Chương 16 : Thật sự không giống cậu
"Wey wey Wey" Xán Liệt bắt được cánh tay Ngô Thế Huân chuẩn bị rót rượu, liếc qua mấy bình không trên bàn không biết có từ đâu.
"Này, Ngô công tử, không nghĩ tới cậu uống toàn bộ rượu ở đây, thật không biết hôm nay là cậu mời tớ uống rượu, hay là mời tớ tới nơi này xem cậu uống rượu?" Giọng nói y như trẻ con, thật giống như bị bao nhiêu uất ức.
Ngô Thế Huân dùng ánh mắt giết người hung hăng nhìn chằm chằm Xán Liệt , chỉ kém không có bẻ đầu của cậu ta xuống làm bóng đá, tiểu tử này luôn thích làm ngược lại anh, đang nghĩ không biết vì sao lúc đầu lại nhận cậu ta là anh em .
Xán Liệt lạnh lùng đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, ngửa đầu tựa vào trên lưng sofa, từ từ khạc ra khói mù, phất tay đuổi mọi người trong phòng bao ra ngoài.
Nhỏ giọng nói ra:
"Là chủ ý của lão gia tử*?"
*Lão gia tử: ông nội (ed: để "lão gia tử" câu văn nghe xuôi tai hơn)
"Đúng, tớ cũng cảm thấy kỳ quái, cậu không phải là nói cậu nhóc kia rất an phận sao? Tại sao ông cụ tình nguyện buông tha Lộc thị, lại muốn tớ cưới cậu ta?" Vừa nói xong một ly rượu lại xuống bụng.
Xán Liệt từ từ ngẩng đầu, nhưng có chút không tin bấm rơi thuốc lá trong tay: "Tớ nói Ngô công tử của chúng ta sao lại kết hôn liền như vậy, thì ra thật sự là do lão gia tử ra lệnh." Ngô Thế Huân nghe sự trêu chọc ấy sao mà chói tai, mắt lạnh nhìn về phía cậu ta.
Ngó lơ, thuận tay rót một ly rượu, chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuôi ở giữa, khóe miệng nhếch lên, một ly vào bụng: "Cho nên cậu mới đối xử với cậu ấy như vậy, muốn cậu ấy tự rời đi sao?"
Ngô Thế Huân không nói gì, nhưng khóe miệng anh thoáng cười lại chứng minh lời nói của Xán Liệt, có lẽ anh hiểu được tại sao bọn họ là anh em, chỉ vì bọn họ hiểu rõ nhau.
Ngồi thẳng người: "Cậu thật sự tính toán làm như vậy, đây cũng không phải là phong cách của cậu, từ trước đến giờ đều là thương hương tiếc ngọc, cậu thật nhẫn tâm." Ngay cả cách làm của anh cũng có thể đoán, trong lòng không khỏi thở dài, thiếu gia Lộc gia đụng vào phải họng súng rồi, không biết là dạng người như thế nào, bị tiểu tử này làm hại chẳng phải đáng tiếc sao.
"Thế nào, đau lòng sao?" Ngô Thế Huân chế giễu nhìn bộ dạng người đàn ông trước mặt, còn chưa có gặp qua cậu nhóc kia, thế nào lại bất bình thay cậu.
Xán Liệt khẽ lắc đầu: "Tớ không dám, nhìn bộ dạng này của cậu giống như muốn giết chết tớ, tớ còn muốn sống thêm vài năm nữa, hơn nữa, nếu tớ chết, những người đẹp này không phải sẽ khóc dìm sạch cả thành phố A này sao?" Một cái chân đặt ở trước sô pha trên khay trà, nhàn nhã lắc lư.
"Tớ khuyên cậu đừng gặp cậu bé kia, thủ đoạn của cậu ấy cũng không phải vừa, tất cả mọi người trong nhà tớ đều bệnh vực cậu ấy, ngay cả anh trai tớ không thích phụ nữ mà cũng không ngoại lệ." Lúc Ngô Thế Huân nói câu này, không chú ý tới giọng điệu của anh rất là chua.
"Thật sao?" Xán Liệt có chút hoài nghi liếc anh một cái, trong lòng không ngừng tính toán, lúc nào có cơ hội nhất định phải gặp xem thử, nghe được chua xót trong lời nói của anh, cười tà mị.
Tia nắng ban mai vừa lộ ra, chân trời ửng sáng, trong không khí có mùi vị của hoa lá và cỏ xanh.
Lộc Hàm cố hết sức đứng dậy, lắc đầu một cái, đi tới phòng tắm, trong kính là gương mặt tái nhợt, con mắt sưng vù, chứng tỏ rằng tối hôm qua trôi qua không chút dễ dàng.
Ban đầu có lẻ mình không nên thỏa hiệp, gả cho anh căn bản là một sai lầm.
Sương mù tràn ngập cả gương, thở dài, đưa tay xóa sạch lớp sương mù bấm nút xả nước, tỉ mỉ rửa mặt mình, vì che giấu khuôn mặt nhếch nhác, nên trang điểm nhàn nhạt.
Khi cậu tới công ty, vừa tới cửa thì có mấy đồng nghiệp quăng ánh mắt hâm mộ về phía cậu, làm hại cậu không biết vì sao.
Hôm nay không khí sao lại kỳ quái như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Không phải là phát hiện ra thân phận của mình rồi chứ, ôi, được sống cuộc sống của người bình thường mấy ngày nữa đây?
"Hàm Hàm . . . . . . hôm nay cậu thật xinh đẹp!" Nữ Giáp nịnh nọt khích lệ Lộc Hàm một câu.
"Cám ơn!"
"Hàm Hàm , mời cậu ăn!" Đôi tay nữ Ất đưa đến một túi đồ ăn vặt.
"Không. . . . . . Tôi không ăn."
Trên mặt Lộc Hàm hiện ra một tia chua chát, có chút không quen chào hỏi, những người này không phải ở phòng thị trường sao, mặc dù cùng một công ty, nhưng lại không quen, mới vài bước ngắn ngủi mà trên tay đã chất đầy nhiều thứ.
"Ngày hôm qua thật là quá hạnh phúc ——" Phía trước, trong đám người, âm thanh của một nữ hoa si vang lên trước mặt cậu, mặt Lộc Hàm lập tức tối lại, đã nói mà, hôm nay sao người của công ty đều quái quái, thì ra là cô ấy giở trò quỷ.
"Thật hâm mộ các cô!" Một đám nữ hoa si vẫn không quên phụ họa với tiểu Vi.
"Tiểu Vi." Lộc Hàm cắn răng nghiến lợi gọi tên của cô.
" Hàm Hàm , cậu tới đây." Trong nháy mắt tiểu Vi thấy Lộc Hàm liền chạy tới, tâm tình của cô nhìn qua không tệ.
Nhìn thấy sắc mặt tối thui của Lộc Hàm thì chân mày của cô nhíu lại, không suy nghĩ nói: " Hàm Hàm , cậu không vui sao?"
Lộc Hàm cười nham hiểm, nhìn những thứ trong ngực mình chép miệng nói: "Những thứ này đều là kiệt tác của cậu đúng không, sáng sớm hôm nay nhận được nhiều quà tặng như vậy, tớ phải cám ơn cậu rồi!"
"Ừ. . . . . ." Tiểu Vi nhìn theo cậu, quả thật không ít đồ ăn, đồ chơi, thực là không tồi: "Khách sao, khách sáo, đều là đồng nghiệp, cũng không cần cảm ơn, chỉ cần chia cho tớ một ít là được." Còn không sợ chết nhìn đống quà tặng rồi chọn mấy thứ khá tốt, nghiên cứu một chút.
Người này thật đúng là không nhìn sắc mặt người khác mà? Không thấy khuôn mặt Lộc Hàm càng lúc càng biến thành màu đen sao? Đang ở chỗ này say mê cuồng nhiệt, mọi người không khỏi lau mồ hôi vì cậu.
"Hạ — Tiểu — Vi —" Lần đầu tiên rống to một tiếng, tiểu Vi tay móc móc lỗ tai, ngẩng đầu từ trong đống quà tặng, đến sát mặt Lộc Hàm quan sát từ trên xuống dưới.
Nhìn một lúc khiến Lộc Hàm muốn buồn nôn, đưa tay ngăn cô đang ghé sát vào mặt: "Cậu làm gì thế?"
"Thật không giống cậu, cho tới bây giờ chưa từng nghe cậu nói chuyện lớn tiếng như vừa rồi, vẫn luôn cảm thấy trên người cậu có khí chất không giống với bề ngoài, thì ra cũng không có gì, nhất định là trước kia nhìn lầm rồi." Lấy tay của cậu đang ngăn trên mặt mình ra, mắt to nháy liên tục, khuôn mặt ngạc nhiên, thật ra thì cô đâu có biết, người có khí chất tốt hơn nữa khi gặp phải cô gái ngu ngốc như cô, cũng sẽ hỏng mất.
"Mọi người ở đây làm gì vậy? Nơi này là phòng làm việc, không phải cái chợ?" Quản lý nhân sự thật đúng là có oai, nơi này vốn đang rất lộn xộn, tất cả mọi người đều trở về vị trí, tốc độ kia khiến Lộc Hàm nói không nên lời.
"Lộc thiếu gia, về sau xin chú ý một chút." Quản lý nhân sự mỉm cười lên tiếng chào hỏi, sau đó anh tuấn quay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro