự sẽ trở thành người xa lạ.......Jennie, chị biết là chị đã khiến em đau khổ nhưng xin em, cho chị cơ hội bù đắp được không? Chỉ một lần mà thôi, cho chị được cùng em xây dựng hạnh phúc của chúng ta"

"..."


"Jennie..." – Jisoo thấy cô không nói gì, sự tuyệt vọng lại lần nữa dâng lên – "Nếu em không muốn cũng không sao, chị không ép buộc, ngày mai chị sẽ đưa em về nhà"


"Chị về phòng đi nghỉ ngơi, em muốn yên tĩnh" – Jennie ra khỏi vòng ôm của Jisoo, đi về phòng dành cho khách



Jennie co người ngồi trên giường, cô nhớ đến từng câu Jisoo nói. Nói cô không cảm động, không lung lay là giả. Jennie nhớ đến những ngày qua, Jisoo đối xử với cô rất cưng chiều, không hề làm gì khiến cô đau lòng. Lời Jisoo nói khiến cô liên tưởng đến hình dáng cô độc ngồi nhìn từng tấm hình của cô, dáng cao gầy của Jisoo trong dòng người đông đúc, gương mặt thống khổ khi cần cô... Trái tim cô không tự giác đau nhói, Jisoo rất đáng thương. Dù chị đã từng tổn thương cô nhưng cô quả thật rất yêu chị , yêu đến mức dù trái tim đã đầy sẹo nhưng vẫn muốn yêu chị , được chị yêu thương, chăm sóc....


Jennie ngồi rất lâu, cô do dự rồi lại trầm ngâm, nên làm thế nào mới không sai đây?



Jennie đi đến phòng , Jisoo đã ngủ rồi, chắc là do vết thương khiến Jisoo đau. Mi tâm Jisoo nhíu chặt, chắc là đã suy nghĩ cái gì đó trước khi ngủ hoặc là Jisoo đang gặp ác mộng. Cô vuốt nhẹ khuôn mặt Jisoo, trái tim nảy lên từng nhịp. Jennie biết, trái tim khóa chặt của mình đã vì chị mà mở ra lần nữa. Cô không muốn cố chấp mà bỏ qua người cô yêu sâu đậm nữa. Cô cảm thấy sống cùng chị thế này rất tốt, cô có lẽ nên tin chị một lần nữa, tin rằng chị thật sự sẽ mang đến hạnh phúc cho cô ... Jennie cúi người, hôn nhẹ lên trán cô

"ChiChu, em yêu chị...!!!"

HẾT

Xin chân thành cảm ơn mọi sự ủng hộ của các bạn. Cảm ơn vì đã theo dõi fic ạ. Cảm ơn các bạn vì tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro