Chap 8: Thiên Thần Trở Lại
Chap 8: Thiên thần trở lại
Sau khi Sue đi mất, Baekhyun khóc, cậu khóc nấc lên, cậu quá hạnh phúc, giây phút mà cậu mong chờ đã đến. Nhưng đột nhiên trong đầu cậu hiện lên một tia sáng... Ra khỏi vòng tay của Chanyeol, cậu nói:
- Ai cho anh ôm em giữa chỗ này hả?
- Ơ thì tại vì anh yêu em mà Baekhyun
- Nhưng em không thích anh!!!
HẢ???? Cả Chanyeol và Taehyung đều há hốc miệng, ngạc nhiên không nói nên lời. ( hình tượng nay còn đâu)
- Chẳng phải...em...
- Em....
2 người lắp bắp.
- Ha ha ha ha, Baekhyun cười phá lên, tiếng cười thật trong trẻo, xóa hết mọi ưu tư trước đây- nhưng em đâu nói em không yêu anh!
Cả hai con người kia, ngở ngẩn một hồi mới hiểu.
- Yaaaa, tiểu tử kia, em được lắm, làm anh hết hồn.
Cả ba người đều vui vẻ.
- Có lẽ phải cảm ơn nhiều nhất là anh Taehyung đấy, cả hai cùng lên tiếng
- Thật sự rất cảm ơn anh, Taehyung à, nhờ có anh mà em với Baekhyun đã được bên nhau.
- Bây giờ em đã hiểu vì sao anh đưa em tới đây ah.....
.
.
.
.
STOP...Hai đứa có thôi không, lớn đầu mà như con nít ý. Anh chỉ giúp đỡ tí thôi mà - Taehyung vui vẻ nói nhưng trong lòng anh rất buồn.
- Anh chuẩn bị đi sang Anh, bên đó có công ty của chúng ta , qua với Luhan luôn, bây giờ hai em ở lại đây chăm sóc pama và DEVIL nhé!
- Anh, em gửi lời thăm đến Luhan dùm em!
- Ok. Hai em hạnh phúc nhé! Nói rồi anh quay đi, để lại ánh mắt tiếc nuối.
" Vậy là xong, tạm biệt em Baekhyun, hãy sống thật hạnh phúc nhé" Anh bước vào xe, phóng thẳng ra sân bay, anh đi liền lúc đó để sang Anh, không chậm chễ thêm.
- Daniel, tôi sắp qua Anh, đừng để Luhan biết nhé!
- Ok . Anh tự về nhà, tôi có việc không ra đón anh được.
.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"
04.30pm
Tại biệt thự nơi Luhan đang sống
Luhan đang thơ thẩn bước đi trong vườn hoa hồng, đã hai tháng trôi qua, cậu đã hết buồn rồi. Suy nghĩ miên man.
.
.
- Lâu rồi không gặp, em đã trở nên như thế này sao
Luhan quay lại phía giọng nói, ngạc nhiên, xúc động, Luhan đứng bất động. Một người con trai cao ráo, bảnh bao, nở một nụ cười tươi, nhìn Luhan trìu mến:
- Em đón tiếp anh bằng thái độ đó hay sao?
Luhan như này mới chợt tỉnh, chạy ùa đến, ôm chầm lấy Taehyung.
- Aaaaaaaa anhhhhh à, em nhớ anh nhiều lắm.
- Anh cũng thế. Vuốt tóc cậu em nhỏ, anh thấy xót quá, sao cậu lại gầy như vậy.
.
.
*thời gian trôi nhanh*
- Mọi chuyện là như vậy đấy
- Em xin lỗi, có lẽ em quá ích kỉ nên không nhận ra. Còn Baekhyun thì sao? Cậu ấy có tìm em không?
- Anh quên nói với em, Baekhyun...*nở một nụ cười ẩn ý*
- Sao? Sao? Anh kể đi chứ?
- Chanyeol và Baekhyu, bây giờ hai đứa đó hạnh phúc lắm đấy!!!
- Woaaaaaaaa, hay quá à!! Luhan trở nên hồn nhiên như trước đây, khen tới tấp cặp kia và bắt Taehyung phải kể chuyện của bọn họ.
*Từ đây, thiên thần đã trở về*
01.00 AM
Qua bên Anh Quốc lần này, Taehyung còn có việc quan trọng, liên quan đến sự sống còn của vô số người. Khẽ ra khỏi nhà, Taehyung gọi cho Daniel
- Đến đón tôi!
- Ok
Cả hai giọng nói đều lạnh như băng, nghe qua thôi cũng thấy sợ run người.
KỊCH....CẠCH....BRỪM....những âm thanh đó diễn ra trong chốc lát, chiếc xe mới đó đã phóng vụt đi
Tại một căn phòng kín, có ba thân ảnh đang ngồi trong đó, ai cũng ưu tư. Trước mắt bây giờ là những ánh mắt sắc lẹm, khiến ai nhìn vào cũng phải giật mình.
*S là Sehun, D là Daniel, T là Taehyung nhé**
- Chào, S lâu rồi không gặp! Âm thanh băng lãnh cất lên.
- Có một vụ khó xử. D lên tiếng
- Nói! Âm thanh khô khốc vang lên
- EVIL, tập đoàn lần trước chúng ta đánh bại, bây giờ đã thu gom lực lượng, đòi quyết đấu với chúng ta.
- Có thư - S vứt lên bàn
- Đe dọa?? - D và T nhìn "TA SẼ LÀM HẠI NGƯỜI QUAN TRỌNG VỚI CÁC NGƯƠI. HÃY ĐỢI ĐẤY"
- Chúng muốn điều kiện gì?- T hỏi
- Tiền và địa bàn. -D trả lời
- HỪM..S không nói
- Ở đâu vậy D? J hỏi
- Khu X. Mai 5.00 PM
- Lực lượng? S nheo mắt hỏi
- Khoảng 3000
- Được. Về!!! Ngắn gọn, xúc tích, đủ để hiểu. Đó chỉ có thể là một người- Oh Sehun
" Các ngươi muốn rước họa vào thân, mơ đi, một là có ta, hai là có ngươi, không thể nào cả hai" Cười nhếch mép khinh bỉ.
" Sehun đúng thật là Sehun, chỉ có thể có một" Daniel và Taehyung nhìn nhau lắc đầu.
Căn phòng trở nên yên ắng như chưa từng có ai ở đó.
Sáng đó.
- Anh ơiiiiiiiiiiiiiii, DẬY MAU LÊNNNNNNNN. Luhan hét với sức mạnh khủng khiếp, khiến ai kia đang mắt nhắm mắt mở cũng phải bật dậy với tốc độ nhanh hơn gió.
- Xuống liền ĐÂYYYYYYY - Taehyung uể oải đáp.
- Anh xuống ăn sáng nhak. Em đi học trước đây.
- Đợi anh xuống đưa em đi! Taehyung vội vã thay quần áo đi xuống nhưng không kịp, Luhan đã đi mất rồi. "Chết tiệt! Sao lại quên được chứ. Luhan có thể gặp nguy hiểm mất"- Taehyung lo lắng. Ra lấy xe phóng vọt tìm Luhan. Chiếc xe lao vun vút. Anh thấy một bóng người vừa đi vừa nhảy chân sáo trên đường, tấp vào lề gọi:
- Luhan lên xe anh chở đi này-Taehyung mừng thầm, cậu không bị sao
- Ơ sao anh chở em, em nói em tự đi được mà, anh ăn chưa? Luhan mỏ cửa xe bước vào.
- Tại anh hết, hì. Anh muốn chở em đi học mà. Lâu nay anh không có thời gian quan tâm e. Taehyung cười!!
- Không sao mà anh, anh bận việc mà.
.
.
.
.
. Hai anh em vừa nói chuyện vừa cười đùa vui vẻ không để ý rằng có một ánh mắt theo dõi Luhan không rời.
*Thời gian trôi nhanh*~~~~~
.
.
03.30 pm
*Trên đường*
Luhan đang đi trên đường về nhà, cậu vừa đi vừa hát, giọng hát trong trẻo, đôi môi đỏ kia lẩm nhẩm
" When the rain is blowing in your face,
And the whole world is on your case,
I could offer you a warm embrace
To make you feel my love.
When the evening ......"
"Không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ? Chắc đang trong nhà, mình phải về phá anh ý mới được" Luhan cười tươi khi nghĩ đến đó.
Bỗng nhiên có bóng người chặn trước mặt Luhan. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì..
.
.
UMMMMM
.
.
.
ƯMMMMM.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro