Chương 6
“Tại sao Kim Chung Nhân lại đưa em về?” Sau khi Ngọc Hà về đến thì bất ngờ phát hiện Thanh Hằng cũng đang ở nhà!
“À! Hồi nãy tới chỗ Lộc Hàm, đúng lúc gặp cậu ấy thôi!”
Thanh Hằng gật đầu, cũng không hề hỏi lại.
“Hằng Hằng…”
“Làm sao vậy!” Thanh Hằng khó hiểu nhìn Ngọc Hà, Ngọc Hà nhìn vào mắt Thanh Hằng, cậu thất vọng rồi
“Không có gì…”
Hồ Ngọc Hà à! Lại tự mình đa tình rồi! Thanh Hằng làm sao có thể ghen chứ, nhớ đến lúc Lộc Hàm ôm mình thì ánh mắt của Ngô Thế Huân như muốn giết luôn mình vậy, Hồ Ngọc Hà đột nhiên cảm thấy thật hâm mộ nhưng trong lòng cũng thật chua xót…
Gần đây, Thanh Hằng thường xuyên về nhà, Hồ Ngọc Hà rất vui vẻ, thế nhưng trên quần áo của Phạm Thanh Hằng lần nào cũng có mùi hoa hồng, sự hoài nghi trong lòng Ngọc Hà cũng càng thêm nghiêm trọng, nhưng lại không khỏi tự giễu, Ngọc Hà, mày thật sự càng ngày càng tham lam rồi đó!
Thanh Hằng mới vừa bước vào phòng tắm thì điện thoại của anh liền vang lên… Ngọc Hà muốn kêu Thanh Hằng lại nhưng chị đã vào trong rồi, Ngọc Hà đành cầm di động của Thanh Hằng lên thì nhìn thấy trên màn hình hiện lên chữ T, chỉ một chữ T, thế nhưng trong lòng Ngọc Hà lại cuồn cuộn sóng trào… T? Thanh Hà… Ngọc Hà đột nhiên nhớ tới Thanh Hà, người luôn mang theo hương hoa hồng trên cơ thể, hồi còn đại học bọn họ đã gặp qua vài lần… Hơn nữa, Thanh Hà là người yêu của Thanh Hằng, Ngọc Hà chết lặng đặt di động xuống… Thanh Hà đã trở lại? Trong lòng Ngọc Hà ngày càng bất an…
Gần đây thường xuyên về nhà là bởi vì Thanh Hà đã trở về? Có phải cũng sắp ly hôn rồi không, bởi vì cảm thấy áy náy nên mới về sao? Trong mắt Ngọc Hà lấp lánh ánh nước…
Lúc Thanh Hằng ra ngoài, Ngọc Hà đã điều chỉnh lại cảm xúc, “Chị đi! Đêm nay tham dự tiệc xã giao nên có thể sẽ không về nhà!” Thanh Hằng hôn nhẹ vào má Ngọc Hà, rồi xoay người rời đi, lại là bóng lưng! Ngọc Hà cười khổ… Lúc Thanh Hằng vừa bước ra khỏi cửa, cậu đột nhiên gọi cô lại, “Thanh Hằng… chị, yêu em không?”
Đối với câu hỏi của Ngọc Hà, Thanh Hằng rõ ràng có chút ngạc nhiên, “Rất quan trọng sao?” Sau đó nhíu mày trả lời.
Ngọc Hà cười khổ, “Không có gì, chị đi đi!”
Đáp lại Ngọc Hà chỉ là âm thanh đóng cửa… haha. Rất quan trọng sao? Ngọc Hà, cái này rất quan trọng sao? Đối với mày nó rất quan trọng nhưng trong mắt người khác lại chẳng đáng nhắc tới, có được Thanh Hằng 5 năm hẳn là nên thỏa mãn đi! Làm sao còn có thể tham lam yêu cầu Thanh Hằng yêu mày nữa? Thế nhưng, thứ mày có được thật sự là Thanh Hằng sao? Chẳng qua chỉ là bóng lưng của Phạm Thanh Hằng thôi. Phạm Thanh Hằng, em yêu chị! Mười năm… chị có biết hay không… Ngọc Hà ngồi trên ghế sô pha, cuộn cơ thể thành một khối, hai tay ôm lấy đầu gối của mình, có người nói, đây chính là động tác thường gặp nhất khi người ta có cảm giác không an toàn…
Khi Thanh Hằng trở về đã là ngày hôm sau, mấy ngày nay Ngọc Hà luôn cảm thấy đầu óc choáng váng, lồng ngực như bị bóp nghẹn, ăn uống không hề ngon miệng, luôn mệt mỏi rã rời, có lẽ đã bị bệnh, sắc mặt cũng không tốt, Thanh Hằng về nhà nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Ngọc Hà liền nhíu mày, “Có phải bệnh rồi không? Em nên đến bác sĩ đi!”
Ngọc Hà lắc đầu, “Không có gì đâu, ngủ một lát là được rồi, tại sao chị trở về?”
“Thay quần áo, lát nữa phải đi gặp khách hàng.”
“Chị đi cẩn thận!” Ngọc Hà thật sự rất mệt mỏi… tựa lưng vào ghế sô pha nhắm mắt lại, Thanh Hằng không nói gì nữa, thay quần áo xong còn nhìn thoáng qua Ngọc Hà, rốt cuộc cũng rời đi… Trong mơ màng, Ngọc Hà nghe thấy tiếng đóng cửa, muốn cười nhưng không còn chút sức lực, thật như vậy sao… mệt mỏi mở mắt ra, thứ nhìn thấy vẫn là bóng lưng… haha.
Ngọc Hà bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cầm lên nhìn thoáng qua, “Lộc…” Giọng của Ngọc Hà hơi khàn, khiến người vốn đã nhạy cảm như Lộc Hàm lập tức nổi bão, “Lại bị bệnh rồi phải không!!! Hồ Ngọc Hà! Con mẹ nó, cậu thật là!!! Chờ tôi!”
Thấy Lộc Hàm cúp điện thoại, Ngọc Hà mỉm cười cảm động, mặc dù Lộc Hàm thường xuyên mắng cậu, chọc tức cậu, thế nhưng thật sự đối với cậu tốt lắm.
Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân dẫn Ngọc Hà đến bệnh viện gần nhất, Ngọc Hà chỉ có thể để mặc cho hai người họ muốn làm gì thì làm, cũng may Lan Khuê và Phạm Hương không tới, nếu không cậu không thể nào yên tĩnh được mất…
Bác sĩ hỏi các triệu chứng của Hồ Ngọc Hà, rồi kiểm tra cơ thể, sau khi làm một loạt các xét nghiệm lung tung, vẻ mặt bác sĩ thật vui vẻ thông báo, “Chúc mừng, cậu đã mang thai! Nhưng mà sức khỏe cậu rất yếu, phải bồi dưỡng lại cho tốt, bằng không chỉ sợ không giữa được đứa nhỏ! Cũng không thể chịu được những đả kích quá lớn!” Bác sĩ còn cho thêm một số lời khuyên, toàn bộ quá trình Ngọc Hà đều thừ ra! Lúc đầu Lộc Hàm cũng ngây người, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Ngọc Hà, Lộc Hàm là người đầu tiên lấy lại tinh thần, cẩn thận nhớ kỹ những lời bác sĩ nói, bởi vì dường như Ngọc Hà đang ngơ ngẩn tận chốn nào rồi…
Ra khỏi bệnh viện, Ngọc Hà vẫn còn ngơ ngác, “Lộc… tôi thật sự… thật sự mang thai?” Ngọc Hà vô cùng xúc động vuốt ve cái bụng phẳng lỳ của mình, bên trong lại có thể chứa đựng một sinh mệnh sao?
“Đúng vậy! Cho nên bây giờ cậu không chỉ có một mình! Phải cố gắng nghỉ ngơi và ăn uống cho tốt có biết không!” Lộc Hàm đem những lời mà bác sĩ bảo cần phải lưu ý nói lại hết cho Ngọc Hà, “Cậu nhớ cho kỹ, để lát nữa tôi giúp cậu xem lại coi có cần gì nữa không, cậu cũng đừng chạm vào những vật có yếu tố phóng xạ gì đó.” Lộc Hàm dặn dò, sờ vào bụng Ngọc Hà, “Eh~ Đây là con nuôi trong tương lai của tôi sao!”
Trương Nghệ Hưng mỉm cười thật sáng lạn.
“Muốn nói cho Phạm Thanh Hằng biết không?” Ngô Thế Huân đột nhiên lên tiếng.
“Để tôi tự mình nói.” Hồ Ngọc Hà siết chặt tờ giấy trong tay.
“Hà Hà, nếu không thì cậu đến sống với chúng tôi đi!” Lộc Hàm nói.
“Đúng vậy đó chị Hà, chị cứ như vậy, Lộc Lộc rất lo lắng.” Ngô Thế Huân chêm vào.
“Không cần ~ tôi có thể mà!”
Sau khi đưa Ngọc Hà trở về, Lộc Hàm còn ở lại với Ngọc Hà thêm lát nữa mới rời đi, nhìn căn phòng trống trải, bây giờ Hồ Ngọc Hà sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa, bởi vì trong bụng của cậu đã có một sinh mệnh, thuộc về cậu và Phạm Thanh Hằng. Hồ Ngọc Hà mỉm cười… sờ nhẹ vào bụng, đứa nhỏ à, mẹ sẽ rất thương… sẽ rất thương con! Ngọc Hà chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Lúc Phạm Thanh Hằng trở về, vừa vặn Hồ Ngọc Hà vừa hầm xong canh gà, “Hằng, lại uống canh đi.”
“Ừ.” Thanh Hằng rửa tay rồi ngồi vào bàn cơm, uống canh do Ngọc Hà nấu.
“Hằng! Chị muốn có con không?” Ngọc Hà bất ngờ hỏi, Thanh Hằng ngây người trong ba giây
“Chị vẫn còn trẻ!”
Ngọc Hà cười khổ, đã hiểu rõ ý tứ của Thanh Hằng, “Lúc vừa kết hôn chị nói sự nghiệp còn chưa ổn định, không thể cho đứa nhỏ một tương lai tốt, bây giờ công việc của chị đã ổn định, chị lại nói mình còn trẻ?” Ngọc Hà cúi đầu.
“Em làm sao vậy?” Thanh Hằng bỏ muỗng xuống nhìn Ngọc Hà, Ngọc Hà ngẩng lên nhìn về phía Phạm Thanh Hằng, lắc đầu, “Không có gì.” Ngọc Hà cũng bỏ muỗng xuống, “Em chỉ hỏi vậy thôi.”
Thanh Hằng “À” một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu uống canh, ở dưới bàn, Ngọc Hà đã nhẹ nhàng đưa tay vuốt bụng, đứa nhỏ à, daddy con không hy vọng con đến đây đâu, thậm chí là không thích mới đúng. Như vậy, mommy nên làm cái gì bây giờ?
Lúc giúp Thanh Hằng giặt quần áo, vẫn ngửi thấy mùi hoa hồng như trước, vốn dĩ Ngọc Hà đã không ngửi được, bây giờ có thêm đứa nhỏ lại càng không ngửi được, liền chạy đến phòng tắm nôn thốc nôn tháo… dường như những thức ăn trong dạ dày đều được phun ra hết…
Thanh Hằng đi gặp khách hàng thì tại sao trên người lại có mùi hương này, khách hàng? Không đúng, Thanh Hằng không thích người lạ dựa vào cô ấy quá gần, cho nên, không phải khách hàng mà là Thanh Hà? Hay nói cách khác Thanh Hà chính là khách hàng của Thanh Hằng? Trái tim Hồ Ngọc Hà đột nhiên đau nhói… Thanh Hà…
Ngọc Hà thật sự không ăn uống gì, Lộc Hàm kêu cậu mua chút gì đó ăn vào, Ngọc Hà đành phải ra ngoài, cũng không thể gọi Lộc Hàm mang tới cho cậu, đúng ra Lộc Hàm đã dự định như vậy, thế nhưng Ngọc Hà đã từ chối, nên đi nhiều một chút mới có lợi cho đứa nhỏ!
Ngọc Hà đi dạo trên đường phố, nhàm chán nhìn ra xung quanh, đột nhiên có hai người xinh đẹp xứng đôi thu hút sự chú ý của cậu…
Đó là…
Thanh Hằng và Thanh Hà…
Ngọc Hà nhìn thấy Thanh Hằng nắm tay Thanh Hà, Thanh Hà dựa vào người Thanh Hằng, hai người đang nói nói cười cười thật vui vẻ… Hồ Ngọc Hà đột nhiên không biết mình yêu một người nhiều năm như vậy đến cuối cùng là vì cái gì. Chị để mặc cô ở nhà một mình mà đi dạo phố với Thanh Hà, Thanh Hằng chưa từng cùng Ngọc Hà đi ra ngoài, trừ phi là lúc về nhà Ngọc Hà, cho nên đừng nói đến việc cùng Ngọc Hà đi dạo phố, Ngọc Hà nhìn theo bóng dáng hai người, đột nhiên nở nụ cười…
Thế giới dường như im lặng, thời gian dường như đứng yên, Ngọc Hà cứ cười như vậy, đứng bất động tại chỗ, sau khi cười sẽ khóc, đứng hoài sẽ mệt mỏi, ngồi xổm xuống cho mình một cái ôm, không sao đâu, Hồ Ngọc Hà, mày còn có chính bản thân mày, còn có đứa nhỏ.
Những tiếng động ồn ào trên đường phố, dường như không thích hợp với Hồ Ngọc Hà, xung quanh tựa hồ bởi vì Hồ Ngọc Hà mà rơi vào đau buồn, cứ đứng trên đường khóc tức tưởi như vậy, thế nhưng, người cần quan tâm nhất lại không biết, cũng không cần… Trong mắt Thanh Hằng, Ngọc Hà lúc nào cũng điềm đạm, dịu dàng, hiền lành, nhưng không ngờ Ngọc Hà thật sự không phải như vậy, bởi vì cô chưa bao giờ muốn tìm hiểu Ngọc Hà, cho nên, cô vẫn nghĩ đơn giản rằng Hồ Ngọc Hà là một kẻ ngốc… Chồng có người khác bên ngoài… cũng không hề hay biết, chỉ im lặng giữ gìn cuộc hôn nhân trên danh nghĩa của bọn họ, cho rằng Hồ Ngọc Hà không biết sao? Không phải, chính là, không muốn làm rõ, nếu như vậy thì ngay cả bóng lưng của Phạm Thanh Hằng, cậu cũng không giữ được, vì vậy, Ngọc Hà vẫn giả vờ như không biết, vẫn bình thường như trước đây, thế nhưng, lúc nhìn thấy hai người bọn họ đi cùng nhau, Hồ Ngọc Hà mới phát hiện, hóa ra, trái tim lại đau đớn như vậy, hóa ra, Hồ Ngọc Hà cô cũng biết hận…
Chị nghĩ rằng em và chị lì lợm bách động bất xâm, nhưng không biết người thật sự làm tổn thương em chính là chị, chị không yêu em, nhưng em vẫn giữ gìn cuộc hôn nhân của chúng ta, chị không yêu em, nhưng em vẫn luyến tiếc trả tự do cho chị, chị không yêu em, nhưng em vẫn một mực yêu chị, chị không yêu em, nhưng em vẫn còn đứa con của chị.
Ngọc Hà, nên làm cái gì bây giờ! Thanh Hà có chị, chị có Thanh Hà, còn Hồ Ngọc Hà đâu? Ngọc Hà chỉ có chính bản thân mình, Hồ Ngọc Hà chỉ có thể một mình trong phòng tắm nôn đến nửa chết nửa sống, chỉ có thể một mình chìm trong nỗi chua xót, một mình không ăn không uống, không ai trông chừng, không ai yêu thương, không ai biết lúc nào thì Ngọc Hà khó chịu để rót cho một ly nước ấm, nếu có cũng chỉ là Lộc Hàm và Lan Khuê, người đó chưa bao giờ là Phạm Thanh Hằng, bởi vì Thanh Hằng là của Thanh Hà! Chưa bao giờ thuộc về Hồ Ngọc Hà… Như vậy, Hồ Ngọc Hà, mày còn cố chấp cái gì?
Hồ Ngọc Hà đứng dậy, xoay người, về nhà.
Buông tay sao? Buông tay người mình đã yêu 10 năm? Tác thành cho chị cùng Thanh Hà? Thế nhưng, đứa nhỏ trong bụng phải làm sao bây giờ? Haha, Hồ Ngọc Hà, tại sao mày có thể quên được chứ, đứa nhỏ, vốn dĩ không được chờ mong, chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi!
Hồ Ngọc Hà suy nghĩ rất nhiều, bây giờ cô và Thanh Hằng không thể ly hôn, chuyện đứa nhỏ cậu cũng không dự định nói cho Thanh Hằng biết, người Thanh Hằng yêu chính là Thanh Hà, Hồ Ngọc Hà đương nhiên hiểu rõ, nhưng cô vẫn không muốn buông tay…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro