Chương 22
Đêm đó, Lưu Vân trước sau không có trở về. Ưu Huyễn lo lắng gọi vài cú điện thoại, lúc đầu chính là không có ai nhận hoặc cúp máy ngay sau đó, cuối cùng chính là tắt điện thoại. Lo lắng cho Lưu Vân chỉ là một cô gái lỡ gặp trúng người xấu, Ưu Huyễn không để ý đến lời khuyên của Thánh Khuê chạy ra ngoài tìm cô. Đến những nơi Lưu Vân thường đến, nhà những đồng nghiệp quen biết cô, đến rất nhiều nơi nhưng không thấy bóng dáng Lưu Vân đâu. Trời cũng đã sắp sáng, Ưu Huyễn uể oải lê thân về nhà, không nhịn được thở dài.
“Ưu Huyễn, em cũng đừng lo lắng quá, có lẽ cô ta chỉ muốn tránh mặt không gặp chúng ta mà thôi. Nói không chừng lát nữa trời sáng khi em đi làm, cô ta đã đến văn phòng làm việc rồi!” Thánh Khuê an ủi Ưu Huyễn, anh không hề muốn Ưu Huyễn vì người khác mà làm tổn hại đến sức khỏe của em.
“Thánh Khuê, đều tại em, là em ích kỉ, là em phụ bạc cô ấy…” Ưu Huyễn vùi mặt vào hai tay, nói rầu rĩ.
Thánh Khuê
tiến lên ôm em lại, “Là do anh sai, nếu như anh sớm nói cho em biết tâm ý của anh một chút, em cũng sẽ không đáp ứng lại sự theo đuổi của cô ta… Cũng là do anh sai. Nhưng mà, mặc kệ là do lỗi của ai, chuyện trước sau cũng xảy ra rồi, không thay đổi được nữa. Em bây giờ nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa đi làm nếu vẫn không có tin tức của cô ta, chúng ta sẽ lại nghĩ biện pháp khác tốt hơn được không?”
Ưu Huyễn bất đắc dĩ gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Sáng sớm, mới ngủ chưa được bao lâu Ưu Huyễn liền vội vã chạy tới công ti, sắp đến thời gian làm việc, đồng nghiệp cũng lục đục kéo tới, nhưng mà trước sau không thấy hình bóng của Lưu Vân đâu. Sau khi vào làm được không lâu, Ưu Huyễn thật sự chịu không nổi, tìm đồng nghiệp có quan hệ tốt nhất với Lưu Vân.
“Cô thật sự không biết Lưu Vân ở đâu sao?”
Nữ đồng nghiệp nhìn bộ dáng của Ưu Huyễn, cười khúc khích, “Anh là bạn trai ở chung nhà với cô ấy cũng không biết, tôi làm sao mà biết được chứ? Tôi nói, hai người lại cãi nhau cái gì rồi? Ngày hôm qua khuya như vậy còn đến nhà tôi hỏi thăm tin tức Lưu Vân.”
Ưu Huyễn gãi gãi đầu, một lời cũng chẳng thể nói ra được.
Nữ đồng nghiệp kia lại mở miệng: “Bất quá sáng nay cô ấy có gọi điện thoại cho tôi, nói là tạm thời có việc sẽ nghỉ phép vài ngày… Các người đừng nói cãi nhau to nha? Giọng nói của cô ấy trong điện thoại nghe không được tốt lắm đâu.”
“Thật sự? Cô ấy gọi điện thoại cho cô rồi? Cô ấy có nói cô ấy ở đâu không?” Nghe được tin tức của Lưu Vân, Ưu Huyễn có hơi an tâm một chút.
“Ài da, tôi cũng không rõ lắm, hỏi cái gì cô ấy cũng không nói, chỉ nhờ tôi xin nghỉ phép dùm rồi cúp máy… Nam Ưu Huyễn, tôi cảnh cáo anh, anh không được ăn hiếp Lưu Vân, cô gái tốt như vậy anh cần phải thật quí trọng, không được đi ra ngoài gieo rắc tình cảm, biết không?” Nữ động nghiệp lấy thân phận bạn tốt của Lưu Vân “Uy hiếp” Ưu Huyễn, Ưu Huyễn xấu hổ cực kì, gật đầu lung tung. Mặc dù là không tìm được Lưu Vân, nhưng mà cô ấy có gọi điện thoại nhờ đồng nghiệp xin phép nghỉ, như vậy chứng minh cô ấy bây giờ vẫn an toàn.
Về đến nhà, Ưu Huyễn ngẩn ngơ cả người. Nguyên bản căn phòng nhỏ ấm áp bây giờ nhìn qua trống trải vô cùng. Chạy vội tới phòng Lưu Vân, trong phòng trống rỗng, đã không còn dấu vết có ai ở nữa. Uể oải lê chân về phòng khách, Ưu Huyễn ngồi lên ghế salon, tùy tiện đưa mắt nhìn sơ, nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ, cầm lên nhìn, Ưu Huyễn ngây ngẩn cả người.
Trên mảnh giấy nhỏ viết bốn chữ, “Tao hận bọn mày!”
Buông tờ giấy, lưng dựa lên ghế salon, nhắm mắt lại, Ưu Huyễn thở dài. Bởi vì em bướng bỉnh trốn tránh, đã làm tổn thương một cô gái tốt rồi, nếu như cho em có cơ hội lựa chọn một lần nữa, em tuyệt đối không bởi vì tưởng rằng Thánh Khuê thích người khác mà đi chọn người em không thích.
“Huyễn.” Ưu Huyễn đang miên man suy nghĩ, cơ thể đã được ai đó ôm lấy, mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú của anh đã hiện lên trước mặt em, lộ ra nụ cười ôn nhu quen thuộc nhất mà cũng là em thích nhất.
“Thánh Khuê, anh tới rồi!” Nhắm mắt lại lần nữa, Ưu Huyễn tựa vào vai Thánh Khuê, tham lam hít lấy mùi đàn ông nhẹ nhàng tản mác trên người anh. Thời gian vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc này thì tốt rồi.
“Uh, tới được một lúc rồi. Và thấy được… cái này.” Ưu Huyễn lần nữa mở to mắt, ngón tay thon dài của Thánh Khuê chỉ đến tờ giấy quen thuộc.
“A, anh xem qua rồi… Cô ấy hận chúng ta, cô ấy đáng lẽ nên hận em thôi, là em lừa gạt tình cảm của cô ấy, em là người xấu, em, uhm…”
Lời còn chưa dứt, toàn bộ đều bị Thánh Khuê nuốt vào trong miệng. Kết thúc nụ hôn dài triền miên, Thánh Khuê vỗ về lên gương mặt đỏ ửng của Ưu Huyễn, “Đừng nên như vậy có được hay không, đừng nên vì người khác mà bày ra vẻ mặt thương tâm như thế này, anh sẽ ghen đó, anh sẽ ghen ghét muốn nổi điên lên. Huyễn, từ nay về sau, anh sẽ không để cho em phải khóc, cho nên em lúc nào cũng phải cười, cũng không được rời khỏi anh, được không?
“Ngu ngốc.” Ưu Huyễn nhéo mặt Thánh Khuê, cảm động mỉm cười nói.
Giật lại tay Ưu Huyễn , Thánh Khuê bực mình cau mày: “Em mới là kẻ ngốc, rõ ràng là thích anh lại còn đi hẹn hò với người khác, đại ngốc!”
Nhìn Thánh Khuê luôn luôn chín chắn bởi vì ghen mà mang bộ mặt mười phần như trẻ con, Ưu Huyễn nhịn cười không được: “Đúng đúng, em là kẻ ngốc. Anh á, chính là đồ đần yêu kẻ ngốc!”
“Đồ đần thì là đồ đần, anh biết rồi. Kẻ yêu đồ đần chính là đứa ngốc!” Cười si ngốc, hai người ôn nhu ôm nhau.
Nhưng mà trong lòng Ưu Huyễn có một chút bất an. Hạnh phúc đến, đến thật nhanh, có phải cũng chính là sẽ đi thật nhanh không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro