Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Về đến nhà, Kim Junmyeon vẫn còn có chút hoảng hốt, cậu vốn nghĩ sẽ không dễ dàng như vậy. Điều này cũng chứng minh được, Oh Sehun chẳng qua chỉ là nói mà thôi, sẽ không thực sự làm bất kỳ hành động gì.

Cậu gọi cho chị Han, hỏi chuyện quay MV này rốt cuộc là có chuyện gì. Chị Han ở trong điện thoại kỳ quái nói: "Sao vậy, là lúc quay gặp phải chuyện gì à?"

Kim Junmyeon có chút khó mở miệng, nhưng vẫn hỏi: "Là phía bên A chủ động chỉ định em quay sao?"

Quả nhiên chị Han cười: "Junmyeonie à, em biết chị vẫn hy vọng em hot lên, nhưng lần này không phải bên A chỉ định em, là đạo diễn catsting đi ăn cơm với chị, chị cho hắn xem bộ phim gần đây của em trên Wechat, nên mới mời em quay MV."

Chị Han an ủi cậu: "Suy cho cùng vẫn là dựa vào diễn xuất của em, nếu em không có tác phẩm thành công nào, chị cũng không thể một mực nhét em vào."

"Đó là MV của Oh Sehun, bao nhiêu người tranh đến sứt đầu mẻ trán cũng không giành được slot. Nhưng mà Junmyeonie em cũng đừng buồn lòng, sau này em nhất định sẽ hot hơn Oh Sehun." Chị Han vì khích lệ nghệ sĩ dưới trướng mình, cũng không đếm xỉa cái gì nữa rồi.

Nhưng mà Kim Junmyeon cười không nổi, cậu nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài mặt thì cảm tạ trời đất, nói sẽ nỗ lực để xứng đáng với sự vất vả của chị Han, cuối cùng cũng không biết mình kết thúc điện thoại kiểu gì.

Cho nên cậu gặp lại Oh Sehun chỉ là trùng hợp, mà Oh Sehun bên kia hẳn là đã nghĩ cậu phải hao phí hết bao nhiêu tâm tư mới vào đoàn được.

Trách không được Oh Sehun lại chắc như đinh đóng cột cậu không buông được, quên không nổi, còn liên tiếp trêu chọc cậu.

Kim Junmyeon lắc đầu, không muốn nhớ đến nữa.

Quay MV xong thì cậu cũng không có lịch trình nào khác, bởi vì thời điểm lúc các diễn viên nhàn rỗi, họ thực sự rất rảnh rang.

Cậu chỉ có thể tiếp tục tập thể hình, lên lớp học tập, đồng thời tự mình lên lịch cho đầy ắp các ngày.

Điện thoại Kim Junmyeon không cài chế độ chặn số lạ, vì taxi gọi sẽ khá bất tiện.

Nhưng số điện thoại Kim Junmyeon đề phòng nhất, lại chưa từng gọi đến.

Tựa như Oh Sehun đã quên mất cậu, biến mất khỏi cuộc sống của cậu, nhưng lại không biến mất hoàn toàn, chính là ngươi này khi Kim Junmyeon mở TV lên là có thể thấy, thế nên cậu rất ít khi lên mạng, ít khi ra khỏi cửa, chỉ loanh quanh luẩn quẩn ở nhà, phòng tập gym và phòng học ba nơi một đường.

Sau một thời gian không lên mạng, thẳng đến khi Park Chanyeol gọi điện cho cậu, nói gần đây cậu đột nhiên hot, vài lần lên hotsearch, mấy bộ phim trước kia cậu đi diễn cũng được đào lên làm FMV.

Các fans đều kinh ngạc vì trước kia cậu diễn nhiều nhân vật như vậy, mà các nàng không phát hiện ra một báu vật là anh trai nhỏ này.

Weibo sắp mọc cỏ của Kim Junmyeon rốt cuộc cũng có một lượng lớn fans hâm mô dũng mãnh kéo đến, Park Chanyeol đầu dây bên kia nói: "Anh, anh cuối cùng cũng sắp hot rồi."

"Hẳn là một tay của chị Han làm, một thời gian nữa tôi phải tham gia chương trình tạp kỹ, khó khăn lắm mới có cơ hội lên chương trình, dù thế nào cũng phải tạo ra được chút nhiệt." Kim Junmyeon thuận miệng nói.

Park Chanyeol lớn tiếng nói: "Sao cậu lại không tự tin như thế cơ chứ!"

Kim Junmyeon bất đắc dĩ cười cười: "Không phải là không tự tin, nếu hot thì đã sớm hot rồi, còn chờ đến bây giờ làm gì, đừng nói những cái này nữa, cậu gọi cho tôi làm gì?"

Park Chanyeol nói: "Muốn hẹn cậu đi ăn một bữa xiên nướng, cái quán mà trước đây sau giờ tự học buổi tối chúng ta vẫn hay ăn ấy."

Nhắc tới quá khứ cũng chỉ là làm nền thôi, Park Chanyeol nói: "Choi Minho về nước rồi."

Nghe đến cái tên đấy, thần sắc Kim Junmyeon đột nhiên nhạt đi không ít, cậu không có trả lời, Park Chanyeol nhận ra: "Các cậu năm đó rốt cuộc là làm sao vậy, không phải tôi chỉ đi nơi khác học đại học thôi sao, một thời gian không gặp, hai người các cậu lại làm mình làm mẩy rồi."

Kim Junmyeon không biết nên trả lời thế nào, kỳ thật chuyện năm đó không liên quan đến Choi Minho, chỉ là quan hệ của bọn họ về sau càng trở nên xấu hổ.

Không lâu sau Choi Minho cũng đi du học, Kim Junmyeon cũng tự mình đơn phương cắt đứt liên lạc với hắn.

Phải biết rằng lúc học trung học, cậu với Park Chanyeol còn có Choi Minho chính là anh em tốt của nhau. Choi Minho lúc đó thật sự thất vọng với cậu đi, dù sao Choi Minho chỉ là thiện ý nhắc nhở cậu về 'bộ mặt thật' của Oh Sehun.

Là cậu không thể chấp nhận được, nên đã giận chó đánh mèo với Choi Minho.

Park Chanyeol đã có lòng tốt lên kế hoạch, Kim Junmyeon cũng không thể không đi. Cậu thay quần áo, lúc ra cửa có chút do dự, vẫn là đeo khẩu trang vào. Tuy rằng hiện tại cậu không biết rốt cuộc trên mạng mình có hot hay không, nhưng vẫn nên đề phòng vạn nhất.

Tự mình đa tình cũng không phải mới ngày một ngày hai, lúc Kim Junmyeon mới ra mắt, có một đạo diễn lớn đến trường bọn họ casting diễn viên, Kim Junmyeon cùng bạn mình đi, không nghĩ đến lại phỏng vấn thành công, được diễn vai nam ba.

Khi đó cậu còn trẻ, đương nhiên cũng từng có giấc mộng muốn nổi tiếng, nhưng hiện thực khốc liệt đã dạy cậu làm người.

Nhiều năm trôi qua như vậy, Kim Junmyeon cũng đã hình thành thói quen, nhận thức được việc bản thân mình không hot, làm việc cũng đều khiêm tốn, cảm ơn mọi người nguyện ý tìm mình đi diễn.

Sau khi tốt nghiệp thì Park Chanyeol tự mình mở công ty, trong nhà Choi Minho có tiền, hiện tại phải về nước để kế thừa gia nghiệp.

Có đôi khi Kim Junmyeon nghĩ, nếu như không cố chấp làm diễn viên mà tìm việc khác, nói không chừng còn tốt hơn hiện tại. Chỉ là mỗi khi nghĩ đến việc phải từ bỏ diễn xuất, Kim Junmyeon lại luyến tiếc.

Cậu là một người rất tình cảm, một loại rượu, một loại thuốc lá, một món ăn, cậu đều có thể yêu thích rất nhiều năm, càng đừng nói là diễn xuất.

Tuy rằng ngay từ đầu cậu diễn khá tốt, đặt chân vào giới giải trí cũng chỉ là tình cờ, nhưng sau bao nhiêu năm làm việc này, cậu cũng đã đặt vào không ít tâm huyết của mình, muốn từ bỏ nó cũng không đành lòng được.

Tới quán nướng, Park Chanyeol đã ngồi ở chỗ bọn họ hay ngồi, cũng đã gọi bia cho cả ba người.

Bà chủ đã già đi nhiều rồi, nhưng vẫn nhớ rõ Kim Junmyeon, thậm chí còn kéo tay Kim Junmyeon: "Gần đây con gái của bác hay xem cháu trên tivi, có thể cho bác chữ ký của cháu không."

Kim Junmyeon xấu hổ đến hai má đều căng ra, cho bà chủ ảnh chụp với chữ ký, còn được bác gái tặng một bàn đồ ăn vặt.

Cầm đồ ăn vặt, Kim Junmyeon còn khách sáo với bác gái đôi ba lời, bỗng nhiên bả vai cậu chùng xuống, có người đặt tay lên vai cậu: "Bác gái à, sao bác chỉ tặng cho một mình cậu ta thế, của cháu đâu?"

Kim Junmyeon quay đầu thấy Choi Minho đang ôm hờ cậu, cười tủm tỉm đòi đồ ăn vặt với bác gái. Bác gái liên tục nói ai cũng có phần hết, lại đưa cho Choi Minho đồ ăn vặt.

Lâu rồi không gặp, Choi Minho đã thay đổi kiểu tóc, có chút gầy, thoạt nhìn vẫn thoải mái, tự nhiên quàng tay qua vai cậu đi về phía bàn ăn.

Park Chanyeol cắn cắn chiếc đũa, tò mò quan sát hai người bọn họ. Tới bàn ăn, Choi Minho mới buông lỏng tay ra, đi véo mặt Park Chanyeol: "Park Chanyeolii , lâu rồi không gặp, cậu lại xinh hơn mấy phần rồi."

Park Chanyeol nổi giận: "Cút! Không được gọi tôi là Park Chanyeolii !"

Kim Junmyeon đứng bên cạnh thấy hai người như vậy thì cười cười, Park Chanyeol rất nhanh lại thân thuộc với Choi Minho, hai người nói qua nói lại không dứt, Kim Junmyeon từ trước đến nay vẫn luôn là kiểu người dự thính, phụ rót rượu, lấy rau, chăm sóc mọi người rất chu đáo, tựa như một người anh cả vậy.

Choi Minho nhìn thoáng qua núi nhỏ thức ăn trong đĩa Kim Junmyeon, trong mắt hiện lên vài tia phiền muộn: "Sau khi xuất ngoại, không còn ai gắp đồ ăn cho tớ hết."

Kim Junmyeon bình tĩnh nói: "Cậu không phải đã về rồi sao."

Choi Minho cười lắc đầu, cầm ly bia trước mặt một hơi uống cạn.

Sau khi uống xong, Choi Minho còn muốn uống nữa, thấy thế Kim Junmyeon giữ ly hắn lại: " Được rồi, trước kia cậu uống nhiều rượu, tin tức tố không khống chế được, quên rồi à?"

Động tác Choi Minho cứng đờ, nở một nụ cười miễn cưỡng. Park Chanyeol ngừng thở, cẩn thận quan sát sắc mặt Choi Minho.

Trong lòng Park Chanyeol khâm phục dũng khí của Kim Junmyeon, vậy mà cậu lại đánh vào chỗ đau của Choi Minho, Choi Minho là một Omega.

Một Omega thời kỳ cuối mới phân hóa, trước đấy, Choi Minho vẫn luôn là Beta.

Tin tức tố mất kiểm soát ở nơi đông người, sau việc này, có rất nhiều người bịa đặt đồn thổi, nói Choi Minho không đứng đắn, không biết dùng thuốc ức chế và miếng dán ngăn tin tức tố, còn đánh nhau với mấy Alpha khác.

Mà trong nhóm Alpha đánh nhau, Kim Junmyeon chính là một trong những người tham dự.

Thế nên khi Kim Junmyeon bị xử phạt, vẫn là Choi Minho tìm quan hệ giúp cậu miễn phạt.

Khi Choi Minho suýt chút nữa bị Alpha cưỡиɠ ɦϊếp, là Kim Junmyeon đã cứu hắn. Từ đó về sau, Choi Minho cũng rất nghe lời Kim Junmyeon, cho đến khi bọn họ trở mặt.

Choi Minho đổi rượu thành sữa, chạm cốc bọn họ rồi hỏi: "Park Chanyeol, cậu không phải vẫn độc thân đi."

Park Chanyeol giở giọng xem thường: "Làm sao lại công kích mỗi mình tôi, sao cậu không hỏi anh Junmyeon xem có còn độc thân không."

Choi Minho cười cười: "Cậu cho rằng Kim Junmyeon là cậu à, hắn khẳng định không phải nha."

Kim Junmyeon không nói chuyện, Park Chanyeol không cam lòng nói: "Cậu làm sao biết, hắn vẫn là 'cẩu' độc thân đấy, cô đơn nhiều năm rồi."

Choi Minho kinh ngạc nhìn Kim Junmyeon, Kim Junmyeon lấy xiên thịt dê đặt vào trong bát Park Chanyeol: "Đồ ăn cũng không ngăn được miệng cậu."

Đề tài thay đổi mấy lần, rượu cũng đã hết một nửa, giữa chừng thì Kim Junmyeon muốn hút thuốc nên đi ra ngoài. Bên cạnh quán nướng có một ngõ nhỏ, không có người, Kim Junmyeon châm thuốc hút một hơi thật sâu, xong lấy điện thoại ra.

Vẫn không có thông báo, càng không có dãy số xa lạ nào.

Đằng sau có người đá văng cái chai ra, Kim Junmyeon quay đầu lại nhìn, Choi Minho đang đút hai tay vào áo hoodie bước đến: "Kim Junmyeon, sao nhiều năm như vậy cậu cũng không yêu đương."

Kim Junmyeon rút điếu thuốc ra khỏi miệng, cố gắng làm dịu quan hệ với Choi Minho, lại không trực tiếp trả lời, cười cười nói: "Làm sao lại gọi là 'cậu' rồi, phải gọi tôi là anh."

Môi Choi Minho hơi mấp máy, khuôn mặt có hơi cứng lại: "Cậu sẽ không............còn cùng Oh Sehun........"

Kim Junmyeon trở nên lạnh nhạt không ít: "Không liên quan đến cậu."

Choi Minho giống như vừa bị hung hăng đấm một cái, nháy mắt ngậm miệng. Kim Junmyeon cũng không muốn cãi nhau với Choi Minho, giọng cậu dịu đi: "Quay lại thôi, bằng không Park Chanyeol lại nghĩ chúng ta vứt bỏ hắn một mình."

Lúc đi qua Choi Minho, tay áo Kim Junmyeon bị Choi Minho kéo lại, Choi Minho có chút bướng bỉnh nói: "Em cảm thấy năm đó em không có sai."

Kim Junmyeon không trả lời, Choi Minho lại nhẹ giọng nói: "Hắn lừa anh, em chỉ nói sự thật cho anh biết thôi."

Choi Minho: "Chẳng lẽ anh tình nguyện bị hắn lừa?"

Kim Junmyeon nắm điếu thuốc trong tay, bóp tắt đóm lửa: "Đúng vậy."

Nhìn thấy dáng vẻ chán không muốn nói của Choi Minho, Kim Junmyeon xoa xoa đầu Choi Minho: "Chuyện của tôi với hắn không liên quan đến cậu, cậu không cần để trong lòng.

Chuyện Choi Minho nói, Kim Junmyeon không phải chưa từng nghĩ qua. Nếu Oh Sehun có ý lừa cậu, Kim Junmyeon cũng nguyện ý trầm luân không tỉnh. Đáng tiếc Oh Sehun không làm vậy, thậm chí còn lười qua loa lấy lệ với cậu.

Cho nên Kim Junmyeon chỉ có thể tỉnh lại, đối diện với hiện thực khốc liệt, trong mộng cũng không còn Oh Sehun.

Thanh tỉnh cũng lâu rồi, tự nhiên cũng không bao giờ dám nằm mơ nữa, bởi vì nó thật sự rất đau.

----------------

Lúc ba người tàn cuộc, Park Chanyeol đã uống say. Cậu với Choi Minho đưa hắn lên taxi, Park Chanyeol say đến đỏ cả mặt, lôi lôi kéo kéo tay hai người bọn họ, vừa khóc nức nở vừa nói chúng ta là anh em tốt nhất.

Kim Junmyeon dỗ hắn: "Được được được, đừng khóc nữa, nếu không tôi đưa cậu về nhé."

Cậu có chút lo lắng với trạng thái say mèm này của hắn sẽ không lên nổi thang máy, cầm lấy cách tay Park Chanyeol, Kim Junmyeon nói: "Minho, cậu có thể tự mình đi được đúng không, để tôi đưa hắn về."

Vừa dứt lời, chợt nghe Choi Minho nói: "Cùng đi đi."

Park Chanyeol cười hì hì: "Đi! Đi đến nhà tôi tiếp tục tăng hai."

Đã say thành như vậy còn muốn tiếp tục, Kim Junmyeon có chút cạn lời, nhưng trên đường vẫn cẩn thận săn sóc Park Chanyeol. Đến khi tới, Park Chanyeol đã say đến bất tỉnh, trong lòng Kim Junmyeon oán thầm, tửu lượng đã kém còn thích uống nhiều.

Kim Junmyeon cõng Park Chanyeol trên người mình, quay sang nói với Choi Minho: "Lát nữa cậu làm sao để về?"

Choi Minho nhỏ giọng nói: "Park Chanyeol không phải nói ở nhà hắn uống tiếp sao? Uống xong trực tiếp ngủ ở nhà hắn là được rồi. Trước kia cũng không phải như vậy sao, hai chúng ta ở nhà cậu ta chơi game suốt đêm ."

Kim Junmyeon nhíu mi: "Cậu bây giờ là Omega, không thể giống như trước kia được."

Choi Minho lớn tiếng nói: "Tôi là Omega thì không thể cùng các cậu làm anh em tốt sao?"

Kim Junmyeon hoảng sợ: "Tôi không có ý này."

Choi Minho: "Rõ ràng cậu biết...............tôi cũng không muốn làm Omega một chút nào. Nếu ngay cả các cậu cũng như vậy, tôi sẽ rất khó chịu."

Kim Junmyeon nhanh chóng giải thích: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."

Choi Minho không trả lời, Kim Junmyeon cũng không dám nói thêm gì, cậu thuần thục nhập mật mã nhà Park Chanyeol, đặt người lên sô pha, sau đó vào nhà tắm làm ấm khăn rồi đi tìm thuốc giải rượu, tiện thể đun một ấm nước nóng.

Trong lúc đó, Choi Minho một mực khoanh tay đứng ở phòng khách, thấy Kim Junmyeon tự nhiên như đang ở nhà mình, bỗng nhiên nói: "Anh, anh thật sự tha thứ cho em rồi sao?"

Kim Junmyeon cầm khăn đi ra, lau mặt cho Park Chanyeol: "Cậu nói cái gì?"

Thật ra Kim Junmyeon không phải hoàn toàn nghe không hiểu Choi Minho đang nói cái gì, chỉ là cậu không muốn nhắc lại chuyện năm đó. Cậu đã quyết định buông bỏ, nhưng loại sự tình hàn gắn quan hệ với nhau thế này, không phải ngày một ngày hai là có thể làm được.

Nhưng mà nếu như cậu đã quyết định gặp mặt, cậu cũng sẽ không tiếp tục trở mặt với Choi Minho nữa.

Choi Minho cười khổ nói: "Không có gì, có nước không? Em muốn uống một ngụm."

Kim Junmyeon chỉ vào trong bếp, sau đó vào phòng ngủ dành cho khách của Park Chanyeol dọn dẹp một chút, cuối cùng đi ra: "Đêm nay cậu muốn ở chỗ này nghỉ ngơi sao?"

Choi Minho cầm ly nước: "Ừm, anh thì sao?"

"Ngày mai tôi có lịch trình, phải về nhà thu xếp hành lý." Đương nhiên là cậu đang nói dối, Kim Junmyeon không có khả năng giống như Choi Minho nói, ba người cùng qua đêm ở một chỗ.

Nhà Park Chanyeol chỉ có hai phòng, cậu không thể ngủ cùng sâu rượu, càng không có khả năng ở cùng phòng ngủ với Omega.

Nói cậu cổ hủ cũng được, hay phân biệt đối xử với nhau cũng thế, dù sao Choi Minho là một Omega, bọn họ cũng không có khả năng trở lại giống như trước đây.

Tin tức tố của Omega trong kỳ phát tình, Kim Junmyeon không dám chắc mình có thể không mất kiểm soát hay không.

Kim Junmyeon mặc áo khoác vào, đi đến cửa: "Trong ngăn tủ phòng tắm có qυầи ɭóŧ dùng một lần với bàn chải, còn quần áo thì lấy trong phòng Park Chanyeol, hắn uống rượu vào nửa đêm tỉnh dậy sẽ nôn một lần, cậu chỉ cần đem một cái chăn ra sô pha cho hắn là được, đỡ phải nôn lên giường."

Choi Minho vâng một tiếng, cũng mang giày vào đi theo: "Em đưa anh đến cổng tiểu khu."

"Được." Kim Junmyeon không từ chối.

Sau khi Choi Minho đóng cửa, đi ở đằng trước Kim Junmyeon. Cổ cậu trắng nõn thon dài, sau gáy sạch sẽ, dấu vết gì cũng không có.

Kim Junmyeon nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng dời mắt đi.

Hai người sánh bước, một đường không nói gì. Đèn trong tiểu khu đã tắt vài cái nên không quá sáng. Xung quanh mờ mịt, Choi Minho nói: "Anh à, sao anh không hỏi xem mấy năm nay em ở bên ngoài có thích người nào không?"

Kim Junmyeon thuận miệng nói: "Vậy cậu có không?"

"Ừm." Choi Minho nhẹ nhàng đáp.

Kim Junmyeon thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, nhớ đưa hắn đến đây cho tôi nhìn thử ."

Choi Minho bổ sung: "Nhưng hắn không thích em."

Kim Junmyeon quả thực đã xấu hổ muốn chết, cảm thấy hôm nay không có cách nào nói chuyện tiếp được, đành nhìn chằm chằm bóng đổ trên mặt đất, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ: "Sẽ không phải là Oh Sehun đi!"

Bởi vì quá sửng sốt, thanh âm cũng líu cả vào, Choi Minho lập tức phủ nhận: "Em điên rồi à? Làm sao có thể thích một tên khốn nạn như hắn!"

Lời này cũng xem như đồng thời mắng luôn Kim Junmyeon, Kim Junmyeon khô khan nói: "Không phải là tốt rồi."

Choi Minho thở dài, giọng nói cũng thay đổi, tràn ngập cảm xúc suy sụp: "Anh vẫn còn đang trách em."

Kim Junmyeon có chút muốn hút thuốc, tay mò vào trong túi nhưng chả mò ra cái gì, chỉ có thể cách lớp vải chà xát làn da trên đùi, lặp đi lặp lại: "Bỏ đi Tiểu Nhiên, chuyện cũ nhắc đi nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì, tôi với hắn chia tay cũng đã 6 năm rồi."

Không biết Choi Minho tin hay không, lúc sau cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

Vừa đến cổng tiểu khu, Kim Junmyeon đã lập tức trốn lên xe, nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, thấy bóng dáng Choi Minho bên trong kính ngày càng nhỏ dần, trong lòng cũng dâng lên một tia phiền muộn.

Choi Minho hôm nay có hỏi cậu có trách hắn hay không, Kim Junmyeon cũng chưa trả lời. Kỳ thật bản thân Kim Junmyeon cũng không biết, mình còn để ý món nợ cũ này hay không.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, Kim Junmyeon cũng không phải thánh nhân, tất cả chuyện này, cậu hận nhất chính là Oh Sehun. Nhưng Choi Minho vô tội, lý trí rõ ràng mách bảo Choi Minho không sai, nhưng cậu cũng không có cách nào xem Choi Minho là bạn bè đơn thuần nhất của mình nữa.

Giống như bây giờ, cậu cũng không hiểu tại sao Choi Minho lại chọn cách cực đoan như vậy để cho cậu thấy rõ bộ mặt thật của Oh Sehun.

Ngồi trên xe, Kim Junmyeon lại mở điện thoại ra nhìn thử, vẫn không có cuộc gọi nhỡ nào. Cậu tựa trán lên trên lớp kính thuỷ tinh, cảm thấy vô cùng chán ghét.

Cậu cảm thấy mình không hề mạnh mẽ, cảm thấy bản thân cực kì uất ức.

Đến khi nào thì cậu mới buông bỏ được quá khứ tiến về phía trước đây, Oh Sehun nói không sai, từ nhỏ cậu đã muốn cùng một Omega xây mái ấm gia đình, năm đó cậu còn rất nhỏ tuổi đã mất đi cha mẹ, nên khao khát về tình cảm gia đình càng mãnh liệt hơn người bình thường.

Oh Sehun tựa như một mầm cây tràn đầy thu hút trong cuộc đời cậu, năm đó tưởng chừng chỉ đi qua một lần, đến bây giờ cũng không tìm về được con đường đúng đắn nữa.

Trên đường về nhà, Kim Junmyeon cuối cùng cũng tìm thấy một bao thuốc trong túi áo khoác, cậu lấy ra một điếu đặt lên miệng, vừa hút vừa thong dong đi về nhà.

Đèn hành lang của chung cư bị hỏng rồi, quản lý cũng không có sửa. Trong bóng đêm chỉ có một đốm lửa trong tay Kim Junmyeon, đi đến trước cửa nhà Kim Junmyeon nhập mật khẩu, còn chưa kịp mở cửa, cậu bỗng nhiên vứt điếu thuốc ra sau, nhanh chóng đánh ra một quyền hung ác.

Nắm đấm của cậu bị bắt lấy, tay bị mạnh mẽ vặn ra sau lưng, Kim Junmyeon bị khống chế, hung hăng áp trên cửa.

Người tập kích kề mũi ngửi trên cổ cậu, Kim Junmyeon đột nhiên dừng lại mọi động tác, cậu đã biết người đến là ai, người mà khiến cậu vô số lần nhìn vào điện thoại, tên đầu sỏ đã phá hủy giấc mộng xây dựng mái ấm gia đình của cậu.

Đã yêu say đắm một tên Alpha, sinh mệnh cuộc đời cậu đều vì Alpha này thay đổi, làm sao còn có thể lập gia đình cùng Omega.

Chóp mũi của hắn mang theo hơi lạnh cọ cọ cổ cậu, giống như một con mèo to xác đang làm nũng, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh: "Lêu lổng ở đâu về, cả người toàn mùi tin tức tố Omega."

Kim Junmyeon rất muốn nói, mùi tin tức tố này chẳng nhẽ cậu không quen à? Đừng giả vờ nữa. Nhưng chính cậu cũng không nói nên lời, nếu nói chỉ làm nhau thêm khó xử thôi.

Cậu gằn từng chữ: "Buông tôi ra."

Oh Sehun thả tay cậu ra, lồng ngực lại dính sát vào lưng Kim Junmyeon: "Không buông, anh đánh em thì phải làm sao?"

Hắn giống như không thèm để đến ý mùi trên người Kim Junmyeon, Oh Sehun hôn nhẹ trên cổ Kim Junmyeon: "Anh đổi số điện thoại sao? Em đã gọi số cũ mấy ngày nay rồi."

Đã qua 6 năm, làm sao còn dùng số cũ trước đây được. Nhưng mà Kim Junmyeon cũng không có giải thích: "Tránh ra."

Oh Sehun cười một tiếng: "Mật mã nhà anh cũng không có đổi, em vừa mới mở ra rồi."

Mật khẩu là sinh nhật của Oh Sehun, bỗng nhiên Kim Junmyeon như bị đâm trúng chỗ đau, hung hăng giãy dụa đứng dậy.

Oh Sehun giữ cậu lại: "Cho em vào đi, nếu không em sẽ không đội mũ, không đeo khẩu trang từ nhà anh đi ra ngoài. Anh đoán ngày mai hotsearch sẽ là cái gì?"

Kim Junmyeon cắn răng: "Cậu bị điên rồi đúng không?"

Giọng nói dễ nghe của Oh Sehun phả vào tai cậu: "Em đã quay phim suốt ba ngày ba đêm, chỉ có một ngày rảnh liền chạy đến đây thăm anh. Anh à, em mệt quá, anh cho em vào ngủ một đêm đi."

--------------------------------

Kim Junmyeon đứng trong bếp, nhìn ấm nước đang sôi sùng sục trước mặt, hận không thể tự tát mình hai cái. Trong phòng khách, Oh Sehun mang dép lê đi tới đi lui, một lúc sau hỏi: "Sô pha trước kia đâu? Cái sô pha hiện tại rất cứng."

"Em muốn uống trà sữa, không muốn uống cà phê đâu, công ty mỗi ngày đều bắt em uống cà phê đó!"

Giọng nói như xa như gần, vừa rồi còn thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, cả người vô lực thì bây giờ khí thế tăng lên mười phần đi đến mở tủ lạnh quét mắt nhìn: "Sao chỉ có rượu thế, em ghét rượu."

Đúng thế, Oh Sehun là một người hiếm hoi ghét thuốc lá và rượu.

Kim Junmyeon đặt ly nước trong tay lên bàn: "Uống nước xong thì rời đi ngay cho tôi!"

"Không muốn." Oh Sehun rõ ràng cự tuyệt. "Em đi tắm, lấy bàn chải đánh răng với khăn mặt cho em."

Gân xanh trên trán Kim Junmyeon giật giật, quay đầu định nói, thì thấy Oh Sehun tháo mũ xuống, đặt phía trên tủ lạnh.

Những sợi tóc dài được giấu trong mũ xoã ra, rơi xuống trên đầu vai. Kim Junmyeon nhất thời thất thần, chỉ vì cảm thấy ngôi nhà này bỗng nhiên quen thuộc, Oh Sehun của trước kia đang đứng ở trước mặt cậu.

Sau khi Oh Sehun tháo mũ xuống, ánh mắt hắn một giây cũng không rời Kim Junmyeon. Rất dễ nhận thấy, hắn cực kỳ hài lòng với phản ứng trên mặt Kim Junmyeon, hắn tùy tiện vén mái tóc dài ra sau đầu, từng bước từng bước đi đến chỗ Kim Junmyeon: "Thích không?"

Nhưng Kim Junmyeon nào có để cho Oh Sehun ôm cậu dễ dàng như thế, bởi vì khuỷu tay cậu chặn trước ngực hắn, không cách nào đến gần.

Oh Sehun cũng không làm gì nữa, đi ra khỏi phòng bếp, vừa đi vừa cởϊ qυầи áo.

Kim Junmyeon nhìn thấy cái áo hàng hiệu đắt tiền trực tiếp bị ném thẳng xuống bậc cửa bếp, có chút đau lòng: "Cậu có thể cởi đàng hoàng một tý không!"

Vốn không muốn quản hắn, nhưng thật sự nhịn không được, Kim Junmyeon đi tới nhặt quần áo của hắn lên, thấy Oh Sehun gần như đã đem quần áo trên người mình cởi sạch, ánh mắt cậu rơi xuống cơ thể hoàn mỹ kia ngay lập tức bị khóa chặt, Kim Junmyeon nắm quần áo trong tay, nhất thời quên cả việc nên đứng thẳng dậy.

Oh Sehun chú ý tới, ngón tay lướt qua mép qυầи ɭóŧ, kéo lên rồi lại thả tay ra, dây thun quần bắn ngược lại vào da thịt hắn vang lên một tiếng, hắn cười tinh quái nói: "Đẹp không?"

Kim Junmyeon đột nhiên hoàn hồn, đem quần áo trong tay ném lên người nam nhân trước mặt: "Ai cho phép cậu dùng phòng tắm của tôi!"

Oh Sehun không phản ứng, Kim Junmyeon càng không thể đem người đàn ông đang khỏa thân trong nhà mình ném ra ngoài đường được. Biết đâu chỉ trong một đêm sẽ "bạo hồng", hơn nữa là "hắc hồng."

Hết cách, Kim Junmyeon chỉ có thể nhặt đống quần áo rơi đầy trên đất lên, vừa mới bỏ quần áo vào trong máy giặt cậu không khỏi nhớ đến một chuyện.

Cậu tháo sợi dây chuyền có lồng chiếc nhẫn trên cổ xuống, cất vào trong tủ.

Khi đến đoàn phim, Kim Junmyeon sẽ không thường xuyên mang sợi dây chuyền này, bởi vì yêu cầu trang phục và trang sức của vai diễn không giống nhau.

Nhưng nếu là ngày thường thì sợi dây này và cậu luôn như hình với bóng, dây đeo cũng bị đứt vài lần, nhưng lần nào nó cũng đều bị đứt ở trên giường, không có mất đi, tựa như có một thứ gì đó trong bóng tối đang bảo vệ nó.

Sau khi Kim Junmyeon cất sợi dây chuyền, cậu ngồi trên sô pha ngẩn người, chỉ cảm thấy chuyện đang xảy ra trước mắt thật sự rất hoang đường.

Oh Sehun quay về, Choi Minho cũng trở lại, một người hai người đều làm như năm đó không có xảy ra chuyện gì, khiến cho mỗi mình cậu là người lưu tâm, mới là người không bình thường nhất.

Người thật sự không bình thường nhất ló cái đầu ra khỏi nhà tắm: "Bàn chải đánh răng!"

Kim Junmyeon không tình nguyện đi lấy bàn chải đánh răng mới đưa cho Oh Sehun, nửa thân thể đàn ông lộ ra phía sau phòng tắm, mái tóc dài ướŧ áŧ dán lên cơ thể trắng nõn, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Oh Sehun nhận bàn chải đánh răng hỏi: "Sao nhà anh lại có bàn chải đánh răng mới?"

Lời này của hắn chính là đang ám chỉ, khách đến nhà Kim Junmyeon qua đêm có phải rất nhiều hay không.

Kim Junmyeon căn bản lười trả lời, cũng cảm thấy chả việc gì phải trả lời hắn, tầm mắt cậu lướt qua cơ thể mê người của Oh Sehun, dừng lại trên cổ hắn, còn không kịp thấy rõ sợi dây chuyền trên cổ hắn là gì, Oh Sehun đã xoay người mở vòi hoa sen lên, còn nhìn cậu mở lời mời: "Cùng nhau tắm?"

Câu trả lời cậu chính là thay Oh Sehun đóng cửa phòng tắm, sau đó gọi cho Doyoung, hỏi số điện thoại của Taeyong.

Oh Sehun lên cơn điên thì bỏ đi, chắc trợ lý công ty hắn cũng sẽ không lên cơn giống hắn đâu nhỉ.

Tuy thời gian rảnh của nghệ sĩ là được tự do, nhưng sự tự do này cũng phải có giới hạn.

Cậu tin rằng công ty Oh Sehun sẽ không đồng ý để hắn cùng một Alpha khác dây dưa với nhau, nói không chừng bên công ty đã biết rõ hết mọi chuyện, thậm chí đã cảnh cáo Oh Sehun.

Với tính cách của Oh Sehun đại khái sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nếu đã đắc tội với công ty, khẳng định sẽ bị gây khó dễ.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng không thể kiềm chế được mà lo lắng cho Oh Sehun, trong lòng Kim Junmyeon có chút không cam tâm mà nghĩ, vì cái gì 6 năm rồi mà thói quen này vẫn còn, không thể nào xoá bỏ khỏi tâm trí của cậu.

Doyoung gửi cho cậu một dãy số, Kim Junmyeon nhấn gọi, đối phương rất nhanh đã nhấc máy, Kim Junmyeon nói ra tên họ của mình, Taeyong lập tức hỏi: "Kim lão sư, ông nội Oh có phải đang ở chỗ anh không?"

Kim Junmyeon quả nhiên đoán đúng, quả nhiên Oh Sehun lén chạy tới đây.

Taeyong sốt ruột nói: "Lúc nãy chúng tôi phải tách xe để cắt đuôi paparazzi, nào ngờ ông nội Oh của tôi nửa đường đuổi tài xế xuống, cũng không biết lái xe đi đâu!"

Kim Junmyeon đang định nói địa chỉ, thì điện thoại bị một bàn tay ướŧ áŧ cướp đi, Oh Sehun cầm điện thoại đứng đằng sau, tay trái bóp bóp gáy Kim Junmyeon, lòng bàn tay ấm áp lại mang theo uy hiếp nhéo nhéo cổ cậu, nói với Taeyong: "Ngày mai tôi về."

Taeyong không biết đã nói cái gì làm cho Oh Sehun mất kiên nhẫn đáp: "Đừng quản tôi!"

"Đừng quản tôi!" Những lời này khiến cho nội tâm Kim Junmyeon mạnh mẽ nhói lên một chút, nhớ lại những ký ức khắc sâu trong tâm trí, luôn không có cách nào dễ dàng quên đi được.

Bởi vì 6 năm trước Oh Sehun cũng từng nói qua những lời này, lúc đó Kim Junmyeon vừa mới hẹn hò với Oh Sehun.

Cũng trong căn phòng này, cũng là hai người bọn họ, chỉ khác nhau ở chỗ hôm đó Oh Sehun nói câu này là với cậu.

Nguyên nhân của chuyện này là lúc vừa mới sống cùng nhau, điện thoại Oh Sehun thường xuyên reo lên, nhưng luôn bị hắn tắt đi mất.

Càng về sau cuộc gọi càng nhiều, Kim Junmyeon không nhịn được hỏi là điện thoại của ai, hắn ném điện thoại nói qua loa là người không quan trọng.

Việc này rất khó làm cho Kim Junmyeon không để tâm tới, phải biết rằng trước khi Oh Sehun ở bên cậu, mối quan hệ trước đó của hắn quả thật rối tinh rối mù.

Cậu vốn tưởng rằng bạn trai nhỏ của cậu là một Omega thích Beta và Omega khác, là do mình 'bẻ thẳng' hắn, sau khi yêu đương, cậu mới phát hiện nguyên lại cậu mới là người bị 'bẻ cong.'

Cho nên lại là tình nhân cũ nào đây.

Huống chi Kim Junmyeon rất bị động trong mối quan hệ này, chỉ mới vừa ở bên nhau cậu không muốn nhanh như vậy đã phải chia tay.

Mặc dù bạn bè bên cạnh cậu, không một ai xem trọng đoạn tình cảm lưu luyến này.

Lúc chuông điện thoại vang lên một lần nữa, Oh Sehun khi đó đang tắm, Kim Junmyeon nhìn chằm chằm điện thoại, nội tâm điên cuồng giao chiến, rất muốn nhấc máy.

Nếu là những người yêu trước đây, Kim Junmyeon cũng sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này.

Nhưng người này là Oh Sehun, là người Kim Junmyeon trăm cay nghìn đắng mới theo đuổi được, cuối cùng từ hái sao trên bầu trời rộng lớn, vớt ánh trăng mờ ảo trong nước, hận không thể cất giấu vào trong tim hòa làm một với cậu.

Kim Junmyeon không thể chịu được sự mất mát càng không thể chịu được phản bội.

Cậu cầm điện thoại của hắn lên, nhịn đến vô cùng khổ sở, cho đến khi Oh Sehun đi ra thấy trong tay cậu đang cầm điện thoại của hắn.

Kim Junmyeon cầm điện thoại, môi mấp máy, muốn giải thích, lại không biết nên giải thích như thế nào.

Oh Sehun đi đến, đoạt lại điện thoai: "Anh muốn làm gì?"

Kim Junmyeon: "Điện thoại em......cứ vang, nên anh...."

Oh Sehun nói: "Đừng có tùy tiện đụng vào điện thoại của em."

Kim Junmyeon có chút buồn bực, chỉ cảm thấy các dây thần kinh đang hờn dỗi cả rồi, cậu nói: "Được, lần này là anh sai."

Oh Sehun: "Thái độ nhận lỗi của anh quá tệ."

Vậy mà hắn còn có tâm trạng bình luận thái độ của cậu? Không nhịn được nữa, Kim Junmyeon định ra ngoài ban công hút điếu thuốc, Oh Sehun dường như nhìn ra ý định của cậu: "Anh không phải đã nói sẽ bỏ rồi sao?"

Kim Junmyeon trả lời có lệ: "Ngày mai bỏ."

Cửa kính ban công phản chiếu hình ảnh trong phòng khách, Oh Sehun đang nghe điện thoại, vẻ mặt hắn không tính là tốt mà cũng không phải là tệ.

Oh Sehun rất nhanh đã nở một nụ cười, Kim Junmyeon ngậm điếu thuốc, đi đến trước mặt Oh Sehun. Oh Sehun còn chưa biết cậu định làm gì, đã bị Kim Junmyeon hôn lên, luồng khói kia liền trực tiếp truyền sang miệng Oh Sehun.

Oh Sehun bị sặc ho khụ một tiếng, dùng sức đẩy Kim Junmyeon ra, nhíu chặt lông mày.

Kim Junmyeon thổi ra một hơi, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên, bật cười. Oh Sehun ho khan xong, dùng thanh âm khàn khàn nói với đầu dây bên kia: "Lát nữa tôi qua tìm cậu."

Nét mặt tươi cười của Kim Junmyeon cứng lại, Oh Sehun tắt máy, Kim Junmyeon theo bản năng kéo tay hắn: "Em đi đâu?"

Oh Sehun gạt tay cậu ra: "Đừng quản em!"

Đến bây giờ Kim Junmyeon vẫn còn nhớ rõ, khi Oh Sehun nói với cậu những lời như vậy, cậu cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh kèm theo cảm giác đau đớn khó chịu.

Miễn cưỡng thoát ra khỏi khoảng ký ức tồi tệ, Oh Sehun ở sau lưng tựa như đang chơi đùa với cổ của cậu.

Kim Junmyeon nắm lấy tay Oh Sehun, đứng dậy đi ra cửa.

Oh Sehun kéo cậu lại: "Anh đi đâu?"

Kim Junmyeon lạnh lùng quay đầu nhìn lại: "Đừng quản tôi!"

------------

Không biết có phải từ lúc gặp lại nhau cho đến bây giờ, Oh Sehun đã quen với cách nói lạnh nhạt của cậu hay không, nên lúc nghe thấy câu 'đừng quản tôi!' của cậu, Oh Sehun không những không tức giận, thậm chí còn bất đắc dĩ mỉm cười: "Đây là nhà của anh, anh còn tính đi đâu nữa?"

Kim Junmyeon cảm thấy tâm trạng của mình hỏng bét rồi: "Cậu cũng biết đây là nhà của tôi, còn xông vào như nhà của cậu vậy."

Oh Sehun tắt điện thoại Taeyong: "Đang êm đẹp mà, sao anh lại tức giận rồi."

Tựa như bạn trai đang cố ý gây sự, giọng nói của Oh Sehun vừa trầm vừa khàn, mang theo một chút ý tứ nuông chiều, chắc là biết mình đêm nay mặt dày mày dạn một hai đòi vào có hơi quá phận.

Bây giờ nhân vật của bọn họ giống như đã hoán đổi, người dỗ dành là Oh Sehun, còn Kim Junmyeon chính là người đang cáu gắt. Oh Sehun đứng lên: "Đã trễ thế này, anh còn có thể đi đâu?"

Không biết làm sao, não Kim Junmyeon giật giật, cố ý nói: "Ngoại trừ nhà của tôi, tôi còn rất nhiều nơi để đi."

Oh Sehun ồ một tiếng, ngữ điệu trầm bổng du dương: "Park Chanyeol? Doyoung? Phương Tri Bình? Chị Han? Văn Tiểu Vĩnh.........." Oh Sehun đem tên những người Kim Junmyeon quen biết liệt kê ra, thấy ánh mắt Kim Junmyeon càng mở càng to, Oh Sehun bình tĩnh cười, bổ sung một người cuối cùng: "Hay là Choi Minho mới về nước?"

Kim Junmyeon kinh hồn bạt vía nói: "Sao cậu lại........"

Trong những người này có người là Kim Junmyeon mới quen biết mấy năm gần đây, tại sao Oh Sehun lại biết rõ ràng như vậy? Hắn điều tra cậu sao?

Còn có Choi Minho mới về nước, làm sao Oh Sehun lại biết, chẳng lẽ hai người bọn họ còn giữ liên lạc với nhau?

Kim Junmyeon thực sự cảm thấy mình thật sự hết thuốc chữa rồi, thậm chí bây giờ còn lo lắng về chuyện này.

Oh Sehun dường như không cảm thấy những lời mình nói ra đáng sợ một chút nào, còn chống cằm lộ ra một nụ cười với Kim Junmyeon, rất giả dối nhưng cũng rất đẹp. Oh Sehun nói: "Anh à, em còn biết rất nhiều chuyện, điều anh muốn cho em biết, điều anh không muốn cho em biết."

Lời này nghe rất mơ hồ, da gà Kim Junmyeon chậm rãi nổi lên, dị thường khó hiểu hỏi: "Cậu dây dưa không dứt với tôi làm cái gì?"

Câu hỏi này cậu hỏi vô cùng thành khẩn, cậu thật sự không biết Oh Sehun vì cái gì mà qua 6 năm mới đến dây dưa với cậu.

Nếu là yêu thương, vì sao năm đó không quý trọng.

Nếu là chân ái, vì cái gì qua nhiều năm như vậy không đến tìm cậu.

Oh Sehun có biết thế nào là yêu một người không, nhiều năm trôi qua như vậy, mà vẫn giống như năm đó tùy hứng làm bậy, hỉ nộ vô thường.

Oh Sehun hợp tình hợp lý trả lời: "Đương nhiên là vì em thích anh."

Đối với câu trả lời này, nội tâm của Kim Junmyeon không chút gợn sóng, đại khái là tín nhiệm cậu dành cho Oh Sehun đã sớm không còn, thế nên những lời thú nhận của hắn dành cho cậu đều là nói dối.

Lời tỏ tình tràn đầy nhu tình đường mật của Oh Sehun vừa dứt, hắn lại lãnh khốc vô tình nói: "Đêm nay anh không được đi đâu hết, bằng không em sẽ đem anh trói lại."

Nói xong Oh Sehun tựa như đang nghĩ đến cảnh tượng đó: "Như vậy cũng không tồi."

Loại lời nói này, Kim Junmyeon cũng không lấy làm lạ nữa, dù sao Oh Sehun cũng là tên thần kinh.

Kim Junmyeon chỉ có thể bỏ lại một câu: "Đêm nay cậu ngủ trên sô pha, đến sáng thì cút đi."

Nói xong cậu cầm quần áo vào phòng tắm, cố ý khóa trái cửa, chỉ sợ đang tắm nửa chừng, tên điên Oh Sehun sẽ tiến vào làm chuyện kỳ quái.

Không phải sợ mình không cưỡng lại được sự cám dỗ, mà là sợ sẽ có chuyện đổ máu xảy ra.

Sau khi tắm rửa xong, lúc đi ra Kim Junmyeon phát hiện phòng khách không có người, đi vào phòng ngủ liền nhìn thấy Oh Sehun đã chiếm giường của cậu, còn tri kỉ để dành một nửa giường cho Kim Junmyeon, ngay cả tóc cũng chưa lau qua, hô hấp đều đặn, dĩ nhiên đã ngủ say rồi.

Kim Junmyeon đi tới véo liên tục vào mặt hắn, đánh thức Oh Sehun khỏi mộng đẹp.

Oh đại minh tinh dù có thâm tình đến đâu cũng có chứng gắt ngủ, mặt đen như đáy nồi nói: "Anh là muốn gϊếŧ chồng sao? Bắt em mệt chết rồi anh trở thành một góa phụ Alpha, đi trêu chọc một đống Omega về sinh con cho anh đúng không!"

Kim Junmyeon bị hắn nói xối xả vào người như cái máy liên thanh, nhịn không được 'hung hăng' tát cho Oh Sehun một phát: "Tóc cậu còn ướt như thế, ngủ cái mông!"

Oh Sehun nhắm mắt lại, giả ngơ giả điếc không nghe những gì cậu nói, còn trở mình úp mặt vào trong góc, không thèm phản ứng với Kim Junmyeon.

Kim Junmyeon xúc động xuống giường, cũng không có ý định ngủ trên giường này, dù sao nhà cậu có hai phòng ngủ một phòng khách, cậu thu dọn đi sang một phòng khác, nằm trên giường nhắm mắt ngủ.

Kế hoạch rất ổn áp, nhưng lại không kìm được mà lòng như lửa đối, Kim Junmyeon lăn qua lăn lại trên giường mãi mới vào mộng đẹp được, lại mơ thấy Oh Sehun để tóc còn ướt đi ngủ, ngày hôm sau sốt cao, lại còn phải đi chạy lịch trình.

Ở sân khấu ca ca nhảy nhảy, kết quả vì đầu choáng váng mà ngã xuống khỏi sân khấu. Kim Junmyeon ở dưới đài mắt như muốn nứt ra, liều chết chạy đến, mới miễn cưỡng đón được Oh Sehun, nam nhân nặng trịch dựa trên người cậu, cười đến mỹ mãn: "Anh vẫn còn luyến tiếc em."

Kim Junmyeon bừng tỉnh, trong phòng tối đen, ngoài trừ cậu còn có một tiếng hít thở khác, là Oh Sehun lén lút qua đây nằm lên giường cậu.

Cậu đưa tay ra sờ, một nắm ướŧ áŧ, đầu ngón tay vê vài cái, một giọt nước nhỏ rơi xuống.

Kim Junmyeon thở dài, bật đèn gọi người dậy. Oh Sehun mới lén đến đây, đương nhiên chưa có ngủ, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn Kim Junmyeon, dường như đang mong chờ cái gì đấy.

Áo ngủ Oh Sehun cố ý chỉ cài một nút, lúc chống tay ngồi dậy, áo trượt xuống lộ ra nửa bả vai, toàn bộ cơ thể hắn trắng trợn viết lên hai chữ 'quyến rũ'.

Kim Junmyeon công chính nghiêm minh đi ra phòng khách, Oh Sehun phía sau đuổi tới: "Anh là ốc sên đấy à? Cả ngày đi chuyển ổ!"

Không bao lâu, Kim Junmyeon lần nữa quay lại, trong tay cầm một cái máy sấy tóc, đây là của thương hiệu cao cấp, giá cũng không hề rẻ.

Có thể là vì tiền nào của nấy, mua đã 6 năm cũng không có bị hỏng, ngày thường dùng rất tốt, gió thổi ra rất mạnh, hong khô cũng nhanh.

Năm đó mua cho Oh Sehun dùng, lấy tiền tiết kiệm làm thêm của kỳ nghỉ hè và nghỉ đông để mua cho 'vợ' của mình. Lúc đấy cảm thấy rất đáng giá, vì dùng trên người 'vợ' mình cưng chiều nên bản thân một chút cũng không tiếc tiền.

Bây giờ tiền lương một tháng của Kim Junmyeon có thể mua vài cái máy sấy tóc này, nhưng cậu lại không muốn cho Oh Sehun dùng nữa, bởi vì cảm thấy không đáng giá.

Kim Junmyeon ném máy sấy lên giường: "Hong khô tóc rồi ngủ tiếp, nệm của tôi không thể dính nước."

Oh Sehun nhìn máy sấy tóc, lại nhìn Kim Junmyeon: "Anh sấy cho em giống như ngày trước đi."

Kim Junmyeon không để ý đến hắn, lần này là đi thật, trở lại phòng ngủ của mình, khóa trái cửa.

Không lâu sau, cậu nghe thấy thanh âm máy sấy cách đó không xa vang lên, rõ ràng rất ầm ĩ, nhưng lần này Kim Junmyeon rất nhanh chìm vào giấc ngủ, một đêm ngon giấc, thậm chí còn không mơ thấy gì.

Lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, kéo rèm cửa ra, nhìn thấy thời tiết hiếm khi đẹp như vậy, Kim Junmyeon ngó đến hình ảnh phản chiếu trên cửa thủy tinh, mới phát hiện mình đang mỉm cười.

Cũng không biết vui cái gì, cậu thu lại tâm tình, mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng khách yên tĩnh, không có âm thanh của người nào khác. Nụ cười trên mặt Kim Junmyeon biến mất, theo thói quen đi rót cho mình ly nước, ngồi trên ghế sô pha uống, toàn bộ quá trình đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ, vẻ mặt hồn bay phách lạc.

Kim Junmyeon tự nhủ với lòng phải tỉnh táo lại, cậu đặt ly nước xuống, lại phát hiện đồ ngủ của Oh Sehun còn trên sô pha, ngoài ban công còn có quần áo của hắn.

Cậu không tin Oh Sehun dám khỏa thân chạy ra khỏi nhà cậu, đi đến phòng khách thì thấy quần áo của mình chất chồng trên đấy, vài móc quần áo bị vứt sang một bên, rõ ràng Oh Sehun đã lục qua.

Xem ra Oh Sehun không quá ưa thưởng thức của cậu, cả tủ quần áo trước đây đầy ắp quần áo bây giờ lại trống không, hiển nhiên quần áo đã bị vứt trên giường.

Trong không khí tràn ngập mùi hương tin tức tố của Oh Sehun, cũng không biết người này đã phóng ra bao nhiêu.

Kim Junmyeon cầm lấy một bộ quần áo, bên trên tất cả đều là mùi của Oh Sehun.

"Hắn là cún con sao? Còn đánh dấu lãnh thổ." Kim Junmyeon lẩm bẩm, lại nhịn không được mà mỉm cười.

Đi ra phòng khách, trên bàn có một cái đĩa, trên đĩa được úp bằng một cái tô, bên cạnh là một tờ giấy với nét chữ rồng bay phượng múa: "Đi đây, nhớ thì gọi cho em, số vẫn không đổi đâu, đồ ăn sáng em nấu xong rồi đấy."

Cầm tô mở ra, Kim Junmyeon cười không nổi nữa, trứng chiên cháy đen, thịt xông khói cứng như đá, này cho người ăn à.

Kim Junmyeon trực tiếp đem đồ ăn trong đĩa đổ thẳng vào thùng rác.

--------------------

Khi Park Chanyeol gọi điện thoại đến, Kim Junmyeon đang ở trên máy chạy bộ, cậu vừa thở hồng hộc vừa alo một tiếng, chợt nghe âm thanh đáng khinh của Park Chanyeol: "Aiya, anh Junmyeon của chúng ta đang làm chuyện gì mà không tiện để người ta nhìn thấy vậy?"

Kim Junmyeon biết người này không lắm lời sẽ nghẹn chết: "Ít nói nhảm, có chuyện gì?"

Park Chanyeol cười hề hề nói: "Anh Junmyeon anh thở gấp vài cái, chẹp chẹp chẹp, thật dễ nghe nha, không hổ là Alpha, rất gợi cảm đó."

Kim Junmyeon nhấn dừng máy chạy bộ, tay đã đặt ở phím kết thúc cuộc gọi: "Tắt đây."

Park Chanyeol vội vàng nói: "Đừng! Tôi còn chưacó hỏi cậu đâu, sao Choi Minho lại ở nhà của tôi?"

Kim Junmyeon uống một ngụm nước lớn: "Tốihôm qua nó nói muốn ngủ ở nhà cậu, tôi nghĩ cậu uống say, để lại một người chămsóc cậu cũng tốt, làm sao, xảy ra chuyện gì?"

Choi Minho thời niên thiếu có không ít tậtxấu, nhưng làm người không tệ, lúc giúp anh em không tiếc cả mạng sống, tâm đậuhũ miệng lưỡi dao.*

(*Tâm đậu hũ miệng lưỡi dao: Nói chuyện thìsắc bén như dao nhưng có một trái tim yếu đuối mềm mại như đậu hũ)

Park Chanyeol thường xuyên vì tính cách đángghét của Choi Minho mà ồn ào một trận, lần nào Kim Junmyeon cũng đảm đương làmmột người anh cả đứng ra giảng hòa, nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, cuối cùngngười cùng Choi Minho đoạn tuyệt quan hệ cư nhiên lại là cậu.

Thấy Kim Junmyeon hỏi như vậy, Park Chanyeolvội nói không có, chỉ là tò mò năm đó rốt cuộc Kim Junmyeon và Choi Minho đãxảy ra chuyện gì.

Kim Junmyeon nhớ đến Park Chanyeol là ngườiduy nhất không biết cậu từng hẹn hò với Oh Sehun, lúc đó Park Chanyeol học đạihọc ở nơi khác, hơn nữa Kim Junmyeon còn cố ý giấu diếm. Về sau cậu với hắnchia tay rồi, lại càng không có gì để nói.

Hiện tại cũng không phải không thể nói, chỉ làbạn gái Park Chanyeol là fan của Oh Sehun, Kim Junmyeon cảm thấy giữ bí mật vẫnlà tốt nhất.

"Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, chỉlà có chút hiểu lầm thôi." Kim Junmyeon nói cho có lệ.

Chuyện này Park Chanyeol đã hỏi qua KimJunmyeon không dưới một lần, cũng từng hỏi Choi Minho, không biết hai người cóhẹn trước với nhau hay không nhưng ai cũng không chịu nói, Park Chanyeol tứcmuốn chết, căm phẫn tắt điện thoại của Kim Junmyeon, còn gửi Wechat cho KimJunmyeon, một tuần không thèm để ý đến Kim Junmyeon nữa.

Kim Junmyeon trả lời: "Đã biết, ParkChanyeol Cách."

Trêu chọc Park Chanyeol xong, Kim Junmyeon ởtrong phòng tập thể thao tùy tiện tắm rửa thì nhận được điện thoại của chị Han,nói cho cậu chương trình tạp kỹ kia sắp khai máy rồi, giờ phải chụp postertuyên truyền.

Sau khi tắt điện thoại, chị Han nhắn Wechatđịa chỉ, thời gian cho cậu, cũng bảo cậu ngày mai ở nhà chờ, Doyoung sẽ lái xeđến đón.

2 giờ chiều ngày hôm sau, Doyoung đưa KimJunmyeon đến địa điểm chụp ảnh. Trước đó, Kim Junmyeon cũng không biết chươngtrình tạp kỹ này có những ai tham gia, tên chương trình này là 《 Ở trên đường 》 chỉ cần nhìn tên thôi cũng biết sẽ không thể thiếuhoạt động thể chất.

Cũng không biết là phải lên núi hay là xuốngbiển, dù sao cũng sẽ không đơn thuần chỉ là ăn uống tiệc tùng, vui chơi giảitrí.

Studio không có người, chỉ có các staff, chắclà ngoại trừ cậu ra thì các khách mời khác vẫn chưa đến.

Đến tận bây giờ Kim Junmyeon đoán có thể cậulà người có địa vị thấp nhất, chỉ có cậu nhàn rỗi, tất cả mọi người đều bậnrộn.

Thay quần áo và trang điểm, sau đó lại uốnxoăn tóc, tạo hình xong mới đi ra, Doyoung liền cầm điện thoại lên liên tụcchụp cậu. Còn mở chế độ video nói Kim Junmyeon nhìn vào camera chào hỏi.

Trước kia Doyoung cũng chưa bao giờ làm loạichuyện này, Kim Junmyeon kỳ quái hỏi: "Quay cái gì? Với chào hỏi ai?"

Doyoung: "Chị Han giao cho em, bảo emchụp lại làm tư liệu sống về đăng lên Weibo, nếu anh không viết blog thì lưulượng vừa mới đến lại chạy đi mất rồi."

Kim Junmyeon hiểu rõ, nhưng mà đây cũng là lầnđầu tiên cậu làm loại chuyện này, cảm giác so với lúc mới đi diễn còn xấu hổhơn. Cậu vẫy tay chào với camera, tư thế ngồi ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm túc,giới thiệu tên rồi nói cảm ơn mọi người đã quan tâm đến cậu.

Doyoung cầm điện thoại mà nhịn cười gần chết:"Anh, anh thả lỏng một chút đi, anh cười một cái sau đấy bắn tym một cái.Anh mới hai mươi sáu, không phải ba mươi sáu đâu!"

Cái này thì Kim Junmyeon biết, vừa bắn tymxong, staff đi tới gọi cậu lại chụp ảnh. Không biết có phải bởi vì có mỗi cậuchụp hay không, tốc độ chụp rất nhanh, chụp xong, nhiếp ảnh gia còn ra nóichuyện với cậu: "Cậu rất ăn ảnh đấy, ngũ quan rất đẹp, trước kia sao tôilại chưa gặp qua cậu nhỉ."

Lời này Kim Junmyeon cũng không biết nên trảlời thế nào, chả lẽ phải nói bởi vì cậu không hot?

Lúc này cửa Studio truyền đến tiếng động khôngnhỏ, trợ lý nhiếp ảnh gia đi đến nói: "Phương Tịnh Vân đến rồi."

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho KimJunmyeon nghe thấy.

Nhiếp ảnh gia nhanh chóng chạy qua chào hỏi,thái độ các nhóm staff còn tích cực hơn gấp trăm lần so với lúc Kim Junmyeonđến đây.

Kim Junmyeon cũng đã quen với việc này rồi,đại đa số mọi người sẽ đối với vẻ ngoài của cậu kinh ngạc cảm thán một tiếng,sự kinh ngạc này cũng sớm qua đi, bởi vì người đẹp trong giới giải trí này cóthừa, hot mới là vua.

Một số người mang theo mấy túi cà phê đi vào,phân phát cho các staff có mặt ở studio.

Kim Junmyeon chỉ nhìn thấy một người toàn thânmàu trắng ở cửa nhưng rất nhanh đã được các staff vây quanh, cậu chỉ có thểmiễn cưỡng nhìn thấy sườn mặt.

Rất giống trong ảnh, Phương Tịnh Vân rất đẹp,vóc dáng không cao, dáng người thon dài.

Chương trình tạp kỹ này thậm chí có mời PhươngTịnh Vân.

Lúc này người của Phương Tịnh Vân đã đem càphê đưa đến trước mặt Kim Junmyeon, Doyoung thấy Kim Junmyeon không nhúc nhích,vội vàng thay cậu nhận, liên tục nói cảm ơn.

Đám người kia đi rồi, Doyoung kéo Kim Junmyeonquay lại phòng hóa trang, vừa đi vừa nói nhỏ với Kim Junmyeon: "Anh, anhđừng để ý."

Doyoung lại bổ sung: "Nếu chỉ nhìn mặt,em cảm thấy anh càng đẹp mắt hơn."

Kim Junmyeon giở khóc giở cười, cậu so cái gìvới Phương Tịnh Vân cơ chứ, bởi vì Oh Sehun sao? Cậu bây giờ không có quan hệvới Oh Sehun, chắc Phương Tịnh Vân và Oh Sehun có lẽ là có, nhưng mà chuyện nàycũng không liên quan đến cậu.

Mà cậu với Phương Tịnh Vân, chỉ có cậu đơnphương biết Phương Tịnh Vân, còn Phương Tịnh Vân không biết cậu, đây chính làđiểm khác nhau.

Kim Junmyeon nhận cà phê trong tay Doyoung,uống một ngụm: "Cà phê không tệ, Phương Tịnh Vân rất hào phóng."

Doyoung không ngờ tới Kim Junmyeon không chêngược lại còn khen, nhất thời không biết Kim Junmyeon không thèm để ý thật, haylà giả vờ không thèm để ý.

Nhưng cũng không nên nói nhiều, dù sao đâycũng là chuyện tình cảm cá nhân của Kim Junmyeon.

Nếu Oh Sehun không kiêu ngạo như vậy, nói cắnlà cắn anh Junmyeon của cậu, Doyoung cũng không thể biết được Kim Junmyeon lạicó dây dưa với Oh Sehun.

Cho dù Oh Sehun nổi tiếng thì làm sao, dù saotrong mắt Doyoung, Oh Sehun chính là chướng ngại vật trên con đường sự nghiệpcủa anh Junmyeon, một chướng ngại vật vô cùng nguy hiểm.

Ở trong phòng hóa trang một lúc, vẫn khôngthấy chuyên gia trang điểm quay lại, Doyoung ra ngoài tìm, trên hành lang khôngcó một ai. Vất vả lắm mới ngăn được một người, Doyoung nói: "Xin chào, chotôi hỏi một chút, chuyên gia trang điểm đi đâu rồi?"

Chỉ thấy vị staff trước mặt này đang hưng phấnđến mức sắc mặt đỏ bừng: "Không biết, có thể đang ở phía trước."

Doyoung kỳ quái hỏi: "Phía trước?"

Staff: "Bởi vì Oh Sehun đến rồi!"

Rõ ràng làm việc trong một môi trường mà cóthể thường xuyên nhìn thấy những minh tinh, Doyoung thực sự không hiểu tại saonhững người này nhìn thấy idol vẫn còn có thể hưng phấn 'truy tinh' như vậy.

May mà đu idol thì đu idol, các staff vẫn chưaquên nhiệm vụ chính của mình: "Cậu bảo Kim lão sư chờ một lát, tôi đi tìmchuyên gia trang điểm đến."

Doyoung nói một tiếng cảm ơn, lòng tràn đầy hyvọng Kim Junmyeon không có nghe thấy. Nhưng mà cậu cũng biết bản thân lừa mìnhdối người, nếu Oh Sehun cũng là khách mời của 《 Ở trên đường 》 anh Junmyeon của cậu sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.

Cho nên Doyoung vẫn chọn thành thật khai báocho Kim Junmyeon biết Oh Sehun đã đến đây.

Cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt của Kim Junmyeon,anh Junmyeon cũng không có kinh ngạc như cậu nghĩ, nhưng chỉ trong nháy mắt, cậuthấy ly cà phê trong tay Kim Junmyeon bị bóp nát, chất lỏng nóng hổi phủ đầytrên tay Kim Junmyeon, mà người đàn ông này lại không có cảm giác gì.

Doyoung kinh ngạc kêu ra tiếng, lúc này KimJunmyeon mới hoàn hồn, nhìn thấy lòng bàn tay mình đỏ bừng, lãnh đạm hờ hữngném ly cà phê vào trong thùng rác: "Yên tâm, tôi không sao."

Lời này Doyoung có ngu đến mấy cũng sẽ khôngtin, đợi cậu vất vả lau hết cà phê trên mặt đất, vừa ngẩng đầu lên, nghệ sĩ nhàcậu cũng không biết đã chạy đi nơi nào.

Doyoung vội vàng ra ngoài tìm, cuối cùng cũngthấy Kim Junmyeon đang ở trong góc của stadio.

Kim Junmyeon chắp tay sau lưng, nghe các staffcách đó không xa nhỏ giọng bàn tán.

Doyoung vừa mới đến gần đã nghe có người nói:"Phương Tịnh Vân và Oh Sehun quả nhiên là thật đấy."

"Đương nhiên, lúc nãy cậu không phát hiệnánh mắt hai người họ nhìn nhau à, bây giờ còn chung một phòng hóa trang, cửacũng đóng rồi, trời ạ, khẳng định có 'một chân'*

(* một chân: hai người đã có quan hệ tình cảm,nên quần đã cởi hết, chỉ còn một ống quần, rồi xảy ra quan hệ xxx nên gọi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro