Chương 13
Ưu Huyễn nhắm chặt hai mắt, run nhè nhẹ, hận bản thân tại sao lại không dám phản kháng. Nhưng mà tại sao, hình như còn có chút chờ mong?
Thật lâu, không có thêm bất cứ động tĩnh gì, Ưu Huyễn nghi hoặc mở to hai mắt, khuôn mặt phóng to của Thánh Khuê liền hiện ra trước mắt mình, hai mắt nhìn thẳng vào mình. Quá, quá đẹp trai… Giống như là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của Thánh Khuê lại đẹp trai đến như vậy. Như thế nào lại cảm giác mặt mình… nóng nóng lên?
Thánh Khuê nhìn gương mặt ửng hồng của Ưu Huyễn, tâm trạng u ám tiêu tan đi rất nhiều. Ưu Huyễn cũng là có chút thích anh mà, có lẽ nào em tạm thời vẫn chưa hiểu rõ lòng của em, không sao cả, anh có thể chờ, một ngày nào đó em nhất định sẽ tiếp nhận anh. Nghĩ như vậy, tâm tình đối với Ưu Huyễn tốt lên rất nhiều.
“Đêm đó… Làm em bị đau rồi…” Thánh Khuê nói áy náy.
Trong nháy mắt, gương mặt đỏ hồng của Ưu Huyễn trở nên tái nhợt, hắn đẩy Thánh Khuê ra, hai tay ôm trước ngực tự che chở mình, “Anh, anh đừng đến gần tôi!” Đến gần, mình thiếu chút nữa lại trầm mê trong nụ cười ôn nhu của y, cư nhiên lại quên đi hành động thú tính của y đêm đó.
“Ưu Huyễn…” Tay Thánh Khuê đang vươn đến Ưu Huyễn bỗng cứng lại trong không trung, thật muốn vuốt ve khuôn mặt của em, thật muốn ôm em vào trong vòng tay anh, nhưng mà như vậy, sẽ càng bị em chán ghét!
“Ưu Huyễn, em còn đang tức giận chuyện đó sao?”
“Sao, như thế nào có thể không giận? Anh nếu lúc uống rượu bị một người mạnh mẽ áp chế, anh sẽ vui vẻ sao?”
“Nếu như là người anh thích, anh đương nhiên sẽ vui vẻ.”
“Nhưng anh không phải người tôi thích!” Ưu Huyễn tức giận gào to.
Trái tim Thánh Khuê phút chốc rơi tõm xuống vực sâu, thân thể trắng bệch ngồi thẳng trở lại, “Đêm đó, anh rất xin lỗi…” Đúng vậy, rất xin lỗi, nhưng mà không hối hận
“Chỉ là xin lỗi là xong sao? Bản thân tôi cảm thấy rất kì cục, tôi lớn lên có chỗ nào giống Úy Minh Tuyệt đâu, xui xẻo đến mức bị anh… Hừ!” bị anh cường bạo đã rất bi thảm rồi, lại còn phải làm thế thân cho người khác, quả thực chính là rõ ràng bị người khác đè. (== Không phải thế thân em cũng vẫn bị đè…)
“?” Thánh Khuê có chút không cách nào hiểu được lời Ưu Huyễn nói, “Em với Minh Tuyệt không giống nhau thì có quan hệ gì?”
“Anh không phải thích Úy Minh Tuyệt mấy chục năm sao… Đêm đó, anh đem tôi trở thành anh ta…” Ưu Huyễn gào hét, trong lòng có chút tức giận bất bình. Úy Minh Tuyệt có cái gì tốt, lãnh khốc như vậy, tại sao Thánh Khuê và Thước Mộng đều thích anh ta?
“Em… Em nghĩ rằng anh đem em trở thành thế thân cho Úy Minh Tuyệt?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Tình cảm của anh đối với Úy Minh Tuyệt… Kì thật sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, chỉ giống như là tình cảm bạn bè, có thể là thân thiết một chút, anh với anh ta cùng nhau lớn lên, giống như là người nhà của nhau, chỉ đến mức đó thôi. Anh đối với anh ta kì thật đã sớm không còn loại tình cảm này rồi.”
“Không có đem tôi làm thế thân cho Úy Minh Tuyệt?” Trong lòng Ưu Huyễn cảm giác dễ chịu hơn một chút.
“Đúng vậy, anh như thế nào có thể để em trở thành thế thân của anh ta chứ? Anh bây giờ đã có người khác rồi…” Thánh Khuê hai mắt giấu không được ý nghĩ yêu thương tràn ngập nhìn về Ưu Huyễn. Chỉ thấy mặt Ưu Huyễn lại ửng hồng. Thánh Khuê trong lòng rất vui sướng, Ưu Huyễn, em đã rõ chưa, anh chính là thích em. Hôm nay, em anh đều không có uống rượu, chúng ta đều tỉnh táo, anh không có mượn rượu để nói, em cũng không có nghe lầm, anh thích một người khác, đó chính là em.
“Ha ha, thì ra tôi cũng không phải là thế thân của Úy Minh Tuyệt…” Đúng đúng vậy, không phải! “Tôi là thế thân của ai mà chính tôi cũng không biết…” Uy? Có ý gì? “Thánh Khuê, anh thật sự rất ghê tởm.” Ưu Huyễn vung tay đấm vào mặt Thánh Khuê, thừa dịp Thánh Khuê ôm mặt liền mở cửa xe thật nhanh chạy ra ngoài.
Mắt nhìn thấy Ưu Huyễn muốn chạy trốn, Thánh Khuê cũng mặc kệ đau đớn trên mặt, vội vàng xuống xe đuổi theo Ưu Huyễn.
“Em làm sao vậy?” Thật vất vả đuổi kịp Ưu Huyễn, Thánh Khuê nói bất mãn.
Ưu Huyễn hung hăng trừng mắt nhìn Thánh Khuê liếc một cái. Ngữ khí đó của y là có ý gì? Bất mãn sao? Mình còn bất mãn hơn đây!
“Thánh Khuê, anh đủ chưa. Lần đó anh đem tôi làm tân hoan thế thân còn chưa tính. Tôi xem như là nửa đêm mộng du bị chó táp vào mông cũng được. Từ nay về sau anh không được tìm tôi nữa biết chưa?” Lòng chua xót, ngực buồn bực, ào ào kéo tới. Ưu Huyễn kịch ngạc mình khi nghe được Thánh Khuê có một người để yêu thương lại phản ứng dị thường như vậy.
Thánh Khuê nắm chặt hai tay Ưu Huyễn không ngừng vùng vẫy. “Ưu Huyễn, em nói cái gì hả? Cái gì mà tân hoan của anh, cái gì mà thế thân? Em không phải là thế thân gì cả, anh thật ra là thích…”
“Đủ rồi!” Dùng sức hất hai tay của Thánh Khuê ra, “Anh đừng nói gì thêm nữa!” Ưu Huyễn một đấm hung hăng giáng lên bụng Thánh Khuê, Thánh Khuê đau đớn đến gập người. Ưu Huyễn oán hận nhìn người đàn ông trước mặt, hai mắt đã ướt tự bao giờ.
Nhớ lại từ khi quen biết Thánh Khuê tới nay. Thánh Khuê trong cơn mưa phùn cứu mình, Thánh Khuê chủ động thay bọn họ nhận trừng phạt, Thánh Khuê luôn luôn cười ôn nhu với mình, Thánh Khuê lắng nghe tâm sự của mình, Thánh Khuê làm cho mình cảm giác thật ấm áp… Cho dù chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, nhưng mà trong đầu mình, vẫn nhớ thật kĩ Thánh Khuê rất tốt, mình… thích anh. Giống như bốn mùa không ngừng chuyển tiếp, không nhận thức được, trong lúc bất tri bất giác đã thích anh. Đêm đó, tự thân trở nên khao khát Thánh Khuê, chính mình là người rõ ràng nhất, đó không thể nào lừa mình dối người. Nhưng mà, lúc ấy tưởng rằng mình là thế thân cho Úy Minh Tuyệt, mà mình lại không có cách nào tiếp nhận được việc bị đem ra làm thế thân cho người khác, cho nên chỉ có thể lựa chọn trốn tránh. Bây giờ anh lại xuất hiện trước mặt mình, nói cho mình biết anh không hề thích Úy Minh Tuyệt, trong khoảnh khắc đó nói không mừng rỡ chính là gạt người. Nhưng mà tại sao niềm vui lại ngắn ngủi đến như vậy? Thì ra anh đã sớm yêu người khác…
“Thánh Khuê, sau này không nên gặp lại nữa…” Không nên gặp lại nữa, nếu không em sợ sẽ càng lún sâu vào. Thánh Khuê, ôn nhu của anh đã trói buộc em thật chặt rồi, bây giờ, xin buông tay đi, nếu không em sẽ không nỡ rời khỏi anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro