Chương 24
Sau khi hôn lễ của Thước Mộng kết thúc, không chịu được lời thuyết phục của người nhà, Ưu Huyễn lại phải xin chuyển công tác trở về, đồng thời Thánh Khuê cũng chuyển theo luôn. Có đôi khi hai người bọn họ cùng đôi "Phu phu" Úy Minh Tuyệt và Thước Mộng cùng nhau tụ tập, nhìn cặp "Phu phu" nào đó bộ dáng triền miêng, Ưu Huyễn chung qui cảm thấy ăn không tiêu trợn trắng mắt.
Ngày nào đó, trong quán cà phê nào đó.
"Tôi van hai người, tốt xấu gì cũng thu liễm một chút có được hay không hả, nói như thế nào chỗ này cũng là nơi công cộng, cho dù là nam nữ yêu nhau cũng không có lớn gan như hai người nha."
Thước Mộng bị Úy Minh Tuyệt cường thế ôm lấy đã sớm đỏ bừng mặt liều mạng vùng vẫy, "Nhìn kìa, anh cũng đã nói như vậy rồi. Tuyệt, anh mau thả em ra, đừng để cho người ta cười mà."
"Sợ cái gì." Úy Minh Tuyệt chẳng những không có thu liễm lại mà còn làm càn hơn, "Anh ôm vợ của anh mà còn sợ người khác cười chê? Ưu Huyễn chính là ghen tị với chúng ta, cậu ta mắc cỡ không dám thân thiết với Tiểu Khuê trước mặt mọi người, nên không muốn chúng ta thân thiết."
"Anh..." Ưu Huyễn tức giận xém đánh người, quay đầu nhìn Thánh Khuê ngồi bên cạnh, anh chỉ vác bộ mặt xem kịch hay nhìn chằm chằm ba người bọn họ. "Anh còn không nói gì đi, nhìn bọn họ như vậy rất không tốt đó."
"Tại sao muốn anh ngăn cản bọn họ? Minh Tuyệt nói đâu có sai, anh ta ôm vợ của mình chứ có gì đâu? Huyễn, em đừng nói là đang ghen nha, bởi vì em vẫn còn thích Thước Mộng, cho nên không muốn thấy bọn họ thân mật?" Thánh Khuê giả bộ trưng ra vẻ mặt rưng rưng muốn khóc.
"Anh nói bậy cái gì đó." Ưu Huyễn đỏ hồng cả mặt, thầm nghĩ muốn hành hung Thánh Khuê một trận. Bởi vì lần trước tham dự hôn lễ của Thước Mộng, bởi vì một câu nói vô tâm của em, làm cho Thánh Khuê hiểu lầm em vẫn còn tình cảm với Thước Mộng, làm hại em mấy ngày cũng chẳng thể ngồi được bình thường, người khác còn tưởng rằng em bị trĩ, thật sự dọa người mà (=))).
"Không có là tốt rồi, vậy Huyễn à, em làm cái gì chứng minh em chỉ yêu anh, không thương người khác đi."
"Chứng minh? Chứng minh như thế nào?"
"Như vậy nè!" Thánh Khuê dùng ngón trỏ chạm lên môi anh, ý bảo Ưu Huyễn hôn anh, lại bị Ưu Huyễn gõ một cái.
"A, anh cùng anh Thánh Khuê ở chung nhìn thật ngọt ngào quá đi." Thước mộng nói thật cảm xúc.
Úy Minh Tuyệt bất mãn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thước Mộng, "Làm sao vậy, anh không thể làm cho em cảm thấy ngọt ngào ấm áp sao?"
"Không phải mà, chúng ta ở chung mặc dù cảm giác rất ngọt gào, nhưng mà hai người đó lại khác mà." Đại khái mình nhỏ hơn người yêu 10 tuổi, so với người yêu bằng tuổi nhau, cảm giác ngọt ngào khi bên cạnh nhau, không thể giống được.
"A, đừng động tay động chân mà... Đây là nơi công cộng... cái tay hư hỏng kia không được sờ loạn... chán ghét, cách xa em ra một chút." Lúc nãy là Úy Minh Tuyệt cùng Thước Mộng ôm nhau hạnh phúc, bây giờ là Ưu Huyễn cùng Thánh Khuê trêu ghẹo lẫn nhau. Ưu Huyễn không ngừng tránh né Thánh Khuê hướng em duỗi ra "Tay bắt heo", tạo thành náo động không nhỏ, đưa tới không ít ánh mắt ngạc nhiên.
Úy Minh Tuyệt cười khổ: "Tôi với Mộng ôm lâu như vậy cũng chẳng ai chú ý, các người quậy một cái, đều khiến cho mọi người chú ý rồi. Tôi nói, bây giờ các người thu liễm chút đi!
Thật vất vả mới trộm hôn lên mặt Ưu Huyễn được một cái, Thánh Khuê cảm thấy mĩ mãn buông Ưu Huyễn không ngừng giãy dụa ra. Bị hôn trộm Ưu Huyễn hờn dỗi hung hăng dẫm lên chân Thánh Khuê dưới gầm bàn một cước, giả bộ như không có chuyện gì tiếp tục uống cà phê.
"Đúng rồi, anh à, anh định khi nào mới nói cho mẹ biết chuyện anh với anh Thánh Khuê?" Thước Mộng tò mò hỏi. Gần đây mẹ một mực giúp anh tìm kiếm cô gái thích hợp, nhưng mà anh đã có anh Thánh Khuê rồi không phải sao? Còn không nói với mẹ quan hệ của họ với mẹ một chút, không thì mẹ sẽ vẫn giúp anh mai mối, vậy thì phiền toái chết.
"Anh, anh cũng muốn nói với mẹ, nhưng mà..." Ưu Huyễn không phải không muốn nói, nhưng mấy lần lời đã ra tới miệng rồi, lại thấy bộ dạng mẹ chờ mong có con dâu cùng cháu, em chẳng thể nào thú nhận chuyện mình yêu một người đàn ông được.
Nhìn ánh mắt buồn bã của Ưu Huyễn, Thước Mộng hiểu rõ cúi đầu. Lúc đầu nếu không phải ngoài ý muốn để cho cha mẹ biết tính hướng của mình, đánh chết y cũng không dám chủ động thẳng thắn như vậy. Bất quá mình dường như còn có chút may mắn, dù sao cũng đã có kết quả tốt với Úy Minh Tuyệt rồi.
"Nếu không thì để tôi nói cho." Không quen nhìn bộ dáng chậm chạp của bọn họ, ÚY Minh Tuyệt một bên mở miệng lạnh ngắt.
"Cảm ơn, không cần đâu!" Ưu Huyễn cao ngạo liếc qua. Cái tên Úy Minh Tuyệt này, đoạt mất Thước Mộng mà mình từng thích, lại là người Thánh Khuê từng rất thích, mỗi lần đối mặt với hắn, Ưu Huyễn tựa hồ chung qui không mở được nút thắt trong lòng. Hơn nữa, hắn lại là tên khốn từng sai người đánh em bầm dập.
"Đúng vậy, Minh Tuyệt, đây là chuyện của tôi với Huyễn, vậy thì cứ để chúng tôi tự giải quyết là tốt nhất." Theo đuổi được Ưu Huyễn, Úy Minh Tuyệt cũng có công lao, bây giờ sao còn không biết xấu hổ mà khiến anh ta phải lo nghĩ chứ, dù sao cả hai cũng đã bên nhau vài năm rồi, cũng không cần phải vội.
"Muốn hỗ trợ thì cứ nói một tiếng, tất cả đều không phải người ngoài.
"Đúng vậy, chúng ta không phải người ngoài. Tính theo vai vế anh phải gọi tôi là anh đấy, "em rể! Ưu Huyễn xấu xa nháy mắt trêu chọc Úy Minh Tuyệt cùng Thước Mộng. Úy Minh Tuyệt vẻ mặt thản nhiên, nhưng Thước Mộng liền xấu hổ cúi đầu.
"Đúng vậy, "anh trai"." Úy Minh Tuyệt kêu Ưu Huyễn một tiếng, lại nhìn về phía Thánh Khuê, "Tôi đây gọi Tiểu Khuê là cái gì bây giờ? "anh rể'?" Hừ, cư nhiên gọi "Em rể" thật là khó phun ra khỏi miệng mà.
"Anh rể? Cái gì? Thì ra anh cũng là..." Thước Mộng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ưu Huyễn và Thánh Khuê. Vẫn tưởng rằng anh Thánh Khuê ôn nhu chỉ có thể bị áp đảo, không ngờ được hóa ra lại là anh trai bị áp đảo nha...(=)))
"Chuyện kia... Khụ khụ, đây là chuyện riêng của anh với Thánh Khuê. Thước Mộng em không cần phải biết cụ thể đâu!" Vẻ mặt của Thước Mộng như vậy là sao chứ, chính em cũng không phải bị kẻ kia áp đảo sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro