Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tác giả: Virgonuna

Thể loại: Hiện đại, 1×1

Nhân vật: Lee Jeno x Na Jaemin

Note: Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả. Làm ơn không mang ra ngoài. Cảm ơn!

_________________________________________


Xe buýt chạy chậm chạp trên đường phố chật ních người, rất lâu vẫn không thể qua khỏi được ngã tư nóng bức và ồn ã.Tôi ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt mông lung vô định hướng ra ngoài, nhìn dòng đời xô đẩy nhau trên làn đường chẳng còn chút chỗ trống, như một bầy chim đói khổ tranh mổ xẻ một nắm thóc nhỏ. Những ngày gần đây hôm nào cũng định kỳ đón xe buýt đến trường, tôi hay ngồi như thế này rồi suy tưởng đến nhiều việc khác nhau, như những bóng mờ quanh quẩn trong tâm trí.Trường học không ngờ dễ thở nhiều hơn tôi tưởng. Vì cái mác anh trai Jeno mà hầu như không ai dám nặng nhẹ hay làm khó gì tôi, hơn nữa còn có vài người đối xử rất thân tình. Nhưng mà có điều họ không biết, chính kẻ bảo chứng sự an toàn của Na Jaemin giữa môi trường mới này lại là người mong tôi sẽ bị bắt nạt nhiều nhất.Lee Jeno hẳn nhiên vẫn luôn coi thường và ghét bỏ tôi, nhưng thà rằng vậy mà tôi cảm giác nó đúng với quy luật thường tình. Thế mà dì Jun Hye lại khác hẳn, trái ngược hoàn toàn, dì chu đáo hỏi han tôi từng chút, như một người mẹ thật sự quan tâm đến đứa con trai nhỏ của mình. Tôi bỗng thấy hụt hẫng, thấy tất cả sao lại quá dễ dàng nối kết với nhau như thế. Có lẽ mọi thứ dì làm cho tôi đều xuất phát từ cảm tính hay bản chất tốt đẹp sẵn có, nhưng tôi không quen, nhất là những mỗi sáng rời nhà, dì bao giờ cũng hỏi tôi có tiền tiêu vặt trong ví chưa, rồi dúi vào tay tội một sấp giấy bạc. Tôi thấy số tiền ấy như băng tuyết, lạnh cứng trong lòng tay, như bản thân quả thực là thằng ăn bám chân chính, sống đời mình còn không xong, thì mơ gì đến ngày có thể đền đáp được người khác.Vậy ra những ngày gần đây, tôi thật sự rất phân vân, ý định đi tìm việc làm thêm như ánh lửa bùng lên trong tâm phế. Tất dĩ trước đây tôi đã từng làm qua nhiều việc trong thời gian mẹ trị bệnh, tuy nhiên điều tôi phải đối mặt lúc này lại chính là ba, ông chắc chắn sẽ không cho phép tôi làm điều đó.Nhưng nếu không, thì tôi chẳng có cách nào mãi mặt dày ngửa tay nhận từ dì Jun Hye, ngày lại qua ngày. Tiền học phí, sinh hoạt, ăn uống, đã mất rất nhiều, nếu ngay cả những đồng lẻ để đi xe buýt, hay mua chút đồ lót dạ giữa buổi học cũng không tự mình có được, tôi tự nhiên thấy mình nên chết quách còn hơn.Lúc đó trước ánh mắt tôi cọ xát vào một hàng chữ trắng trên nền đỏ rất nổi bật, nhìn kỹ lại thì đó là bảng quảng cáo tuyển nhân viên của một nhà hàng tiệc rượu. Điều kiện không phức tạp, từ mười tám tuổi và cao hơn một mét bảy với nam. Suy nghĩ đắn đo một lúc, chẳng hiểu sao tôi gọi bác tài cho mình xuống xe.Công việc này về cơ bản không làm khó được tôi, người quản lý nhân sự nhìn tôi một loạt rồi hỏi vài kỹ năng cần có, còn cẩn thận điều tra xem tửu lượng tôi khá hay không. Tôi là con trai tất nhiên chẳng sợ mất gì, chỉ là những lúc cao hứng sẽ có khách mời nhân viên phục vụ vài li, khi đó nếu khước chối ắt sẽ khiến họ thấy không được tôn trọng.Tôi thành thật bảo trước giờ mình chưa biết uống rượu, nhưng không có nghĩa là sau này không thể.Chỉ cần nghe vậy, tôi liền lập tức được nhận vào làm.Mang tâm trạng nửa mừng nửa lo quay trở về nhà, cô giúp việc đon đả chạy ra mở cửa rồi lại chào bằng câu quen thuộc."Cậu Jaemin mới về"Tôi bất giác tự trào phúng, nhịn không được mới nói nhỏ, chỉ đủ để tôi và cô nghe thấy."Về sau cô cứ gọi con là Jaemin , không cần phải trịnh trọng như vậy"Cô nhìn tôi, đôi mắt hiền từ rạng rỡ."Đâu có được. Ông chủ mà biết là tôi bị đuổi việc ngay. Cậu vào nhà đi, hôm nay ông bà chủ đi có việc cả rồi, chỉ còn cậu Jeno và cậu ở nhà thôi".Mặt tôi vẫn không thay đổi sắc. Kỳ thực dù có bao nhiêu người thì đối với tôi vẫn vậy, một mình lầm lũi lên phòng rồi lại ngồi im, lúc ăn xong phụ dọn dẹp chén bát, sau đó sẽ chui rúc vào trong chiếc nệm rách của mình, đọc lại những quyển sách cũ đã gần như thuộc nằm lòng rồi ngủ quên lúc nào cũng chẳng biết.Jeno, hắn hoàn toàn xem tôi là vật vô hình, dù là khi ở cùng phòng hay trong lớp học, hoặc đơn thuần một ánh mắt vô tình lướt qua. Có lẽ vì tôi quá chán ghét nên hắn cũng chẳng buồn ra tay mạnh bạo như hôm đầu tiên nữa, tôi sẽ làm bẩn chân hắn mất.Hoặc giả là tôi luôn chủ động không nhìn về phía hắn, nên mới đâm ra ảo giác như vậy.Cửa phòng khi đó chỉ khép hờ, chẳng nhìn trước trông sau, tôi vươn tay đẩy ra, một chân đã chễm chệ đặt xuống sàn gạch lạnh lẽo.Có tiếng một người con gái gấp rút vang lên hoảng hốt, tôi mới ngẩng mặt theo quán tính phóng ánh mắt về phía chiếc giường lớn trải ga màu dịu rất đỗi thuận mắt.Lee Jeno bán khỏa thân, quần jeans xanh chểnh mảng tuột xuống quá thắt lưng, để lộ một khoảng eo rắn rỏi, tấm lưng trải đều những bắp cơ hài hòa cân đối, bắp tay vạm vỡ nhưng không hề thô, tỉ lệ ấy so với tiêu chuẩn của một người con trai mà nói quả tình gần như chạm đến giới hạn hoàn hảo. Nhưng chuyện nhìn thấy hắn cởi trần trong phòng đối với tôi không còn là mới mẻ, nói gì thì nói, cùng chia ra khoảng không gian bị bịt kít bởi bốn bức tường, thì dù cố tránh né thế nào cũng không tránh khỏi thấy điều tương tự, cùng là con trai thì chẳng phải ngại gì. Thứ làm tôi kinh hãi là cô gái lõa lồ đang kéo chăn che đi cơ thể nằm dưới thân hắn. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy thảng thốt lẫn cùng xấu hổ. Còn Jeno, hắn hằn học quay lại, rất nhanh đã bước xuống giường, vẻ mặt tức tối cùng cực xăm xăm nhảy xô về phía tôi."Mẹ kiếp... Đến tận khi tao cùng bạn gái lên giường, thì mày vẫn ám tao"Jeno gầm gè dùng bàn tay bấu mạnh vào cằm tôi, siết chặt đau điếng buộc tôi ngẩng lên, giọng trầm đến mức gần như không thành tiếng. Chân tôi mềm nhũn, tôi biết mình xuất hiện không đúng lúc rồi."Xin lỗi, tôi không cố ý"Chất giọng tôi bị chi phối bởi cơn hoảng loạn. Lần đầu tiên đứng trước cảnh tượng nhạy cảm như vậy, không khỏi khiến tôi thấy bàng hoàng."Còn không mau cút đi, hả?"Hắn nhấn mạnh từng chữ, đến cuối câu thì gương mặt đã rất gần tôi. Chiều cao của tôi và hắn là ngang ngửa nhau, nên đôi đồng tử bừng bừng lửa giận ấy, có muốn thế nào tôi cũng không tránh né được.Jeno xô tôi ra bên ngoài cánh cửa rồi bực dọc đóng sầm lại. Mất đà, tôi ngã sóng soài, đầu chỉ còn thiếu chút nữa đã va cộp vào mặt sàn đá cẩm thạch thô cứng.Xem ra, càng lúc hắn càng có thêm nhiều lý do để căm ghét tôi. Tôi không biết nên trách ông Trời quá khéo run rủi, hay tại cuộc đời mình quá xui xẻo nữa.Tôi thở gấp, vô lực bước trở lại phòng khách rồi lặng ngồi trên ghế sofa. Cố xua đi những hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu, nhưng càng thử, thì lại càng mồn một như thước phim chiếu chậm đã hư hỏng, cứ tua đi tua lại mãi một điệp khúc hài kịch, buồn cười đến rệu rã hình hài.Một lúc sau, tôi thoáng nhìn thấy hắn nắm tay người con gái kia bước xuống, khi đi ngang qua chỗ tôi đang ngồi, Jeno khẽ lườm rồi khuất bóng sau cánh cửa. Tôi phải chờ thêm một hồi nữa để biết rõ cặp tình nhân kia không quay lại mới dám tìm đường trở lên phòng. Tôi muốn đi tắm.Vòi hoa sen xối xả xuống dòng nước âm ấm rồi để lại cơn mát mạnh tỏa ra rất nhanh, khiến tâm trạng tôi dễ tìm lại chút thư thái đang thiếu sót. Lúc thoáng qua cơ thể mình dát mỏng trên tấm gương áp nơi bức tường đối diện, tôi dừng ánh nhìn lại đôi chút. Vì gầy bẩm sinh nên cơ bắp tôi không phát triển tốt, bờ vai lại hơi xuôi xuống, chiếc cổ cao khều đôi lúc khiến tôi trông rất đỗi liêu xiêu, giống như kiểu cứ hễ bước đi là sẽ bị gió cuốn bay mất. Rất khác với Jeno.Tôi hơi khựng lại, dáng vẻ của hắn lúc trưa bất chợt nhập nhằng trong đầu tôi thêm một lần. Chẳng hiểu vì sao tôi lại so sánh mình với hắn, hoàn cảnh lớn lên khác nhau hẳn nhiên ảnh hưởng nhiều đến dáng vóc, đúng là không biết thân phận.Mặc vào áo thun trắng rộng và quần short qua gối, tôi lau tóc thêm một lúc rồi cứ thế mở cửa nhà vệ sinh để ra ngoài. Vừa lúc đó, gương mặt của Jeno đã đường đột phóng đại trước tầm nhìn, tôi giật mình, chiếc khăn vốn cầm để lau khô tóc cũng theo đó rơi xuống đất."Cậu...""Lần sau nếu còn vào không gõ cửa, thì đừng trách tao"Khoảng cách hiện tại khá gần nên tôi có thể cảm nhận được hơi nóng của giọng nói hắn chạm vào làn da mát mới vừa tắm xong của mình. Tôi chớp mắt rồi im thinh thích gật đầu. Chỉ đợi có vậy, hắn quay đi nhanh, không nói thêm bất cứ lời nào nữa.Đúng như lịch hẹn hôm phỏng vấn, chiều thứ bảy tuần này là tôi bắt đầu đến nhà hàng làm việc. Đó là một tổ hợp liên kết gồm hệ thống nhà hàng, hộp đêm và khách sạn rất hoành tráng nằm ngay ở trung tâm sầm uất. Đồng phục được phát cũng khá tươm tất, áo sơ mi trắng cài nơ đen ở cổ và quần có cùng tông màu, rất ra dáng thư sinh. Ngày đầu tiên, tôi không bị giao nhiều việc nhưng phải chạy đi chạy lại nhiều nơi để bưng bê, chẳng mấy chốc đôi chân bị buộc mang giày da đã phồng rộp, rất đau rát.Lúc ấy đã sắp hết giờ làm, chị quản lý đến rồi thông báo rằng bên hộp đêm đang thiếu người, cần phải chi viện. Tôi là người mới, nếu không tỏ ra sốt sắng thì rất dễ bị loại, nghĩ vậy nên mới buộc lòng phải giơ tay. Chị quản lý nhìn tôi cười hài lòng, sau đó hướng dẫn tôi đi theo."Hộp đêm ở tầng ba, cũng không có gì lắm đâu, chỉ là bên đó người ta thích mời mọc rượu hơn, mình lễ phép uống rồi cảm ơn là được. Đây là ngày đầu em đi làm phải không, chị sẽ cân nhắc lương ngày hôm nay của em thêm gấp hai nhé."Tôi dạ nhỏ, dồn lực vào bàn chân đau nhức bước về phía trước.Ra khỏi buồng thang máy, lối đi cứ thế tối dần, cho đến lúc cánh cửa cách âm mở ra, liền vang dậy tiếng nhạc cực kỳ chói tai.Không khí ở hộp đêm đúng là khác hẳn, trong bóng tối lờ nhờ và đèn chớp tắt liên hồi, có cảm giác tôi đang bước đi giữa cầu Nại Hà, nơi mà vô vàn hồn ma đang chen lấn xô nhau để được đầu thai kiếp khác.Chị quản lý kéo tôi đến bên một bàn rượu có vài người đàn ông tầm ba mươi tuổi đang lắc lư theo điệu nhạc. Việc của tôi ở đó chỉ là đợi ly rượu của khách cạn thì cung kính rót thêm, khách muốn hút thuốc phải nhanh tay giúp bật lửa, linh ta linh tinh, miễn sao rượu rót đi càng nhiều thì hộp đêm sẽ càng lời to."Em trai, uống với anh một ly"Tôi hơi rùng mình, một bên má đã lan nhanh vị lạnh của vành thủy tinh. Tất nhiên tôi không thể từ chối, nên đành mỉm cười đón lấy rồi đặt lên môi.Tiếng cười khoái chí khanh khách vang lên, phút chốc như át cả tiếng nhạc xập xình.Trân người đổ trút chất lỏng ấy vào cuống họng, nhanh tới mức không rõ ràng được mùi vị. Chỉ lưu lại nơi đầu lưỡi và yết hầu tôi cảm giác tê rần, nóng chát."Ngoan lắm"Một gã đàn ông vì cao hứng liền giơ tay đặt vào mông tôi cấu nhẹ. Tôi trừng mắt vội vã lùi về sau một bước."Dễ thương. Em tên gì nhóc?"Bàn tay tôi đang run lên, tôi biết rõ. Tôi muốn lập tức bỏ chạy ra khỏi nơi này, nhưng không được. Vòng tay của hai gã to lớn kia đã nối liền, chặn tôi lại."Thật xin lỗi, tôi phải đi sang bên kia phục vụ""Không cần, tối nay anh bao em"Càng nghe những lời này, tôi càng thấy mình thật ngu ngốc. Trong hộp đêm tất nhiên có rất nhiều thành phần, bị bóng tối lẫn chất kích thích dung túng nên họ cũng không ngần ngại bất cứ điều gì. Có lẽ tôi đã bị chị quản lý dẫn bước vào địa phận của gay mà chẳng hề hay biết.Tôi loay hoay không biết phải tính sao, không biết phải nói gì. Chị quản lý nháy mắt đã biến mất dạng. Tôi như lâm vào cảnh kêu trời không thấu, gọi đất không nghe vậy. Trái tim dồn ứ trong lồng ngực, mặt tôi đã nóng hổi vì xấu hổ và bất lực. Một gã lại tiếp tục bắt tôi uống rượu, một gã khác lại luân phiên sờ soạng dù tôi tránh né đủ đường.Tôi xong rồi.Lúc ngước mặt lên, không biết mơ hay tỉnh lại nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Lee Jeno. Tôi không biết do trời sinh đã vậy, hay chỉ trước mặt tôi hắn mới hằn học dữ tợn như thế. Nhưng lúc đó, tôi chỉ thấy mình tựa kẻ sắp chết đuối giữa dòng vớ được chiếc phao cứu sinh. Tôi mặc hắn trịch thượng kéo tay tôi xuyên qua dòng người chật kín đang loạn lạc buông thả, bỏ lại đám đàn ông điên rồ nhìn nhau không hiểu gì. Lực nắm siết từ Lee Jeno áp vào cổ tay tôi đau điếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro