Chương 5: Sống rất tốt
Lộc Hàm vội vã quay về biệt thự, tòa nhà trống trơn nói cho cậu biết người kia không có ở nhà, cậu đem lấy chính mình thả vào trong ghế sa lon mềm mại, xiết chặt *ấn đường, thở phào một cái thật sâu, cả người có chút không thăng bằng. Thật sự là từ trước đến nay cậu cũng chưa từng mệt như vậy, hơi ngửa đầu mắt díp lại.
**ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.
Cho đến khi trong sân truyền đến một hồi âm thanh của xe hơi mới phát hiện mình đã ngủ thiếp đi, xem bầu trời, lúc ấy đã khuya lắm rồi.
Thân ảnh cao lớn của Ngô Thế Huân xuất hiện ở trong phòng khách, Lộc Hàm đứng lên theo phản xạ.
"Anh đã về rồi?"
Trong giọng nói nghe không ra bất kỳ thanh âm nào, giống như tối hôm qua chuyện gì cũng chưa từng sảy ra.
Ngô Thế Huân thoáng sững sờ, anh bình tĩnh nhìn vào cậu giống như chưa bao giờ nghiêm túc quan sát qua, không nghĩ tới vợ của mình lại còn là một báu vật, thật đáng tiếc, ngón tay thon dài đột nhiên bóp thật chặt ở cổ Lộc Hàm, khóe miệng hiện ra một nụ cười tà mị.
Tính cách của anh thật là khó hiểu, đột nhiên lại như vậy khiến cho Lộc Hàm hoàn toàn không có sức chống trả, sức mạnh của anh thật là ghê gớm, Lộc Hàm cảm giác mình sắp sửa ngạt thở.
Ngay khi cậu cho là mình sẽ chết thì anh lại buông lỏng tay ra, được phóng thích cậu thở dốc từng ngụm, bởi vì hít thở quá nhanh, cậu ho kịch liệt, tại sao anh ta lại thả mình, ngẩng đầu có chút nghi ngờ, đã thấy anh nhìn về phía sau lưng mình, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Bỗng dung, trong lòng có loại dự cảm xấu.
Quả nhiên ---
"Thân ái, làm sao hôm nay anh mới gọi em đến nhà?"
Một âm thanh ngọt ngấy truyền đến từ sau lưng, một người phụ nữ mặc áo da báo bó sát người, tay cầm cái chía khóa mở cửa đi vào, không thèm liếc mắt nhìn Lộc Hàm, giống như cậu căn bản không tồn tại.
Ngô Thế Huân rất hài lòng khi thấy thân thể Lộc Hàm cứng ngắc, lướt qua cậu, ôm lấy người phụ nữ, một hồi cuồng hôn ở trên môi cô ta, đôi tay cũng không dừng đốt lửa ở trên người phụ nữ, người phụ nữ kia không chịu được khi anh như vậy, cả người mềm yếu tựa vào trong ngực của anh, phát ra âm thanh xấu hổ.
"Tiểu yêu tinh, em chính là thoải mái như vậy, tối nay nhất định sẽ thu thập em thật tốt."
"Ừ, đáng ghét."
Người phụ nức khẽ vỗ vào trước ngực anh, vẫn không quên dán vào anh thật chặt.
Âm thanh làm nũng, trêu chọc cùng với tiếng rên tràn đầy lỗ tai của Lộc Hàm.
Cắn chặt môi dưới, đôi tay bởi vì tức giận mà nắm chặt, mặt trắng bệch:
"Muốn động dục, xin mời các ngươi trở về phòng, không nên ở chỗ này làm người khác ghê tởm."
Lúc này người phụ nữ mới phát hiện ra trong phòng có người khác, đôi tay níu cổ của Ngô Thế Huân, nũng nịu nói:
"Thân ái, tại sao anh không có nói cho em biết trong nhà có người chứ?"
Ngô Thế Huân khẽ nhếch môi, cảm thấy ngạc nhiên đối với phản ứng của Lộc Hàm, vốn nghĩ cậu chỉ là con mèo nhỏ ngoan ngoãn, không nghĩ tới là còn mang móng vuốt của Tiểu Miêu.
Nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn ở trên môi người phụ nữ kia, ngay sau đó ánh mắt nham hiểm không chút do dự rơi vào trên người Lộc Hàm, khinh thường quát khé:
"Đừng để ý tới cậu ta, chỉ là một người không quan trọng mà thôi."
Nói xong kéo người phụ nữ đi lên lầu.
Trong lòng Lộc Hàm bị kiềm hãm, lông mi xinh đẹp có chút bi thương rũ xuống, không phải là vẫn luôn biết rõ sao? Mình không phải là không có quan hệ gì với anh ta sao? Tại sao lúc nghe anh ta nói như vậy thì cậu vẫn còn cảm giác đau lòng chứ?
"On gong ong..."
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lộc Hàm lau nước mắt trên mặt, cầm lên nhìn thấy là ở nhà gọi tới.
Lấy lại bình tĩnh rồi mới nhấn nút trả lời.
"Hàm Hàm à, tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại vậy? Ở nhà họ Ngô đã quen chưa? Làm sao mà một cuộc điện thoại cũng không gọi về nhà, hại mẹ và cha con vẫn lo lắng không yên chứ?"
Bên đầu điện thoại kia lập tức truyền đến âm thanh có chút bận tâm của Lộc phu nhân.
"Mẹ, con rất khỏe? Mẹ không cần lo lắng."
Nói xong cố gắng không khóc, nhưng mà nghe được âm thanh của mẹ thì nước mắt vẫn không tự chủ được chảy xuống.
"Thế Huân có tốt với con không? Các con hãy cùng đến đây chứ?"
Đây là điều bà lo lắng nhất, hai người không có tình cảm lại muốn cột chung một chỗ có được không? Huống hồ Ngô Thế Huân này còn nổi danh là hoa tâm , con gái ở cùng với cậu ta có thể bị ủy khuất hay không.
"Mẹ, anh ấy là một người rất dịu dàng, đối với con cũng rất tốt."
Cậu không thể nói cho cha mẹ mình tình huống hiện tại, thứ lỗi cho lời nói dối của cậu.
"Như vậy cũng tốt."
Lộc Hàm có thể rõ ràng cảm giác được mẹ mình yên lòng, chế nhạo cười cười.
"Có Thế Huân ở đấy không? Mẹ muốn nói với nó mấy câu!"
Lộc phu nhân tiếp tục nói.
Yêu cầu của bà khiến cho Lộc Hàm hơi sửng sốt một chút, cầm điện thoại di động ngẩng đầu nhìn trên lầu, anh ta hiện tại hẳn là bề bộn nhiều việc đi, nào có thời gian mà nghe điện thoại, ấp úng nói:
"Mẹ, anh ấy bây giờ vẫn chưa về đến. Khi nào anh ấy trở về con bảo anh ấy gọi lại cho mẹ."
Có trời mới biết, khi cậu nói những lời này, trái tim thậm chí đã nhảy ra ngoài, cậu chưa bao giờ nói dối, ngày hôm nay lại còn nói láo nhiều như vậy.
"Như vậy nhé, lần sau rồi hãy nói, Hàm Hàm..."
Lộc phu nhân dường như còn muốn nói điều gì lại bị Lộc Hàm ngắt lời.
"Mẹ, con còn có việc, con cúp máy trước đây."
Cậu sợ mình nói thêm gì nữa nhất định sẽ bị lộ, chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh, cho dù như thế nào cậu cũng sẽ cắn răng kiên trì chịu đựng. Không chỉ là vì Lộc thị mà hơn nữa là vì cha mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro