Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Cuộc Gặp Gỡ

.
.
- Ui da đau quá đi. Này anh kia, anh có mắt không vậy. Đường rộng thế này mà cố tình tông trúng tui là sao?????Anh muốn gì đây.... blah...blah... .
Vâng! Đó chính là giọng nói vàng anh của Luhan nhà ta. Cậu đã tông trúng một người trong khi đang thả hồn trên hè phố. Xung quanh cậu, toán người vệ sĩ của "ai đó" đang toát mồ hôi hột vì sợ. Ngước lên nhìn người đó, Luhan bỗng dưng cảm thấy lạnh hết sống lưng. Không ai khác, người đó chính là Sehun với khuôn mặt lạnh băng, hàn khí tỏa ra xung quanh. Luhan bị đơ mất mấy giây, cậu nhận ra khuôn mặt này quen lắm mà không nhớ là ai (chính là Định mệnh của Luhan đấy ah). Sehun lạnh lùng bước đi, không đoái hoài gì đến người mình đụng phải. Luhan không bỏ cuộc, níu tay Sehun lại :
- Này anh có biết lịch sự là gì không? Đụng trúng người khác thế này mà không biết xin lỗi ah... ?
- BUÔNG. Sehun quay qua Luhan, ánh mắt tỏa ra hàn khí lạnh lẽo..
- Anh phải xin lỗi tôi đã. Luhan bướng bỉnh.
- Tôi nói, bỏ tay ra. Nói rồi Sehun đẩy Luhun ra khỏi khiến cậu té xuống.
- Anh đúng là đồ mất lich sự mà. KHÔNG xin lỗi mà còn đẩy người khác té là sao? Luhan giận dữ nhìn Sehun
- Trong từ điển tôi... không có từ "XIN LỖI". Sehun bước tới gần Luhan, ghé sát mặt vào, phát ra từng âm thanh lạnh lẽo khiến cậu rùng mình. Sehun tiếp lời :"Muốn gây chú ý với ta? Không có chuyện ta để ý."*Tự tin quá móm à≧﹏≦ * Nói xong Sehun đứng dậy đi nhanh bỏ rơi Luhan lại với khuôn mặt ngơ ngác với đầy dấu chấm hỏi : "Anh ta nói gì vậy nhỉ??, thật khó hiểu. Hôm nay thật xui xẻo".
~~~~~Nói xui xẻo vậy thôi chứ hôm nay Luhan cảm thấy rất vui áhh, quên hết mọi chuyện buồn luôn~~~~
Tại Mỹ, sáng sớm
*tung tăng* *là lá la*
Baekhyun chân sáo nhảy, vừa đi vừa hát đến nhà Luhan mà vẫn chưa hay biết chuyện gì xảy ra.
- Luhan à, Luhan... cậu dậy chưa vậy- cậu đứng cạnh cửa sổ phòng Luhan hét lớn như mọi khi để đánh thức Luhan.
- Chào em, em đến tìm Luhan à?
- Ah chào anh Chanyeol *ngại ngại* Luhan có ở nhà không ạ, em gọi mãi không thấy ạ.
- Luhan...em ấy...đi rồi. Chanyeol buồn bã nói.
- Bộp... cuốn sách trên tay cậu rớt xuống, cậu hứa sẽ tặng cho Luhan quyển sách này, quyển sách mà Luhan rất thích. " Tại sao, tại sao cậu ấy không nói với mình chứ, đi cũng không tạm biệt một câu, hức hức".
Baekhyun khóc, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cậu. Chanyeol đứng trước mặt cậu mà thấy xót xa, anh không biết làm gì hơn ngoài việc ôm cậu vào lòng để an ủi cậu.
Hẹn cậu ra một chỗ yên tĩnh, Chanyeol đã kể hết cho Baekhyun biết, và quan trọng hơn cả là cho Chanyeol biết hiện giờ anh và Luhan đã chia tay. Baekhyun càng khóc to hơn, Chanyeol bối rối không biết làm gì. Gần đó có một bóng người nhìn Chanyeol và Baekhyun, ánh mắt đượm buồn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- X... Xin... là... m... ơn... th... tha... cho... tôiiiiii - Tiếng nói run rẩy đứt quãng bên trong căn nhà kho cũ kĩ.

Gã đàn ông trung niên đang quỳ dưới chân 1 cậu thanh niên trẻ. Gã liên tục dập đầu xuống đất hy vọng con người kia có thể thương tình mà tha cho gã.

Mùi tanh nồng sực lên mũi khiến bất cứ ai dù chỉ là đi ngang qua cũng cảm thấy buồn nôn.

Xác chết nằm la liệt xung quanh. Vài đôi mắt vẫn trợn lên, trắng dã như thể không cam tâm.

Máu thấm đẫm xuống nền đất lạnh lẽo.

Cậu thanh niên từ từ cúi xuống. Chút ánh đèn đường len lỏi vào cửa, soi rõ khuôn mặt đẹp tựa thiên thần. Sống mũi cao thẳng tắp. Làn da trắng mịn không tì vết. Đôi môi nhếch lên thành 1 nụ cười nhạt. Ánh mắt lạnh băng nhìn con mồi vẫn run rẩy dưới chân.

- Nếu muốn sống yên ổn.

Mũi dao miết nhẹ quanh khuôn mặt gã. Gã lại tiếp tục dập đầu lia lịa. Mồ hôi chảy dài 2 bên thái dương.

- Thì ngay từ đầu đã không đụng đến.

Giọng nói không cảm xúc vẫn tiếp tục vang lên đều đều. Mũi dao tiếp tục miết quanh cổ gã. Cậu thanh niên bật cười thành tiếng khi thấy máu đã bắt đầu loang ra chiếc áo sơ mi.

O...Ohh....Se....Sehunn. C...Cậu..u...u

Roẹt!!!

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!

Gã rên lên đau đớn. Sehun vừa rạch 1 nhát dao lên khuôn mặt gã. Cậu gằn giọng.

- Ta rất ghét ai gọi thẳng tên ta. -Sehun bất giác đứng thẳng người.

Gã chưa kịp vui mừng thì...

Phập!!!

Con dao cắm thẳng xuống bả vai gã. Gã trợn mắt, bất động.

- Cứ ở lại và thưởng thức nhé.

Sehun trao cho gã 1 nụ hôn gió trước khi quay lưng đi thẳng. Tiếng gã gào lên ai oán dội vào tai cậu.

- OHH SEHUNN, CÓ LÀM MA TAO CŨNG KHÔNG THA CHO MÀY ĐÂU. AAAAAAAAAAAAAAAAA. THẰNG RANH. TAO CẦU CHO MÀY SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT. MÀY LÀ LOÀI CẦM THÚ. MÀY KHÔNG PHẢI NGƯỜI.

"Ma! ma ư, cầm thú ư, không phải người ư" Sehun nhíu mày. Anh đã giết bao nhiêu người, nghe bao nhiêu câu nói oán hận như vậy. Đã từ lâu, trên thế giới này, anh đã chẳng còn sợ cái gì nữa rồi. Kể cả thần chết có kề dao vào cổ anh. Anh vẫn có thể thản nhiên mỉm cười. Kể từ giây phút ấy, mọi thứ đối với anh toàn một màu đen, ánh mắt cậu lúc lạnh lùng nhưng mỗi khi giết ai , ánh mắt mù xanh trở nên đỏ rực, thấm đẫm màu máu.
Anh bước vào chiếc xe Ferrari đã đứng đợi sẵn. Cầm lấy chiếc điều khiển.

Tách!!!

Bùm!!!

Sehun nhếch môi nhìn căn nhà kho đắm chìm trong ngọn lửa. Lặng nhìn khuôn mặt trong tấm ảnh, Sehun khinh bỉ.

"Thế giới này, không giành cho những kẻ tự cao tự đại".

Trong bức ảnh là một gia đình có một người đàn ông lịch lãm, một người phụ nữ hiền hậu nở nụ cười tỏa sáng và một cậu bé bụ bẫm dễ thương với hai chiếc răng khểnh đang trong vòng tay trìu mến của hai ông bà..
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro