Chương 7 - Giáp chiến kẻ thù truyền kiếp (Phần 1)
AI EM CĂM BÁCH!!!! ^.^
Sorry mọi người, mấy ngày qua bị mắc việc học, mong mọi người thứ lỗi ahihi.
Đọc truyện tiếp nào~~~
------------------------------------------------------------------
Ông trời... con vẫn luôn thắc mắc một chuyện
Tại sao?
Tại sao ông đã sinh ra con, ban cho con nguồn tri thức vượt xa mọi người
Vậy thì tại sao....
CÒN SINH RA HẮN ĐỂ NGÁNG CHÂN CON???
6h30' tối, khoác lên người bộ đồng phục trẻ trung, năng động và không kém phần thanh tao của trường Smile Flower, quần dài kẻ ca rô màu be kết hợp với áo vest cách điệu tối màu có đường viền trang trí màu trắng đứt quãng, tôi đeo lên vai chiếc ba lô đen và tự ngắm mình trong gương...
... Nét mặt ngập tràn sự hạnh phúc... Trong tim có cảm giác lâng lâng khó tả...
- Wonwoo, thay đồ nhanh lên con, sắp trễ giờ rồi đó! - tiếng nói dịu dàng của mẹ vang lên từ dưới tầng một
- Vâng, đợi con một lát, con xuống ngay đây!
Tôi đáp lời rồi quay sang nhìn vào gương, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đưa lên cao quá đầu rồi thụt xuống thật mạnh, đầy quyết tâm:
- Cố lên!!!
Hôm nay là một ngày trọng đại, ngày tổ chức lễ khai giảng của trường THPT Smile Flower. Buổi lễ này đặc biệt hơn nhiều ngôi trường THPT khác trong thành phố với thời gian tổ chức chính thức vào buổi tối và cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt từ sáng đến tối để tránh không cho người bên ngoài vào trừ học sinh của trường. Tất cả cũng vì sợ sẽ có fan cuồng bên ngoài vào làm bậy phá hỏng buổi lễ khi các học sinh xuất sắc lên phát biểu.
Tôi bước xuống khỏi chiếc taxi, hít một hơi thật sâu, bước vào trường với một nụ cười tự tin nhẹ như gió. Quả không hổ danh một ngôi trường nổi tiếng có tiềm lực kinh tế hùng hậu, chỉ là một buổi lễ khai giảng thôi cũng có thể khiến cho cả thành phố phải chấn động! Nếu thế giới ngoài kia luôn là khoảng trời bình yên thì ở trường Smile Flower lại trái ngược hoàn toàn, phải, rất ồn ào và náo nhiệt. Sân trường được trang hoàng rực rỡ và lộng lẫy, băng rôn, cờ, hoa,... treo đầy trời. Người của Ban Thông Tin - được xem như là cánh tay phải đắc lực của Hội Học Sinh, phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để dàn dựng sân khấu một cách công phu nhất. Từ đèn flash, dàn âm thanh, phối cảnh,... cho đến lắp đặt máy quay, tất cả đều là những thứ hoàn hảo nhất.
Những lời bàn tán xôn xao, tiếng cười nói của mấy ngàn học sinh không ngớt vang lên, và chủ đề chính của những cuộc nói chuyện đó chính là...
- Háo hức quá đi mất! Hôm nay sẽ được ngắm Hoàng tử Mingyu ở cự li gần đó!
- Thời còn học cấp hai tớ đã phải đứng chen chúc trước cổng trường của Mingyu suốt mấy tiếng đồng hồ, còn bị giẫm đạp đến mức te tua nhưng vẫn không gặp được cậu ấy. Giờ lại được học cùng trường, ôi, tớ hạnh phúc quá đi mất!
- Wonwoo, là Wonwoo kìa!
- Đâu? Cậu ấy đâu?
- Sao trên đời lại có người đẹp trai thế không biết?
- Wonwoo đẹp như nữ thần ấy! (ý là Wonu có vẻ đẹp của con gái)
- Wonwoo ơi i love you!!!
Đẹp như nữ thần? Tôi chấp nhận, Jeon Wonwoo kể cả có là mỹ nữ vô địch thiên hạ tôi cũng hài lòng, ai bảo tôi đẹp quá làm gì? (Au: anh ơi anh ơi, tém tém lại tí =.=') Tôi mà chỉ cần cười một cái thì sẽ có thể khiến mọi người, bất kể là nam hay nữ cũng sẽ đều phải đổ rầm rầm. Như lúc này chẳng hạn.
Đến giờ khai mạc buổi lễ, tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, đèn nền được bật lên làm cả sân trường rộng bừng sáng. Các thầy cô đáng kính trong Ban giám hiệu đều đã ngồi vào vị trí của mình. Sau màn phát biểu ngắn gọn của thầy hiệu trưởng, phần chương trình mà tất thảy mọi người đều háo hức mong chờ cuối cùng cũng đã đến. Một anh MC "xinh đẹp" nhanh chóng bước ra từ sau cánh gà, nở một nụ cười đáng yêu chết người.
"Vâng, đã để các bạn phải đợi lâu. Xin tự giới thiệu, tôi tên Yoon Jeonghan, là trưởng ban của Ban Thông Tin. Hôm nay, ban chúng tôi xin phép được thực hiện một cuộc phỏng vấn nóng ngay trên sân khấu này!"
"Sau đây xin một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất để chào đón bốn bạn học sinh đã đỗ vào trường ta năm nay với số điểm cao nhất! Kim Mingyu, Jeon Wonwoo, Wen Junhui và Xu Minghao!"
MC vừa nói dứt lời, cả sân trường liền rộ lên những tràng pháo tay giòn giã, có cả tiếng cánh quay xé gió vù vù của chiếc máy bay trực thăng đang bay lơ lửng giữa bầu trời để có thể kịp thời ghi lại những cảnh quay đẹp nhất từ trên cao. Tôi, Jun cùng tên chuột chết họ Kim và Minghao cùng đứng dậy khỏi hàng ghế danh dự, đi thẳng về phía sân khấu trước hàng ngàn ánh mắt ngưỡng mộ của những học sinh khác.
- A! Là Wonwoo kìa!
- Hình như cậu ta lại đứng thứ hai toàn trường nữa hả, đúng là thú (?) mà!
- Đẹp trai phết, Hoàng Tử Mansae có khác.
- Nghe nói cậu ấy từng đạt hàng trăm giải thưởng quốc gia trong các kì thi học sinh giỏi đấy!
- Xì, lại là cái thằng đó! Jeon Wonwoo, chỉ thiếu mỗi nửa điểm là đạt điểm tuyệt đối!
- Bis bis Wonwoo! Wonwoo!
- Trời ơi, Ming... Mingyu... thần tượng của lòng em!
- Mingyu ơi, nhìn sang bên này đi! Em ở đây này!
- Jun, là Jun kìa! Cậu ấy đẹp trai quá đi mất!
- Minghao, Minghao!!!
- Nhìn ở cự li gần thế này trông họ còn đẹp hơn hình in trên báo các cậu nhỉ!
- Ice Prince ơi em yêu anh!
- Kim Mingyu là giỏi nhất!
""Kim Mingyu là giỏi nhất!"
Câu ca tụng kinh điển đầy phấn khích của đám mê trai chẳng khác nào những mảnh thiên thạch đen khổng lồ từ trên trời rơi xuống, đập liên hồi vào đầu tôi. Ba năm, ba năm rồi, tôi luôn bị ám ảnh bởi cái tên đó. Kim Mingyu! Chỉ cần tên Chuột chết đó xuất hiện thì y như rằng Jeon Wonwoo tôi sẽ bị hắn đè cho bẹp dí như con gián dưới chân. Phải nói chính xác là suốt 4 năm nay, bất kể là thi hùng biện Tiếng Anh, IOE, thi violympic Toán, thi sáng tác thơ văn hay thậm chí là các hoạt động thể chất,... bất kể là thi cái gì thì tôi vẫn luôn luôn được xếp vào vị trí thứ hai - sau hắn một bậc, bị hắn đè đầu cưỡi cổ!
Gần đây nhất là trước kì thi tuyển sinh THPT toàn quốc, ngay giữa sân trường cấp II cũ, trước mặt hàng ngàn học sinh của trường, tôi và hắn đã cùng nhau dán một tấm thẻ PK trắng lên bảng thông báo của trường, thách đấu xem ai sẽ dành được vị trí số một trong bảng thông báo điểm của trường Smile Flower, ai thua sẽ phải làm osin không công cho người kia một tuần. Khốn khổ thay cuối cùng kẻ thua lại là tôi. Là tôi! Hình phạt vẫn chưa được tiến hành mà tôi đã muốn độn thổ luôn rồi huhu...
Trong lúc tôi đang bận đứng tự thiêu trên sân khấu thì anh MC xinh đẹp đột nhiên chạy đến, chìa chiếc micro tới trước mặt (Au: duyên quá anh ơi :))))
- Vâng, vừa rồi chúng ta đã được nghe hai bạn Jun và Minghao phát biểu, còn bạn Wonwoo thì sao ạ? Bạn cảm giác thế nào khi đỗ vào trường Smile Flower?
Gì cơ? Jun và Minghao đã phát biểu xong rồi sao? Sao tôi không biết gì hết vậy? Mất mặt thật đó, tự nhiên lại đứng ngây người ra trên sân khấu suốt từ nãy đến giờ. Bình tĩnh nào Wonwoo!
Tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay vuốt lại những sợi tóc buông lõa trước trán, mỉm cười nhìn xuống dưới khán đài:
- Chào các bạn! Tôi là Jeon Wonwoo! - tôi buông giọng nói trầm ấm qua chiếc micro
- Tôi thực sự rất vui khi được trở thành một thành viên của đại gia đình Smile Flower. Là một học sinh, ai ai cũng ấp ủ trong tim mình một ước mơ riêng nhưng tất cả cũng đều vì mục tiêu duy nhất - cánh cửa trường đại học. Vâng, đất lành chim đậu, trường THPT Smile Flower với tôi chính là một mảnh đất lành, nơi những ước mơ cả tôi được chắp thêm đôi cánh để có thể bay cao hơn, xa hơn.
- Wonwoo, tôi chắc mọi người ở đây đều muốn được biết bí kíp học tập của bạn, bạn có thể tiết lộ cho chúng tôi chút ít được không? - anh MC xinh đẹp đưa ra đề nghị hấp dẫn làm cả khán đài bên dưới rộ lên thích thú.
- Rất sẵn lòng ạ! - tôi cười, cứ nhắc đến vụ bí kíp học tập là tôi lại muốn phổng mũi
- Sự học là mãi mãi là một quá trình dài để tích lũy kiến thức. Nếu học tập mà không chịu bỏ công sức rèn luyện thì không thể tiến bộ. Bởi không ai chỉ vừa mới sinh ra đã giỏi giang. Đã từng có một thời gian khá dài điểm thi môn Hóa của tôi chỉ ở mức khá, điều đó đã làm ảnh hưởng không ít đến thành tích học tập của cá nhân tôi. Để khắc phục nhược điểm, tôi đã kiên trì học ngày học đêm, làm đến hàng trăm cuốn sách nâng cao. Nhiều lúc vì học hành quá tải mà sức khỏe của tôi bị giảm sút, những ngón tay cũng chai sần lên vì cầm bút quá nhiều nhưng bù lại...
- Gì cơ? Hàng trăm cuốn sách nâng cao? Đầu óc thằng đó được cấu tạo từ cái gì thế không biết?
- Không thể tin được. Sao cậu ấy giỏi thế chứ! Tớ thì trong suốt một mùa hè mà vẫn chưa giải xong năm cuốn...
- Học đến nỗi bị kiệt sức luôn, thật là chăm chỉ mà!
"Rào rào rào" - tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên từ bên dưới khán đài và có hàng ngàn dôi mắt đang hướng về phía tôi đầy thán phục. Kim Mingyu làm sao có được sức hút vô địch như tôi chứ! Hahaha...
- Cảm ơn bạn Vũ Uyên vì bài phát biểu trên cả tuyệt vời này! - anh MC xinh đẹp lại chạy lăng xăng đến chỗ Kim Mingyu, hắn khẽ ngẩng đầu lên, gương mặt toát lên vẻ đẹp lạnh lẽo đến từng góc cạnh, tròng mắt đen láy, sâu thẳm luôn phát ra thứ ánh sáng lạnh lùng đến ghê người hàng lông mày đậm, đôi môi tươi thắm như sắc hoa anh đào,...
Nói tóm lại, Kim Mingyu được sở hữu gương mặt đẹp như tạc, vóc người rắn rỏi và phong cách lịch lãm đậm chất công tử, là nam sinh con nhà giàu!
Thú thật, lần đầu tiên gặp tên này vào năm trước tôi đã phải sững sờ đến nỗi cứng đơ như khúc gỗ những 15 phút, trong đầu hiện lên mấy dòng chữ "Chẳng lẽ kiếp trước Mingyu là thiên thần?"
Hix, giờ nghĩ lại thấy mất mặt, quá mất mặt! Hắn đâu phải là thiên thần, là ác quỷ đầu thai vào con chuột chết mới đúng! Khổ nỗi những người khác lại không thể nhận ra điều đó, và tất nhiên, ngay vào lúc này, Kim Mingyu vẫn đang giở trò khiến đám con gái phía dưới khán đài gào thét đến khản cổ, thậm chí còn có rất nhiều người bắt đầu cầm di động lên và chụp ảnh hắn điên cuồng, vừa chụp vừa la hét.
- Trời ơi Mingyu, đúng là đẹp trai chết người mà!
- Mingyu ơi em yêu anh!
- Bis bis Ice Prince!
- Hoàng Tử Băng Giá number one!
Gì chứ! Chỉ là phát biểu vài câu thôi mà, đâu cần phải quá khích thế chứ, đúng là đám mê trai đáng ghét!
- Chào các bạn, tôi là Kim Mingyu! Với tôi, việc học hành không phải chỉ cần thời gian và quyết tâm là đủ. Mỗi người đều phải tự tìm cho mình một phương pháp học thật phù hợp thì mới có thể thực sự tiến bộ. Người ta nói "Mỗi ngày đến trường là một niềm vui". Đúng, học tập phải là niềm vui, niềm hạnh phúc chứ không phải là khổ luyện như "hành xác", là phải đâm đầu vào học đêm đến kiệt sức, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới áp dụng đến phương pháp học tập đó. Phải biết cân bằng giữa việc học và việc giải trí để tinh thần được thoải mái, sức khỏe dồi dào thì mới có thể nhanh chóng tiếp thu được kiến thức...
Ya ya... cái tên... Kim Mingyu, ngươi là đồ chuột chết! Ngươi đang phát ngôn bậy bạ cái gì thế chứ hả? Hả? HẢ??? Cái gì mà "những kẻ ngu ngốc"? Đang ám chỉ ta đấy à? Cái đồ suốt ngày chỉ biết chơi, chơi và chơi nhà người thì hay ho gì chứ? Chết đi cho khuất mắt ta! Chết đi!!!
Ngọn lửa uất hận trong tôi bốc lên ngùn ngụt như thể đang muốn thiêu chết tên Kim Mingyu. Jeon Wonwoo, mày đã chẳng bảo là phải đè bẹp thằng cha chuột chết đó cơ mà? Sai lại để hắn nói cạnh khóe mình mà không thể phản bác được gì thế này? Nhục, đúng là nhục! Vô cùng nhục nhã!
- Tớ nghe mọi người nói Mingyu chẳng bao giờ thức khuya học bài đâu, thời gian rảnh rỗi cũng chỉ dành để tập bóng rổ, hơn nữa còn phải tới công ty của ba để học kinh doanh,... thế mà vẫn đạt điểm tối đa! Wonwoo phải ngồi học bài đến mười hai tiếng, vậy mà vẫn thua Mingyu những hai điểm, đúng là một trời một vực.
- Nhưng tớ thấy Wonwoo cũng giỏi lắm mà.
- Ngốc, Mingyu mới là nhất!
Hừ, tức muốn xịt khói! Cái tên Chuột chết Kim Mingyu đó đúng là đồ hồ ly tinh, chỉ giỏi dụ dỗ con gái nhà lành! Còn cả cái đám fan mê trai đến chột mắt của hắn nữa, sao suốt đời tôi cứ bị đám người xấu xa này tạt nước lạnh vào mặt thế không biết? Kim Chuột Chết, ta hận ngươi!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro