Chương 16
Cuối tuần, Ưu Huyễn đến nhà Thước Mộng thăm mẹ. Em quyết định đem Lưu Vân chính thức giới thiệu với mẹ. Thông qua mấy ngày tiếp xúc, đối với Lưu Vân không thể nói là yêu, nhưng mà cô ôn nhu chăm sóc, vừa lại có những đức tính của người phụ nữ truyền thống, cũng có những cá tính mạnh mẽ rất hài hòa. Tóm lại, cô hẳn là rất thích hợp để làm vợ không kiếm đâu ra được người thứ hai. Bây giờ mặc dù tình cảm chưa sâu sắc, không có nghĩa là sau này sẽ không có, hai người muốn cùng một chỗ, vốn chính là cần ở chung với nhau nhiều hơn. Huống hồ trọng yếu nhất chính là em có thể cảm nhận được Lưu Vân yêu em, được yêu chung qui so với yêu một người hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Mĩ Hà nhìn Ưu Huyễn đưa Lưu Vân đến, trong lòng rất thích, vội vàng bắt chuyện, nói cả hai ngồi xuống.
“Tiểu Vân, con ngồi đi, thích ăn thích uống cái gì thì nói một tiếng, bác lấy cho!”
“Không cần đâu bác gái, bác đừng khách sáo…” Lưu Vân được thể nói chuyện. Không ngờ mới hẹn hò với Ưu Huyễn không bao lâu, anh ấy lại đưa mình đến ra mắt mẹ, mặc dù cảm thấy có hơi đột ngột, nhưng cái này không phải ý là Ưu Huyễn cũng rất coi trọng mình sao?
“Được rồi, muốn cái gì thì cứ nói nha, đừng nghĩ bác khách sáo… Đứa nhỏ Ưu Huyễn này cũng thiệt tình, trước khi đưa bạn gái về nhà cũng không nói với mẹ một tiếng, làm cho mẹ chẳng chuẩn bị được gì!” Mĩ Hà ngữ khí tuy là trách cứ, nhưng mà miệng cười thật vui vẻ.
Ưu Huyễn mỉm cười bình thản với mẹ. Lưu Vân có chút xấu hỏi, “Mới không phải, đến cả con, lần đầu tiên đến chào bác gái vậy mà lại đi tay không chẳng mang theo lễ vật gì…”
“Cái gì mà lễ vật với không lễ vật chứ! Con tới đây chơi chính là món quà quí nhất rồi!” Mĩ Hà cười rạng rỡ, giống như Lưu Vân sắp trở thành con dâu của bà tới nơi.
“Mẹ, chúng con về rồi.” Ba người đang trò chuyện, Thước Mộng kéo Úy Minh Tuyệt đi đến.
“Mẹ… Ưu Huyễn đến rồi à.” Úy Minh Tuyệt bình thản gật đầu chào Ưu Huyễn, xem như là chào hỏi xong.
“Tiểu Mộng. Minh Tuyệt, các con tới rồi!” Mĩ Hà đứng lên khỏi ghế salon, đem Lưu Vân đến trước mặt hai người, “Tiểu Vân, giới thiệu với con, đây là con trai út của bác, em của Ưu Huyễn – Thước Mộng, còn đây là Úy Minh Tuyệt. Tiểu Mộng, Minh Tuyệt, đây là bạn gái của Ưu Huyễn, tên là Lưu Vân.”
Thước Mộng không biết chuyện Ưu Huyễn với Thánh Khuê, vui vẻ nói chuyện với Lưu Vân, mà Úy Minh Tuyệt sau khi bình thản gật đầu, bắt đầu đánh giá Lưu Vân. Tướng mạo… coi như cũng tạm chấp nhận, vóc người… Hình như cũng được, tính cách… nhìn qua tựa hồ là loại ở chung rất tốt. Nhưng mà, trong lòng Úy Minh Tuyệt hết sức bài xích Lưu Vân, cảm giác cô rất là chướng mắt. Đại khái là bởi vì quan hệ tới Thánh Khuê rồi!
Lưu Vân mỉm cười hướng hai người nói chuyện, sau đó cũng đánh giá bọn họ. Ưu Huyễn có một người em trai cô cũng biết, nhưng mà Úy Minh Tuyệt là quan hệ như thế nào với nhà họ? Nhìn bọn họ tay trong tay, Lưu Vân cảm thấy rất kì quái. Còn có cái người gọi là Úy Minh Tuyệt kia, ánh mắt anh ta nhìn mình làm cho mình nổi hết da gà…
“Anh Thánh Khuê, anh chậm quá đi!” Thước Mộng hướng ra cửa nói to, làm rối loạn bầu không khí bắt đầu trở nên quỉ dị.
Nghe được cái tên quen thuộc kia, trống ngực Ưu Huyễn liền tăng tốc, sau liền vội vàng đứng lên, vừa là chờ mong vừa là sợ hãi, nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Ưu Huyễn nhịn không được quay đầu nhìn lại, sau đó liền thấy được người làm cho em thật thương tâm nhưng lại không nỡ lòng nào đi hận… Bên người anh còn có thêm một người phụ nữ xa lạ.
Thánh Khuê ôm người phụ nữ thanh lệ trong lòng, đi đến trước mặt Mĩ Hà, “Bác gái khỏe, hôm nay con lại đến quấy rầy rồi… Đây là bạn gái của con, Lâm Dạ.”
Mĩ Hà cao hứng nhìn Thánh Khuê cùng Lâm dạ. Đứa trẻ Thánh Khuê này, bà càng thương yêu hơn so với hai đứa con của mình. “Đến chơi là bác rất vui rồi, làm gì quấy rầy chứ… Cũng thật là vừa khéo, hôm nay Ưu Huyễn của chúng ta cũng đưa bạn gái về giới thiệu… Tiểu Vân, đây là Thánh Khuê, là bạn của Thước Mộng. Tiểu Hòa, đây là Lưu Vân, là bạn gái của Ưu Huyễn.” Kéo Lưu Vân qua, Mĩ Hà giới thiệu thay bọn họ, trong mắt tràn đầy sướng vui hạnh phúc.
“Bác gái, thật ra con đã gặp cô ấy. Lưu tiểu thư, chào cô, không biết cô có còn nhớ tôi hay không?” Thánh Khuê cũng thân thiện vươn tay.
“Uh? Oh, là anh…” Lưu Vân nghi hoặc bắt tay, nhớ lại một chút, đây không phải là người đột ngột xuất hiện hôm nọ sao, sau còn lại chẳng hiểu tại sao lại kéo Ưu Huyễn đi.
“Đúng vậy, lại gặp nhau!”
…
Không lâu sau, cha ruột Thước Mộng là Mộ Dung Xuyên cũng tan ca về tới nhà, tám người vui vẻ sum vầy quanh bàn ăn.
“Tiểu Dạ, em nếm thử cái này… Thức ăn hôm nay đều là bác gái tự mình làm hết đấy, ăn rất ngon đó…” Thánh Khuê một bên gắp thức ăn cho Lâm Dạ, một bên khen Mĩ Hà.
Mĩ Hà cười tươi rói, không ngừng nói mấy người trẻ tuổi không nên khách sáo, Mộ Dung Xuyên thì chỉ lo chăm sóc, giúp bà lấy thêm thức ăn, trong mắt tràn ngập nhu tình. Mấy người trẻ tuổi nhìn thấy, đều ước mơ, nếu như khi mình đến cái tuổi này, có thể vẫn còn được yêu như thế thì tốt quá.
“Mộng, em cũng ăn nhiều một chút.” “Dạ dạ, Tuyệt, anh cũng vậy!” Thước Mộng cùng Úy Minh Tuyệt ngọt ngào chẳng kém, cũng gắp thức ăn cho nhau.
Nhìn biểu hiện thân mật của Úy Minh Tuyệt với Thước Mộng, tóc tai Lưu Vân dựng đứng, bọn họ chẳng lẽ là… Nhưng mà, Ưu Huyễn như thế nào cũng chẳng chịu gắp thức ăn cho mình, nhìn bác trai bác gái, còn có Thánh Khuê cùng Lâm Dạ bọn họ thân thiết như vậy… Lưu Vân hờn dỗi Ưu Huyễn, Ưu Huyễn cảm nhận được ánh mắt của Lưu Vân, quay đầu nhìn cô, cười một chút cũng gắp thức ăn cho cô.
“Mẹ anh nấu đồ ăn ngon lắm, ăn nhiều một chút!”
“Dạ.” Trong chén Lưu Vân ngập đồ ăn, trong lòng tràn ngập tư vị ngọt ngào.
Mà ở đối diện Thánh Khuê đang nhiệt tình gắp thức ăn cho Lâm Dạ, nghiêng mắt liếc nhìn hai người kia một cái. Đáng giận, Ưu Huyễn không có phản ứng gì là sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro