Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Trong nháy mắt, gần 3 năm đã trôi qua. Sau đêm hôm đó, Ưu Huyễn chưa từng gặp lại Lưu Vân, mà Lưu vân sau mấy ngày nghỉ phép cũng gởi đơn từ chức, cắt bỏ hoàn toàn để phân rõ giới tuyến với Ưu Huyễn. Ưu Huyễn mặc dù có chút áy náy, nhưng rất nhanh lại say mê trong vòng tay ôn nhu của Thánh Khuê. Sau đêm đó, hai người cũng chính thức hẹn họ.

"A... Thánh, Thánh Khuê, anh chậm một chút, uhm..." Ưu Huyễn ghé trên giường, khuôn mặt đỏ ửng chôn vào trong gối. Tại sao Thánh Khuê nhìn qua rất chi tao nhã lịch sự trên giường lại cường thế như vậy? Tại sao nhìn qua giống như là vân đạm phong khinh không để ý chuyện thế gian vào trong mắt lại đối với một số chuyện nhất định rất háo danh? Mấu chốt nhất là, tại sao toàn là em bị áp đảo?

"Huyễn, gọi anh là "Khuê"." Nụ hôn bá đạo, nhưng ánh mắt lại vô cùng ôn nhu, Thánh Khuê lần thứ N + 1 sửa lại cách xưng hô của Ưu Huyễn.

Ưu Huyễn cắn môi. Em không rõ, không phải chỉ là một cách xưng hô thôi sao, gọi cái gì mà chẳng giống nhau. Huống hồ mỗi lần gọi anh là "Khuê", anh sẽ lại càng hưng phấn, cuối cùng chỉ có em là bị xui xẻo thôi.

Thánh Khuê thấy Ưu Huyễn không chịu thỏa hiệp, ngưng lại động tác của anh. Khoái cảm sắp lên cao trào tự nhiên bị đình chỉ, Ưu Huyễn bất mãn hai mắt bốc hỏa trừng trừng nhìn Thánh Khuê.

Nhìn bộ dáng bất mãn của Ưu Huyễn, Thánh Khuê mỉm cười hôn xuống, kéo Ưu Huyễn lên người, tiến đến bên lỗ tai em: "Muốn sao? Muốn thì cầu xin anh đi. Huyễn, gọi anh "Khuê", nói cho anh biết em muốn anh." Vừa nói, Thánh Khuê lại xấu xa hà hơi vào vành tai mẫn cảm của Ưu Huyễn.

"Uhm..." Ưu Huyễn rụt cổ lại, "Anh, anh... Em mới không cầu anh, mới không cầu anh, a..."

Thánh Khuê ưỡn ra thật sâu, thẳng tắp đâm vào nơi mẫn cảm trong cơ thể Ưu Huyễn, sau đó lại dừng động tác một lần nữa. Ưu Huyễn cầm chặt lấy khăn trải giường cùng gối đầu bên dưới, bất mãn vùng vẫy thắt lưng.

"Mỗi lần đều là chiêu này... Anh không có cái gì sáng tạo hơn sao?"

"Nhưng mà rất có tác dụng phải không. Có tác dụng là tốt rồi, cần gì phải quan tâm chiêu thức mới hay cũ chứ?" Thánh Khuê ngậm lấy vành tai Ưu Huyễn, một tay ác ý nhẹ chạm vào phía trước của Ưu Huyễn.

"Uhm, a... Em không biết, uhm... Dù sao chỉ là cách gọi mà, cần gì, cần gì nhất định phải gọi anh là "Khuê"?" Cũng không phải Ưu Huyễn không muốn gọi, chỉ là chung qui cảm giác thấy gọi anh là "Khuê" tựa hồ có vẻ quá mức thân mật. Hơn nữa Ưu Huyễn vốn là kẻ cá biệt, Thánh Khuê càng muốn em gọi anh như vậy, em lại càng muốn không cho anh đạt được mục đích.

"Bởi vì... "Thánh Khuê" tất cả mọi người đều có thể gọi, "Tiểu Khuê" thì có mẹ em và Minh Tuyệt gọi rồi... Nhưng mà, chỉ có "Khuê" mới có thể để cho Huyễn gọi, giống như chỉ có anh gọi em là Huyễn. Đối với anh, cũng nên là cách gọi người yêu của chúng ta!" Một tay gắt gao ôm lấy Ưu Huyễn, một tay kia càng không ngừng đùa giỡn Ưu Huyễn, Thánh Khuê tràn đầy nhu tình nhìn khuôn mặt bị *** phủ đầy của em.

"Thánh, Thánh Khuê... Uhm... " Ưu Huyễn mị nhãn như tơ nhìn về Thánh Khuê, bị lời bộc bạch của anh mà cảm động thật nhiều, "Khuê... Khuê... uhm, a..."

"Huyễn, anh yêu em, anh yêu em!"  

"Khuê, uhm... Em, em cũng, em cũng yêu anh, uhm..."

Tình cảm mãnh liệt trôi qua, hai người ôm nhau ngủ. Ưu Huyễn nhìn khuôn mặt trầm lắng vào trong mộng của Thánh Khuê, tràn đầy nhu tình khẽ xoa lên khuôn mặt anh, mi của anh, mắt của anh, nụ cười câu dẫn lòng người trên khóe miệng của anh. Hai người quen nhau cũng đã gần 3 năm rồi, tình cảm dành cho nhau chẳng những không có nhạt đi, ngược lại càng thêm yêu thương nhau hơn. Ưu Huyễn cảm thấy tựa hồ rất thiệt thòi cho Thánh Khuê, rõ ràng là yêu nhau, nhưng lại vẫn phải lén lút gặp gỡ. Ưu Huyễn không phải không muốn công khai, chỉ là tình yêu như thế này, ở đất nước còn bảo thủ này đã là kinh thế hãi tục lắm rồi. Huống hồ, Thước Mộng vốn đã yêu người cùng giới rồi, nếu để cho mẹ biết em cũng như vậy, có thể nào tiếp nhận được hay không? Nếu như cuối cùng, không được mọi người chúc phúc, Ưu Huyễn thật sự không dám mạo hiểm.

Nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Thánh Khuê, "Xin lỗi, đã để anh phải lén lút quan hệ với em, đợi một chút nữa đi, đợi đến khi chúng ta cảm thấy đã có thể, liền công khai quan hệ của chúng ta. Khuê, em yêu anh!" Nói xong nhắm mắt lại, an tâm đi vào giấc ngủ.

Tiếng nỉ non của Ưu Huyễn vang lên nho nhỏ, Thánh Khuê mở mắt, cũng hôn lên khóe môi Ưu Huyễn, mỉm cười hạnh phúc: "Anh cũng yêu em. Cho nên chỉ cần có em, cho dù phải lén lút cả đời cũng không sao cả."

Đên nay, cả hai đều có một giấc mơ giống nhau. Trong mơ, hai người công khai quan hệ với nhau, người chung quanh đều thật tâm chúc phúc cho hai người, hai người ôm nhau hạnh phúc viên mãn...

...

"Cái gì? Kết hôn? Úy Minh Tuyệt cùng Thước Mộng?" Ưu Huyễn ngơ ngác ngồi trên ghế salon, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

"Đúng vậy, Minh Tuyệt vừa mới gọi điện thoại cho anh, nói là anh ta cầu hôn Thước Mộng thành công rồi, sắp tới sẽ phải chuẩn bị cho hôn lễ, chờ các thủ tục đăng kí kết hôn hoàn thành xong hết, Thước Mộng chắc cũng sẽ gọi điện thoại cho em sau." Vẻ mặt Ưu Huyễn bây giờ thật đáng yêu, Thánh Khuê không kềm được mà hôn nhẹ.

Đẩy Thánh Khuê ra, Ưu Huyễn nhíu mày, "Nói việc chính nào, đừng có mà phá rối!" Nhìn Thánh Khuê bất mãn ngồi thẳng người, Ưu Huyễn tiếp tục nói: "Thước Mộng có thể kết hôn rồi sao? Em ấy, em ấy còn nhỏ mà..."

"Không nhỏ đâu, cũng 22 rồi, có thể rồi!" Thánh Khuê cắt ngang lời Ưu Huyễn, "Cũng 4 năm rồi còn gì, chúng ta cũng là ông già 28 tuổi..." Thánh Khuê cảm khái, tình cảm giữa Úy Minh Tuyệt và Thước Mộng rốt cuộc cũng đơm hoa kết trái, nhưng mà anh thì sao đây? Lúc nào mới có thể đến phiên anh nắm tay Ưu Huyễn đi trên con đường hạnh phúc?"

"Đúng rồi, 4 năm rồi..." Ưu Huyễn cũng lâm vào trầm tư. Từ khi mẹ biết em chia tay với Lưu Vân, mỗi lần trở về đều vội vàng giới thiệu bạn gái cho em, sau đó Thánh Khuê biết liền phải ăn dấm chua, khiến cho em cũng không dám trở về nữa. Lần này hôn lễ của Thước Mộng, bản thân không có khả năng trốn tránh. Em đã 28 tuổi, trên danh nghĩa vẫn còn độc thân, mẹ đại khái cũng muốn mai mối cho em. Ôi, nghĩ đến bộ dáng mỗi lần Thánh Khuê ghen, Ưu Huyễn liền bị đau đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: