Chương 19 : Ông xã đẹp trai nhất (7)
Vào lễ Giáng Sinh, trong vòng mười phút đã bị leo lên hot search. Đây không phải là chuyện Lư Dục Hiểu nguyện ý.
Từng hàng hotsearch trên Weibo nổi lên, Lư Dục Hiểu thiếu chút nữa đã khóc.
# bên đường gặp được Lư Dục Hiểu bị cự tuyệt#
# Lư Dục Hiểu lại lần nữa bò lên xe thất bại #
# Dương tổng khí phách #
# Lư Dục Hiểu cùng Dương tổng Tinh Quang không hợp #
Hot search phô bày ở Weibo như vậy, Lư Dục Hiểu ước gì đem giấy hôn thú của mình lấy ra để chát chát mà vả vào mặt của mấy người trên mạng.
Cô đóng Weibo lại rồi cảnh giác nhìn xung quanh.
Có ai đang đứng cách đó không xa hơn nữa còn có ánh đèn flash sáng lên.
Lư Dục Hiểu nghĩ cũng không nghĩ liền theo bản năng mà đuổi theo. Paparazzi thấy mình bị lộ liền đứng dậy chạy, khuôn mặt trang bị đầy đủ so với Lư Dục Hiểu còn kín hơn.
"Đứng lại! Cậu muốn chạy, tôi có thể động thủ đấy!" Lư Dục Hiểu hô một tiếng.
Phía trước ôm camera chạy, paparazzi khả nghi chỉ quay đầu nhìn lại nhưng không có dừng lại. Có một hàng rào chắn phía trước, paparazzi dễ như trở bàn tay đã leo qua.
"Này, muốn thoát khỏi tôi ư? Để cho cậu nhìn xem cái gì gọi Lư tỷ!" Lư Dục Hiểu lẩm bẩm trong miệng rồi trèo lên trên rào chắn.
Hai phút sau, Thừa Lỗi nhận được điện thoại của Lư Dục Hiểu.
Vốn tưởng rằng gọi tới là để dỗ anh nhưng mới bắt máy liền thở hổn hển một tiếng, lọt vào tai lại là tiếng khóc của Lư Dục Hiểu : "Ông xã, chân em bị gãy rồi!"
"......" Thừa Lỗi trầm mặc cùng khẩn trương, "Em ở đâu?"
"Em gửi định vị qua WeChat, anh mau tới đây."
Cô khóc nức nở mang theo một tia run rẩy, Thừa Lỗi vừa rồi còn có chút tâm tình tức giận bây giờ hoàn toàn không thấy, ngược lại có chút bực bội, anh mặc áo khoác đi ra ngoài cũng vừa lúc đụng phải trợ lý Lưu.
"Dương tổng đi ra ngoài sao?" Trợ lý Lưu hỏi, "Có chút chuyện, Lư tiểu thư cùng ngài lại leo lên hot search."
Thừa Lỗi không do dự gì liền từ người trợ lý Lưu bước qua, một ánh mắt cũng không có nhìn lại đây, chỉ nghe được Thừa Lỗi lạnh như băng mà nói: "Tra."
Chỉ mới vài phút đã leo lên hot search, nếu không phải có người ở phía sau thao túng thì Thừa Lỗi không tin.
Trợ lý Lưu lại nhìn qua, Thừa Lỗi sớm đã trên thang máy đi xuống.
Thang máy xuống dưới lầu, lúc này đúng là giờ nghỉ trưa khó tránh khỏi có người cũng muốn đi xuống cho nên thang máy một lát liền dừng một chút trong chốc lát lại dừng một chút, sắc mặt Thừa Lỗi cực kỳ không tốt.
Thang máy ở ngoài vốn dĩ chuẩn bị đi xuống, vừa thấy sắc mặt ông chủ nhà mình lạnh thành cái dạng này thì ai còn dám đi lên tìm xúi quẩy.
Vì thế liền có người nghĩ rằng Lư Dục Hiểu toàn mạng bôi đen lại lôi kéo tổng tài nhà bọn họ lên hot search, Dương tổng khẳng định là bởi vì chuyện này mà bực mình đây mà.
Thừa Lỗi tới dưới lầu liền nhìn thấy Lư Dục Hiểu gửi định vị lại đây, không phải rất xa.
Anh đi qua thì nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi ở rào chắn, đem mình bọc đến kín mít, cô ngồi ở dưới đất thoạt nhìn chật vật bất kham.
Thừa Lỗi đi qua, Lư Dục Hiểu nghe được phía sau có tiếng bước chân liền quay đầu lại đã nhìn thấy Thừa Lỗi. Cô dễ dàng từ hàng rào nhảy xuống, một góc áo sơ mi trắng bị gió thổi nhẹ, trên mặt người đàn ông trầm ổn nội liễm lại nhiều hơn chút dễ chịu.
Lư Dục Hiểu mím môi, viền mắt đều đỏ lên.
Thừa Lỗi vững vàng đứng, cô ủy khuất mà mở rộng hai tay mình, giọng nói lại mềm mại: "Ông xã, đau...... Chân em có phải gãy rồi hay không?"
Cặp mắt kia khóc có chút đỏ hoe liền nhìn về phía anh, Thừa Lỗi cảm thấy chính mình càng thêm bực bội, sự tu dưỡng trong nhiều năm dường như tại một khắc này đều tan thành mây khói, anh ngồi xổm xuống nhìn chân Lư Dục Hiểu.
Là sưng đỏ.
Mắt cá chân tinh xảo sưng lên một cục lớn, anh nhẹ nhàng nhéo, Lư Dục Hiểu không thể không đau liền oa oa kêu to ôm lấy cổ anh, tiếng khóc ở bên tai anh: "Xong rồi xong rồi, khẳng định là gãy rồi."
"Đừng hoảng hốt, anh đưa em đi bệnh viện."
Vừa dứt lời, thân mình Lư Dục Hiểu liền nhẹ đi, khuỷu tay người đàn ông đem cô một phen bế lên, cô ôm chặt cổ Thừa Lỗi rồi khụt khịt một tiếng.
Thừa Lỗi kiềm chế nôn nóng trong lòng, an ủi rồi khẽ cười một tiếng, "Không có việc gì, cho dù là gãy thật thì cũng là bà xã của anh."
Lư Dục Hiểu hít hít cái mũi, "Hiện tại nói lời âu yếm thì nó cũng gãy rồi."
Thừa Lỗi ở sau lưng cô vỗ nhẹ nhẹ, sợ Lư Dục Hiểu đang biểu hiện vô cùng đau đớn nên anh mở miệng hỏi: "Tại sao bỗng nhiên lại chạy đến nơi này vậy?"
Nếu có thể chuyển đi sự chú ý thì đại khái sẽ tốt hơn một chút.
Nhắc tới việc này, Lư Dục Hiểu liền tức giận, cô hừ một tiếng, "Anh không biết lúc anh mới vừa đi không tới mười phút, đôi ta liền lên hot search, sau đó em liền bắt được paparazzi kia!" Càng nói đến lúc sau, Lư Dục Hiểu càng thêm tức giận, "Tiểu tử kia trèo qua hàng rào rồi chạy, anh cũng biết tính tình em không tốt, sao có thể buông tha cho hắn......"
Thừa Lỗi tiếp nhận lời nói, "Sau đó em cũng trèo qua sao?"
Lư Dục Hiểu ủy khuất mà gật đầu.
May mắn là Lư Dục Hiểu đuổi cũng không xa, cũng gần nhà xe của Tinh Quang cho nên Thừa Lỗi ôm cô vào trong xe, cô đau đến nhăn mặt, Thừa Lỗi giúp cô thắt dây an toàn rồi lập tức lái xe đi bệnh viện trung tâm thành phố Lâm Sơn gần nhất.
Bệnh viện người thì nhiều nhưng cũng may Lư Dục Hiểu quấn như quả cầu cho nên cũng không có bao nhiêu người nhận ra được. Chỉ là khoảng thời gian trước ảnh chụp của Thừa Lỗi ở trên mạng nổi một thời gian nên người quen biết anh tự nhiên nhiều liền sôi nổi ghé mắt nhìn anh.
Cô y tá nói chuyện không do dự: "Trời ơi! Là Dương tổng! Người thật so với ảnh chụp còn đẹp trai hơn!"
Một người khác đáp lời: "Ô ô ô tôi cũng muốn được anh ấy ôm."
Hai người phản ứng lại đây: "Cho nên người anh ấy ôm là ai? Không phải nói Dương tổng đang độc thân sao?"
Bên kia, Lư Dục Hiểu giống như là ăn chanh một miệng đều chua chát: "Các fangirl nhỏ của anh muốn được anh ôm kìa."
Thừa Lỗi rũ mắt, lông mi che lấp ánh mắt đen sâu thẳm mà lại đạm mạc, nhìn cô trong lòng có chút rung động, Thừa Lỗi hỏi: "Như thế nào, chân không đau sao?"
Bị nhắc tới, Lư Dục Hiểu nhếch miệng: "Đau!"
Thừa Lỗi để trợ lý Lưu liên hệ với bác sĩ tư nhân trong nhà, chờ ở bệnh viện trung tâm kiểm tra xong rồi về nhà lại nhìn một lần nữa để miễn cho ra di chứng gì.
Bác sĩ là ông già nghiêm túc cẩn thận mang mắt kính. Ông nhéo nhéo mắt cá chân sưng đỏ của Lư Dục Hiểu, cô lập tức bắt lấy góc áo Thừa Lỗi rồi niết góc áo nhăn dúm dó.
Ông đỡ mắt kính nhíu mày: "Cô bao nhiu tuổi rồi?"
Lư Dục Hiểu hít vào một hơi trả lời: "25."
Ông hô một tiếng: "Cô đã hai mươi lăm rồi, còn kêu đau đau đau cái gì chứ? Con cái nhà khác cũng không có khóc đến như vậy."
Nước mắt trên khóe mắt Lư Dục Hiểu còn chưa khô, cô không khỏi đem nước mắt lau đi, phản bác: "Hai mươi bảy lăm thì làm sao chứ ? Hai mươi lăm tuổi cũng biết đau, ai nói người trưởng thành liền không thể đau? Luận điệu vớ vẩn!"
Thừa Lỗi cũng là một khuôn mặt lạnh, sau khi Lư Dục Hiểu nói xong, anh nói với giọng điệu điềm tĩnh: "Tôi sủng." Mắt anh lạnh lùng nhìn ông ta, trong mắt một mảnh lạnh lẽo thoạt nhìn cực đáng sợ.
Ông già không nghe được rõ ràng, "Sao?" một tiếng.
Thừa Lỗi nhấp môi: "Có tiền thì vui."
Ông già bị lời nói này nghẹn đến nỗi nói không ra lời, ai kêu ông không có tiền dỗi trở lại!
Lư Dục Hiểu cong mắt lên, càng đến gần bên cạnh Thừa Lỗi một ít, ông bác sĩ bị tức giận đến không chịu được nhưng cố tình người ta là khách hàng, người ta tiêu tiền dù không được cũng phải trị cho người ta.
Ông bác sĩ để Lư Dục Hiểu đi chụp x quang trước, sau khi chụp xong trợ lý Lưu liền mang theo bác sĩ tư nhân lại đây, dừng xe chờ ở bên ngoài, Thừa Lỗi ôm Lư Dục Hiểu liền rời bệnh viện trung tâm, hơn nữa còn cho nơi này vào sổ đen.
Trên xe, bác sĩ tư nhân nhìn phim lại xem xét mắt cá chân Lư Dục Hiểu, lúc này mới có kết luận: "Mắt cá chân gãy xương, tuy nơi Mạnh tiểu thư nhảy xuống hẳn là không cao nhưng cần phải ở nhà tĩnh dưỡng một tháng rưỡi là có thể khôi phục."
Thừa Lỗi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu liền nhìn Lư Dục Hiểu bắt lấy tay anh chặt chẽ không bỏ, anh không có lên tiếng.
Lư Dục Hiểu ôm phim nhìn nửa ngày, cũng không biết nhìn có hiểu hay không, trong miệng lẩm bẩm: "Còn tốt còn tốt không nghiêm trọng." Cô ngẩng đầu nhìn Thừa Lỗi, viền mắt đỏ hoe, nghiêm túc mà nói: "May mắn chờ một tháng liền ăn tết, đoàn phim không kịp thu thập xong cho nên việc quay phim sẽ kéo dài đến năm sau."
Cổ họng Thừa Lỗi chuyển động, "Ừm."
Biết được chân mình cũng không có gãy, Lư Dục Hiểu cũng yên lòng liền buông tay Thừa Lỗi lấy điện thoại ra.
Đôi mắt Thừa Lỗi tối sầm lại, mím môi liền đem tay rụt trở về.
A, phụ nữ đều là đại móng gà.
An tâm xoát Weibo, hot search Weibo đã bị xóa gần hết nhưng vẫn có chút không có rửa sạch sẽ, Lư Dục Hiểu đi vào nhìn.
Quả thực cùng một màu, tất cả đều là đang mắng cô.
Cô nhìn, chọc Thừa Lỗi cùng anh chia sẻ: "Cùng nhau nhìn xem? Thú vui trên mạng cũng nhiều, anh cũng đừng cả ngày trạch ở trong văn phòng mà cũng có thể ở trên mạng nhìn xem, lần này trên mạng cũng ưu tú."
Thừa Lỗi nhìn cô một cách khó hiểu liền nhích lại gần xem.
[ Lư Dục Hiểu tại sao lại bắt đầu làm yêu? Một ngày xem mấy chục biến đen, tôi muốn phun ra]
[ xin hỏi Weibo có thể che chắn Lư Dục Hiểu sao, nhìn rất ghê tởm ]
[@ Đường Hân Viện v tiểu Đường tỷ tỷ mau xem, lục liên lại bắt đầu ]
[ cầu xin cô buông Dương tổng của chúng tôi ra đi! ]
[cô vẫn luôn dán vào Dương tổng của chúng tôi không biết mệt sao? Tôi xem cũng mệt mỏi rồi ]
[............]
Nhìn sắc mặt Thừa Lỗi hình như không được tốt lắm, Lư Dục Hiểu thử cử động chân một chút liền đau không chịu được, cho nên điện thoại không cầm chắc liền rơi xuống đất, cô khịt mũi: "Dương tổng giúp em nhặt lên đi."
Trợ lý Lưu đang lái xe trong lòng liền nhảy dựng. Cô cũng quá lớn mật rồi, dám để Dương tổng nhặt điện thoại cho cô sao!
Đây là chuyện không có khả năng!
Hai giây sau, trợ lý Lưu liền nhìn thấy Dương tổng trầm ổn đang cúi người xuống giúp Lư Dục Hiểu nhặt điện thoại lên, hơn nữa còn nói: "Đau cũng đừng lộn xộn."
Trợ lý Lưu cùng bác sĩ tư nhân sợ tới mức thở cũng không dám thở một cái.
Thực nhanh liền đến lâm viên Cô Tây. Sau khi bác sĩ hỗ trợ đem chân Lư Dục Hiểu trị liệu xong, trợ lý Lưu liền đưa anh trở về nhà. Thừa Lỗi đang ở ngoài gọi điện thoại còn Lư Dục Hiểu nằm trong phòng Thừa Lỗi nhìn chân mình gói thành bánh chưng, sau đó còn gọi điện thoại qua cho Khúc Khúc.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Khúc Khúc cũng không hỏi Lư Dục Hiểu gọi điện thoại tới làm gì, dù sao mở miệng liền nói: "Tiểu Lư cậu làm được mà! Phụ nữ thành thục hẳn là nên biết khó mà lui, cậu lại nhiều lần trêu chọc Dương tổng như vậy, nên cẩn thận một chút!"
Lư Dục Hiểu hừ hừ hai tiếng, "Khúc Khúc, chân mình gãy rồi."
Dường như có thứ gì đang rơi bên chỗ Khúc Khúc, "Có phải Thừa Lỗi đánh hay không? Cậu ở nơi nào? Mình đã nói không cần trêu chọc anh ta, Thừa Lỗi vừa nhìn đã biết rất hung dữ!"
"......" Lư Dục Hiểu dừng một chút, "Không phải Dương tổng đánh, là mình đuổi theo paparazzi té ngã cho nên cậu không cần phải xen vào, dù sao gần đây công ty cũng không cho mình hoạt động gì, mình liền không trở lại."
Khúc Khúc nhạy bén lên, "Cậu không trở lại thì đi chỗ nào? Ở trong nhà chồng cậu hay sao? Không được, mình nhất định phải tới nhìn xem chồng cậu là ai, có thể dựa vào hay không!"
"Không cần......"
"Đừng nhiều lời, hôm nay nhất định mình phải xem xem là đại móng heo nào đem cậu lừa đi! Thế nào mình cũng phải chém hắn ta!" Khúc Khúc nghiến răng nghiến lợi, đối với việc hôn nhân này cực kỳ bất mãn, "Định vị cho mình, mình lập tức đến đấy bây giờ!"
Không cho Lư Dục Hiểu cơ hội phản bác, Khúc Khúc lập tức liền treo điện thoại.
Lư Dục Hiểu nhìn màn hình đen thui liền sửng sốt một lát, kỳ thật cô đã sớm chuẩn bị cùng Khúc Khúc nói chồng cô là Thừa Lỗi nhưng sợ Khúc Khúc không tiếp thu được kích thích này với lại cũng không tìm thấy cơ hội thích hợp cho nên mới luôn gạt cô ấy.
Đối với Lư Dục Hiểu mà nói, Khúc khúc không chỉ là người đại diện của cô mà còn là bạn bè cùng giúp đỡ nhau, từ nhỏ tính cách cô đã không được tốt cho nên không có nhiều bạn bè, có cũng là mấy vị đã tuyệt giao vài ngày trước đó.
Cô không muốn mất đi bạn bè như Khúc Khúc cho nên tốt nhất là thẳng thắn với cô ấy.
Nếu bây giờ Khúc Khúc đã tự mình mình nói ra thì chi bằng cô nương theo cơ hội này cùng Khúc Khúc thẳng thắn, cũng miễn cho sau này phá hỏng tình chị em sâu nặng
Mở điện thoại ra, Lư Dục Hiểu liền gửi định vị cho Khúc Khúc
Lâm Viên Cô Tây là nơi ở của kẻ có tiền, người bình thường cũng vào không được, bảo vệ an ninh cực tốt, Khúc Khúc một mình lại đây chắc chắn là vào không được.
Cô gân cổ lên hô một tiếng: "Dì Trịnh! Dì Trịnh!"
Dì Trịnh từ ngoài cửa tiến vào, trong tay cầm một quả cà chua, bà còn tưởng rằng chân Lư Dục Hiểu đau, có chút hoảng loạn hỏi: "Lư tiểu thư làm sao vậy? Có phải nơi nào không thoải mái hay không? Nếu không dì đi kêu tiên sinh tiến vào?"
Lư Dục Hiểu xua tay cười cười, "Không phải, là người đại diện của con muốn lại đây, dì có thể giúp con đi bên ngoài lâm viên đón cô ấy một chút không?"
"Như vậy à." Dì Trịnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, một ngụm liền đáp ứng.
Mở điện thoại ra, Khúc Khúc lại gửi tin nhắn mới: [ chồng cậu sao lại thế này? Ở khu biệt thự sửa nhà còn mang theo cậu đi sao? Này cũng quá không có trách nhiệm, Tiểu Lư, nghe mình khuyên một câu, loại đàn ông này không thể muốn.]
Lư Dục Hiểu nhếch môi cười rộ lên, ngón tay ở trên bàn phím nhanh chóng gõ xuống: [ khó mà làm được, thân thể chồng mình, khỏe mạnh, ai cũng không bằng được. ]
Khúc Khúc : [ cậu có thể đứng đắn được không, có lúc cậu sẽ hối hận, bằng diện mạo của cậu, ai không muốn cưới cậu chứ? Hà tất muốn một người đàn ông như vậy? ]
Lư Dục Hiểu có chút chờ mong khi Khúc Khúc tới nhìn thấy dáng vẻ của Thừa Lỗi.
Cô híp mắt cười, nụ cười trên môi không mất đi, cô đang muốn trả lời thì một bóng đen bên cạnh đè ép lại đây.
Cô nghiêng đầu xem, đón nhận ánh mắt thờ ơ của Thừa Lỗi. Lông mày cô cong lên tựa như trăng rằm, Thừa Lỗi dời ánh mắt đi rồi dừng ở chiếc điện thoại ở trên tay cô.
Lịch sử trò chuyện chưa kịp đóng lại đã đập vào trong mắt.
Lư Dục Hiểu sửng sốt hai giây, lúc này mới phản ứng lại liền ném điện thoại vào trong chăn, cô hất cằm lên: "Phụ nữ chúng em nói chuyện, anh nhìn lén cái gì!"
Thừa Lỗi giương mắt nhìn cô, đôi tay để ở túi quần cùng biểu tình hờ hững, ngữ khí nhàn nhạt: "Anh đang xem thân thể anh khoẻ mạnh ai cũng không bằng."
Đuôi lông mày cô vừa động, "Em mới không biết xấu hổ mà nói như vậy, em rụt rè lắm."
Cô quá mức đắc ý cho nên chân vừa cử động đã đau đến nhăn mặt, cũng không dám làm động tác gì mạnh.
Thừa Lỗi cười như không cười, nói: "Hiện tại biết đau rồi sao? Ngày thường đã nói với em là phải bình tĩnh không cần xúc động, tại sao lúc trèo trên hàng rào không nghĩ tới sẽ đau?"
"Em có nghĩ." Cô đúng lý hợp tình, "Em tự nói với em, Lư Dục Hiểu, cô giỏi lắm!"
Anh không nói chuyện, từ trong ngăn tủ tìm ra một túi thuốc liền ngồi ở mép giường.
Giường mềm lún xuống không ít, thân mình Lư Dục Hiểu cũng hướng về bên anh.
Thừa Lỗi mở miệng: "Đưa tay cho anh."
"Làm cái gì?" Lư Dục Hiểu hỏi nhưng vẫn đưa tay qua cho anh, lòng bàn tay trắng nõn bị trầy một mảng, có lẽ là bởi vì không đau bằng trên chân nên Lư Dục Hiểu không để ý.
Thừa Lỗi lấy cồn từ trong túi để khử trùng vết thương cho cô, cô "Aida" một tiếng, anh dừng một chút liền ngẩng đầu hỏi: "Đau sao?"
Lư Dục Hiểu cong khóe môi, "Haiz, lúc người đàn ông này thay tôi xử lý miệng vết thương thật là đẹp trai!"
Thừa Lỗi : "......"
Lại đang nói lời cợt nhả gì đây, trong lòng Thừa Lỗi âm thầm nói rồi tiếp tục cúi đầu rửa sạch miệng vết thương cho cô.
Một phút đồng hồ...... Thừa Lỗi còn dùng cồn khử trùng.
Hai phút đi qua......Anh như cũ vẫn dùng cồn khử trùng.
Ba phút đi qua...... Lư Dục Hiểu không thể không hỏi: "Dương tổng,có phải miệng vết thương của em bị trúng độc cho nên mới khử trùng lâu như vậy?"
Động tác trong tay Thừa Lỗi dừng lại, Lư Dục Hiểu rõ ràng cảm nhận được độ ấm từ tay anh truyền đến. Rõ ràng người đàn ông này thoạt nhìn lạnh như băng bất cận nhân tình nhưng cố tình vào lúc này thì thân thể cùng tim đều là nồng cháy và nóng bỏng.
Anh buông cồn lại lấy băng cá nhân ra, biểu tình trên mặt có chút ủy khuất nhưng anh quật cường không cho Lư Dục Hiểu nhìn ra.
Anh cảm thấy Lư Dục Hiểu thật sự quá dối trá, vừa rồi còn cảm thấy lúc anh xử lý miệng vết thương rất đẹp trai bây giờ lại ngại anh ở lâu.
Anh ấn miệng vết thương của Lư Dục Hiểu, Lư Dục Hiểu đau một cái giật mình.
Thừa Lỗi thu thập xong túi thuốc, "Vừa mới nghe dì Trịnh nói, em để dì đi cửa tiểu khu đón người sao? Người đại diện sao?"
Anh nhìn thấy rõ ràng ở lịch sử trò chuyện.
"Dạ." Cô vuốt băng cá nhân trên tay, "Khúc Khúc không yên tâm về em, em cảm thấy gạt cậu ấy như vậy cũng không phải biện pháp, liền tính để cậu ấy lại đây rồi cùng cậu ấy thẳng thắn."
Thừa Lỗi nhàn nhạt gật đầu rồi ra cửa quẹo phải vào thư phòng bên cạnh.
Âm thanh đóng cửa thư phòng cách vách mơ hồ, Lư Dục Hiểu một lần nữa cầm điện thoại ra xem thì thấy Khúc Khúc đã ngồi trên xe taxi lại đây.
Cô lại lên Weibo dạo một chút, dì Trịnh đã mang Khúc Khúc tới dưới lầu.
Dưới lầu, Khúc Khúc đi theo phía sau dì Trịnh,các cơ mặt trên mặt cô ấy hoàn toàn không kiểm soát được liền cứng đờ giống như là tượng sáp.
Dì Trịnh quay đầu lại khách khí cười: "Tiểu thư xin theo tôi, Lư tiểu thư ở trên lầu, chân có chút không có tiện."
Khúc Khúc dại ra liền gật đầu, máy móc mà đi theo dì Trịnh lên lầu.
Nhưng thật ra cô ấy muốn thanh tỉnh một ít nhưng bây giờ trong đầu cô tất cả đều quanh quẩn "Lư Dục Hiểu leo lên người giàu có!" Loại thanh âm này thế nào cũng không tản đi.
Biệt thự rất lớn, thậm chí Khúc Khúc có thể nghe được tiếng bước chân cô ấy quanh quẩn trong đó. Cô tóm gọn mọi thứ, có thể ở lâm viên Cô tây mua nhà phòng thì gia sản chắc chắn ở top 100 ở Lâm Sơn......
Trước một trăm là khái niệm gì, ngay cả chủ nhân hiện tại của Đỉnh Minh cũng khó khăn lắm mới xếp hạng hai trăm.
Tới ngoài phòng ngủ, dì Trịnh gõ cửa hai lần và khẽ nói: "Lư tiểu thư, bạn cô tới rồi."
Trong phòng truyền tới giọng nói lười biếng của Lư Dục Hiểu cho nên Khúc Khúc liền đẩy cửa đi vào. Cô ấy nhìn thấy một chiếc giường lớn bên trong căn phòng được bài trí đơn giản.
Trên chiếc giường màu xanh đen ấy, Lư Dục Hiểu đang trùm chăn kín mít chỉ để lộ ra cái đầu, cười tủm tỉm.
Lư Dục Hiểu nhìn cô ấy vẫy vẫy tay: "Khúc Khúc !"
Trong lòng Khúc Khúc giờ đây tràn đầy loại tâm tính"" Đậu má", mê mê hoặc hoặc mà đi đến bên cạnh Lư Dục Hiểu.
Dựa vào đầu giường, làn da Lư Dục Hiểu trắng như sứ, mặc dù đã hai mươi lăm nhưng làn da lại mềm mại như những cô bé. Bây giờ cô không có trang điểm nhưng có lẽ do bị thương nên sắc mặt có chút tái nhợt cùng suy yếu, viền mắt ửng đỏ nhìn lên liền khiến cho người ta rất đau lòng.
"Khúc Khúc ! Thế nào? Có phải cảm thấy chính mình leo lên một tiểu phú bà hay không?"
Tiểu phú bà Lư Dục Hiểu nâng cằm lên, trên chiếc cổ thon dài mang một chiếc vòng cổ màu bạc càng thêm tinh xảo.
Khúc Khúc rủa thầm một tiếng rồi duỗi tay nhéo mặt Lư Dục Hiểu một phen, "Tiểu Lư, nói thực đi, nơi này cậu thuê một ngày diễn kịch cho mình xem hết bao nhiêu tiền?" Cô ấy ha ha cười hai tiếng, "Cậu cũng quá liều đi ? Lấy tiền nói giỡn với mình !"
Đã sớm biết Khúc Khúc sẽ có phản ứng này.
Cho dù là ai cũng không thể tin tưởng toàn mạng bôi đen Lư Dục Hiểu thực sự đã kết hôn, đối tượng kết hôn lại là người giàu có ở lâm viên Cô Tây.
Lư Dục Hiểu cười rộ lên: "Một ngày trăm tám mươi vạn, cậu nói đắt hay không đắt? Thẻ ngân hàng của mình đều rỗng rồi phải không."
Sắc mặt Khúc Khúc lập tức thay đổi, thiếu chút nữa liền mở miệng phun ra, rồi lại biến thành: "Vậy chân cậu bị thương cũng là giả sao?"
Nói xong, Khúc Khúc tức giận liền đi xốc chăn cô lên, khi mở ra liền nhìn thấy rõ ràng là chân phải đang bó thạch cao.
Vì thế Lư Dục Hiểu đem chuyện hôm nay nói rõ ràng một năm một mười cho Khúc Khúc nghe.
Mà những hotsearch trên Weibo kia, Thừa Lỗi cũng đã sớm giải quyết.
Lúc này nghĩ đến hot search liên tiếp vô duyên vô cớ biến mất, Khúc Khúc mới dần dần nhớ lại, nghệ sĩ Lư Dục Hiểu của cô có khả năng đã leo lên một kim chủ ghê gớm.
Tưởng tượng đến những lão nam nhâm có tiền ghê gớm đối với Lư Dục Hiểu động tay động chân, trong lòng cô nhịn không được mà hạ xuống.
Lúc trước ở trong điện thoại nghe được giọng nói của ông chồng này, lúc ấy còn tưởng rằng là đầu lĩnh trẻ tuổi ở công trường, bây giờ nghĩ lại khẳng định là lúc ấy điện thoại truyền tới thanh âm có biến hóa.
Toàn thành phố Lâm Sơn, tuổi trẻ tài cao có thể có mấy người chứ?
Lại nghĩ đến Lư Dục Hiểu vì tài nguyên mà ép dạ cầu toàn, dáng vẻ lại thật cẩn thận, Khúc Khúc liền hận không thể dùng tay xé nát lão già đáng khinh kia!
Khúc Khúc lau đi khóe mắt rồi duỗi tay kéo Lư Dục Hiểu lại "Ly hôn! Tiểu Lư, cậu nghe mình nói đã loại lão già có tiền này không phải là thứ gì tốt, không chừng phụ nữ bên ngoài còn nhiều hơn. Cậu cũng không thể giữ nó!"
Lư Dục Hiểu ngước mắt lên, sắc mặt khẽ biến.
Khúc Khúc còn tưởng rằng chính mình đã chọc tới chỗ đau của cô cho nên càng đau lòng hơn, gân cổ lên rống: "Tiểu Lư, cậu nghe mình nói, ly hôn đi, cho dù chúng ta ở giới giải trí chưa thoát khỏi vũng bùn lầy nhưng cũng không cần bán đứng chính mình như vậy!"
Lư Dục Hiểu kỳ quái mà nhếch môi cười, tay liền véo xuống mu bàn tay của Khúc Khúc, một giọng nói mềm mại liền cất lên: "Ông xã ~"
Khúc Khúc vừa rồi còn lải nhải, thề sống thề chết phải đem Lư Dục Hiểu cứu ra khỏi hố lửa hôn nhân cùng người đàn ông kia nhưng cái miệng nhỏ lập tức dừng lại.
Giọng người đàn ông lười biếng "Ừ" một tiếng, trong giọng nói còn có tia nhàn nhạt cười lạnh, đông lạnh đến nỗi khiến cho Khúc Khúc đột nhiên run rẩy.
"Các người đang nói đến chuyện ly hôn sao?" Giọng người đàn ông lại lần nữa vang lên trong phòng.
Khúc Khúc cũng không dám quay đầu lại nhìn, vừa rồi còn khuyến khích Lư Dục Hiểu chia tay nhưng bây giờ đã bị bắt hiện hình, điều này có thể không xấu hổ sao!
Lại nghe giọng nói trầm thấp mà lại từ tính này, rõ ràng là giọng nói êm tai của một người đàn ông trẻ tuổi.
Đôi mắt Lư Dục Hiểu nhiệt tình lại mang theo ý cười liếc Khúc Khúc một cái, "Người này là người đại diện của em, em thường xuyên nhắc đến với anh."
Khúc Khúc trừng mắt nhìn Lư Dục Hiểu, không còn cách nào khác chỉ có thể chậm rãi xoay người sang chỗ khác lập tức ý cười chậm rãi đọng lại ở trên mặt.
Vài bước sau lưng cô ấy xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang giày da cùng cô ấy duy trì khoảng cách nhất định, một đôi mày kiếm cùng cặp mắt sâu thằm,chiếc mũi cao cùng đôi môi đang mím chặt. Anh kéo cà vạt, động tác thực bình thường nhưng lại mang theo chút...... Mê người.
Khúc Khúc liền bị dọa ngốc.
Này này này người này! Rõ ràng chính là Thừa Lỗi mà!
Hotsearch trên Weibo nói Lư Dục Hiểu trăm phương nghìn kế muốn câu dẫn Dương tổng của Đầu Tư Tinh Quang!
Ánh mắt của Thừa Lỗi dừng ở trên người Lư Dục Hiểu, nhàn nhạt gật đầu, "Ừ, anh biết."
"Chính là người mà mình bịa đặt nói anh ở công trường dọn gạch, người đại diện khuyến khích em ly hôn với anh."
Nếu là nói lúc Khúc Khúc mới vừa tiến vào biệt thự này, trong lòng vẫn là "Đậu má", tâm tình bây giờ có thể dùng " Chết m* chưa" tới biểu đạt.
Khúc Khúc cảm thấy tuổi mình có chút lớn, chân cũng có chút không còn dùng được đặc biệt muốn quỳ xuống cùng Thừa Lỗi giải thích giải thích.
Lúc này trời đã gần tối, Lâm Sơn đã bước đông, chưa đến 7 giờ mà bên ngoài đã tối đen.
Đèn đường sáng ngời đem toàn bộ lâm viên Cô Tây chiếu sáng vô cùng rực rỡ
Nhìn ra bên ngoài từ phòng ngủ còn có thể nhìn thấy sân gôn trong nhà thật lớn, còn có bể bơi trong biệt thự Thừa Lỗi.
Thùa Lỗi cũng chỉ là tới "Chào hỏi một cái" cùng Khúc Khúc, anh cũng không cùng phụ nữ so đo.
Sau khi "Chào hỏi qua", anh lại trở về thư phòng cách vách, dì Trịnh tới kêu Khúc Khúc xuống ăn cơm chiều, Lư Dục Hiểu chân cẳng không tiện nên Thừa Lỗi để cho dì Trịnh dẫn cô ấy đi.
Khúc Khúc ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn gặp được Thừa Lỗi từ thư phòng đi ra.
Biểu tình lạnh lùng, Khúc Khúc thực tự nhiên mà đem anh cùng người đàn ông trên thương trường sát phạt quyết đoán liên hệ cùng nhau.
Khúc Khúc dừng bước, thấp giọng hô câu: "Dương tổng."
"Ừ." Thừa Lỗi trả lời rồi nhìn về phía Khúc Khúc : "Mới vừa rồi tôi nghe thấy cô kêu cô ấy cùng tôi ly hôn."
"......"
Vừa mới bị bắt tại trận, Thừa Lỗi không nói thêm gì cho nên Khúc Khúc còn tưởng rằng chuyện này đi qua như vậy nguyên lai là ở chỗ này chờ cô!
Khuôn mặt Khúc Khúc cười cứng ngắt: "Không...... Khi đó là do không biết chồng Tiểu Lư nhà chúng ta là Dương tổng, nếu là Dương tổng, tôi đây liền an tâm rồi!"
Thần sắc Thừa Lỗi trước sau như một, không có bất luận biến hóa gì, chỉ là ánh mắt từ trên người Khúc Khúc dời đi, "Tôi không yên tâm."
"!"
Xong rồi! Cô quả thực đã đắc tội với Dương tổng rồi!
Sắc mặt Khúc Khúc liền thay đổi, còn chưa tìm được từ tốt để nói liền thấy Thừa Lỗi đi về phía cầu thang. Đôi tay thon dài đang vịn trên cầu thang cùng biểu tình nhàn nhạt, "Nếu cô không ở tại nhà cô ấy thì tôi liền an tâm rồi."
"......" Tại sao lại cảm thấy Dương tổng cùng trong truyền thuyết không giống nhau.
Đang nghĩ ngợi, Thừa Lỗi đã đi xuống lầu, Khúc Khúc cũng theo sát sau đó, nếu không phải Lư Dục Hiểu muốn cô ấy ở chỗ này ăn cơm chiều, Khúc Khúc đã sớm đi rồi.
Qua một lát, dì Trịnh từ phòng ngủ ra tới, trong tay bưng đồ ăn còn y nguyên cầm xuống dưới.
Thừa Lỗi : "Sao lại thế này?"
"Tiên sinh, Lư tiểu thư muốn xuống dưới cùng nhau ăn, dì không lay chuyển được......"
Dì Trịnh không lay chuyển được Lư Dục Hiểu là chuyện bình thường, Thừa Lỗi cũng không lay chuyển được, ánh mắt anh nhàn nhạt đảo qua Khúc Khúc, đứng dậy nói: "Trước hết dọn đồ ăn đi, con đi xem."
Dáng người anh cao lớn cho nên vừa đứng lên liền chắn hơn phân nửa ánh sáng, Khúc Khúc thiếu chút nữa cho rằng chính mình đang sống trong bóng tối.
Thừa Lỗi vừa rời khỏi lập tức Khúc Khúc liền thở phào nhẹ nhõm.
Phòng ngủ trên lầu.
Thừa Lỗi ngồi xổm trước giường, Lư Dục Hiểu bò lên trên lưng anh, cân nặng cô vẫn luôn khống chế được, cũng không phải thực nặng nên Thừa Lỗi cõng cô lên dễ như trở bàn tay.
Lư Dục Hiểu dừng bên tai anh rồi hôn lên mặt anh một cái, "Em biết ông xã là tốt nhất."
"Đừng nhúc nhích."
Thừa Lỗi thật cẩn thận mà cõng Lư Dục Hiểu đi xuống lầu ăn cơm, lúc trước bác sĩ đã dặn dò qua không thể ăn đồ ăn quá cay, cho nên Thừa Lỗi tận lực cho cô ăn một chút thanh đạm.
Một bữa cơm ăn kết thúc, bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, màn đêm phía trên không thấy một tia ánh sáng.
Không sao cũng không trăng.
Sau khi ăn xong, dì Trịnh ở trong phòng bếp rửa chén, Khúc Khúc đã nghĩ kỹ lời tạm biệt, Lư Dục Hiểu lại mở miệng nói: "Khúc Khúc, kỳ thật mình còn có một việc chưa nói với cậu."
Khúc Khúc theo bản năng mà nhìn về phía bụng Lư Dục Hiểu.
"......" Lư Dục Hiểu cười một cái, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, không phải cái này."
Tay phải cô đặt ở trên tay trái, nghịch nghịch miếng băng dán.
Tổ chức lại ngôn ngữ cho tốt, cô trịnh trọng mở miệng: "Khúc Khúc, ba mình là Lư Chấn Quốc."
"Lư Chấn Quốc......" Khúc Khúc nuốt nước miếng, ngón tay đều nhịn không được mà run rẩy. Cô đỡ mặt bàn đứng lên, cảm giác ngay cả chân mình cũng không nghe theo sai sử.
Thật sự muốn quỳ xuống!
Lư Chấn Quốc là ai...... Trong giới không thể không biết, ông chủ của truyền thông Vạn Thịnh, tngười khiến toàn bộ giới giải trí nịnh bợ tồn tại.
Có thể nói truyền thông Vạn Thịnh là dê đầu đàn của giới giải trí mà Lư Chấn Quốc ông là người chăn dê.
Nhưng bây giờ, cô bị tiểu nghệ sĩ toàn mạng bôi đen nói cho cô biết ba tôi là người chăn dê.
Sau khi thấy Thừa Lỗi, này hết thảy...... Đều tin.
Ngay cả Thừa Lỗi cũng có thể làm chồng cô ấy thì Lư Chấn Quốc là ba của cô ấy cũng thực bình thường!
"Khúc Khúc, tại sao cậu lại ngẩn người vậy?" Lư Dục Hiểu hỏi.
Khúc Khúc nhìn cô một cái, thấp giọng lẩm bẩm: "Mình đang suy nghĩ mình có phải quỳ nói chuyện hay không."
Chính là con gái Lư Chấn Quốc, vợ Thừa Lỗi, mặc dù hiện tại là toàn mạng bôi đen cũng không cần thế lực trong nhà tới tẩy trắng sao?
Đừng nói Lư Dục Hiểu kiên cường độc lập, nói ra khả năng Lư Dục Hiểu tự mình cũng không tin.
Nhưng Lư Dục Hiểu không nói với cô ấy cho nên Khúc Khúc cũng không hỏi nhiều.
Như là "Ông xã là Thừa Lỗi, ba là Lư Chấn Quốc" loại bí mật này đều có thể nói cho cô ấy, Khúc Khúc cũng không cảm thấy Lư Dục Hiểu sẽ cố ý giấu diếm cô ấy cái gì.
Nếu có thì cũng là thật sự không thể nói.
Đêm đã khuya, Thừa Lỗi bảo tài xế đưa Khúc Khúc trở về, dì Trịnh cũng rời đi, toàn bộ biệt thự chỉ còn lại có hai người.
Thừa Lỗi tôn quý lại đem Lư Dục Hiểu cõng lên, cô nằm ở trên giường ngáp một cái, "Dương tổng, chân em đau......"
Dáng vẻ ủy khuất của cô cực kì đáng yêu, cổ họng Thừa Lỗi chuyển động liền duỗi tay xoa nhẹ đầu cô "Lúc em đau đều kêu anh."
Thừa Lỗi là mặt ngoài lạnh trong nóng, mặc dù trên mặt lạnh như băng nhưng trong xương cốt tất cả đều là ôn nhu.
Tất cả sự dịu dàng trong xương cốt đều chỉ dành cho Lư Dục Hiểu.
Thừa Lỗi giúp Lư Dục Hiểu lau mặt, sau đó vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, tiếng nước ào ào khiến Lư Dục Hiểu chỉ muốn đẩy cửa vào xem!
Một lát sau, Thừa Lỗi mặc áo ngủ ra tới liền lên giường ngồi cạnh Lư Dục Hiểu.
Anh mới vừa tắm xong cho nên trên người còn có chút hơi nóng, trong ổ chăn dường như đều có một loại ái muội.
Lư Dục Hiểu cử động rồi đặt tay trên eo anh.
Tay cô có chút lạnh nhưng cố tình còn muốn chạm vào lòng ngực Thừa Lỗi, Thừa Lỗi duỗi tay đè tay cô xuống, giọng nói hơi bị nén lại, "Đừng nhúc nhích."
Anh đem tay cô nắm trong tay khiến nó dần dần ấm áp lên.
Lư Dục Hiểu bị thương khiến thân thể không tiện, Thừa Lỗi cố gắng kìm nén vì sợ sẽ làm đau cô.
Chờ đến khi trên người Lư Dục Hiểu ấm áp một ít thì Thừa Lỗi mới tắt đèn ngủ.
Đèn đường bên ngoài cũng đã sớm tắt.
Anh mở to mắt trong bóng tối và cúi người xuống hôn môi cô.
...
Lư Dục Hiểu xin nghỉ bên công ty, dưới trướng của Khúc Khúc cũng chỉ mang theo một người là Lư Dục Hiểu, dù sao cô ấy cũng tính liên kết chặt chẽ cùng Lư Dục Hiểu vì thế cũng xin nghỉ, quản công ty suy nghĩ như thế nào cho mệt.
Chờ hợp đồng của Lư Dục Hiểu hết hạn trong năm nay, từ đó cũng không có gì liên lụy.
Khúc Khúc quê ở Phong Thành cũng khá xa vì thế mỗi năm trở về ăn tết cũng không được bao lâu, cho nên lần này cô xin nghỉ liền ở đến hết tết Nguyên Đán mới trở về.
Mà tin tức Lư Dục Hiểu gãy mắt cá chân cũng truyền tới Lư gia cùng Dương gia.
Cô hiện tại là con gái duy nhất của Lư Chấn Quốc, vốn dĩ ông luyến tiếc cô đi ra ngoài sống riêng, bây giờ còn gãy mắt cá chân khiến Lư Chấn Quốc ước gì để Lư Dục Hiểu lập tức về nhà.
Thừa Lỗi nghe vào trong tai, trên mặt lại bình tĩnh nhưng vừa nói ra là âm dương quái khí: "Khiến cho ba phải lo lắng rồi, vợ của con con sẽ chiếu cố tốt."
Vài ngày sau khi vợ chồng Lư Chấn Quốc đến thì mẹ Thừa Lỗi tới thăm.
Cha mẹ Dương đều là họa sĩ và là những họa sĩ rất có thành tựu, mặc dù Lư Dục Hiểu chỉ có ít tế bào nghệ thuật gì, đối với giới nghệ thuật cũng không có hiểu biết gì nhưng lúc nghe người trong giới thiết lập quan hệ, đa số đều nhắc tới cha Dương cùng mẹ Dương.
Cha Dương ở Anh là nơi mà cô từng đi du học có một triển lãm nên không có tới, chỉ có một mình mẹ Dương tới thôi.
Mẹ Dương cũng không trẻ, lúc hai người sinh Thừa Lỗi cũng đã gần ba mươi nhưng cho dù vậy thì mẹ Dương cũng không có già hơn nữa còn rất dịu dàng và ôn nhu.
Cũng do gen của cha mẹ Dương gia tốt nên mới sinh được ông xã đẹp trai như vậy cho cô.
Mẹ Dương lôi kéo Lư Dục Hiểu nói một hồi lâu, nhìn đến cái chân đau kia cũng đau lòng không thôi.
Mẹ Dương ở lại tự mình làm đồ ăn, lúc đi còn tặng Lư Dục Hiểu hai bức tranh của cha Dương.
Lư Dục Hiểu lập tức cho người nhận lấy, "Mẹ yên tâm, con về nhà liền treo lên ngay!"
Mẹ Dương sủng nịch mà cười, "Con nha, bệnh còn đáng yêu như vậy." Mẹ Dương che miệng cười, lúc này Thừa Lỗi không có ở nhà, đã đến công ty rồi nên bà mới hỏi: "Thừa Lỗi có khi dễ con hoặc là đối với con không tốt hay không?"
Lư Dục Hiểu lắc đầu: "Không có không có, ông xã con cái gì cũng tốt, sự nghiệp tốt, thân thể tốt, rất tốt với con, thể lực cũng tốt!"
"Vậy các con có suy xét qua việc có con hay không?" Mẹ Dương ôn hòa hỏi cô.
Lư Dục Hiểu do dự.
Mẹ Dương ở trước mặt cao quý mà lại ưu nhã, cũng chính cha mẹ như vậy mới có thể dạy ra Thừa Lỗi tự phụ như vậy.
Mẹ Dương mặt mày nhàn nhạt, trang điểm nhẹ khéo léo mà lại ôn nhu.
Lư Dục Hiểu cũng không nghĩ rằng mẹ Dương sẽ là người mẹ giục sinh con cho nên nói thẳng rằng: "Bên phía chồng con thì con không biết, nhưng hiện giờ con còn ở giới giải trí, cũng không có công khai nên vẫn tập trung cho công việc nhiều hơn một chút."
Ý ngoài lời là không tính toán muốn có con.
Mẹ Dương quả nhiên không có thúc giục cô ngược lại còn hỏi một chút về công việc của cô, nhắc tới lúc bị người ta bôi đen, da mặt Lư Dục Hiểu có dày cũng có chút không nhịn được.
Bị mẹ chồng mình nhắc như vậy thật là có chút mắc cỡ.
Mẹ Dương thực nhanh liền bóc qua đề tài này, cùng Lư Dục Hiểu hàn huyên về những người khác của giới giải trí.
Cùng mẹ Dương nói chuyện phiếm là một quá trình rất thoải mái, không nóng nảy thậm chí an tâm, dường như là bên người đốt một nén nhang, một chén trà nhỏ, bạn nghe bà nói chuyện trong giây lát sẽ có dấu hiệu giác ngộ.
Bà EQ cao nên chỉ cho Lư Dục Hiểu vài câu ở trong giới khiến Lư Dục Hiểu như suy tư gì đó.
Nhưng cuối cùng, mẹ Dương cười: "Nhưng mẹ thích loại tính tình này của con, điều đó cũng không sao, dù sao Thừa Lỗi đều có thể dung túng cho con."
Hai người hàn huyên một hồi lâu, chờ đến khi Thừa Lỗi trở về thì mẹ Dương mới rời đi.
...
Chân Lư Dục Hiểu dưỡng suốt hơn một tháng, đảo mắt liền phải ăn tết nhưng chân cô khôi phục vẫn không quá nhanh nhẹn.
Ở cái ngày mà mọi nhà đoàn viên vui mừng năm mới, cô chỉ có thể độc thủ trên giường chơi điện thoại.
Đêm nay Thừa Lỗi có xã giao nên sẽ trở về trễ một chút, Lư Dục Hiểu đã quen việc chờ Thừa Lỗi về rồi ngủ cho nên mở đèn chờ anh.
Mở Weibo ra, cô đã biến mất trên Weibo hơn một tháng, hot search cũng không có nói qua cô, thế nên sức chiến đấu của các anti fan có chút giảm xuống.
Cô lại về tới chỗ hot search.
Một vòng hot search mới đã thay đổi đi lên, xếp hạng thứ năm lại là # thiên kim Đỉnh Minh Đường Hân Viện hâm mộ nghệ thuật #
Ánh mắt của Lư Dục Hiểu ngừng ở đề tài này thật lâu, cô chỉ biết Đường Hân Viện dệt mũ rất lợi hại, thật đúng là không biết còn hâm mộ nghệ thuật nữa.
Cô nhấp vào chính là Đường Hân Viện đăng Weibo vào nửa tiếng trước.
Đường Hân Viện v: @ Dương Trọng Sơn @ Cố Ngọc Chi nhận được tranh của hai vị lão sư gửi, vô luận ở đâu thì hai vị lão sư đều là tiền bối mà mọi người kính trọng. Tôi nguyện ý vì nghệ thuật sáng lên nóng lên, phấn đấu cả đời!
Phía dưới là ba bức ảnh, tấm thứ nhất là Đường Hân Viện cùng Dương Trọng Sơn chụp ảnh chung, hai tấm còn lại là ảnh chụp hai bức họa.
"Phi!" Lư Dục Hiểu xì một tiếng khinh miệt, cảm thấy Đường Hân Viện thật là không biết xấu hổ!
Dương Trọng Sơn cùng Cố Ngọc Chi chỉ đơn giản là không cùng cô ta thân thiết như vậy!
Nguyên nhân bởi vì Dương Trọng Sơn là ba chồng của cô còn Cố Ngọc Chi là mẹ chồng của cô.
Loại phương thức lôi kéo người này, Lư Dục Hiểu đã thấy rất nhiều.
Cô suy nghĩ một hồi lâu, không nhịn được liền ở Weibo Đường Hân Viện ấn chia sẻ.
Hơn nữa còn viết: [ Đường tiểu thư thật đúng là ánh sáng của nghệ thuật , thật sự là không thấy Dương lão sư cùng Cố lão sư cách xa cô như vậy sao? Trong lòng sợ là ngại mà không nói:) ]
Xúc động xong, lập tức cô liền nhấn gửi đi.
Một phút sau, âm báo tin nhắn Weibo không ngừng vang lên, Lư Dục Hiểu cảm giác được một tia đau đầu, hơn nữa cho chính mình một cái moah moah: "Mình quá xúc động rồi Lư Dục Hiểu !"
- ------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro