Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

"Phải không? Thật tốt quá."

Hwang lão phu nhân cao hứng đặt điện thoại xuống, một bên là vợ chồng Hwang Dongho đang rất ngạc nhiên vì cuộc điện thoại kia, quả nhiên Lí tẩu cùng mẫu thân nói gì đó, bởi vì lão nhân gia thoạt nhìn phi thường vui vẻ.

Bảy giờ sáng, như mọi ngày ba thanh viên của Hwang gia ngồi ở phòng khách chờ bữa sáng.

"Mẹ, phát sinh chuyện gì sao?"

"Lí tẩu nói đứa nhỏ Minhyun kia tối hôm qua đã trở về phòng ngủ, còn thân thiết ôm Seonho ngủ nữa." Hwang lão phu nhân vừa nói vừa cười.

"Thật sự là quá tốt, xem ra Minhyun cuối cùng cũng chấp nhận Seonho, chấp nhận cuộc hôn nhân này." Nghe được con trai rốt cục cũng tiếp nhận con dâu rồi, Hwang Dongho nhẹ nhàng thở ra, bởi vì từ khi kết hôn tới nay, con trai họ đều là ở tại phòng khách, làm bọn họ phải lo lắng không ít thay cho con dâu trẻ tuổi kia.

"Xem ra chúng ta có thể không cần lo lắn về bọn trẻ nữa rồi." Choi Minki cũng nhẹ nhàng thở ra. "Nói thật, thực ra trong lòng con còn đang suy nghĩ, vận nhất nếu Minhyun vẫn không tiếp nhận Seonho thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Minhyun yêu Seonho, chỉ là cái đứa nhỏ kia chính mình không biết mà thôi." *ôi bà thật sáng suốt, iu bà quá*

Nghe được mẫu thân ngữ khí kiên định, Hwang Dongho hỏi,"Mẹ, người vì sao lại xác định chắc chắn như vậy?"

"Đúng rồi, con cũng rất ngạc nhiên." Bởi vì bà bà kiên trì muốn Minhyun cưới Seonho, bởi vậy cứ việc bọn họ vợ chồng cảm thấy lo lắng, nhưng lại không dám làm trái ý của lão nhân gia.

"Đứa nhỏ Minhyun kia từ nhỏ đã luôn yêu thích rõ ràng, hơn nữa tính tình của hắn chúng ta đều biết không được tốt lắm, nhưng mới gần đây Seonho luôn chạy tới nhà tìm hắn, có khi còn bám dính lấy hắn cả một ngày, nhưng ta chưa từng nghe thấy Minhyun ngại cậu phiền."

Nghe được mẫu thân nói như vậy, vợ chồng Hwang Dongho cũng cảm thấy đúng gật đầu.

"Hình như đúng là như vậy, trước đây mặc kệ Seonho muốn Minhyun giúp cậu làm cái gì, Minhyun đều đáp ứng tất cả, thật đúng là chưa từng nghe qua hắn oán giận." Minhyun trước kia cũng rất yêu thương Seonho, đây là chuyện mọi người đều biết, bất quá hắn luôn nói coi Seonho như em trai, bọn họ cũng không tưởng nhiều lắm, bởi vì bọn họ cũng coi Seonho như con trai ruột của mình.

" Mẹ, người nói vậy con cũng liền nhớ, có một lần Seonho cùng chúng ta ăn cơm, ta gắp thịt bò bỏ vào trong bát cậu, nhưng Minhyun lập tức nhận lấy ăn luôn, còn nói Seonho không thích ăn thịt bò, nếu Minhyun không nói thật con cũng không biết Seonho không thích ăn thịt bò đâu, nhưng là Minhyun lại biết cậu không thích ăn cái gì."

Hwang lão phu nhân hiểu ý cười."Hai đứa trẻ kia nhât định là sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc."

"Cùng một chỗ thì tốt rồi, con còn thực sợ Minhyun không cần Seonho."

"Sẽ không có chuyện như vậy đâu, ta còn nghĩ không lâu nữa sẽ có thể được ôm tằng tôn (cái nì chắc là chắt nội a). Vừa nghĩ đến không lâu nữa Hwang gia sẽ có một cục cưng mới chào đời, lão nhân gia liền cười đến toe toét.

Nghe được sắp có cháu nội để bế, hai vợ chồng Hwang Dongho cũng nở nụ cười.

"Nếu bên này Minhyun đã không cần lo lắng nữa, không phải là chúng ta nên chuẩn bị hôn sự cho Samuel?" Hwang lão phu nhân hi vọng tôn tử thứ hai cũng mau chóng thanh hôn, vì Hwang gia khai chi tán nghiệp*.

(*: cái nì là sinh con đàn cháu đống.)

"Nhưng là Samuel nói Jihoon liên tiếp cự tuyệt lời cầu hôn của hắn." Choi Minki đã hỏi qua, tiểu tử ngốc kia lại bị cự tuyệt.

"Thật là, ngay cả cầu hôn cũng không xong." Hwang lão phu nhân lắc đầu.

Bà cũng đã gặp qua đứa nhỏ Jihoon kia vài lần, cá tính cậu phi thường thẳng thắn, Samuel từ sau khi cùng cậu ở chung một chỗ, con người liền trở nên đứng đắn hơn rất nhiều, cũng đã yên ổn hơn, lại còn thật sự lo làm việc công tác, trọng yếu nhất là Samuel rất yêu Jihoon, làm cho cậu đối Jihoon ngày càng yêu thích, cũng hy vọng tôn tử nhanh chút đem cậu cưới vào cửa.

"Samuel bị cự tuyệt nguyên nhân là cái gì?" Hwang Dongho thật sự rất ngạc nhiên.

"Samuel nói, Jihoon vứt cái đại nhẫn kim cương nó tặng ở một bên không quan tâm, sau đó nói muốn tâm của hắn, tiểu tử ngốc kia còn chạy tới hỏi ta muốn tâm thì cấp như thế nào, ngữ khí còn rất nghiêm túc, thật sự là rất thú vị." Choi Minki nghe được con thuật lại, cảm thấy buồn cười.

"Ngay cả thiệt tình mà cũng không hiểu, xem ra tiểu tử ngốc kia muốn cầu hôn thành công phải đợi kiếp sau."

Không khí trong Hwang gia bởi vì Minhyun đã tiếp nhận Seonho mà trở nên thoải mái khoái hoạt rất nhiều, tin tưởng không lâu trong tương lai, không khí sẽ càng thêm vui vẻ..

**********

Seonho cùng Lí tẩu đi ra từ bệnh viện, sắc mặt ngưng trọng.

"Đại thiếu phu nhân, người làm sao vậy, bác sĩ không phải nói ngươi có thể có khả năng hồi phục lại thị lực sao? Bộ dáng như thế nào lại không vui vẻ như vậy." Lí tẩu cũng cảm thấy buồn bực. Trước kia đại thiếu phu nhân không phải rõ ràng cũng hy vọng chính mình có thể nhìn thấy lại sao, vì sao khi nghe thấy tin tốt như vậy ngược lại lại rầu rĩ không vui, rốt cục đây là chuyện gì xảy ra?

Hôm nay là ngày đại thiếu phu nhân đến bệnh viện kiểm tra trị liêu mắt, lần trước sau khi bác sĩ mở tân dược trị liệu, hôm nay mắt của đại thiếu phu nhân đối với ánh sáng đã có phản ứng, bác sĩ còn nói đây là một hiện tương vô cùng tốt, tương lai mắt của cậu sẽ chậm rãi khôi phục.

"Lí tẩu, ta......"

"Đại thiếu phu nhân, ngươi làm sao vậy? Ngươi mất hứng khi nghe chính mình sẽ lại thấy được sao?"

"Không, ta thật cao hứng."

"Vậy vì sao nhìn ngươi lại không hề vui vẻ?"

"Lí tẩu, có thể mời ngươi không cần đem chuyện mắt của ta có khả năng hồi phục nói lại cho mọi người được không? Đặc biệt Minhyun hyung."

"Vì sao? Mắt lại nhìn thấy được là chuyện cao hứng biết bao, vì sao không cần nói cho người khác?"

Seonho nói ra lo lắng trong sâu kín của mình."Ngươi cũng biết Minhyun hyung hắn là vì làm ta mù nên mới phụ trách cưới ta, thật vất vả ta cùng hắn quan hệ mới có điểm tiến bộ, nhưng là nếu hắn hiện tại lại biết ta không lâu nữa sẽ có khả năng thấy được lại, ta sợ hắn sẽ bỏ rơi ta."

Nguyên lai đại thiếu phu nhân là lo lắng điểm này, Lí tẩu đương nhiên hiểu được. "Đại thiếu phu nhân, người không cần khổ sở, ta đáp ứng sẽ không nói cho người khác biết chuyện mắt của người đã có phản ứng với ánh sáng đâu."

Về việc của đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân, chỉ sợ không có người nào so với bà là quản gia rõ ràng hơn, đại thiếu gia không chỉ ngày kết hôn sắc mặt không chút hoà nhã, mà sau khi kết hôn lại đối với bà nội càng ngày càng giống người xa lạ, nhiều lúc rõ ràng cùng ở trong phòng cùng đại thiếu phu nhân, nhưng đại thiếu gia cũng chưa từng mở miệng cùng đại thiếu phu nhân nói chuyện, khi đó bà cảm thấy đại thiếu phu nhân thật sự thực đáng thương, bởi vì cậu thật sự quá yêu đại thiếu gia.

Nhưng bà chưa bao giờ nghe thấy đại thiếu phu nhân oán giận một câu gì, cho dù mỗi lần về nhà cũ thỉnh an lão phu nhân, trên mặt cậu lúc nào cũng tươi cười, có lẽ cậu không muốn làm cho các vị trưởng bối lo lắng vì cậu.

Bà tuy rằng chỉ là một quản gia, nhưng cũng luôn chân thành hy vọng đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân sẽ có một ngày có thể làm một đôi vợ chồng hạnh phúc, dù sao hai người bọn họ trước kia tình cảm vẫn tốt lắm.

Cho nên, nếu đại thiếu phu nhân muốn bà trước hết không cần nói, bà liền đáp ứng, bà tin tưởng đại thiếu phu nhân nhất định có ý tưởng riêng của mình, cho dù thế nào bà cũng sẽ luôn đứng ở bên cạnh giúp cậu.

Nghe được Lí tẩu đáp ứng, Seonho hướng cậu nói lời cảm tạ,"Cám ơn ngươi, Lí tẩu, còn có nếu bà nội hỏi, người làm ơn trước hết cũng không cần nói cho lão nhân gia biết được không?"

"Ta đã biết."

Lí tẩu vẫy tay gọi tắc xi, hai người lên xe chuẩn bị trở về nhà trọ, bởi vì hôm nay lão phu nhân ra ngoài, cho nên không cần về nhà cũ.

Ngồi trong tắc xi, Seonho trên mặt thủy chung không có ý cười.

Kỳ thật bác sĩ nói cậu không lâu sau nữa có thể nhìn thấy lại được, điều này làm cậu thật sự cao hứng, bởi cậu biết cha mẹ cùng các vị trưởng bối đều thực lo lắng cho cậu, nhưng là cậu vẫn luôn băn khoăn việc sau khi hồi phục được thị lực, nếu cậu lại có thể nhìn thấy, như vậy Minhyun hyung còn có thể duy trì cuộc hôn nhân này với cậu nữa hay không?

Bắt đầu từ tuần trước hai ngươi lần đầu phát sinh quan hệ, một tuần nay, Minhyun hyung mỗi ngày đều chủ động đến phòng ôm cậu ngủ, cậu thật cao hứng biết bao khi Minhyun hyung không hề cự tuyệt cậu nữa, bắt đầu nguyện ý tiếp cận cậu.

Nhưng cậu lại rất rõ ràng, Minhyun hyung ôm cậu cũng không có nghĩa hắn thích cậu, hắn chính là thích thân thể cậu, giống như Tiểu Hoon nói, nam nhân đều có nhu cầu kia, bởi vì bọn họ khi ở trên giường trừ lúc làm chuyện kia, Minhyun hyung cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với cậu hay nói chuyện phiếm, hơn nữa mỗi lần xong việc hắn liền ngủ.

Hiện giờ tâm tình cậu thật phức tạp, tuy rằng cậu cùng lúc thật cao hứng khi Minhyun hyung ôm cậu, cần có cậu, nhưng xét về phương diện khác cậu lại không thích quan hệ hiện tại của hai người, bởi vì Minhyun hyung giống như là đem cậu trở thành đối tượng tiết dục. *Hừm*

Có khi cậu vẫn tự bảo với chính mình, cậu như vậy có phải yêu cầu nhiều quá hay không? Thế nhung hy vọng rằng Minhyun hyung sẽ có một ngày yêu cậu giống như cậu yêu hắn, thật sự là rất khó đi, cậu cười khổ.

Không quan hệ, cậu sẽ cho Minhyun hyung thời gian, tuy rằng hiện giờ hắn còn chưa yêu cậu, nhưng rất có thể về sau sẽ dần dần yêu cậu, mà cậu cố ý muốn gả cho hắn không phải là vì nguyên nhân đó sao, cậu nhất định sẽ cố hắn làm cho hắn yêu cậu!

Hơn nữa chính là vì hiện giờ Minhyun hyung không có yêu cậu, nếu nói cho hắn biết hai mắt của mình có khả năng không lâu sau sẽ hồi phục thị lực, như vậy hắn có thể rời bỏ cậu, thậm chí yêu cầu ly hôn với cậu.

Cậu không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sau này khi không có Minhyun hyung bên cạnh, lúc đó cậu nên làm gì, cho nên trước mắt nếu hắn còn chưa yêu cậu, cậu tạm thời không thể cho hắn biết chuyện hồi phục, cho dù lại nói dối hắn, cậu cũng không muốn buông tay, cậu vĩnh viễn muốn cùng hắn ở cùng một chỗ.

***

Khi Minhyun từ phòng tắm đi ra, đã thấy Seonho nằm trên giường chờ hắn.

Chính là mỗi khi nhìn thấy cậu nằm trên giưòng, dục vọng của hắn liền dâng cao.

Hắn nằm xuống bên cạnh cậu, thân thủ nhanh chóng cởi áo ngủ của cậu, sau đó rõ ràng cảm nhận được thân thể cậu cứng lại một chút, biểu tình cũng quái lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu dường như có tâm sự. Phát sinh chuyện gì sao? "Ngươi làm sao vậy?"

Cậu không có biện pháp nhìn thấy biểu tình của Minhyun hyung lúc này, nên chỉ có thể dựa vào giọng nói của hắn để đoán tâm tình tốt xấu, giờ phút này giọng nói của hắn nghe qua giống như có điểm tức giận? Vừa rồi là cậu đột nhiên muốn ngăn cản hắn, nếu có thể, cậu thực hy vọng hai người có thể nói chuyện phiếm trước, mà không nhất thiết phải nằm trên giường làm cái chuyện kia.

Nhưng vẫn là rất miễn cưỡng, nên Minhyun hyung mới tức giận sao, bởi vậy cậu lộ ra nụ cười yếu ớt. "Ta không sao."

"Ngươi biết không, mỗi khi ngươi không muốn trả lời đều sẽ ngây ngô cười như vậy, ngươi rốt cục là có chuyện gì?" Có phải phát sinh chuyện gì hay không, hắn cảm thấy hôm nay cậu có gì là lạ.

Hắn quả nhiên tức giận!

Vạn nhất hắn không hề chạm vào cậu nữa, cậu lại nhớ tới giống như trước kia vậy, nếu như thế thì phải làm sao? Nếu vậy cậu tình nguyện lựa chọn quan hệ hiện tại của hai người. Seonho cũng không nghĩ sẽ lại cho hắn tức giận, bởi vậy cậu bắt đầu chủ động cởi áo ngủ của mình.

"Chúng ta đến làm đi!"

Vốn tưởng hôm nay sẽ từ từ một chút, nhưng phản ứng của cậu lại làm cho cơ thể hắn bị dục hoả thiêu đốt càng mãnh liệt, muốn chậm cũng chậm không được.

Xem ra đêm nay lại là một đêm nhiệt tình, Minhyun hôn cậu, hơi thở dần dần trở nên hỗn độn.

"Minhyun hyung, ta yêu ngươi –"

Ở trong thế giới tối đen, lời của cậu một lần nữa lại không được đáp lại trong ngực cậu một cỗ hư không dần dần lan rộng.

**********

"Seonho, cậu nên giống như những người bình thường ra ngoài hoạt động, đừng luôn mãi chỉ ở trong nhà, như vậy rất không khoẻ mạnh."

Buổi chiều thứ bảy, công ty Jihoon tổ chức hoạt động bán đấu giá từ thiện, vì vậy hôm này cậu đến mời bạn tốt cùng tham gia, nguyện bản Seonho lấy việc mắt không nhìn thấy để cự tuyệt, dù sao cậu cũng không nghĩ tạo rắc rối cho bất kì người nào, nhưng vì chịu không nổi bạn tốt hết nhõng nhẽo lại đến cứng rắn đòi bằng đựoc, cậu đành phải cùng với Jihoon đến đây."Cậu chỉ là ánh mắt không nhìn thấy, nhưng chính mình vẫn có thể đi có thể ăn a!"

Nói thật, tuy rằng Seonho không nhìn thấy, nhưng Tiểu Hoon chưa bao giờ coi cậu như một ngưòi tàn phế, vẫn luôn nói chuyện với cậu giống như trước kia, cậu cũng luôn tự nhủ vạn nhất mắt cậu vĩnh viễn không thể nhìn thấy, thì vẫn có thể có cuộc sống giống như người bình thường trước kia.

Bởi vậy trong rất nhiều chuyện Seonho vẫn luôn học cách tự mình xửa lý, tận lực không cần phiền toái đến Lí tẩu.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Jihoon cùng với người hầu của mình kiêm lão công Samuel, ba người cùng đến một bãi cỏ ngồi xuống ăn chút gì đó.

Samuel lấy đồ uống từ trong túi ra. "Lão bà đại nhân thân ái, đây là trà sữa em thích uống nhất, còn đại bà trà xanh cho đại tẩu Seonho."

"Anh đừng ở trong này gọi bậy, phá hư giá thị trường của em." Jihoon tiếp nhận trà sữa, oán giận nói.

"Em nào có cái gì giá thị trường."

"Em thế nào lại không có giá thị trường, trong công ty nam sinh theo đuổi em thật không biết có bao nhiêu a."

"Bao nhiêu?" Samuel an vị hỏi.

"Làm sao em phải nói với anh."

"Hừ!"

Jihoon nhìn bạn trai đang không nói lời nào. "Thật là, lại giận dỗi?"

Nam nhân vẫn không nói lời nào.

"Được rồi, đừng nóng giận, vừa rồi là em nói đùa thôi."

"Nếu em nói thực yêu anh, anh sẽ không tức giận."

"Seonho đang ở đây, đừng điên rồ."

"Cho dù tổng thống ở trong này cũng giống nhau, nói nhanh chút."

"Anh, người này...". Jihoon nhìn Seonho đang cuời trộm, "Seonho đang cười anh kìa, đừng ở chỗ này làm cho người ta mất mặt, nhanh chút đi mua đồ ăn đến."

Samuel vẫn ngồi yêu như tượng, một chút động cũng không có.

"Người này thật ngu ngốc." Jihoon cắn răng nói. "Được rồi, em thực yêu thực yêu anh."

Nghe được lời muốn nghe, Samuel lập tức thoả mãn tươi cười, tiện thể hôn hai má người yêu. "Anh cũng yêu em, bảo bối, anh hiện tại lập tức đi mua đồ ăn."

Nhìn bạn trai mình cao hứng rời đi, Jihoon chỉ có thể lắc đầu, nhìn Seonho một bên lại vui vẻ cười, nói. "Thật có lỗi, "Tiện nội" nhà chúng tớ để cho cậu chế giễu rồi. Xem ra phải hảo hảo dạy dỗ mới được.

"Tớ thật hâm mộ tình cảm của hai người."

Những đoạn đối thoại của Jihoon và Samuel như vậy, cậu thường nghe được, tuy rằng nhiều lúc ngẫu nhiên sẽ làm người là không rõ rốt cuộc ai mới là "bạn trai", còn ai là "bạn gái", bởi vì Samuel hay giận dỗi, mà người trấn an hắn bình thường lại là Tiểu Hoon, nhưng cho dù thế nào người ta vẫn dễ dàng nhận ra được tình cảm của hai người dành cho nhau.

"Làm sao vậy, Minhyun hyung của cậu vẫn đối với cậu lạnh nhạt hay sao? Seonho thoạt nhìn có chút cô đơn. "Các ngươi không phải mỗi ngày đều ở trên giường lăn qua lăn lại hay sao?"

Hảo cách nói thật là trực tiếp! Làm cho Seonho không nhịn được cười ra tiếng, chuyện cậu cùng Minhyun phát sinh quan hệ và các chuyện khác, cậu đều cùng bạn tốt nói.

"Tiểu Hoon, nếu chỉ cần ở trên giường lăn qua lăn lại, đối phương sẽ thật sự yêu thương cậu sao?"

"Tớ nghĩ câu dẫn hẳn là một nửa một nửa."

"Phải không?" Seonho trầm ngâm."Tiểu Hoon, còn có phương pháp nào có thể làm cho Minhyun hyung nhanh yêu thương tớ một chút không?"

"Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?" Jihoon hỏi.

"Không có gì, tớ chỉ là muốn làm cho Minhyun hyung nhanh chút yêu tớ."

Lúc này tiếng di động của Jihoon vang lên, là đồng nghiệp gọi điện tới, muốn cậu đi qua hỗ trợ một chút. Nghe được cậu có chút do dự, Seonho mở miệng muốn cậu yên tâm đi làm việc.

"Seonho, cậu ngồi một mình ở chỗ này thật sự không có vấn đề gì chứ? Có thể hay không sẽ có mấy người cổ quái linh tinh đến gần cậu, cậu nhất định là không được tuỳ tiện đi cùng người lạ nha."

Seonho cuời nói: "Tớ chỉ là ánh mắt không nhìn thấy, nhưng chỉ số thông minh vẫn còn." Ý tứ là cậu sẽ không đi theo người lạ.

"Tớ đi giúp đồng sự bên kia một lát, xong việc nhất định sẽ trở lại." Cậu cũng nghĩ Samuel chắc một lúc sẽ trở lại, cho nên hẳn là không có vấn đề gì.

Sau khi Tiểu Hoon rời đi, một mình Seonho ngồi ở trên bãi cỏ chờ Samuel trở về.

"Xin chào, đã lâu không thấy, ngươi còn nhớ rõ ta không?"

Một bên có giọng nói xa lạ ân cần thăm hỏi, làm cho cậu không khỏi hoang mang. Đối phương là đang hỏi cậu sao? Cậu thực không chắc chắn, bởi vậy không có trả lời.

Nam nhân vừa nói chuyện đang từng bước tiến lại, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Seonho. "Cái kia... mắt của ngươi nhìn không thấy sao?"

Seonho lần này có thể xác định đối phương đúng là nói chuyện với cậu, nhưng giọng nói nghe thật xa lạ, cậu hẳn là không quen biết đối phương mới đúng. Không nghĩ tới Tiểu Hoon thật sự nói đúng, có người muốn đến gần cậu, trước kia khi mắt cậu vẫn thấy được, loại tình huống này cũng thường xuyên xảy ra.

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng không biết nam nhân này có ác ý hay không, cậu quyết định rời đi tìm Samuel.

"Xin đợi một chút..." Thấy cậu đứng dậy muốn rời đi, nam tử kia sợ cậu nhìn không thấy sẽ té ngã, bởi vậy nhanh nhanh đi đến muốn đỡ cậu, không ngờ lại làm cho cậu càng vội vàng, nam tử đúng lúc đỡ lấy cậu. "Cẩn thận!"

Nam tử ôm lấy Seonho, cười nói: "Không nghĩ tới tình huống giống như vậy lại xảy ra một lần nữa, bất quá lần trước là ở cửa nhà hàng."

Tình huống giống như vậy? Cửa nhà hàng? Cậu cảm giác trước đây cũng từng phát sinh chuyện như vậy...

" Ngày đó trước cửa nhà hàng, chúng ta cũng đụng vào nhau, kết quả hai người lại đều hường nhau giải thích, chúng ta còn cho là huề nhau, ngươi còn nhớ rõ không?" Ngữ khí của nam nhân này thật ôn nhu.

Seonho cũng chợt nhận ra. "Nhươi chính là vị tiên sinh lúc ấy?" Cậu nhớ rõ đối phương lúc ấy rất lễ phép, là một nam tử trẻ tuổi nhã nhặn.

"Ngươi nghĩ ra rồi?"

"Ân" Cậu tin tưởng người lễ phép lại nhã nhặn như vậy chắc chắc không phải người xấu, lúc này Seonho mới lộ ra tươi cười. "Thật có lỗi, vừa rồi ta nghĩ ngươi chính là mấy kẻ nhàm chán đến gần ta, không nghic tới ngươi lại cứu ta một lần, cảm ơn ngươi." Lần trước là cậu không để ý nên nhìn không thấy hắn, còn lần này là ánh mắt nhìn không thấy.

Nam tử thân thủ huơ huơ tay trước mặt cậu. "Ánh mắt của ngươi không nhìn thấy sao?"

"Đúng, bởi vì do tai nạn xe cộ, cho nên nhìn không thấy."

"Đôi mắt xinh đẹp như vậy cư nhiên lại không nhìn thấy." Nam tử trong giọng nói mang theo đau lòng.

"Thật không nghĩ tới ngươi cư nhiên còn nhớ rõ ta." Seonho đối với trí nhớ của hắn thầm cảm thấy thật bội phục, bởi vì đó đã là chuyện của vài tháng trước.

"Đương nhiên nhớ rõ, hơn nữa ta liếc mắt một cái liền nhân ra ngươi, bởi vì..."

"Phát sinh chuyện gì sao?"

Lời nói thật quen tai!

Nam tử trẻ tuổi vừa quay đầu, trên trán xuất hiện một đường đen.

Lại là cái "Minhyun hyung" của cậu, đứng bên cạnh hắn còn là một nam nhân có bộ dạng có chút rất giống hắn.

"Minhyun hyung?" Đối với sự xuất hiện của Hwang Minhyun, Seonho rất kinh ngạc. "Ngươi làm sao lại ở đây."

"Uy, tiểu tử, ngươi đừng mơ mộng, Seonho là chị dâu của ta." Samuel hướng đến gần nhân nồng thanh. Vừa mới hắn muốn đi mua này nọ, đại ca hắn gọi điện thoại cho hắn, hỏi bọn hắn ở nơi nào, nói bà nội ở nhà té xỉu, bởi vậy hắn muốn lái xe lại đây tiếp Seonho cùng nhau hồi nhà cũ.

Kết quả là bọn họ vừa đi tới, chỉ thấy nam tử trước mặt đang tiến đến gần Seonho, không chỉ như thế, hắn còn ôm cậu, thật sự là quá đáng, tuy rằng đó là vì Seonho thiếu chút nữa té ngã.

"Chị dâu?" Nam tử trẻ tuổi trên mặt hiện lên một trận kinh ngạc. Cậu trai trong mộng của hắn đã lập gia đình?

Minhyun nhìn hắn. "Ta đã từng thấy ngươi, mấy tháng trước ở cửa một nhà hàng, đúng không!" *nhớ rõ tình địch ha*

"Minhyun ca, không nghĩ tới ngươi cư nhiên còn nhớ rõ vị tiên sinh này, hắn –"

Nhưng lời nói tiếp theo của hắn làm cho vẻ mặt Seonho bỗng chốc cứng lại.

"Bà nội té xỉu, hiện tại theo ta cùng nhau về nhà cũ." Minhyun thân thủ cầm tay cậu, sau đó đi phía trước đi.

"Bà nội cậu té xỉu, có nặng lắm không?"

Minhyun không có trả lời cậu, chỉ là lôi kéo cậu đi về phía trước.

Samuel ở phía sau hô, "Đại ca, các người đi về trước đi, ta hiện tại còn phải đi tìm Tiểu Hoon, về nhà gặp sau."

Minhyun lái xe chạy thẳng đến nhà cũ, ngồi cùng xe tuy rằng Seonho không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn tâm tình tựa hồ không được tốt. Là vì lo lắng cho bà nội sao?

"Minhyun hyung, ngươi là đang lo lắng cho bà nội sao?"

"Ngươi không cần nói chuyện với ta!" Minhyun khẩu khí ác liệt.

"...... Hảo." Cậu đã biết, Minhyun hyung không muốn cùng cậu nói chuyện. Vừa rồi hắn cũng là lạnh lùng như vậy đánh gãy lời cậu, câu nói kia của hắn tựa hồ phảng phất rằng hắn không có hứng thú biết chuyện của cậu. Seonho khổ sở nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro