Chương 54 : Yêu thích ông xã (6)
# Chị Lư Dục Hiểu có bảo bảo #
Ảnh chụp bên trong Hot search là ảnh cô bước xuống xe ở ngoài Tinh Quang, dáng vẻ che bụng kia phảng phất như nói cho toàn thế giới rằng cô đang mang thai.
Bình luận bên dưới náo nhiệt thật sự, tất cả đều là một mảnh chúc phúc, càng có người bắt đầu suy đoán bảo bảo của Lư Dục Hiểu đến tột cùng là nam hay là nữ.
Hiện tại thời gian cô nghịch điện thoại không nhiều lắm, vội vàng nhìn xong liền thoát ra.
Không đến một lát liền trở về lâm viên Cô Tây.
Dì Trịnh làm xong cơm chiều chờ cô, mấy ngày nay trời nóng cô lại đang mang thai, ăn uống không được tốt cho lắm, không ăn được bao nhiêu liền thả đũa xuống.
Lại nhìn đến trên mạng tất cả đều là chúc phúc Lư Dục Hiểu, ngày thường ngẫu nhiên anti-fan sẽ kiêu ngạo nhưng nay cũng không có hành động.
Ngày thường bạn trong giới quan hệ cùng Lư Dục Hiểu tốt một chút cũng sôi nổi chia sẻ Weibo chúc phúc Lư Dục Hiểu.
Buổi tối, Thừa Lỗi trở về.
Ban đêm so với ban ngày càng mát mẻ hơn nhiều, bầu trời đêm lập loè ánh sao, không khí ở Lâm Sơn chất lượng không được tốt thường xuyên nhìn không thấy ngôi sao.
Đêm nay lại là bầu trời đầy sao lấp lánh.
Cô nằm ở trên giường, hai mắt vô định nhìn chằm chằm trần nhà.
Thừa Lỗi tắm rửa xong liền ra tới, trên người là mùi sữa tắm quen thuộc.
Thừa Lỗi mới vừa lên giường đã bị cánh tay Lư Dục Hiểu cuốn lấy.
Anh rũ đôi mắt xuống, bên trong là đôi mắt đen nhánh, phảng phất còn mang theo sương mù trong phòng tắm tràn ra.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi Lư Dục Hiểu, giọng nói trầm thấp giàu từ tính, mỗi một chữ đều phảng phất dừng ở trong lòng.
Cô dẩu dẩu miệng, "Việc em mang thai bị dân mạng biết."
Ngón tay Thừa Lỗi giật giật, giúp cô đem tóc ở trước ngực vén ra sau vai.
Tay anh đặt ở trên cổ cô, xúc tu ấm áp, anh không nhịn xuống liền ở trên cổ cô nhéo một phen.
"Tê." Lư Dục Hiểu rụt bả vai lại, "Dương tổng anh như thế nào không đứng đắn như vậy , nhéo em làm gì."
Mặt Thừa Lỗi không biểu tình mà thu hồi tay lại.
Anh như thế nào biết vì cái gì sẽ bỗng nhiên nhéo một phen! Anh cũng không khống chế được!
Anh bất động thanh sắc mà kéo ra đề tài, "Hôm nay anh xem Weibo, đều là chúc phúc em, nếu em không muốn xem, anh liền cho người xóa bỏ."
"Anh biết là gần đây em không thể chạm vào điện thoại, anh giúp em nhìn xem mọi người chúc phúc em cái gì?"
Cô điên cuồng chớp mắt, mảnh lông mi dài rung động làm cho lòng người ta ngứa ngáy.
Hầu kết Thừa Lỗi di chuyển , đi lấy điện thoại đặt ở một bên mở Weibo ra.
Chuyện Lư Dục Hiểu mang thai ở hot search một đường phiêu hồng, nhiệt độ không chút nào tiêu giảm.
Anh chọn những bình luận hay mà nói: "Nơi này có bình luận, hắn nói hy vọng chị Lư Dục Hiểu cùng Dương tổng lâu lâu dài dài, bảo bảo bình an."
"Tên đứa trẻ tôi đều nghĩ kỹ rồi, con gái kêu Dương Hồng Đường , con trai kêu Dương Hoàng Đường."
"......"
Thừa Lỗi ở bên tai cô đọc bình luận trên Weibo , tiếng nói trầm thấp dễ nghe, giọng nói ở bên tai vang lên, mỗi một câu đều nói đến trong lòng cô tê dại một mảnh.
Nói vài điều nữa, Lư Dục Hiểu ngăn Thừa Lỗi lại, cô chống thân mình lên, ở trên môi đang lải nhải của Thừa Lỗi hôn một cái.
Trên môi có ướt át, ấm ướt ấm ướt.
Thừa Lỗi bị cô trực tiếp hôn xuống hoàn toàn an tĩnh lại.
Đôi mắt đen nhánh tràn đầy ái muội, ngón tay anh để ở bên môi, lỗ tai có chút đỏ.
"Dương tổng, anh lại tìm cho em một fan, em muốn nhìn một chút hắn đã đăng bình luận gì."
Thừa Lỗi phục hồi lại tinh thần, giọng anh khàn khàn, "Ai?"
"Bà xã của tôi là Lư Dục Hiểu." Cô nói ra, cười như không cười mà nhìn về phía anh, "Đây là tên Weibo của vị fan kia."
"......" Thừa Lỗi trầm mặc, trên mặt gợn sóng, làm bộ như bắt đầu giúp Lư Dục Hiểu tìm bình luận.
Cả buổi trưa hôm nay anh đều xử lý công việc còn không kịp phát biểu bình luận.
Cho nên ở dưới Weibo, căn bản là tìm không thấy bóng dáng của anh.
Lư Dục Hiểu làm ra dáng vẻ thất vọng , "Sẽ không có phải không? Dương tổng, anh nói hắn có thể không còn là fan của em nữa hay không?"
Lông mi rơi xuống , đáy mắt thần sắc thất vọng không thèm che dấu.
Thừa Lỗi mím môi, hơi chút xoay người, ở khung bình luận gõ xuống mấy chữ: [ chúc phúc, nhất sinh nhất thế. ]
Mới vừa đánh xong rồi đăng, Lư Dục Hiểu liền thò qua tới đoạt lấy điện thoại của anh.
Thừa Lỗi sợ tổn thương đến Lư Dục Hiểu cho nên đều không đoạt lấy, đem phản xạ có điều kiện khống chế được.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy trong ánh mắt Lư Dục Hiểu nhìn thấu hết thảy .
Thừa Lỗi ra vẻ trấn định, "Em xem, anh tìm được bình luận của fan kia đây."
Lư Dục Hiểu giơ lên tươi cười , "Em không ngừng nhìn đến bình luận của fan, em còn nhìn thấy bản thân fan."
Cô đem màn hình điện thoại đưa sang Thừa Lỗi, giao diện đúng là " Weibo của tôi" .
Tài khoản anh hiện lên trên, anh cảm thấy trên mặt mình có chút nóng.
Lư Dục Hiểu cười, đem điện thoại trả lại Thừa Lỗi, cô gãi cằm Thừa Lỗi trêu đùa: "Nha, nhìn không ra thao tác của Dương tổng như vậy thật lưu manh nha, còn cất giấu cái tài khoản phụ nha."
Ánh mắt Thừa Lỗi sáng lên.
Tuy rằng trong lòng hoảng đến cực độ nhưng anh vẫn bất động thanh sắc mà đem điện thoại đóng lại ném tới một bên dùng ngữ khí cực kỳ bình đạm nói: "Không thường dùng."
Lư Dục Hiểu còn muốn nói gì đó lại thấy Thừa Lỗi trực tiếp tắt đèn.
Trong phòng tức khắc lâm vào một mảnh tối đen im ắng, nhất thời không có thanh âm.
Một hồi lâu, ánh đèn đường ngoài phòng cùng sao trời lọt vào , cô thích ứng với cường độ ánh sáng này.
Thừa Lỗi mặc áo ngủ đưa lưng về phía cô, hình dáng cơ bắp như ẩn như hiện bên trong áo ngủ.
Cô duỗi tay qua đi ôm lấy anh, cảm giác được thân thể anh cứng đờ.
"Dương tổng bị em bắt được, ngày thường ở Weibo nói lời cợt nhả nhiều như vậy, hiện tại như thế nào một câu đều không nói ra được?"
Thừa Lỗi chậm rãi nằm xuống, trong bóng tối, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Anh không lý do nên chột dạ, quay mặt đi, chỉ là nói câu: "Muốn nghe chờ em sinh xong, mỗi đêm anh đều giảng cho em nghe."
Lư Dục Hiểu trầm mặc một lát, nghe được hô hấp đều đều bên cạnh, mới mở miệng nói: "Dương tổng, anh đừng như vậy , em sẽ chịu không nổi."
Giọng anh căng thẳng, "Chịu không nổi cái gì?"
"Thình lình xảy ra chạm vào tim em, bùm bùm, nhảy thật là lợi hại."
"Có phải trái tim không thoải mái hay không ?" Thừa Lỗi nắm tay cô, khẩn trương hỏi, "Ngày mai anh gọi bác sĩ tới nhìn em."
"...... Ngủ!"
Từ chuyện Lư Dục Hiểu mang thai bị phơi bày, mỗi ngày đều sẽ có người tới xem cô, mang theo một ít đồ bổ thân thể, trong phòng gần như đầy bất mãn.
Con gái của Mộ Châu lớn lên ngoan ngoãn, hiện tại chính là ê a học nói, ê ê a a, phá lệ đáng yêu.
Nhìn thấy con gái bảo bối của nhà Mộ Châu, Lư Dục Hiểu bắt đầu chờ mong oa oa trong bụng mình.
Về sau bụng càng lúc càng lớn, thời gian cô ra cửa tản bộ cũng liền ít đi.
Thực nhanh đã đến ngày dự sinh, Thừa Lỗi đã sớm giúp cô ở bệnh viện chuẩn bị tốt một gian phòng bệnh vip , tuy rằng thời gian còn sớm nhưng Thừa Lỗi chính là không yên tâm Lư Dục Hiểu chịu một chút khổ.
Dương Trọng Sơn cùng Cố Ngọc Chi hàng năm đều ở tại nước ngoài không thường trở về, hiện tại vừa nghe nói Lư Dục Hiểu muốn sinh lại vội trở về nhìn xem.
Mẹ Lư cùng Lư Chấn Quốc càng vội đến không được, sợ Lư Dục Hiểu lần đầu tiên sinh con ra sai lầm gì.
Buối tối cuối tháng 10 có chút lạnh, sau khi ăn cơm xong cô khoác áo đi bên ngoài tản bộ.
Thừa Lỗi gắt gao lôi kéo tay cô, thả chậm bước chân.
Nơi xa ánh chiều tà phủ một tầng kim quang, có thể tưởng tượng đến ngày mai đại khái thời tiết thực sự tốt.
Trở lại phòng bệnh, Lục Hưu mang theo một giỏ trái cây đến thăm Lư Dục Hiểu.
Trên mặt cậu ta còn mang theo lớp trang điểm có thể là mới từ đoàn phim ra tới.
Cậu ngồi ở mép giường thay Lư Dục Hiểu gọt một quả táo, mới vừa đưa qua Thừa Lỗi liền đẩy cửa tiến vào.
Ánh mắt Thừa Lỗi sáng ngời gắt gao nhìn chằm chằm Lục Hưu.
Anh sải bước đi tới, đem bình giữ ấm đổ chút nước ra tới đưa qua , "Không cần ăn lạnh, uống chút nước ấm."
Tay Lục Hưu cầm quả táo ngừng ở giữa không trung, phá lệ xấu hổ.
Lư Dục Hiểu cười rộ lên, ánh mắt từ quả táo chuyển qua nước , cô tiếp nhận nước ấm trong tay Thừa Lỗi, "Moah moah."
Cô đem nước nóng thổi thổi khiến hơi nóng mờ mịt.
Lục Hưu đang muốn rụt tay lại liền thấy Thừa Lỗi nhận quả táo trong tay cậu, nhàn nhạt nói câu: "Cảm ơn."
''Răng rắc" cắn một miếng to, giống như là cho hả giận .
Lục Hưu sờ soạng mũi, "Dương tổng, không khách khí."
Lục Hưu ngồi ở nơi này cùng Lư Dục Hiểu nói về bộ phim gần đây, Lư Dục Hiểu cũng dựa vào một bộ 《 gấu trong lửa 》 đề cử giải thưởng Kim Mã dành cho nữ phụ xuất sắc nhất, cuối tháng 11 giải thưởng Kim Mã liền sẽ bắt đầu trao giải.
Bất quá khi đó Lư Dục Hiểu khả năng còn đang ở cữ, Thừa Lỗi khẳng định sẽ không cho cô đi.
Buổi tối , Lục Hưu liền phải rời đi.
Nghe nói là mới nhận một chương trình mới, qua mấy ngày liền phải rời đi.
Lư Dục Hiểu không có giữ lại, chỉ bảo Thừa Lỗi đi tiễn một chút.
Thừa Lỗi đáp ứng.
Hai người đàn ông đi ra khỏi phòng bệnh, một trước một sau.
Đi đến thang máy , thang máy còn ngừng ở lầu một không nhúc nhích, Lục Hưu từ túi quần lấy ra một điếu thuốc, cậu ta đưa cho Thừa Lỗi, "Dương tổng hút thuốc không?"
Thừa Lỗi thật sâu nhìn vào mắt Lục Hưu, biểu tình đạm mạc, không nói gì đại biểu cự tuyệt.
Anh đặt tay ở túi quần, dáng người đĩnh bạt, ánh đèn dừng ở đầu vai anh.
Lục Hưu thu lại điếu thuốc, nhẹ giọng cười, "Dương tổng đối với tôi địch ý có chút lớn."
"Không lớn." Thừa Lỗi miễn cưỡng nói chuyện, ánh mắt lãnh đạm, "Chỉ là không thích cậu luôn tới tìm cô ấy."
"Dương tổng có khả năng không biết, tôi là fan rất nhiều năm của Lư lão sư , đối với chị ấy rất sùng bái."
Biểu tình Thừa Lỗi thay đổi một ít, lãnh đạm bên trong lại nhiều hơn vài phần xa cách, "Lại sùng bái cũng không có biện pháp, cô ấy là vợ của tôi."
"......" Lục Hưu bị nghẹn lại.
Cậu ta vốn dĩ cũng không có tâm tư gì khác, cho dù có cũng ở tình yêu thần tiên của Thừa Lỗi cùng Lư Dục Hiểu biến thành không có.
Sương khói lượn lờ có chút gay mũi.
Thừa Lỗi lui về sau một bước.
Lục Hưu dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác, "Dương tổng đối với tôi địch ý không cần lớn như vậy, Lư lão sư cùng tôi nói rồi, đời này đều sẽ không cùng anh chia tay."
Thang máy tới rồi liền chậm rãi mở ra.
Lục Hưu đi vào phía trước rồi quay đầu nói: "Nếu không phải bởi vì thích anh, Lư lão sư sẽ không nói loại lời nói này."
Cậu đi vào thang máy cùng Thừa Lỗi nói lời tạm biệt.
Thang máy một đường đi xuống, con số không ngừng nhảy lên.
Thừa Lỗi chậm rãi khép mắt lại, sau một lúc lâu mới mở to mắt, anh xoay người trở về .
Phòng bệnh, Lư Dục Hiểu đã uống lên một ly nước ấm, nhìn thấy anh trở về, ý cười không khỏi nhiễm đuôi lông mày.
"Dương tổng đã về rồi." Cô giống như ngày thường nói chuyện.
Thừa Lỗi đi qua, dáng người cao lớn chặn đi ánh đèn.
"Hiểu Hiểu." Anh kêu cô một tiếng, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn anh có chút nghi hoặc.
Thừa Lỗi hít sâu một hơi, ở trước giường cô chậm rãi ngồi xổm xuống .
"Làm sao vậy?" Lư Dục Hiểu không khỏi hỏi.
Ánh mắt Thừa Lỗi lạnh lẽo, anh giữ chặt tay Lư Dục Hiểu, tay cô có chút lạnh cho nên anh giúp cô nhét trở lại trong chăn.
Lúc này anh mới có chút hơi xấu hổ mà nói: "Hiểu Hiểu, anh khẩn trương".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro