Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Đất diễn cũng không nhiều, dù sao cũng chỉ là phối hợp diễn, điểm nhấn vẫn là bản thân Oh Sehun.

Nội dung MV rất đơn giản, kiếp trước kiếp này, Oh Sehun diễn vai tướng quân đem lòng yêu nữ chính là con gái của tội thần, cậu diễn vai thích khách được kẻ thù của tội thần phái tới ám sát vật hy sinh là nữ chính.

Sự tồn tại của cậu chỉ có tác dụng làm nền để thêm vào mồi lửa cho tình cảm của nam nữ chính, vì yêu mà sinh hận, gϊếŧ chết nữ chính, làm cho nam nữ chính chỉ có thể ở hiện đại gặp lại nhau.

Kim Junmyeon đóng kịch bản lại, không biết thường thức của Oh Sehun kém đi, hay hiện tại fans chính là thích kiểu này. Oh Sehun khi vừa debut vẫn là một thiếu niên nhạc rock nổi loạn, ai mà ngờ được bây giờ hắn lại quay MV kiểu này.

Nửa giờ sau, xe dừng ở bên ngoài đoàn phim, Kim Junmyeon được đưa vào phòng hoá trang, khi chuyên gia trang điểm nhìn thấy Kim Junmyeon, ánh mắt sáng lên một chút, sau khi trang điểm đơn giản cho Kim Junmyeon xong liền đưa cậu đi thay trang phục.

Vai diễn của Kim Junmyeon cần che mặt, cải trang không lộ mặt làm cho Kim Junmyeon cảm thấy thoải mái lên rất nhiều.

Rất nhanh, Kim Junmyeon phát hiện ra mình suy nghĩ quá nhiều, cho dù cậu tham gia quay MV cùng Oh Sehun, nhưng cậu đâu nhất định có thể nhìn thấy Oh Sehun.

Cảnh quay của cậu chỉ cần quay cùng nữ chính mấy đoạn ngắn, hầu hết đều là phân cảnh võ thuật của một mình cậu, được quay bởi phó đạo diễn, nhân vật chính là Oh Sehun còn đang quay tiết mục ở nơi khác.

Kim Junmyeon bị treo trên dây cáp, mặc áo da sẫm màu dày nặng, ở trong rừng cây bay tới bay lui, tay chân bị cành cây va quẹt tạo ra mấy vết thương nhỏ.

Loại việc này đối với diễn viên đã thành thói quen, cơ bản cũng không tính là bị thương. Sau khi phó đạo diễn hô cắt, Doyoung đã chạy tới, vừa quạt vừa đưa nước cho cậu: "Anh, giải nhiệt đi, uống miếng nước!"

Kim Junmyeon rầu rĩ lắc đầu, ánh mắt đảo quanh bốn phía, không thấy Oh Sehun, hình như cậu lo lắng đề phòng hơi quá, có chút buồn cười.

Phó đạo diễn gọi Kim Junmyeon qua, hắn đối với biểu hiện của Kim Junmyeon vừa rồi rất hài lòng, bảo cậu đi nghỉ ngơi trước, một lúc sau lại tiếp tục.

Kim Junmyeon tháo dây cáp xuống, ở bên cạnh đợi.

Cậu không có xe bảo mẫu*,chỉ có thể nghỉ ngơi ở phòng hoá trang. Cậu lại mở kịch bản ra, bên trong kịch bản có kèm một số hình ảnh, là tạo hình của Oh Sehun.

*Xe bảo mẫu

Trong ảnh, mái tóc dài của Oh Sehun được buộc lên, trên người là áo choàng đỏ thẫm, hoàng hôn lặn xuống rơi trên nửa người hắn, ngay cả ánh sáng cũng có vẻ như thiên vị hắn một chút, thoạt nhìn uy nghiêm mạnh mẽ, ánh mắt như muốn xuyên qua ống kính, đâm thẳng vào tâm trí của người xem.

Đôi mắt của Kim Junmyeon dừng lại vài giây trên bức ảnh, rất nhanh liền lướt qua.

Mặc dù diễn xuất đối với cậu mà nói chỉ là để kiếm miếng cơm, nhưng Kim Junmyeon là người rất có trách nghiệm với công việc, các đạo diễn từng quay phim với cậu đều khen cậu không tệ, họ sẽ gọi Kim Junmyeon đến đoàn của họ khi có việc khẩn cấp, diễn một số vai phụ mà không ai thèm diễn.

Kim Junmyeon ai mời cũng không cự tuyệt, chị Han đối với việc này vô cùng tức giận. Mỗi khi Kim Junmyeon quay về đều sẽ giải thích với chị Han, chị không nghèo chị không hiểu đâu.

Đột nhiên trợ lý của phó đạo diễn vén rèm cửa phòng hoá trang lên: "Kim lão sư, cậu mau ra đây chuẩn bị một chút"

Kim Junmyeon nhanh chóng trang điểm lại, đeo mặt nạ lên, ra khỏi phòng hoá trang, đến địa điểm quay.

Kỳ thật Kim Junmyeon đã nóng tới ngây ngốc luôn rồi, nên không phát hiện xung quanh từ lúc nào mơ hồ xôn xao, so với cảnh quay khi nãy rõ ràng tấp nập hơn nhiều.

Đạo diễn quan sát đằng sau máy quay đã thay đổi.

Diễn viên đóng vai nữ chính đáng lẽ không nên xuất hiện ở cảnh này, lại đang trang điểm.

Cách đó không xa có tiếng vó ngựa khe khẽ truyền đến, Kim Junmyeon vẫn đang trầm mặc xem kịch bản trong tay.

Thẳng đến khi chiếc khoá trang trí trên đai lưng của cậu rơi xuống, được một vật nhọn đỡ lên, Kim Junmyeon mê man quay đầu lại, bóng dáng một người một ngựa cao lớn che phủ cả người cậu.

Như từ trong ảnh bước ra, không trang nghiêm như trong ảnh, nhưng người đến có gương mặt tinh xảo đến mức không thể bắt bẻ, đôi mắt biếng nhác khiêu khích, hắn cưỡi ngựa, cầm trường thương trên tay đâm vào đai lưng cậu, từ trên cao nhìn xuống.

Kim Junmyeon cảm thấy biểu cảm của mình hẳn là rất buồn cười, nhưng may mắn chính là, ngay cả khi trời nóng thế này, cậu cũng không gỡ khăn che mặt xuống.

Đầu thương của Oh Sehun chỉa vào thắt lưng da trên eo cậu, nhẹ nhàng chống đỡ: "Anh cản đường rồi."

-----------------------------

Kim Junmyeon chậm rãi quay đầu lại, nghiêng người nhường đường. Một giọt mồ hôi chảy vào trong mắt cậu, vừa nóng vừa rát. Khóa đai lưng cùng đầu trường thương màu bạc va chạm nhau, phát ra âm thanh leng keng trong trẻo, cuối cùng đầu thương lướt xuống, trở lại bên hông Kim Junmyeon.

Tiếng vó ngựa không nhanh không chậm từ con đường bên cạnh lướt qua người Kim Junmyeon, khôi giáp* của tướng quân phản quang, một tia sáng nhỏ dừng lại trên mặt Kim Junmyeon, che đi đôi mắt đỏ hồng của cậu.

*khôi giáp

Ánh mắt Oh Sehun thờ ơ, hai mắt nhìn chằm chằm vào người Kim Junmyeon. Lúc này nữ chính tiến đến, tay cầm một chiếc ô nhỏ, chào hỏi Oh Sehun.

Kim Junmyeon lui về phía sau hai bước, đây không phải cảnh diễn của cậu, cũng không phải nơi cậu nên đứng. Cậu đi đến bên cạnh Doyoung, ánh mắt Doyoung thẳng tắp nhìn Oh Sehun, cảm thấy Kim Junmyeon đã quay lại, mới nhỏ giọng nói: "Trời ạ anh Junmyeon, khí chất của Oh Sehun thật mạnh nha, quá đẹp trai rồi!"

Không biết tại sao, Kim Junmyeon miệng nhanh hơn não hỏi một câu: "Hắn đẹp trai hay tôi đẹp trai?"

Doyoung suýt chút nữa bị sặc nước miếng chính mình, giữa nói sự thật và mong muốn sống sót, cậu vẫn nên lựa chọn vế sau: "Anh Junmyeon anh đương nhiên cũng rất đẹp trai, anh cũng không phải dạng vừa đâu nha."

Kỳ thật Doyoung không tính là nói dối, dáng người cùng ngũ quan của Kim Junmyeon đều không chê vào đâu được, khác biệt giữa hai người chính là khí chất.

Oh Sehun đã quen làm một đại minh tinh, được mọi người mê như điếu đổ, nên nhất cử nhất động đều mang vẻ tự tin kiêu ngạo, đương nhiên khí chất của người bình thường không thể so với hắn.

Nếu nói Kim Junmyeon là một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, âm trầm nội liễm, thì Oh Sehun chính là một ngôi sao trên bầu trời, tỏa sáng rực rỡ.

Kim Junmyeon vỗ vai Doyoung: "Làm khó cậu rồi, tối nay phát lì xì cho cậu."

Hai chân chó củaDoyoung ôm lấy cánh tay Kim Junmyeon: "Anh Junmyeon, chờ anh trở thành đại minh tinh, khẳng định đẹp trai hơn hắn nhiều."

Kim Junmyeon chưa kịp lên tiếng trả lời, thì cậu đã nghe một tiếng "chao xìn" truyền đến, giọng nói kia rất quen thuộc, thế nên Kim Junmyeon theo bản năng cảm thấy bất an, cơ mà âm thanh này khẳng định không phải gọi cậu.

Kim Junmyeon không chỉ có khăn che mặt, ở sau cổ còn dán miếng ngăn tin tức tố.

Ở nơi công cộng, tin tức tố của Alpha và Omega thông thường sẽ khá mạnh mẽ, có thể theo phép lịch sự tiếp xúc với nhau, trừ bỏ hoàn cảnh cá nhân cùng những tình huống đặc biệt khác, mọi người mới không có hành vi câu nệ như vậy.

Kỳ thật tin tức tố của Kim Junmyeon không phải rất mạnh, nhưng cậu đã che lại, Oh Sehun khẳng định không có khả năng nhận ra cậu.

Nhưng mà mắt thấy Doyoung khẩn trương nắm lấy tay áo cậu, ngay cả khi trang phục cậu đang mặc vô cùng nặng, cậu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang dừng trên lưng mình, điều đó có nghĩa tiếng chào kia chính là dành cho cậu.

Kim Junmyeon giống như con mồi bị mãnh thú nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Cậu lại nghe thấy một tiếng "chao xìn" khác, lần này là một trò đùa nhỏ.

Doyoung thấp giọng nói: "Chúng ta rõ ràng có tên có họ, xìn cái gì mà xìn!"

Giây tiếp theo, Oh Sehun nói: "Mạt Mệnh, ngươi qua đây." Mạt Mệnh là tên của thích khách Kim Junmyeon thủ vai.

Sẽ không nhận ra, Oh Sehun không nhận ra cậu đâu. Ý thức được điểm này, thần kinh của Kim Junmyeon cũng thả lỏng đôi chút, nhưng ngay sau đó, một cơn tức giận khó tả đột nhiên dâng trào.

Cậu quay đầu lại, Oh Sehun đã xuống ngựa, đang đứng bên cạnh đạo diễn, trường thương bị ném trên mặt đất, hắn thờ ơ đứng đấy, bởi vì thân hình cao lớn, khí thế cũng tăng lên mười phần.

Kim Junmyeon đi đến chỗ bọn họ, đạo diễn hỏi Kim Junmyeon: "Ngày mai cậu có thể đến không?"

Câu hỏi này làm Kim Junmyeon kìm lại ý niệm muốn nhìn về phía Oh Sehun, cậu cố ý hạ giọng nói: "Cần phải hỏi người đại diện của tôi."

Có lẽ không nghĩ tới một diễn viên nhỏ bé vô danh như cậu lại sẽ tao nhã từ chối lời mời của mình, Chu Liệt cau mày không hài lòng.

Chu Liệt liếc nhìn Oh Sehun rồi nói: "Ngày mai còn có cảnh quay, có lẽ phải thêm một số cảnh quay cho cậu."

Kim Junmyeon không tình nguyện nói: "Vì cái gì?

Chu Liệt mất kiên nhẫn: "Cho cậu thêm đất diễn còn không tốt à, yên tâm, tiền cũng sẽ tăng theo."

Chu Liệt phất tay với Kim Junmyeon, tỏ vẻ mình đã nói xong.

Có lẽ là do Oh Sehun đang đứng bên cạnh,chứ trước nay Kim Junmyeon chưa bao giờ tức giận với những chuyện vặt vãnh như vậy, huống hồ Chu Liệt nói không sai, được thêm đất diễn là chuyện tốt, đối với loại diễn viên nhỏ bé như cậu mà nói, cự tuyệt chính là không biết điều.

Cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn trong lòng, Kim Junmyeon thở dài: "Được." Cậu gật đầu, giống như một con cờ tùy ý cho người ta sắp đặt, muốn đi thì đi muốn lùi thì lùi, dù sao cậu cũng chỉ là một diễn viên râu ria không đáng nhắc tới.

Lúc sau cậu giống như khán giả, ở trong phim trường xem Oh Sehun quay MV. Omega đóng vai nữ chính tên là Chu Sơ Tuyết, hiện nay là nữ thần của rất nhiều Alpha và Beta.

Chu Sơ Tuyết xinh xắn lanh lợi, đứng chung một chỗ với Oh Sehun quả thật trời sinh một cặp.

Doyoung bát quái với Kim Junmyeon: "Nghe nói Oh Sehun rất đào hoa, diễn một bộ thả thính một bộ, Chu Tuyết Sơ có khi nào cũng sẽ bị bắt vào tròng......không muốn đâu!"

Kim Junmyeon khoanh tay, không nói gì. Không ai rõ hơn hắn, Oh Sehun muốn có được ai, hắn nhất định phải bắt được người đấy.

Khi Oh Sehun chơi nhạc Rock&Roll, trong giới không ít nghệ sĩ đều phi thường có cá tính, quan hệ bừa bãi. Không giống những người khác, Oh Sehun khi đó chỉ chuyên tâm chơi nhạc.

Đương nhiên, Oh Sehun cũng đặc biệt, không giống những người khác dùng chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ quan hệ lăng nhăng, người mà Oh Sehun muốn "làm" chính là Alpha.

Alpha "làm" Alpha, Kim Junmyeon chính là người bị Alpha "làm"

Lúc này trên phim trường phát nhạc của Oh Sehun, MV hôm nay quay là MV chủ đề. Ngay cả Doyoung đang oán niệm chuyện của Oh Sehun và Chu Sơ Tuyết, cũng nhịn không được mà ngâm nga hai câu.

Quả thật dễ nghe, những bài hát của Oh Sehun đều rất hot.

Đợi đến một giờ sau, Kim Junmyeon cầm kiếm bước tới, cuối cùng cũng đến phân cảnh của cậu. Cậu sẽ ám sát nữ chính, để Oh Sehun làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Oh Sehun đang cúi đầu cho chuyên gia trang điểm chỉnh lại chuế sức phát quan* cho mình, một chuỗi hạt châu bảo thạch* thả xuống mái tóc dài của Oh Sehun, rõ ràng trang phục hơi khoa trương, nhưng Oh Sehun mặc lên rất đẹp.

*Chuế sức phát quan

* chũi hạt châu bảo thạch(nó dạng như cái dây dây kia ế mụi ngụi)

Oh Sehun quét mắt sang Kim Junmyeon, cao giọng nói: "Lại đây."

Mắt thấy Kim Junmyeon đứng yên không nhúc nhích, Oh Sehun nói tiếp: "Lát nữa anh sẽ diễn cảnh đánh nhau với tôi, không muốn đối diễn trước sao?"

Kim Junmyeon không còn cách nào đành phải bước tới, thanh kiếm của cậu không bén lắm, nhưng cũng rất nặng, nhất định có nguy hiểm. Các động tác của Kim Junmyeon đều đơn giản, chỉ là diễn thử, không cần phải đánh nhau bằng kiếm thật.

Nhưng khi cậu nhìn thấy ý cười trong mắt Oh Sehun, ác ý không nhịn được mà xuất hiện, động tác khó tránh khỏi nặng hơn trước vài phần.

Chỉ nghe thấy một tiếng leng keng vang lên, trường thương trong tay Oh Sehun bị đánh rơi xuống đất, cả người Kim Junmyeon cứng đờ, thậm chí quên phải che dấu âm thanh của mình: "Cậu không sao chứ! Có bị thương không?!"

Vừa nói xong, cậu nhanh chóng phản ứng lại, cậu nhìn Oh Sehun, đối phương cũng yên lặng nhìn cậu, không có ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn có chút trêu chọc, Oh Sehun đưa tay của mình ra.

Trên đầu ngón tay thon dài của hắn xuất hiện một vết thương nhỏ, máu đang chậm rãi rỉ ra.

Khác với vẻ dửng dửng thường ngày, giọng nói Oh Sehun mang theo vài phần khó xử: "Phải làm sao bây giờ? Tôi ghét nhất là bị người khác làm tôi tổn thương."

Hàm răng ẩn dưới lớp mặt nạ của Kim Junmyeon hung hăng nghiến chặt: "Vậy sao, thật xin lỗi, tôi không biết Kim tiên sinh cậu nguyên lai lại yếu ớt như vậy."

Bàn tay dính máu của Oh Sehun bất ngờ tập kích về phía Kim Junmyeon, giữ chặt cằm cậu, nhưng không có lập tức tháo mặt nạ của Kim Junmyeon xuống, mà cách một lớp vải, đặt ngón tay lên môi Kim Junmyeon: "Kỳ thật cũng không quan trọng, anh giúp tôi cầm máu là được."

Cầm máu? Cầm máu thế nào?

Kim Junmyeon rất nhanh đã biết phải cầm máu như thế nào.

Ngón tay của Oh Sehun ấn mạnh lên môi Kim Junmyeon, dường như muốn đem cả lớp khăn che mặt toàn bộ nhét vào giữa răng môi Kim Junmyeon.

---------------------

Mí mắt Kim Junmyeon giật giật, nếu có thể, hiện tại cậu muốn mở miệng cắn đứt ngón tay của Oh Sehun, nhưng cậu không biết bảo hiểm cho ngón tay đáng quý của đại minh tinh này đây có phải giá cao ngất trời hay không.

Có lẽ cảm nhận được ác ý trong mắt cậu, Oh Sehun hứng thú tiếp tục gia tăng lực đạo trên tay: "Muốn cắn tôi?"

Nhận ra rồi? Hay chưa nhận ra? Nếu đã nhận ra mà còn dám trêu đùa cậu như vậy, quá tồi rồi. Nếu không nhận ra, chỉ cần là con người hắn đều có thể động dục, thế thì quá ghê tởm.


Ở phim trường có nhiều tai mắt như vậy, động tác khiêu khích không hề kiềm chế của Oh Sehun rơi vào trong mắt biết bao nhiêu người. Kim Junmyeon hất tay Oh Sehun ra, không thể chọc vào cũng không thể chạy trốn sao? Cậu thấp giọng nói xin lỗi, lấy lý do đi lấy băng cá nhân, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.

Lực đạo vuốt ve vẫn còn sót lại trên cằm, Kim Junmyeon không dám chạm vào, vùi đầu buồn bã bỏ đi, thẳng đến khi bị Doyoung ngăn lại. Doyoung lo lắng hỏi cậu: "Anh Junmyeon, anh không sao chứ?"

Kim Junmyeon bình tĩnh nâng mắt lên, không có buồn bã, càng không có hoảng hốt, cậu trấn định nói: "Không sao, cậu có băng cá nhân không? Oh Sehun bị thương."

Doyoung vừa rồi còn không hiểu sao tư thế hai người có phần mờ ám, lại cảm thấy do mình nghĩ nhiều. Anh Junmyeon nhà cậu với Oh đại minh tinh đều là Alpha, có thể xảy ra chuyện gì.

Vì thế nên tư thế mờ ám trong mắt cậu khi nãy biến thành bầu không khí khiêu khích, thiếu chút nữa cậu nghĩ bọn họ muốn đứng lên đánh nhau. Doyoung khẩn trương muốn chết.

Cậu luôn miệng nói em có em có, Doyoung thân là trợ lý, phải cẩn thận đến từng chân tơ kẽ tóc, ngày thường trong túi cùng hành lý cái gì cũng có. Chờ Doyoung lấy băng cá nhân đưa cho Kim Junmyeon, Oh Sehun sớm đã được đám người vây quanh quan tâm.

Vết thương trên tay chỉ nhỏ như vậy, ở trong mắt người ngoài chính là chuyện lớn. Trợ lý của Oh Sehun vội vàng khử trùng, lại bôi thuốc, còn thấp giọng hỏi có muốn đến bệnh viện tiêm để tránh nhiễm trùng không.

Chu Sơ Tuyết ở bên cạnh mở dù an ủi, thanh âm mềm mại hỏi hắn có đau hay không, có vấn đề gì không.

Nhân vật chính được nhiều người quan tâm như vậy, lại không để ý đến ngón tay, từ chối băng cá nhân của trợ lý đưa cho, mắt đảo qua vài vòng, dừng lại trên người Kim Junmyeon ở cách đó vài bước.

Thích khách lãnh đạm đứng vững vàng, ánh mắt bình tĩnh, băng cá nhân trong tay còn có hình gà con ăn thóc*, có chút đáng yêu.

*Băng cá nhân hình gà con(đáng yêu quá nên chèn vào thôi (人 •͈ᴗ•͈) )

Oh Sehun đẩy trợ lý trước mặt ra, gọi Kim Junmyeon tới: "Lại đây."

Nhất thời, ánh mắt mọi người đang vây quanh Oh Sehun đổ dồn về phía Kim Junmyeon. Kim Junmyeon đối mặt với đủ loại ánh mắt, không có một chút sợ hãi, cậu tiến lên đưa băng có nhân cho trợ lý bên cạnh Oh Sehun, một lần nữa trịnh trọng nói xin lỗi.

Không đợi Oh Sehun mở miệng, Kim Junmyeon nói trước: "Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi phải đi đọc kịch bản rồi."

Nói xong xoay người rời đi, trợ lý Oh Sehun trợn mắt xem thường: "Người gì vậy, làm người khác bị thương còn kiêu ngạo như vậy, hắn có kịch bản gì cần xem, không phải chỉ là diễn viên phụ diễn một vài cảnh thôi sao?"

Oh Sehun lấy băng cá nhân trong tay trợ lý, chậm rãi nói: "Cậu quay về, đổi Taeyong qua đây."

Trợ lý của Oh Sehun mới đến chưa được một tuần, trăm triệu lần không nghĩ đến mình đã bị đuổi. Không phải mọi người đều nói tuy rằng Oh Sehun nổi tiếng, nhưng rất dễ phục vụ sao?

Trợ lý không dám hỏi tại sao, Oh Sehun đem băng cá nhân gà con nhét vào túi trang sức bên người, cũng không dán miếng băng cá nhân, càng không thèm để ý miệng vết thương kia, đẩy một đám người vây quanh sang một bên, bước vào địa điểm quay.

Kim Junmyeon căn bản không có xem kịch bản, cậu bước nhanh tìm một nơi không có ai, dùng sức tháo khăn che mặt ra. Máu của Oh Sehun dính trên khăn của cậu, người kia vốn là Alpha thuần chủng, một chút máu cũng đã có tin tức tố nồng đậm.

Thời tiết cực kỳ nóng, không khí ngột ngạt oi bức, tin tức tố bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thắt lưng và bụng của Kim Junmyeon căng chặt. Cậu đấm mạnh vào bức tường trước mặt, cầu mong đau đớn có thể làm dịu máu nóng toàn thân đang sôi trào trong tin tức tố trên người mình bình tĩnh trở lại.

Kim Junmyeon thấp giọng thở gấp, cố gắng bình tĩnh duy trì tin tức tố trước khi bị phá hủy đến không còn một mảnh.

Cậu vốn dĩ không có tư cách nói Oh Sehun, bởi vì cậu cũng là một Alpha biếи ŧɦái bị hấp dẫn bởi tin tức tố của một Alpha khác.

Bọn họ đều là dị loài, trong mắt người thường, hoàn toàn khác biệt.

Kim Junmyeon dựa trán vào tường, siết chặt chiếc khăn che mặt trong tay, lông mi ướt đẫm mồ hôi, cậu chần chừ đưa tay lên, dùng ngón tay kéo chiếc áo dày cộp đang dán sát vào làn da bởi vì mồ hôi của mình mà lạnh toát .

Mỗi một nơi trên làn da cậu đều vì mùi tin tức tố vừa rồi mà trở nên vô cùng nhạy cảm, Kim Junmyeon theo từng đốt xương cổ sờ xuống, thẳng đến khi đụng phải vết sẹo gần tuyến thể.

Phảng phất theo mùi hương trong ký ức ùa về, nhanh chóng hiện lên trong đầu Kim Junmyeon.

Ký ức hiện lên từ mùi hương, âm thanh, độ ấm.

Hương rượu mờ ám, vị thuốc lá nhàn nhạt, vị tin tức tố hương đào ngọt ngào.

Giọng nói khiêu khích, lời nói đầy tính chiếm hữu, như thể câu em yêu anh là thật.

Cái ôm của Oh Sehun là cái ôm ấm áp giữa ngày đông, cũng là sự trói buộc, đó cũng là cái ôm lạnh giá nhất mà Kim Junmyeon biết.

Tựa như tin tức tố của Oh Sehun, nó quá ngọt, ngọt đến nỗi khiến người ta say mê, say đến nỗi cảm thấy nó không có nguy hiểm không đáng để phòng bị, cho đến khi rơi vào cạm bẫy thiên la địa võng*, thì đã trầm luân không thể trốn thoát nữa.

(*Thiên la địa võng: lưới ở trên bẫy ở dưới)

Hết lần này đến lần khác cắn vào gáy cậu, Oh Sehun đều liếm đi vết máu, hôn lên cổ cậu, Kim Junmyeon chưa bao giờ biết tin tức tố của mình sẽ biến thành hương vị này. Nó giống như một loại rượu bình thường, lại bị chính tay Oh Sehun ủ thành loại rượu mà hắn thích.

Vết máu nhiễm đỏ môi Oh Sehun, khiến hắn vừa gợi cảm cũng lại rất điên cuồng.

Rõ ràng đánh dấu chỉ là một việc vô nghĩa, dù có dẫn vào bao nhiêu tin tức tố thì cậu cũng không thể là người của Oh Sehun. Có lẽ cũng vì điều này mà mỗi lần Oh Sehun cắn cậu xong sẽ vô cùng tức giận.

Kim Junmyeon chậm rãi thở ra, đem cái tên đã lắng đọng trong tim mình suốt 6 năm qua, gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.

"Oh Sehun."

Doyoung tìm Kim Junmyeon rất lâu, gọi vài cuộc điện thoại vẫn không thấy, lại sắp đến cảnh diễn của Kim Junmyeon, người không có ở đây, trợ lý đạo diễn đến giục vài lần, Doyoung gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Lại gọi cho Kim Junmyeon một lần nữa, đối phương rốt cuộc cũng bắt máy, giọng nói trầm khàn muốn chết, giống như vừa trải qua một trận tra tấn dài.

Doyoung sốt ruột nói: "Anh, anh mau về đây đi, sắp đến cảnh diễn của anh rồi."

Vừa dứt lời, Kim Junmyeon đã xuất hiện trước mặt Doyoung, Kim Junmyeon đã đổi sang một chiếc khăn mới, là đồ dự bị lấy từ chuyên gia trang điểm.

Kim Junmyeon tắt điện thoại, cầm khăn che mặt cũ nhét vào trong tay Doyoung: "Cầm lấy đốt đi."

Doyoung lờ mờ: "Dạ?"

Kim Junmyeon không quan tâm Doyoung, cầm thanh kiếm trong tay bước vào phim trường, khí chất toàn thân lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, giống như thật sự hóa thành một thích khách.

Oh Sehun vẫn như cũ tỏ ra thờ ơ, mắt thấy Kim Junmyeon tới, mới cầm thương lên, cong môi cười khiêu khích.

Thích khách phải ám sát con gái tội thần, bị tướng quân ngăn cản giải cứu. Hai nam nhân võ công cao cường phá hủy cả một khu rừng rộng lớn.

Đầu kiếm* cùng trường thương* giằng co, tạo ra một trận đóm lửa chói mắt

*Đầu kiếm

*Trường thương

Hai nam nhân trong màn ảnh, khí chất mạnh mẽ giống nhau, vóc dáng ưu tú, tạo ra một cảnh xung đột kịch liệt mà phấn khích.

Một đao một kiếm của thích khách, đều mang hận ý, tướng quân lại giống như thủ hạ lưu tình, bỏ qua hết lần này đến lần khác.

Thẳng đến khi đạo diễn hô cắt, Oh Sehun mới thu lại cây thương, có chút đăm chiêu nhìn Kim Junmyeon.

Kim Junmyeon chỉ lộ ra đôi mắt bên ngoài lớp khăn che mặt, bởi vì nhiệt độ quá cao làm đuôi mắt phiếm hồng.

Đạo diễn xem lại cảnh quay trong máy theo dõi, luôn miệng tán thưởng. Máy quay phim làm việc liên tục, trong màn ảnh lúc này là tướng quân đang chậm rãi bước đến chỗ thích khách.

Ở trước mặt tất cả mọi người, Oh Sehun vươn tay chạm vào mặt Kim Junmyeon, đầu ngón tay thô ráp xoa lên mí mắt đỏ ửng còn đang run rẩy, lau đi mồ hôi ướŧ áŧ trên mặt cậu.

Hắn lại gần Kim Junmyeon, ở bên tai cậu thì thầm: "Trước khi đến quay phim, đã lén lút làm cái gì?"

Giọng nói của Oh Sehun mang theo một tia suиɠ sướиɠ: "Hoài niệm tin tức tố của em sao?"

---------

Trong nháy mắt, hô hấp của Kim Junmyeon đều dừng lại, ngay lập tức cơn tức giận vô tận dâng lên, nếu không phải mấy năm nay tu thân dưỡng tính, nếm trải đủ loại cực khổ, chắc chắn Kim Junmyeon đã ném kiếm mà bỏ đi không quay nữa.

Oh Sehun nhận ra cậu, ngay từ đầu đã nhận ra cậu, cho nên mới cố ý dùng thương đâm vào thắt lưng cậu, cố ý đem máu quệt lên khăn che mặt của cậu.

Vì cái gì? Là muốn nhìn xem cậu có bao nhiêu thất thố* sao?


(*thất thố: Có sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữgìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng.)

Có lẽ bởi vì cậu biểu hiện kinh ngạc quá rõràng, Oh Sehun thuận tay lướt theo thanh kiếm sắc bén nguy hiểm, trượt đến trêncơ thể cậu, cuối cùng dừng lại ở sườn thắt lưng cậu, tuỳ ý ôm vào.

Oh Sehun "vô tư trong sáng" giốngnhư không biết động tác này có bao nhiêu mờ ám.

"Anh nghĩ rằng đem bản thân bọc lại thànhthế này, thì em sẽ không nhận ra anh sao?" Giọng nói của Oh Sehun chứa đầyý cười.

Nói xong, ánh mắt hắn thoáng chốc từ trên nhìnxuống, dừng lại trên eo Kim Junmyeon: "Gầy rồi."

Kim Junmyeon không nhịn được nữa, hất tay OhSehun ra, lui về phía sau hai bước. Cậu nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, quảnhiên, không ít người dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía cậu, vẻ mặt của Doyoungtràn đầy kinh ngạc.

"Đủ rồi." Kim Junmyeon kiềm chế nói:"Đừng trêu chọ tôi nữa!"

Oh Sehun thu tay lại, mặt không đổi sắc nhìn KimJunmyeon.

Khi Oh Sehun không cười, ánh mắt hắn khiến cậucó chút áp lực, nặng nề rơi trên người cậu, gần như có thể khiến mọi ngườingừng thở.

Nhưng rất nhanh, Oh Sehun tựa như không cònhứng thú, rời mắt khỏi Kim Junmyeon. Hắn rời khỏi hiện trường đi đến vị trí củađạo diễn.

Kim Junmyeon bị bỏ lại tại chỗ, nhiệt độ toànthân mất dần, xung quanh giống như mùa đông tràn về, tay phải cậu run rẩy siếtchặt. Đáng ra cậu nên biết, Oh Sehun căn bản không phải nhớ mãi không quên,chẳng qua là vô tình gặp lại người tình cũ chợt có ý nghĩ nông nổi muốn trêuđùa mà thôi.

Là do cậu quá để ý, không có cách nào cư xửthoải mái được

Mấy cảnh quay kế tiếp, Kim Junmyeon đều tậnchức tận trách diễn vai một thích khách ngập tràn mâu thuẫn, gách vác thâmtình. Khi cảnh quay kết thúc, cũng đã là 2h đêm.

Kim Junmyeon cảm thấy kiệt sức, không chỉ làthể xác và tinh thần mà còn là sự vô lực thoát ra từ trong xương tủy. Sau khihoàn thành cảnh quay, trợ lý đạo diễn cố ý đến ngăn không cho cậu về, nhất địnhmuốn đưa cậu đến khách sạn của đoàn làm phim ở một đêm.

Nếu là lúc đầu, Kim Junmyeon sẽ nghĩ rằngchính diễn xuất của mình đã gây được ấn tượng với đạo diễn, nên mới nhận đượcphúc lợi thêm đất diễn. Nhưng mà hiện tại cậu đã biết rõ, chuyện thêm đất diễnnày 90% là do Oh Sehun đề nghị.

Thêm đất diễn cái gì, ở lại khách sạn cái gì,chỉ sợ cạnh bên phòng ngủ của cậu chính là phòng Oh Sehun.

Kim Junmyeon đầu tiên nói cảm ơn, sau đó lễphép từ chối, cậu nói nơi ở của mình cách phim trường không xa, ngày mai đếnsớm là được, sẽ không đến muộn làm ảnh hưởng đến công tác của đoàn.

Trợ lý của đạo diễn là một người đàn ông trạctuổi 30, anh ta cung kính gọi Kim Junmyeon lão sư: "Kim lão sư, nếu ngàicứ đi đi về về như vậy sẽ rất mệt mỏi, khách sạn ở ngay bên cạnh phim trường,ngài vẫn nên đến đó nghỉ ngơi. Chúng tôi đã đặt một phòng rất tốt cho ngài,sáng sớm mai cũng sẽ thu xếp xe đến đón ngài."

Doyoung làm trợ lý cho Kim Junmyeon lâu nhưvậy, lần cuối gặp được một người khách sáo như thế này là ở bộ phim vườn trườngkia. Chủ yếu bởi vì bộ phim kia từ đạo diễn đến nhà sản xuất, diễn viên chính,ai cũng đều chưa có danh tiếng, ngược lại lúc làm việc so với các đoàn phim lớnđương nhiên sẽ khách sáo hơn nhiều.

Trợ lý tiếp tục khuyên: "Nếu tôi để ngàiquay về như vậy, vất vả lại cực khổ, đạo diễn cũng sẽ trách tôi sắp xếp khôngchu đáo, ngài xem đây....."

Kim Junmyeon ăn mềm không ăn cứng, thấy trợ lýtinh thần cũng uể oải, còn phải đứng đây khuyên nhủ cậu, có chút không đànhlòng vì thế liền đồng ý.

Trợ lý thấy cậu rốt cuộc cũng đáp ứng, khôngkhỏi thở ra một hơi.

Kim Junmyeon và Doyoung được đưa đến khách sạnkia, phòng của cậu là một căn phòng cao cấp 5 sao, cửa sổ bằng kính trong suốtlắp từ trần đến sàn, trong phòng tắm còn có bồn tắm mát-xa.

Doyoung sợ ngây người, thả hành lý của mìnhxuống. Chuẩn bị bắt taxi về nhà Kim Junmyeon để lấy vài bộ quần áo cho anh.

Kim Junmyeon phất tay: "Trực tiếp dùngqυầи ɭóŧ dùng một lần là được, già cả rồi không cần để ý như vậy, cậu cũng mệtrồi, đi tắm trước đi."

Doyoung cười he he, đặt chiếc túi nhỏ xuống đivào phòng tắm. Vách ngăn phòng tắm là một tấm thủy tinh mờ, loáng thoáng có thểnhìn thấy bóng người bên trong.

Doyoung vừa tắm rửa vừa tán gẫu với KimJunmyeon: "Anh, anh nói xem Chu đạo diễn có phải thấy kỹ năng diễn xuấtcủa anh tốt nên nhìn trúng anh rồi không? Muốn tìm anh quay phim? Bằng khôngsao có thể sắp xếp cho chúng ta tốt như vậy, điều kiện đúng là đỉnh của chópluôn!"

Kim Junmyeon rút điếu thuốc ra, nghe vậy cườinhạo. Chưa kể Chu Liệt rất ít khi quay phim, phần lớn chỉ quay quảng cáo và MV,với sự sắp xếp đêm nay, Kim Junmyeon không tin Oh Sehun một chút cũng khôngliên quan gì đến chuyện này.

Doyoung thấy anh không trả lời, cũng khôngtiếp tục lải nhải nữa, nhanh chóng tắm xong, nhường phòng tắm lại cho KimJunmyeon.

Kim Junmyeon mới vừa ở ban công hút một điếu, Doyoungngửi được mùi thuốc, kinh ngạc nói: "Anh, lần trước không phải anh bảo đãbỏ được thuốc rồi sao?"

"Bạn nhỏ à, nghiện thuốc lá giống như bịngười yêu cũ làm phiền lòng vậy, nào có dễ dàng cai thế." Kim Junmyeon tựanhư là người có kinh nghiệm tình trường dày dặn. Sau khi để lại lời lẽ tràn đầyý nghĩa này, Kim Junmyeon vỗ vai Doyoung rồi đi vào nhà tắm.

Kim Junmyeon tắm rất lâu, làn da đều ửng đỏ cảlên mới quấn khăn tắm để trần nửa thân trên đi ra ngoài. Đã không còn dán miếngngăn tin tức tố, trong không khí mơ hồ xuất hiện mùi hương của Kim Junmyeon,cậu lau tóc nói: "Doyoung, tin tức tố của tôi hôm nay hơi nồng, cậu đừngđể ý."

Doyoung không đáp lại, trong phòng rơi vào mộtmảng im lặng.

So với thị giác và thính giác, khứu giác vẫnlà cảm nhận được 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro