Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 : Anh ta là tổng giám đốc mới

Phòng làm việc nhiệt tình giống như cắn thuốc lắc liều cực cao không hạ được.

Mỗi người mỗi vẻ mặt khác nhau nhìn chằm chằm cửa chính của bộ phận nhân sự, đang mong đợi chuyện sẽ xảy ra.

"Ken két" Cửa mở ra, không ngờ quản lý nhân sự tự mình đưa anh ta ra ngoài, nói: "Các đồng nghiệp, anh ấy sau này sẽ là giám đốc của mọi người, hi vọng mọi người về sau có thể cùng làm việc vui vẻ."

"Ba ba" Phòng làm việc lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiểu Vi khinh thường gật đầu với Chu Hoan Hoan một cái, ánh mắt khiêu khích.

"Chào mọi người, tôi tên là Ngô Diệc Phàm, về sau chúng ta là đồng nghiệp, hi vọng sau này có làm gì không đúng mong mọi người bỏ qua cho." Anh ta gập người thật sâu, cười dịu dàng.

"Thật tốt!" Một nữ hoa si* hít hít nước miếng, nhoẻn miệng cười nhìn chằm chằm người đàn ông.

*Nữ hoa si: gái mê trai

"Đúng vậy, đúng vậy. . . . . ." Một nữ hoa si khác cũng không ngừng gật đầu.

Chợt một người giơ tay, ý bảo cô ấy có vấn đề cần hỏi, Ngô Diệc Phàm cười lễ phép: "Cô có vấn đề gì không?"

"Giám đốc Ngô có bạn gái chưa?" Vấn đề lộ liễu như vậy cũng hỏi ra được, nếu là trước kia nhất định sẽ gặp phải ánh mắt khi dễ của mọi người, nhưng hôm nay có chút không giống, mọi người dĩ nhiên trừ Lộc Hàm, đều là một dáng vẻ mong đợi.

Đáng tiếc, Ngô đại soái ca của chúng ta chỉ là cười cười, không trả lời.

. . . . . .

Lúc tan việc.

Đồng nghiệp trong phòng làm việc trên cơ bản đều đã về hết, Lộc Hàm ngồi ở nơi đó không có dấu hiệu đi về, tiểu Vi cầm túi xách không khỏi cảm thấy kỳ quái.

"Hàm Hàm đã tan việc, sao cậu còn không về?" Vỗ vỗ bả vai của cậu, giống như là thân mật.

Lộc Hàm mỉm cười, hơi bối rối sắp xếp bàn làm việc: "Tôi lập tức về, cô đi trước đi."

"Được, vậy cậu nghỉ sớm một chút." Tiểu Vi gật đầu một cái, cầm lấy túi xách đi ra.

Lộc Hàm thoải mái hít một hơi, chậm rì thu dọn đồ đạc, nhíu nhíu mày, chân hơi đau một chút, lát nữa nhất định phải thuê xe đi, không biết anh ta có ở nhà không, còn . . . . . .

"Phiền chết rồi." Xoa xoa đầu, trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời, nằm ở trên bàn, ổn định tâm trạng phiền não của mình.

"Lộc Hàm. . . . . ." Lộc Hàm nghe được có người gọi mình, không khỏi sững sờ, mọi người không phải đều đi rồi sao? Như thế nào còn có người?

Cậu nhanh chóng ngẩng đầu, một người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt cậu, mỉm cười nhìn cậu.

"Giám đốc Ngô?" Lộc Hàm kinh ngạc mở miệng, "Cũng đã tan việc, sao anh vẫn chưa về?"

Ngô Diệc Phàm cười ha hả nhìn cậu, âm thanh dịu dàng đầy từ tính: "Cậu không phải cũng chưa về sao?"

"Tôi. . . . . ." Xấu hổ cười cười, rụt chân xuống dưới mặt ghế.

Con ngươi dịu dàng càn rỡ quan sát cậu, chân cậu bé này rõ ràng bị thương, lại ở chỗ này che giấu, nhìn dáng vẻ này làm cho người khác đau lòng.

Ngô Diệc Phàm từ từ đến gần cậu.

Lộc Hàm cảnh giác xê dịch thân thể, bởi vì hơi thở đặc biệt của người đàn ông này đang kích thích thần kinh của cô.

"Anh muốn làm gì?" Cậu hơi sợ nhìn anh ta.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu, y hệt đà điểu nhắm mắt lại, Ngô Diệc Phàm cười cười, lắc đầu một cái, xem ra cậu bé này nghĩ sai rồi.
Qua hồi lâu, cũng không có cảm nhận được cái gì khác thường, ngược lại trên chân truyền tới một chút lạnh lẽo, cậu liền mở hai mắt ra, kinh ngạc phát hiện anh ta đứng ở trước mặt của mình, tay dịu dàng xoa nắn trên chân của mình.

"Anh. . . . . ." Giùng giằng muốn rút chân của mình về, cũng không ngờ sức của anh ta quá lớn, chân còn bị anh ta giữ thật chặt trong lòng bàn tay.

Anh ta dịu dàng, làm cậu mắc cở đỏ bừng mặt, thân mật như vậy làm cậu không tự nhiên giãy dụa.

"Đừng động, chân của cậu bị thương, không thoa thuốc sẽ nghiêm trọng." Âm thanh dịu dàng, khiến sự khẩn trương trong lòng Lộc Hàm nhất thời bình tĩnh lại, đời này trừ ba của cậu ra, không có người đàn ông nào đối với cậu tốt như vậy, dù là chồng của mình cũng vậy.

Thuốc tốt, Ngô Diệc Phàm đứng dậy, bóng dáng cao lớn bao phủ thân thể Lộc Hàm nhỏ yếu mềm mại.

"Cậu đang nghĩ gì?" Anh ta có thể thấy rõ ràng sự cô đơn trong mắt cậu.

Lộc Hàm lắc đầu một cái, "Tại sao anh đối với tôi tốt như vậy?" Đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đẹp lóe ra ánh sáng cảm kích, anh ta ấm áp làm cậu ứng phó không kịp, "Không cần nói với tôi, đơn giản vì là đồng nghiệp, mới đến giúp tôi?"

Lời của cô khiến lông mày Ngô Diệc Phàm hơi cau lại, anh ta tại sao lại muốn đối tốt với một cậu bé không quen biết như vậy! Anh ta cũng không biết, chỉ rất muốn trêu chọc cậu.

"Nếu như tôi nói tôi yêu cậu, cậu sẽ như thế nào?" Ngón tay thon dài, dần dần đến gần gò má của cậu, ở thời điểm nó sắp chạm vào, cậu khẽ quay đầu tránh ra.

"Anh không cần nói giỡn, một chút cũng không buồn cười." Lộc Hàm khẽ cúi đầu đỏ mặt.

"Ha ha. . . . . ." Ngô Diệc Phàm phóng khoáng cười một tiếng, phản ứng của cậu ấy hình như giống với trong tưởng tượng của anh, mới vừa tới đã phát hiện cậu khác biệt.

"Tôi chỉ là muốn lương tâm an ổn một chút." Không ngoài dự đoán nhìn thấy được ánh mắt nghi hoặc của cậu, cười dịu dàng: "Chân của cậu là do tôi đụng phải, tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm mà thôi."

Lộc Hàm lúc này mới sáng tỏ, "Thì ra chiếc xe thiếu chút nữa đụng tôi vào buổi sáng là của anh."

Ngô Diệc Phàm khẽ gật đầu tỏ vẻ xác định.

"Thật ra thì cũng không có gì, do tôi không cẩn thận thôi." Khoát khoát tay, thoải mái cười, đứng lên, cậu phải về nhà rồi.

Nhìn dáng vẻ khập khễnh của cậu, ánh mắt Ngô Diệc Phàm chợt u ám, cậu như vậy anh cũng có một nửa trách nhiệm, nhanh chóng bắt được cổ tay của cô: "Tôi đưa cậu về."

"Không cần, tự tôi. . . . . ." Còn chưa nói hết, một hồi chuông điện thoại di động liền cắt đứt, Lộc Hàm tò mò, lúc này ai sẽ gọi điện thoại cho cậu.

Số lạ, vốn không muốn nhận, thế nhưng điện thoại lại tiếp tục vang, đành phải ấn nút tiếp nghe "Alô"

"Câu đang ở đâu?" Bên đầu kia điện thoại là một tiếng nói lạnh lẽo không chút cảm tình nào truyền đến, trong nội tâm Lộc Hàm hạ xuống hồi hộp, là anh ta——

Ngô Thế Huân

"Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"

"Cậu đang ở đâu?" Ngô Thế Huân không nhịn được lặp lại lời nói.

"Tôi đang ở Cao ốc Kim Tọa, có. . . . . ." Không đợi cậu nói xong, bên kia đã cúp.

"Sao không đợi người ta nói xong." Lộc Hàm trề môi nói khẽ liếc nhìn điện thoại di động, xác định đã cúp.

"Có chuyện gì không? Tôi đưa cậu đi qua?"

Lúng túng liếc mắt nhìn Ngô Diệc Phàm bên cạnh, "Thật xin lỗi, làm phiền anh!" Dù sao bọn họ mới là đồng nghiệp một ngày, nên sẽ cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Không sao!" Ngô Diệc Phàm dứt khoát trả lời, anh vốn là muốn đưa cậu về.

Trong xe, Ngô Diệc Phàm vẫn quan sát cậu, cậu lại là dáng vẻ u sầu, Ngô Thế Huân có chuyện gì không? Nếu không anh ta sẽ không gọi điện thoại cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro