chap4
600 triệu là số tiền mẹ cậu cần ngay lúc này. Hai ngày nay mỗi lần nhìn thấy mẹ đau đớn thì cậu lại không thể kìm lòng được. Thế là cậu miễn cưỡng thay đồ bước vào căn phòng vip đó. Dưới ánh đèn xanh đỏ, cậu nhìn thấy ba người đàn ông. Hai người thì hai bên tay có hai cô gái ăn mặc hở hang đang hôn hít nhau. Chỉ có duy nhất người đàn ông lạnh lùng ngồi chính giữa là không có cô nào bên cạnh. Mà anh ta trông rất quen.
Tiến Dũng: Ngọc Hải này, đến chill club mà không chơi em nào à?
Tiến Dũng đang ngồi ôm ấp mĩ nhân của mình, mở miệng châm chọc Ngọc Hải.
Xuân Trường: tay chơi hôm nay mèo chê mỡ à? Hahaha
Xuân Trường cũng hùa theo Tiến Dũng mà châm chọc Ngọc Hải.
Ngọc Hải vẫn im lặng không nói gì. Văn Toàn cố lấy hết can đảm bước đến gần anh, ấp úng nói.
Văn Toàn: chào... chào ngài!
Tiến Dũng: phụt!!! Nhân viên chill club hôm nay sao lạ thế, dùng giọng điệu ngây thơ này để tiếp khách à? Cậu em, cậu làm tôi bất ngờ đấy. Mà ai gọi cậu đến đây?
Tiến Dũng nghe cách nói chuyện ngây thơ của cậu mà không nhịn được cười, lập tức chỉnh đốn.
Tiến Dũng: em rót rượu cho tôi xem nào!
Tiến Dũng buông hai cô gái trong tay ra, nhìn Văn Toàn ra lệnh. Văn Toàn cúi người xuống cẩn thận rót rượu ra ly, rồi đưa tới trước mặt Tiến Dũng.
Văn Toàn: xin mời ngài.
Tiến Dũng: haha! cậu trai nhỏ à, đừng nói với tôi đây là lần đầu của cậu nhé?
Văn Toàn cúi đầu không đáp, đối với tình huống này cậu thật sự không biết nói gì hay cư xử thế nào cho đúng.
Tiến Dũng đứng dậy, dựt lấy ly rượu trên tay Văn Toàn, nâng cằm cậu lên rồi đổ rượu vào miệng cậu.
Tiến Dũng: nếu muốn chuộc lỗi thì uống hết ly rượu này đi.
Tiến Dũng đổ hết rượu vào miệng xong thì buông ra. Văn Toàn ôm ngực ho sặc sụa, chân đứng không vững ngã về phía sau. Bỗng có một bàn tay cứng rắn đỡ lấy cậu, Văn Toàn ngã vào lòng người đàn ông lạnh lùng kia.
Ngọc Hải: Tiến Dũng, quậy đủ rồi! Cậu ấy là do tôi gọi tới. Cậu ngoan ngoãn mà ngồi đó chơi đồ của mình đi.
Ngọc Hải, ôm cậu trong lòng mà quay sang lườm Tiến Dũng. Tiến Dũng thấy vậy liền lảng tránh đi, quay qua nói với Xuân Trường.
Tiến Dũng: Xuân Trường, hôm nay Quế Tổng khó ở rồi, chúng ta đi chỗ khác chơi thôi.
Xuân Trường: vậy bọn tôi đi trước nhé, cậu ở lại vui vẻ.
Xuân Trường cũng đồng tình với Tiến Dũng, liền ôm hai mĩ nhân của mình rời đi, trong phòng hiện giờ chỉ còn anh và cậu. Văn Toàn vội thoát khỏi vòng tay của anh, cậu đứng dậy đan chặt hai tay vào nhau và cúi gằm mặt xuống.
Văn Toàn: xin lỗi thiếu gia vì đã làm ngài mất vui. Tôi sẽ đi nói quản lý đổi người chuyên nghiệp hơn tới phục vụ ngài.
Văn Toàn nói rồi thì định quay người bỏ đi, Ngọc Hải lại lên tiếng bảo.
Ngọc Hải: em không định lấy số tiền 600 triệu nữa à?
Văn Toàn: tôi không làm được gì cả, nên sẽ không nhận tiền.
Nói rồi cậu quay đầu bước đi, Ngọc Hải đứng lên kéo cậu lại ép sát vào tường, cười lạnh nói.
Ngọc Hải: chẳng phải em đang cần tiền sao? Hay là chê ít?
Văn Toàn lúc này đã xác định được người này chính là người đàn ông hôm trước. Nhưng xét về cách cư xử thì rất thô lỗ, hoàn toàn khác hẳn vẻ lịch thiệp hôm trước.
Ngọc Hải: chỉ cần em ngoan ngoãn phục vụ tôi cho tốt. Thì đừng nói là 600 triệu, ngay cả nhiều hơn thì tôi cũng đều cho em.
Ngọc Hải dùng chất giọng trầm ấp của mình thì thầm vào tai cậu. Văn Toàn nghe vậy thì vội đẩy anh ra nói.
Văn Toàn: xin anh hãy giữ tự trọng, tôi xin phép.
Nói rồi cậu bỏ đi ra khỏi phòng. Ngọc Hải nhìn theo bóng dáng cậu rời đi mà nở một nụ nham hiểm.
Ngọc Hải: để rồi xem, tôi nhất định sẽ khiến em đến cầu xin tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro