Chap 8
...Hứa Dương cũng vừa tỉnh lại, bên hông hơi nhói lên một chút khiến cô khẽ gượng lại, đây là phòng của cô, nhìn xuống phần hông đã được băng lại kỹ càng, ngẫm một hồi lâu còn liền bước khỏi giường vì động tác khá vội khiến bên hông động vết thương một chút làm cô kêu lên một tiếng ôm chặt lấy vết thương, Lưu Thù Hiền cũng vừa mở cửa bước vào thấy Hứa Dương từ trên giường thành xuống đất liền đặt tô cháo lên bàn vội lại đỡ lấy cô...
-Sao lại bất cẩn vậy, cẩn thận một chút, vừa tỉnh lại là muốn đi xuống rồi, chị á nên nghỉ ngơi một chút đi!-Lưu Thù Hiền đỡ cả người chị lên giường bước đến lấy tô cháo lại.
-Ngày thứ mấy rồi?-Hứa Dương dựa người vào thành giường khẽ lên tiếng.
-Mới hôm qua thôi, nào ăn một ít cháo đi...em nấu đấy!-Lưu Thù Hiền nhẹ giọng mỉm cười nhìn Hứa Dương lên tiếng.
-Người hôm qua...là ai vậy?-Hứa Dương bỗng lên tiếng nhìn sang Lưu Thù Hiền đang thổi cháo chuẩn bị đút cho cô.
-Em không biết, lúc chị ngất người đó có đỡ lấy chị, tháo nón ra thì thấy khá quen nhưng chỉ quen mỗi Sandeul, ẵm chị lên xe là người đó chạy đi mất, em đâu đuổi kịp!-Lưu Thù Hiền nói tỉnh bơ dù biết mình đang nói dối che dấu cho Trương Hân.
-Được rồi, để đấy đị, một lát sẽ ăn...Lưu Thù Hiền...chuyện đua thay...em mau thành thật cho tôi biết, là sao vậy?-Hứa Dương như muốn biết rõ việc hôm qua Lưu Thù Hiền và Tô Sam Sam đã nói.
-Haizzz...được rồi em nói...từ lúc chị và Hân tỷ chưa xảy ra chuyện thì Lãng Khải Trạch đã có ý định đối đầu với chị nên đã cá cược một vụ đua xe, thứ đặt cược chính là vị trí của hai bên ai thua phải phục tùng người còn lại, thư đã đến tay em nhưng đã bị Hân tỷ đọc được và...chị ấy đã thay chị khiêu chiến, tất nhiên tỷ ấy không để lộ nên dùng đến xe của chị mà đua kết quả là tỷ ấy đua thắng nhưng khi đua xong chỉ để lại mẩu giấy bảo hắn nên tự giữ cái ghế của băng Lãng gia cho kỹ, rồi trong những lần đua khác thì lộ mặt bảo thay chị đua, kết quả chị ấy vẫn thắng cho đến một năm qua chị ấy không đua nữa...!-Lưu Thù Hiền chỉ kể cái cần nên kể và giấu cái cần giấu.
-Vì sao?-Hứa Dương không hiểu vì sao cô lại tò mò việc đó mà lên tiếng hỏi.
-Em đâu biết, Thẩm Mộng Dao cũng không đề cập đến nên em cũng không hỏi!-Lưu Thù Hiền nhún vai khẽ lên tiếng.
.
.
.
...Hứa Dương cũng chẳng buồn muốn biết, buổi sáng hôm ấy cô phải ở nhà nhưng chiều lại phải đến để xem công việc, ngoại trừ Lưu Thù Hiền trông coi sổ sách chi tiêu ra thì không ai được đụng đến những công việc này, khi thấy cô cả bọn cúi chào hỏi thăm tình hình, ừ thì việc đêm qua đương nhiên bọn họ biết nhưng hôm nay thấy Đại Tỷ bình an thì cô yên tâm, từ sau vụ việc của Cao Thiên cô luôn cẩn thận trong việc chọn người nhất là mấy tên bảo kê cho gà của cô, nhắc đến Cao Thiên cô mới nhớ từ lúc chấp vấn cậu ở chỗ Trương Hân đã không thấy tăm hơi đâu cả, không biết là Trương Hân thả đi hay đã bị Thiên Minh diệt khẩu, nhìn tới nhìn lui thì mọi việc cũng đều nhắm vào con người kia mượn cô để trừ khử cái gai... Vương Thiên Minh quả thật biết cách đối phó, hắn lợi dụng hiềm khích giữa cả hai để thừa nước đục thả câu, quyết định không yêu hắn thật đúng đắn một tên xảo trá đầy nguy hiểm...
-Em nghe đây Brian?-điện thoại cô vang lên nhìn thấy tên anh cô liền mỉm cười trả lời.
-"Tối nay sang chỗ anh nhé có bất ngờ cho em!"-giọng Brian từ tốn lên tiếng.
-Bất ngờ sao,thần bí vậy được vậy tối em sẽ ghé, bye anh!-cô khẽ nhướng mày tò mò vui vẻ trả lời.
...Cúp máy của anh lòng cô vẫn còn suy nghĩ rất nhiều thứ, anh và cô quen được nhau lại là nhờ Trương Hân là con người ấy đã làm mai cô cho anh là vì sao kia chứ, chỉ là vì yêu cô thôi sao nhưng cô không yêu Trương Hân cô hận con người ấy hận vì đã vấn bẩn cơ thể cô...
-Sao hôm nay rảnh rỗi mà gọi cho mình vậy hả cô công tố viên Tô?-Hứa Dương bỏ đi dòng suy nghĩ khi tiếng chuông điện thoại vang lên là Tô Sam Sam gọi cô.
-"Này cô nương hôm nay là cuối tuần đấy đương nhiên mình rất rảnh rồi, đi uống với mình ko?"- Tô Sam Sam bĩm môi lên tiếng.
-Bây giờ sao, cũng được sang đón mình đi!-Hứa Dương mỉm cười đóng cái lap của mình lại mỉm cười lên tiếng.
-"Được, tuân lệnh Dương tỷ, mình tới liền đây!"-Tô Sam Sam giở giọng trêu chọc cô bạn thân của mình.
-Nè...sao lại...tới đây???-Hứa Dương nhướng mày mặt khó hiểu khi nơi Tô Sam Sam dẫn đến lại là quán bar của Trương Hân.
-Ủa vấn đề gì, cậu hận người ta chứ có hận cái quán của người ta đâu mà không đến, thôi vào đi nhanh lên!-Tô Sam Sam xem như là cố tình dẫn Hứa Dương đến đây.
-Ố, Dươ...Dương tỷ, thật vinh hạnh a...công tố Tô!-tên đàn em giật thót mình khi thấy Hứa Dương cùng Tô Sam Sam đến quán bar không khỏi đứng thẳng dậy cúi đầu chào hai người họ.
-Đến uống vài chai không cần lễ nghi, làm việc đi!-Tô Sam Sam khẽ vỗ nhẹ vai cậu cùng Hứa Dương bước vào trong.
-Ấy, chị Sam Sam..Dươ...Dương tỷ?"-Thẩm Mộng Dao từ trong bước ra bắt gặp Tô Sam Sam khi thấy Hứa Dương không khỏi ngạc nhiên.
-Chị gọi cậu ấy đến uống với chị, Trương Hân đâu sao có mình em vậy?-Tô Sam Sam xém bật cười khi thái độ của ai cũng bất ngờ khi thấy Hứa Dương đến.
-À, Hân tỷ đến thăm mộ ba mẹ rồi hôm nay là ngày giỗ của họ, đi cũng lâu rồi đấy!-Thẩm Mộng Dao lấy lại bình tĩnh lên tiếng nhìn Tô Sam Sam.
-Aixx cái tên này không thèm nói với chị, mới đó mà gần 20 năm rồi, nè cho chị 2 ly đi như mọi lần đấy!--Tô Sam Sam quên bẵng đi hôm nay là ngày gì, nhìn sang Hứa Dương cũng một phần chột dạ đành lên tiếng cho qua chuyện.
...Quả nhiên Hứa Dương đã rất ngạc nhiên khi nghe đến việc này, cô không quan tâm lắm về gia tộc của Trương Hân vì trước đây Trương Hân cũng chẳng đề cập đến, sau một hồi đe dọa đủ điều thì Tô Sam Sam cũng chịu kể cho Hứa Dương nghe về việc cả gia đình bị sát hại khi Trương Hân còn nhỏ, Trương Hân vì ở trong tủ đồ nên toàn mạng cho đến tận giờ vẫn chưa tìm ra được hung thủ kẻ đứng sau cuộc thảm sát này trong mười mấy năm qua, Tô Sam Sam nhấn mạnh thêm chính vì như vậy mới tạo ra một Trương Hân lạnh lùng và bất cần đời như vậy, Hứa Dương có một chút chạnh lòng bàn tay siết chặt ly rượu trong tay...
-Ah, Hân tỷ về rồi kìa!-Thẩm Mộng Dao khi thấy bóng dáng Trương Hân liền lên tiếng bất giác khiến Hứa Dương và Tô Sam Sam cùng quay lại.
-Chào, đến chơi hả?-Trương Hân vận một bộ vest đen trang nghiêm, quả nhiên là đã đến viếng ba mẹ khi thấy họ liền cong khóe miệng lên tiếng.
-Ừ...nè, sao cậu không nhắc mình hôm nay là giỗ 2 bác, vừa đến đã nghe Thẩm Mộng Dao nói cậu đi rồi!-Tô Sam Sam quay sang gương mặt có chút hờn dỗi chau mày lên tiếng.
-Xin lỗi mình đi vội, với lại cũng như mọi năm chỉ là hoa cúc trắng thôi chứ có rình rang gì đâu, xem như mình mời, thoải mái đi, chào!-Trương Hân cho tay vào túi quần cong khóe môi lên tiếng, giơ tay chào cả Hứa Dương.
-Này...đêm qua...cô đã đi đâu?-toan bước đi thì bị bàn tay mềm mại của Hứa Dương níu cánh tay của cô lại nhẹ giọng lên tiếng.
-Hửm...đêm qua sao...thì ở quán bar, xong rồi về nhà...ngủ, có chuyện gì?-Trương Hân khẽ nhướng mày, quả nhiên chị nghi ngờ cô thế thì cô đành nói dối cho qua chuyện thôi.
-Không...tôi chỉ hỏi vậy thôi!-Hứa Dương lẩn tránh ánh mắt chân thành của Trương Hân buôn lỏng tay lên tiếng.
-Lưu Thù Hiền có nói tôi việc đêm qua, vết thương không sao chứ?-Trương Hân đứng chắn trước mặt cô khẽ lên tiếng âm giọng chứa đựng sự quan tâm chân thành.
-Không sao, không cần bận tâm!-Hứa Dương lạnh lùng lên tiếng xoay người không muốn nhìn Trương Hân thêm nữa.
-Ừm...không sao thì tốt, cậu ở chơi tôi đi ra ngoài một lát, Thẩm Mộng Dao, Thế Hào dẫn theo Cao Thiên đi cùng!-Trương Hân khẽ cười buồn ra hiệu cho Thẩm Mộng Dao và Thế Hào.
-Cao Thiên...còn ở đây?-nghe đến tên của cậu cô liền quay lại lên tiếng hỏi.
-Nhóc ấy giờ là người của tôi, để bên cạnh tôi xem như để tên Thiên Minh còn biết tôi là ai trong Hắc Bang Hội này!-Trương Hân hơi xoay người lại lên tiếng nhìn sang đã thấy Cao Thiên bước ra khẽ cúi đầu với Dương tỷ nở một nụ cười nhẹ khiến cô khả kinh không nói được gì.
...Cao Thiên sau hai ngày xém bị người của Thiên Minh mò đến để trừ khử liền đã biết đã không còn giá trị gì với hắn mặt khác Trương Hân đã biết trước tên khốn ấy sẽ ra tay đã ở sẵn chờ chúng bước vào, nhờ vậy mà mạng của Cao Thiên được giữ, trước sự thật này Cao Thiên liều mình quỳ gối trước mặt Trương Hân xin được ở bên cạnh cô vào sinh ra tử, Trương Hân nào để cậu quỳ:"cậu chỉ có thể quỳ trước cha mẹ người sinh ra cậu, còn những thứ khác thì không cần câu nệ, đi theo tôi sẽ không thể đảm bảo mạng sẽ còn nhưng cũng sẽ không để cho tên nào đụng đến người của tôi, từ nay Cao Thiên cậu sẽ là người của Trương Hân tôi, đứng lên!", sau những câu nói ấy cậu nhất định sẽ sống chết cùng Trương Hân người xem trọng cậu bằng cả tính mạng, nhất định sẽ dùng mạng để báo đáp lại...
.
.
.
...............................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro