Chương 9
Seonho về nhà, khi rời khỏi cậu đã quên mang theo chìa khóa nên đành ấn chuông cửa, trong chốc lát cửa liền mở ra, cậu cười hướng người mở cửa nói cảm ơn. "Cám ơn ngươi, Lí tẩu..... Minhyun hyung?"
Nhìn thấy Minhyun, cậu kinh ngạc không thôi.
Hắn ánh mắt lạnh lẽo xem xét cậu. "Nguyên lai ngươi thật sự thấy được!". Vừa nói xong, hắn xoay người đi trở về phòng khách.
Cậu đi theo sau tiến vào.
Minhyun hai tay vây trước ngực, nhìn Seonho chậm rãi đi tới, cái loại cảm giác bị người lừa gạt này, cảm giác bị đừa bỡn, làm cho hắn giận không thể áp chế.
"Ánh mắt khi nào nhìn thấy được?"
Hắn vừa trở về, lập tức truy vấn Lí tẩu về vấn đề ánh mắt của Seonho, bởi vì mỗi lần đều là bà cùng Seonho đến bệnh viện, hắn đại khái đã đoán trước đáp án, bởi vậy mới nói Lí tẩu đi ra ngoài, bởi vì hắn có chuyện hảo hảo để nói cùng cậu.
Seonho lấy kính mắt xuống, tuy tầm mắt vẫn chưa nhìn thấy rõ ràng mọi vật, nhưng vẫn có thể nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của Minhyun.
"Vì sao không nói lời nào?" Cậu không trả lời làm cho hắn càng nóng giận. "Ngay từ đầu mọi chuyện đã là một âm mưu, kỳ thật ánh mắt của ngươi không có bị mù, có phải như vậy không?"
Đối mặt với hắn đang lên án, Seonho đầu tiên là ngạc nhiên. Ánh mắt cậu bị mù là sự thật, hắn hẳn là biết.... Nhưng cậu không muốn biện giải, bởi vì cậu biết mặc dù cậu có biện giải như thế nào, Minhyun hyung cũng không tin tưởng cậu.
Có lẽ ngay từ đầu cậu nên nói thực về chuyện ánh mắt, không, ngay từ đầu cậu đã sai lầm rồi, cậu không nên buộc hắn cưới cậu.
Bởi vì quá mức tức giận, Minhyun ngực cấp tốc phập phồng. "Seonho, ngươi có thật là Seonho mà ta biết hay không, có phải là tiểu đệ đệ ngoan ngoãn mà ta từ nhỏ đã yêu thương hay không? Không, ngươi không phải, là bởi vì người kia đơn thuần đáng yêu, sẽ không đem ta ra đùa bỡn trong tay."
Seonho mắt đỏ ẩm ướt, cậu cắn chặt môi dưới, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."
"Ngươi cho rằng chỉ cần một câu nói xin lỗi thì sẽ không cần giải thích sao?" Cư nhiên dám lộ ra bộ dạng ủy khuất, nhưng lần này hắn sẽ không vì cậu mà đau lòng hay mềm lòng. "Ta thực sự hoài nghi, ngươi nói ngươi thực yêu ta, đó có phải là thật không?"
"Minhyun hyung, ta thực sự rất yêu ngươi." Hắn làm sao có thể hoài nghi tình yêu cậu dành cho hắn.
"Nhưng những chuyện ngươi làm, làm cho ta cảm thấy ngươi không phải là yêu ta, mà là muốn có được ta, tựa hồ như muốn có một món đồ chơi, muốn ta 'này nọ', bằng không ngươi sẽ không lần nữa lừa gạt ta, nếu ta hôm nay không đến xem ngươi, như vậy ngươi tính gạt ta cả đời sao? Làm cho ta cảm thấy áy náy với ngươi cả đời sao?"
Cậu thật sự thương hắn, từ nội tâm thương hắn, chính là hiện tại cậu biết cậu thương hắn chính là sai lầm, rất sai lầm, nghĩ đến nếu gả cho hắn, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc cùng khoái hoạt.
Cậu toàn bộ đều nhận lời chỉ trích của hắn, mặc dù bên trong không phải là sự thật, nhưng đã không có gì khác biệt, cậu đã làm tổn thương hắn.
"Thực xin lỗi." Cậu chỉ có thể nói với hắn ba từ này.
"Ta nói có giải thích cũng vô dụng!" Lời giải thích của cậu, tương đương cam chịu như trong lời nói của hắn, lửa giận trong hắn ngày càng lớn. "Seonho, ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì? Đem quan hệ của chúng ta trở thành như thế này, đây là phương thức mà ngươi yêu ta sao?"
Khó trách Minhyun hyung tức giận như vậy, đúng vậy, là chính cậu phá hủy quan hệ tốt đẹp của bọn họ, rốt cuộc hắn đối với cậu vẫn chỉ là đại hyung yêu thương tiểu đệ đệ, nhưng là cậu thực sự yêu hắn, cậu rốt cuộc không thể làm em trai ngoan của hắn, bởi vì cậu không bao giờ có thể nhìn hắn ôm nữ nhân khác, cậu muốn hắn yêu cậu........
Nhưng hiện tại cậu đã không thể không buông tay, bởi vì cứ như vậy mà đi xuống, Minhyun hyung sẽ càng thêm thống khổ.
Cậu đã quyết định buông tay, buông tha hắn ra.
Seonho rất nhanh lau đi nước mắt, ngữ khí có thản nhiên cùng đau thương: "Minhyun hyung, thực xin lỗi, làm cho ngươi thống khổ cùng tức giận như vậy, ta thực sự thật có lỗi, ta chỉ vì quá yêu ngươi, thật sự thực xin lỗi."
Minhyun nguyên bản còn muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đau thương của cậu, ngực hắn như có cái gì ngăn chặn lại, rất khó chịu.
"Tất cả chỉ đến đây thôi."
"Ngươi có ý tứ gì?"
"Ta đáp ứng sẽ ly hôn."
"Ly hôn?" Minhyun trừng mắt nhìn cậu, quả thực không thể tin cậu có thể nói ra hai chữ này. Hiện tại là ai làm sai, cư nhiên một lời giải thích cũng không có còn nói muốn ly hôn? "Ai cùng ngươi nói ly hôn!"
Minhyun hyung nói như vậy có lẽ chỉ là sợ không biết ăn nói với bà nội như thế nào, dù sao hắn cũng là không thể, cũng không nghĩ muốn tiếp tục cùng cậu sống chung với nhau!
"Minhyun hyung, ngươi yên tâm, ta sẽ giải thích với bà nội, là chính ta quyết định ly hôn, mọi chuyện hết thảy đều không liên quan đến ngươi." Đây là việc cuối cùng cậu có thể làm vì hắn, cho hắn tự do.
Minhyun châm chọc nói: "Ta đây có phải hay không nói với ngươi tiếng cảm ơn."
"Ta biết, Minhyun hyung không muốn gặp lại ta, ta hiện tại sẽ rời đi, về phần hành lý, ta sẽ trở về chuyển đi." Nếu đã nói ra, cậu nghĩ hắn muốn cậu rời đi, nên chính cậu nói trước hết tất cả.
Đưa ra ly hôn, tiếp theo rời đi, chuyển đi? Hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ cá tính cậu có thể tiêu sái như vậy, nói đi là đi? Tuấn nhan thịnh nộ không thôi.
Đối mặt với sự lên án của hắn, không có giải thích liền quyết định rời hắn đi, cậu thật sự thương hắn sao? Không phải nói muốn cả đời cùng hắn ở chung một chỗ sao?
Hơn nữa nếu cậu thật sự thương hắn, không phải nên cầu hắn tha thứ sao, làm cho cả hai có cơ hội ở cùng một chỗ, mà ngay cả một câu cầu hắn tha thứ cũng không có, liền xoay người bước đi!
Minhyun cảm thấy ngực chính mình như muốn nổ tung ra, vừa khó chịu vừa đau khổ.
Quá mức phẩn nộ, hắn gầm nhẹ nói: "Seonho, ngươi rốt cuộc đem ta trở thành cái gì?"
Cậu sửng sốt, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
"Hảo, ngươi hãy lập tức rời khỏi tầm mắt của ta, ta không bao giớ muốn nhìn thấy ngươi, luật sư của ta sẽ cùng ngươi nói chuyện ly hôn!" Hắn thốt ra lời nói nặng, bởi vì cậu thực sự làm cho hắn tực giận.
Bất quá khi nhìn thấy cậu khóc, hơn nữa còn khóc thật thương tâm, lập tức cảm thấy hối hận, nhưng hắn nên giáo huấn cậu, sẽ không sủng cậu nữa.
"Minhyun hyung, hẹn ngày gặp lại."
Nhìn cậu đi ra ngoài, hắn muốn mở miệng gọi cậu trở lại, nhưng thủy chung không nói được gì.
Hắn biết bọn họ sẽ không như vậy mà tách ra, cũng không chia ra, hắn chờ cậu mở miệng cầu hắn tha thứ, hắn lúc đó có tha thứ cho cậu hay không? *ôi đợi đến lúc đấy thì má gả con má cho người khác rồi nha con rể*
O0O O0O O0O
Lúc trước sau khi cậu gả cho Minhyun hyung, đã đem phòng của cậu bán đi.
Vì thế Seonho ở lại nhà của Jihoon, nhưng chỉ có một phòng, hại cậu cảm thấy có lỗi với Samuel.
Cậu cũng tự mình trở về nhà cũ nói với bà nội là cậu cùng Minhyun hyung quyết định ly hôn, cũng thực xin lỗi vì không báo trước với trưởng bối, hết thảy đều là cậu sai, cậu hướng lão nhân gia giải thích. Bà nội chẳng những không trách cứ cậu, còn an ủi cậu, làm cho cậu cảm thấy thực cảm động.
Cậu đã quyết định đi Việt Nam, đây là chuyện cậu hứa với mẹ lúc trước, nếu đến cuối cùng cậu cùng Minhyun hyung vẫn không có kết quả, như vậy cậu sẽ đi Việt Nam làm hài tử ngoan của cha mẹ, sau đó sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Bà nội biết ý tưởng của cậu, bởi vậy không có miễn cưỡng cậu, nhưng nữa thàng sau là đại thọ tám mươi của lão nhân gia, bà hi vọng Seonho có thể tham gia, sau đó mới rời khỏi Hàn Quốc.
"Jihoonie ngươi cảm thấy ta có nên đi tham gia đại thọ tám mươi của bà nội hay không?"
Buổi tối, cậu trên giường, Seonho hỏi bạn tốt.
"Mình biết là cậu sợ nhìn thấy Minhyun hyung của cậu, nhưng nếu cậu không tham dự, mình nghĩ bà nội Hwang nhất định sẽ rất thất vọng, bởi vì bà rất thương cậu không phải sao?" Sợ tâm tình bạn tốt không vui, bởi vậy Jihoon đem bạn tốt về ở chung, sẽ không để cậu suy nghĩ miên man.
"Là nha, bà nội xác thực rất thương mình." Tuy rằng cậu đưa ra ly hôn, nhưng lão nhân gia một câu trách cứ cũng không có, thậm chí còn nói về sau sẽ coi cậu như cháu trai.
"Một khi đã như vậy, cậu càng phải tham dự."
"Nhưng là ...... Nếu thấy Minhyun hyung, mình phải làm gì bây giờ?"
"Làm cái gì bây giờ? Coi như bằng hữu thôi." Không phải có người ly hôn vẫn trở thành bạn tốt đó sao?
"Nhưng Minhyun hyung nói hắn không muốn gặp lại ta." Mỗi lần nghĩ đến lời nói của Minhyun hyung, hắn nói không muốn nhìn thấy cậu, cậu liền rất đau lòng, bởi vậy cậu mới quyết định đi Việt Nam, như vậy cha mẹ sẽ không còn lo lắng gọi điện thoại mỗi ngày cho cậu nữa, và khi rời khỏi Hàn Quốc, lòng cậu chắc sẽ không còn khổ sở.
Jihoon phút chốc ngồi dậy. "Seonho, ngươi đã rời khỏi nam nhân kia, hắn không phải là thần, lời hắn nói không phải là thánh chỉ, nên ngươi không cần ngoan ngoãn nghe lời hắn như trước kia."
Còn nhớ rõ trước kia các cậu muốn đi tham gia khóa quan hệ hữu nghị, kết quả liền bởi vì Minhyun hyung của cậu nói không thích cậu tham gia quan hệ hữu nghị, Seonho bốn năm đại học đều không có đi tham gia quan hệ hữu nghị đến một lần. Còn có, chỉ cần Minhyun nói không tốt, cậu liền ngoan ngoãn cự tuyệt, tóm lại Seonho đem lời nói của Minhyun trở thành thánh chỉ.
"Nhưng là ......"
"Đừng nhưng là, nếu đã quyết định buông tay, cậu không nên nghĩ đến chuyện trước kia."
Seonho quyết định đi tham gia thọ yến của bà nội, sau khi hướng lão nhân gia chúc phúc liền rời đi, chỉ cần có thể, liền tận lực trốn tránh hắn.
Cậu nghĩ đến sau khi cậu rời khỏi, lập tức sẽ nhận được đơn ly hôn của Minhyun hyung, nhưng đã qua một tuần, cũng không thấy luật sư của Minhyun hyung đến.
Luật sư không liên lạc được với cậu sao?
Không có khả năng, mọi người đều biết cậu ở nhà Jihoon, hơn nữa di động của cậu cũng không có tắt máy, như vậy chỉ có thể là nội dung trong đơn ly hôn có gì không tốt, bằng không chính là luật sư quá bận.
Cho tới bây giờ, cậu còn kỳ vọng cái gì? Seonho nhắm mắt lại, ngoài đau lòng còn có tưởng niệm.
O0O O0O O0O
Chấm dứt hội nghị dài dòng, Samuel nằm dài lên bàn. Thực sự rất mệt!
Minhyun nhìn đệ đệ, không để ý nói: "Gần đây như thế nào? Không nghe ngươi oán giận muốn ta nhanh chút đem Seonho trở về nhà sao?"
Sau khi Seonho rời đi, đến ở nhà Jihoon, làm hại Tử Dương không thể đến tìm người thương, bởi vậy hắn vẫn oán giận, muốn hắn nhanh chút đem Seonho về nhà. Đi đón cậu? Ít nhất cũng phải chờ cậu gọi điện cho hắn trước, nếu không hắn sẽ không cúi đầu. *đến cuối rồi xem, hừ...*
"Không cần thiết nữa rồi."
Không cần?
"Vì sao?"
"Tiểu Mạnh nói Seonho sau khi tham gia xong thọ tám mươi của bà nội xong, sẽ rời khỏi Hàn Quốc, bay đi Việt Nam tìm ba mẹ cậu, nghe nói từ nay về sau sẽ ở lại Việt Nam." Biết Seonho rời khỏi Hàn Quốc, kết quả như vậy hắn thật đáng tiếc, cũng không còn bao lâu, hắn nên để cậu cùng Jihoonie ở cùng vài ngày.
Tiểu nam hài kia muốn đi Việt Nam? Minhyun ngực như co rút lại.
Từ sau khi cậu rời khỏi, hắn luôn luôn chờ cậu chủ động gọi điện thoại cho hắn, nếu cậu nguyện ý hảo hảo vì chính mình làm những chuyện như vậy thỉnh cầu hắn tha thứ, có lẽ hắn sẽ làm cho cậu trở lại bên người hắn, dù sao cậu cũng nói qua cậu thực thương hắn không phải sao?
Nội tâm cảm thấy đau đớn co rút, làm cho hắn nhất thời không thể hô hấp.
"Đại ca, ta khuyên ngươi ......"
Muốn khuyên hắn cái gì? Nếu muốn hắn đi mang cậu về nhà, không có khả năng!
"Ta khuyên ngươi trước khi Seonho đi Việt Nam thì hãy làm tốt chuyện ly hôn, bằng không nếu cậu đi Việt Nam, việc làm thủ tục rất phiền phức." Nếu đại ca hắn không có ý đi tìm Seonho trở lại, như vậy nên làm thật tốt chuyện ly hôn, như vậy cả hai người mới có thể bắt đầu lại.
Minhyun tức giận trừng mắt liếc nhìn đệ đệ. "Chuyện của ta không cần ngươi quản."
"Đại ca, ngươi tức giận làm chi? Ta cũng là muốn tốt cho ngươi nha." Samuel lại nói tiếp. "Sau khi hồi phục độc thân, ngươi có thể tiếp tục cùng nữ nhân khác kết giao, lúc trước ngươi không phải cùng Stephanie kết giao rất khoái nhạc sao? Có lẽ các ngươi có thể hợp lại."
Hắn nghĩ tới, lúc trước khi đại ca chưa kết hôn, ngày ngày quả thực tiêu diêu tự tại, nhưng sau khi kết hôn hắn bắt đầu thay đổi, tính tình cũng không ổn định, một khi đã như vậy, vậy nhanh chút hồi phục độc thân, đại ca hắn chẳng những có thể trở lại như bình thường, còn có thể tiếp tục tán gái.
Minhyun tức giận đến nói không ra lời, hắn xoay người đi ra khỏi phòng họp.
Cả một ngày, hắn đều rất tức giận.
O0O O0O O0O
Chính là nhận định tiểu nam hài Seonho kia không thể rời đi khỏi chính mình, nếu không vài ngày cậu sẽ gọi điện hướng hắn ngoan ngoạn nhận sai, bởi vậy khi Minhyun nhận được điện thoại của luật sư Chu Đại Đồng, hắn mới có thể kinh ngạc như thế, bởi vì hắn tự xưng là luật sư của Seonho, đền cùng hắn trao đổi về việc ly hôn.
"Ngươi có phải lầm người hay không?" Ly hôn? Cái tiểu nam hài kia cùng hắn ly hôn?
"Số điện thoại này do cậu Yoo cung cấp, ngài cũng vừa nói ngài chính là Minhyun tiên sinh, cho nên ta nghĩ hẳn là không sai." Chu Đại Đồng lại tiếp tục nói: "Hwang tiên sinh,cậu Yoo cũng không muốn nhận phí phụng dưỡng, chỉ hy vọng mau chóng chấm dứt cuộc hôn nhân này, bởi vậy ta muốn cùng ngài gặp mặt, không biết Hwang tiên sinh khi nào rảnh."
Mau chóng chấm dứt cuộc hôn nhân này? Minhyun hít sâu một hơi, mới có thể khống chế được cơn giận dữ của chính mình: "Chuyện ta cùng thê tử, chờ ta cùng cậu ấy gặp mặt sẽ nói tiếp." Hắn quyết định lập tức đi tìm tiểu nam hài kia tính sổ.
"Như thế này? Nhưng là cậu ấy hiện tại không có ở trong nước.
Minhyun lại một trận kinh ngạc: "Cậu đi Việt Nam khi nào?" Không có ở trong nước, như vậy chính là đi Việt Nam tìm cha mẹ cậu.
"Thực có lỗi, Hwang tiên sinh, đương sự đang ở đâu, ta không tiện tiết lộ ra."
"Ta sẽ tìm được cậu, cùng cậu nói thật rõ ràng!"
Chấm dứt cuộc nói chuyện không thoải mái cùng Chu Đại Đồng, hắn lập tức gọi di động cho Seonho, nhưng điện thoại kia truyền đến giọng nói trả lời dãy số đã không còn sử dụng.
Đáng chết!
Gọi di động Seonho không xong, làm cho Minhyun càng thêm tức giận. Cậu thật sự nghĩ muốn rời khỏi hắn, muốn cùng hắn ly hôn sao? Vì sao cậu muốn đi Việt Nam lại không nói cho hắn biết?
Không nên như vậy, cậu luôn luôn đi theo phía sau hắn, chỉ cần hắn quay đầu lại là có thể thấy được nụ cười ngọt ngào của cậu, cậu thật sự muốn cùng hắn tách ra sao? Hắn cứ việc cho rằng không có khả năng, nhưng cậu xác thực đã ủy thác luật sư đến tìm hắn nói chuyện ly hôn.
Nhớ tới Chu Đại Đồng nói cậu muốn mau chóng cùng hắn chấm dứt quan hệ, không hiểu, tâm hắn trở nên trống trơn, lại phi thường lo lắng cùng bất an.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sẽ không phải là thủ đoạn của người kia chứ?
Nhưng mặc kệ cậu giở thủ đoạn gì, hắn đều phải lập tức tìm cậu về, sau đó hỏi rõ ràng, cậu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, muốn làm cái gì.
Không có điện thoại của cha mẹ vợ bên Việt Nam, bởi vậy Minhyun lập tức gọi điện về nhà cũ hỏi bà nội, bà thường liên lạc cùng cha mẹ vợ của hắn.
"Muốn gọi điện đến Việt Nam sao? Như thế nào, ngươi muốn tìm Seonho sao?"
"Bà nội, ngài biết cậu muốn đi Việt Nam?" Vì sao bà nội không nói với hắn.
"Ta biết a, buổi sáng ngày hôm qua, trước khi lên máy bay, cậu có đền từ biệt ta."
Buổi sáng ngày hôm qua cậu có đến từ biệt bà nội? "Bà nội, nếu ngài biết cậu muốn đi Việt Nam, vì sao không gọi điện nói với ta?" Bà nội là cố ý không nói cho hắn biết sao?
"Ngươi không phải nói không muốn gặp lại Seonho sao, ta nghĩ nếu ngươi đã quyết định cùng cậu ly hôn, hẳn là không muốn biết tin tức của cậu, hơn nữa ngươi không phải không hoàn toàn gọi điện thoại cho cậu sao?"
"Ta không gọi điện thoại cho cậu, đó là bởi vì ......" Minhyun không nghĩ tới kỳ thật chính mình luôn luôn chờ cậu gọi điện cho hắn. "Bà nội, Seonho làm sao lại đột nhiên đi Việt Nam? Cậu không phải nói đến tham gia yến thọ của người sao?"
Hwang lão phu nhân khẽ thở dài: "Ta nghe Jihoon nói, sau khi Seonho cùng ngươi tách ra, thật sự không vui vẻ, còn thường xuyên khóc, vợ chồng Yoo thực sự lo lắng, bởi vậy muốn Seonho nhanh chóng đến Việt Nam."
Nghe được Seonho khóc, Minhyun một trận khó chịu: "Nếu cậu thật sự khổ sở như vậy, cậu vì sao không gọi điện cho ta?"
"Vậy ngươi vì sao không gọi điện cho cậu?" Tôn tử trầm mặc, làm cho Hwang lão phu nhân tiếp tục nói. "Kỳ thật hết thảy mọi chuyện đều do ta, ta nghĩ các ngươi là trời sinh một đôi, cho nên lúc trước mới có thể đề nghị muốn ngươi phụ trách cưới Seonho, ta thật sự không nên làm như vậy."
Minhyun càng khiếp sợ hơn. "Muốn ta cưới Seonho là ý của bà nội, không phải là Seonho sao?" Như vậy, khi hắn chất vấn cậu, cậu vì sao không nói, làm cho hắn nghĩ hết thảy mọi chuyện đều là do cậu bày ra.........
"Đương nhiên là ta đưa ra, đứa nhỏ Seonho kia còn muốn không nguyện ý, là ta khuyên cậu nên đáp ứng." Hwang lão phu nhân lại là một trận ai thán. "Có lẽ ta lúc trước không nên bức ngươi cưới cậu, chính là các ngươi đều đã muốn tách ra, ngươi hiện tại tìm Seonho làm cái gì?"
"Cậu ủy thác luật sư đến cùng ta nói chuyện ly hôn."
"Đó không phải là ý ngươi muốn sao? Nếu như vậy ngươi chỉ cần ký là tốt rồi, còn tìm cậu làm cái gì?"
Không chỉ đệ đệ nói vậy, ngay cả bà nội cũng hy vọng bọn họ ly hôn, điều này làm cho Minhyun tức giận quát lên: "Ly hôn là Seonho chính cậu đưa ra, ta chưa từng nghĩ tới muốn cùng cậu ly hôn, chưa từng có!"
Hwang lão phu nhân tin tưởng lời nói của tôn tử. Dù sao nếu hắn thật sự muốn ly hôn, sớm đã kêu luật sư đi tìm Seonho, sẽ không chờ tới bây giờ, hơn nữa bà cũng thật hoài nghi tôn tử thật sự để Seonho rời khỏi hắn sao?
Chính bà cũng cảm thấy tức giận thay Seonho, bởi vì đứa nhỏ Seonho kia đau lòng chịu khổ, bởi vậy bà đã tự nói nếu tương lai tôn tử làm tổn thương Seonho mà mất đi cậu, người làm bà này cũng không giúp hắn. Nhưng hiện tại từ ngữ khí nôn nóng của tôn tử, bà biết, hắn là phi thường để ý Seonho, như vậy bà sẽ giúp tôn tử đem Seonho trở về.
Kỳ thật Seonho có nói mười ngày sau cậu sẽ trở về Hàn Quốc chúc thọ cho bà, nhưng bà không muốn cho tôn tử biết, bởi vì bà muốn xác định tâm ý của hắn, như vậy mới không tổn thương Seonho, còn chưa nói tới, từ nhỏ Seonho đã luôn đi theo sau hắn, cho nên phải trao lại vị trí một lần mới công bằng cho Seonho. * bà nội muôn năm *
"Minhyun cho dù ngươi không muốn ly hôn, nhưng đứa nhỏ Seonho kia đã có kế hoạch mới, cậu nói cậu muốn đi Mỹ du học." Đây là lời cậu nói khi từ biệt. "Ta nghĩ cậu không có khả năng sẽ trở về Hàn Quốc, các ngươi trong lúc đó sẽ không thể gặp lại, cho nên vẫn là ký tên ly hôn, buông lẫn nhau ra đi!"
Lời bà nội nói, làm cho Minhyun nội tâm run rẩy. Quái, không phải là tiểu nam hài kia không tốt sao? Vì sao hắn lại đau lòng, vì sao hắn lại khẩn trương cùng lo lắng?
Hắn không muốn thừa nhận nội tâm khẩn trương của chính mình, nhưng lập tức cảm giác liền mất đi thay vào đó là nỗi sợ hãi, tuấn nhan luôn luôn tràn ngập tự tin bị vẻ mặt thống khổ che kín, tâm loạn như ma.
Nghĩ đến tiểu nam hài kia một ngày nào đó sẽ ngoan ngoãn hướng hắn nhận sai, sau đó liền trở về bên người hắn, nhưng cậu không chỉ sẽ không trở lại bên người hắn, nhưng lại càng lúc càng cách xa hắn..........
Chỉ cần nghĩ đến vừa quay đầu lại rốt cuộc không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn luôn cười ngọt ngào phía sau, làm cho lòng hắn khủng hoàng to lớn, thậm chí mỗi khi hô hấp, làm cho hắn đau đớn khó chịu.
Tiểu nam hài kia, hắn bất quá để cho cậu ra ngoài vài ngày, không nghĩ tới cậu cư nhiên dám rời hắn chạy tới Việt Nam, nhưng lại nói muốn đến nước Mỹ du học, hắn không cho phép!
"Tại sao không nói lời nào?"
Minhyun khẩu khí thở hổn hển, đau lòng không thôi. "Bà nội, ta yêu cậu, cho dù cậu giấu ta chuyện ánh mắt cậu thấy được, ta cũng không nghĩ tới cùng cậu tách ra." Nói muốn ly hôn, nói rời đi đều là cậu nói, hơn nữa cũng thật là ly khai, làm cho hắn phi thường tức giận.
Nghĩ đến chính mình có thể mất đi cậu, làm hắn thống khổ không biết làm sao, hắn không thể tưởng tượng được nếu hắn thật sự mất đi cậu, sẽ đáng sợ như thế nào
Lời nói của tôn tử là cho Hwang lão phu nhân kinh hỉ. Hắn cuối cùng cũng biết chính mình yêu cậu. "Vậy hiện tại ngươi muốn như thế nào?"
"Đi Việt Nam tìm cậu." Minhyun chắc chắn nói.
Hắn nhớ tới tiểu nam hài kia từng nói qua, cậu làm hết thảy mọi việc đều là vì cậu thương hắn, hiện tại hắn đã biết tâm tình của cậu, hắn sẽ không từ thủ đoạn nào khiến cậu trở lại bên người hắn, hắn muốn ánh mắt xinh đẹp của cậu chỉ nhìn hắn, sau đó ngoan ngoãn vĩnh viễn ở bên người hắn.
Chế ước nói trắng ra chính là quan tâm, đem một người để ở trong lòng mười mấy năm, làm sao có thể nói buông tay là buông tay, bởi vì bọn họ quá yêu thương đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro