Chương 3 : Ông xã em giỏi nhất (3)
Tay Thừa Lỗi di chuyển, không để cho Lư Dục Hiểu sắc mặt tốt.
Anh xùy một tiếng: "Đây là ngày hôm qua em nói ở nhà chờ anh sao? Hả?"
Ngữ khí anh lạnh lùng, nhưng cố tình một âm cuối lại nhiều thêm một chút thâm trầm, mang theo chút lạnh lẽo.
Lư Dục Hiểu chột dạ, không dám nhìn Thừa Lỗi, liếm môi rồi duỗi tay ôm lấy cánh tay Thừa Lỗi.
Cô lắc lắc thật mạnh, dậm chân: "Anh tức giận sao?"
Thừa Lỗi lạnh lùng liếc nhìn Lư Dục Hiểu một cái, không có bất cứ phản ứng nào rồi anh mở cửa xe bảo Lư Dục Hiểu đi vào
Cô ngồi vào trong xe, Thừa Lỗi liền mang cô rời đi, ban đầu vốn là cho rằng đi hoa viên Cảnh Lệ nhưng không nghĩ tới lại không phải.
Cô ngồi ở ghế sau nhích tới hỏi Thừa Lỗi : "Anh không về nhà sao?"
Thừa Lỗi : "Ba mẹ đi chơi trung thu rồi, không cần trở về."
Điều đó cũng khá tốt.
Lư Dục Hiểu vẫn không thể thích ứng với việc sống chung cùng người lớn nên hiện tại nghe được không cần trở về, trong lòng vẫn là rất vui mừng.
Tới bên ngoài tiểu khu Cẩm Giang, Thừa Lỗi ngừng xe.
Đôi chân dài của Lư Dục Hiểu bước ra khỏi xe, Thừa Lỗi nhìn qua kính chiếu hậu, cổ họng chuyển động.
Lư Dục Hiểu mang khẩu trang lên, mỉm cười cùng chớp mắt, vẫy tay chào anh: "Ông xã, em về đây."
Thừa Lỗi không nhúc nhích, ngược lại mở cửa sổ xe ra.
Anh nhìn chăm chú, lạnh nhạt trong ánh mắt sáng lấp lánh, ẩn dấu đạm mạc tự phụ ở bên trong.
Lư Dục Hiểu thử thăm dò hai bước, Thừa Lỗi mím môi vẫn chăm chú nhìn cô, không nói gì.
Sắc mặt ngày càng lạnh hơn.
Lư Dục Hiểu : "......"
Cô suy nghĩ, vẫn là lui trở về, trở lại bên xe Thừa Lỗi rồi thử thăm dò hỏi một câu: "Ông xã, cùng nhau ăn trung thu nhé ?"
Vừa dứt lời, liền thấy Thừa Lỗi giật giật mà phun ra hai chữ: "Không đi."
Lư Dục Hiểu nhẹ nhàng thở ra.
Đôi mắt cô lại cong lên rồi vẫy vẫy tay với Thừa Lỗi : "Vậy...... Gặp lại?"
Sắc mặt Thừa Lỗi ý vị không rõ, vẫn là nhìn chằm chằm cô không rời đi. Ánh mắt này tựa như có thể nhìn thấu lòng Lư Dục Hiểu.
Cô thật sự là đoán không ra tâm tư của Thừa Lỗi.
Lúc cô đang muốn rời đi, đã đi được vài bước lại nghe được Thừa Lỗi ở trong xe phía sau cố ý khụ một tiếng.
Lư Dục Hiểu : "......"
Cô xoay người sang chỗ khác, Thừa Lỗi trầm mặt nói: "Như vậy thật không có thành ý? Hiểu Hiểu, em cũng chỉ mời anh một lần sao?"
"À?"
Dương tổng lời ít mà ý nhiều giải thích: "Một lần nữa lại mời anh."
Nói xong, ánh mắt anh nhìn bên cạnh, Lư Dục Hiểu không nhìn thấy những ngón tay anh cong lên.
Nói như thế thật sự là không biết xấu hổ......Anh ấy làm thế nào mà có thể nói ra những lời đó được cơ chứ!
Lư Dục Hiểu nghe rõ ràng ý tứ Thừa Lỗi, thở dài lại đi trở về, ôm mặt mà nói một cách khoa trương: "Dương tổng, ngài có thể nể mặt em mà ở lại ăn trung thu không? Em chỉ có một mình trong Tết Trung Thu."
Thật là da mặt dày.
Thừa Lỗi liếm môi dưới, "ừ" một tiếng.
Thừa Lỗi lái xe vào bãi, Lư Dục Hiểu liền ở bên ngoài tiểu khu chờ anh, cô vẫn đứng lại ở chỗ cũ nhắm mắt làm ngơ.
Chưa đến ba phút, Thừa Lỗi đã đi tới.
Dáng người cao ráo như cây thông, anh mặc tây trang lại nhiều thêm vài phần khí thế, nhìn về cô mà đi tới, bước chân trầm ổn trang trọng như thể người này không phải là người vừa mới chê bai kia mà là một người đàn ông thành thục.
"Đi thôi." Anh đi tới nói.
Lư Dục Hiểu gật đầu đồng ý, cùng với Thừa Lỗi đi vào tiểu khu. Người đàn ông đi bên cạnh mình mang theo cảm giác thành thục áp bách khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, liền kéo kéo khẩu trang.
Cô ngước mắt nhìn anh, khóe môi không tự giác mà nâng lên.
Khuôn mặt người đàn ông này đúng là đẹp, mang theo một chút lạnh lùng cùng cao ngạo, không những không khiến cho người khác chán ghét ngược lại còn cảm thấy người đàn ông này nên như thế này.
Lư Dục Hiểu thuê nhà ở lầu mười hai cho nên cần phải đi thang máy lên, hai người ở bên ngoài thang máy đợi trong chốc lát, nhìn nhau không nói gì.
Trong tiểu khu vốn dĩ cũng không có bao nhiêu người ở, thang máy cũng không có người.
Thừa Lỗi vào trước Lư Dục Hiểu một bước đi vào, liếc mắt nhìn Lư Dục Hiểu hỏi : "Lầu mấy?"
"Lầu mười hai."
Nút thang máy số "12" phát ra ánh sáng màu nhàn nhạt.
Cô dần dần nhớ tới, mỗi lần đều là cô tự mình trở về hoa viên Cảnh Lệ, Thừa Lỗi vẫn là lần đầu tiên đến nơi này.
Cũng không phải nói cô không thích Thừa Lỗi cùng người nhà anh, chỉ là một nữ minh tinh tuyến ba như cô còn bị bôi đen, không biết bị bao nhiêu anti-fan theo sau, nếu cả ngày ra vào tiểu khu biệt thự xa hoa, khó tránh khỏi sẽ bị người ta phát hiện.
Huống chi cái người này cùng cô ẩn hôn, còn là người ở trong giới đầu tư tiếng tăm lừng lẫy-Dương Huy Tường (Thừa Lỗi).
Nếu là thật sự bị tuôn ra, chỉ sợ toàn bộ Weibo đều bị oanh tạc đến tê liệt.
Huống hồ, ngay từ đầu khi kết hôn, cô đã nói với Thừa Lỗi rằng cô không thích người khác can thiệp vào chuyện riêng của cô.
Thang máy rất nhanh liền đến lầu mười hai.
Lư Dục Hiểu tìm chìa khóa từ trong túi xách, mới vừa tìm được thì chiếc chìa khóa trong tay không nắm chắc liền rớt ra ngoài.
Cô xoay người lại nhặt, Thừa Lỗi cũng vừa lúc cúi xuống, tay hai người liền chạm vào nhau, cô như bị điện giật, nhặt chìa khóa xong lập tức liền rụt trở về.
Cô ngẩng đầu lên cười: "Cảm ơn."
Thừa Lỗi không nói chuyện, đứng ở thang máy chờ Lư Dục Hiểu đi ra ngoài trước.
Lư Dục Hiểu thuê nhà ở này không lớn lắm, hai phòng ngủ một phòng khách, ngẫu nhiên có lúc Khúc Khúc lại muốn tới nơi này ở.
Cô mở cửa đi vào, Thừa Lỗi mắt nhìn thẳng rồi ngồi xuống một bên trên sô pha, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Lư Dục Hiểu tháo mũ xuống để lộ ra mái tóc xoăn nhẹ màu đen tuyền. Cô đưa tay ra nói với Thừa Lỗi : "Ông xã, anh uống nước sôi để nguội hay như thế nào?"
Thừa Lỗi đầu cũng không ngẩng: "Như thế nào cũng được."
Lư Dục Hiểu rót cho anh một ly nước cam, Lư Dục Hiểu cũng không thích ăn ngọt, mặc dù cô cũng biết đến nhưng trong lòng lại muốn đùa anh một chút.
Quả nhiên, khi Thừa Lỗi nhìn đến ly nước cam, chân mày không dấu vết liền nhíu xuống.
Tuy nhiên Thừa Lỗi vẫn uống hai hớp rồi tiếp tục xử lý công việc.
Lư Dục Hiểu cởi giày ngồi vào bên cạnh anh, anh đang bận cho nên cô cũng không quấy rầy liền mang tai nghe nằm xem 《tốc độ sinh tử》.
Bộ phim này cô đã xem hơn mười lần nhưng chưa bao giờ cảm thấy chán.
Cô xem đến mê mẩn, bên tai truyền đến một hơi nóng làm cho cả người cô giật mình một cái, nghiêng đầu qua, bởi vì hai người cách nhau quá gần nên đôi môi cô lướt qua trên mặt Thừa Lỗi.
Lư Dục Hiểu : "......"
...... May mắn là không có son môi.
Đôi mắt Thừa Lỗi nhắm lại, chỗ khuôn mặt cô ấy vừa mới đảo qua như là có chút nóng lại ngứa, không thể ngăn cản.
Đôi mắt Thừa Lỗi nheo lại, nhẹ nhàng gỡ tai nghe của cô ra.
"Bây giờ là bốn giờ." Thừa Lỗi nói.
Cô phục hồi lại tinh thần rồi nhìn thời gian, từ trên sô pha nhảy xuống dưới, mở tủ lạnh ra nhìn rồi trầm mặc một hồi lâu.
Lư Dục Hiểu : "...... Anh có muốn ăn cơm hộp không?"
Thừa Lỗi liếc cô một cái, trong miệng nói câu "Sao cũng được", nhưng trên mặt rõ ràng liền tràn ngập ——
"Hiểu Hiểu em thử xem!"
"Không, anh muốn."
"Cơm hộp là cái gì, anh không ăn."
"Lại nói cơm hộp lần nữa thì anh sẽ đi chết đấy!"
Lư Dục Hiểu trầm mặc một hồi lâu nhưng vẫn nhếch môi cười: "Dương tổng, em nói giỡn mà."
Ánh mắt sâu thẳm của Thừa Lỗi dừng lại ở trên người cô, trong mắt rõ ràng là hết thảy biểu tình. Anh ngồi ở trên sô pha nhấp một ngụm nước cam rồi liếm môi dưới.
Anh kéo cà vạt ném tới một bên trên sô pha.
Mặc dù bây giờ đã vào thu nhưng hai ngày này độ ấm tăng lên, cô không mở điều hòa cho nên trong phòng có chút nóng.
Thừa Lỗi cởi hai nút áo liền lộ ra xương quai xanh.
Làn da trắng nõn cộng thêm xương quai xanh tinh xảo, tuy rằng Lư Dục Hiểu không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng nhìn lại mấy lần đều cảm thấy không chịu được loại dụ hoặc này.
Khi mặc quần áo nghiêm túc, Dương tổng là tổng tài cao ngạo.
Khi không mặc quần áo thì Dương tổng là...... Đại tai họa!
Lư Dục Hiểu dời đi ánh mắt, không dám ở trước ngực Thừa Lỗi nhìn nhiều, cô lấy trứng gà trong tủ lạnh rồi lại suy nghĩ cô cùng Thừa Lỗi đã bao lâu không có gặp nhau?
Cô cầm trứng gà vào phòng bếp, mặt sững sờ một chút, bẻ đầu ngón tay tính ra là suốt ba tháng, từ mùa hè đến mùa thu.
Thừa Lỗi trước khi đi nói là đi nước ngoài nói là công tác. Đầu tư cho phim của Trương Hòa Bình là Vương tổng cùng Lý tổng đầu tư. Cách đây không lâu mới về nước.
Cô cùng Thừa Lỗi gọi điện thoại không ít nhưng lần gặp mặt này vẫn là lần đầu tiên sau ba tháng.
Cuối cùng, Lư Dục Hiểu mang hai chén mì trứng cà chua đến trước mặt Thừa Lỗi.
Lư Dục Hiểu có chút chột dạ cười nói: "Khoảng thời gian trước vì quay 《 Thanh cốt 》 nên giảm béo, tủ lạnh không có gì ăn."
Ý chính là em thảm như vậy nên anh cũng đừng để ý, tùy tiện ăn chút đi.
Thừa Lỗi "Ừ" một tiếng, đem tay áo sơ mi trắng xăn lên để lộ ra cánh tay trắng nõn. Lư Dục Hiểu đỏ mặt nhìn, cô còn có thể nhìn thấy cơ bắp cùng gân xanh hơi hơi nhô lên.
Thừa Lỗi húp vào một ngụm nước canh. Lư Dục Hiểu biết hương vị mình nấu không tốt lắm nhưng sắc mặt Thừa Lỗi vẫn không đổi mà uống cho xong.
Ăn xong, Thừa Lỗi gác chiếc đũa xuống, ánh mắt như có như không dừng ở trên người Lư Dục Hiểu còn đang húp nước canh.
Anh lại tiếp tục nhắc tới chuyện chưa kịp nói xong: "Hôm nay em có muốn giải thích một chút hay không?"
"Khụ khụ... khụ... khụ khụ khụ!" Lư Dục Hiểu bị một câu nói này của Thừa Lỗi gây sợ tới mức đang uống nước thì bị nghẹn lại.
Thừa Lỗi ưu nhã lấy cho cô một ít khăn giấy.
Lư Dục Hiểu sặc đến mức nước mắt đều chảy ra. Dương đại tổng tài cố tình không quan tâm tới, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, nhìn nhiều đến nỗi khiến da đầu người khác tê dại.
Huống chi là cô đang chột dạ.
Cũng tại Khúc Khúc không chịu nói sớm Lý tổng gì đó muốn làm bữa tiệc trung thu, cũng tại cô đã đáp ứng đi với Thừa Lỗi rồi mà chưa kịp giải thích.
Mắt của cô đảo qua một vòng, buông chén canh rồi híp mắt cười rộ lên, duỗi tay ôm lấy khuỷu tay Thừa Lỗi : "Ông xã, ông xã. Hôm nay anh tự mình tới hội quán Tân Hà tìm em sao?"
Thừa Lỗi hừ lạnh một tiếng, trên mặt vẫn là biểu tình không mặn không nhạt.
Anh quá hiểu Lư Dục Hiểu mà. Chột dạ liền kêu ông xã, ngày thường kêu anh là Dương tổng, lúc tức giận kêu anh là Dương tiên sinh.
Lư Dục Hiểu thấy chiêu này không có tác dụng với Thừa Lỗi liền trực tiếp áp chặt lên người Thừa Lỗi, ngực đè ở cánh tay Thừa Lỗi.
Hiện tại, anh chỉ mặc áo sơ mi lại bị khuôn ngực mềm mại của cô đè lên cánh tay, áo sơ mi kia chất vải hơi mỏng, tựa hồ cũng là vật có cũng được mà không có cũng được.
Cổ họng Thừa Lỗi vừa động, thân thể cũng liền cương cứng.
Cái người này thật là...... Yêu tinh!
"Ông xã, chúng ta đều ba tháng không gặp, anh cũng không thể vừa thấy mặt liền mắng em chứ!" Lư Dục Hiểu làm nũng rồi liếm môi nói.
Thừa Lỗi bất đắc dĩ mà xoa nhẹ ấn đường của mình, ngón tay thon dài để ở ấn đường, yên lặng vài giây, anh duỗi tay trực tiếp đem Lư Dục Hiểu ôm lên.
"Em tự mình tìm tới." Thừa Lỗi nhàn nhạt nói, trong giọng nói lộ ra một chút nhẫn nại.
Cô híp mắt cười rộ lên, hệt như là một con hồ ly ăn vụng thành công, tay không an phận mà ở trên người Thừa Lỗi hành động.
Thừa Lỗi liền không khách khí đem cô ném trên sô pha, cúi người xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào, trằn trọc không buông.
Cô cảm giác được nụ hôn dịu dàng dừng ở trên người cô có chút nóng nảy hấp tấp rồi lại triền miên, ôn nhu.
Thừa Lỗi, người đàn ông này, ngoài là lạnh nhạt cùng khiêm tốn nhưng một khi ở trên giường thì người đàn ông này như một người khác, liền sẽ lộ ra ôn nhu, lưu luyến đem bạn coi như trân bảo. Cho dù là một cái hôn cũng có thể làm cho bạn cả người đều không chịu nỗi.
Xong việc thì trời đã tối đen.
Lư Dục Hiểu kiệt sức nằm liệt trên sô pha, Thừa Lỗi đem cô ôm vào phòng ngủ. Điện thoại sáng lên, là có người báo cho anh tin tức Chu Chính Đình về nước, ánh mắt anh lạnh xuống mấy độ, cười lạnh một tiếng sau đó xóa tin tức
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro