Chương 25 - Hợp đồng Niso (Phần 3)
Haizz, cái tên chuột chết Kim Mingyu này, sao hắn đi lâu thế không biết? Không lẽ hắn định cho tôi leo cây? Nhưng mà...chắc không phải đâu, hắn mà dám làm thế thật thì đảm bảo ngày mai dưới địa ngục sẽ có thêm một con quỷ xấu xí vô cùng tên là Kim Chuột Chết cho mà xem!
Tám giờ tối rồi, đường phố vẫn đang tấp nập, nhịp sống hiện đại là thế, nó bắt con người phải hoạt động không ngừng mà. Nhưng không lẽ cứ đứng mãi ở đây thế này? Vừa mệt vừa chán! Hay là tôi đi dạo vài phút nhỉ? Chỉ vài phút thôi, sau đó sẽ quay lại đây đợi Kim Mingyu?
Quyết định vậy đi!
Tôi mỉm cười thích thú với ý nghĩ của mình rồi cúi đầu bước đi.
Ơ nhưng mà...có tiếng bước chân ở phía sau thì phải, không phải chỉ một mà là rất nhiều người, bước chân còn có vẻ rón rén và gấp gáp, chẳng giống khách bộ hành đi dạo chút nào. Mặc kệ họ đi, chẳng liên quan gì tới tôi cả. tôi vẫn cứ thế bước đi, gió khẽ thổi qua, lành lạnh mà dễ chịu
Nhưng tai tôi hình như là đã quá nhạy cảm với âm thanh rồi thì phải, những tiếng bước chân đó càng lúc càng gần, khiến tôi bắt đầu cảm thấy hoài nghi. Không lẽ...đang bám theo tôi? Đó là chuyện bình thường thôi mà, với độ nổi của tôi ở Bảo Khánh, vừa ra đường là người ta đã liền nhận ra ngay "Là Jeon Wonwoo kìa" rồi, chẳng có gì đáng ngại cả, cho nên, tôi mặc kệ.
Điều lạ là những tiếng bước chân ở phía sau đã trở nên dồn dập, đã đến quá gần với tôi, khác xa với cách mà người hâm mộ vẫn thường theo sau tôi lúc trước...chuyện này...không ổn rồi!
Đột nhiên, có một bàn tay của ai đó đập mạnh vào vai tôi, tôi quay phắt người lại, nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, chân trái nhanh như cắt đưa lên cao rồi nện thật mạnh vào vai kẻ đó.
- Ááá!
Oái! tôi trợn ngược mắt lên như cua luộc nhìn cái thân hình to đùng đó kêu lên một tiếng thảm thiết rồi lăn ra nằm bất động dưới nền đường. Những bóng người phía sau cũng vội co giò bỏ chạy mất dạng. Hình như mình ra đòn hơi nặng thì phải? Không biết có xảy ra chuyện gì không nữa? Lỡ...đánh chết người rồi sao? Huhu...mẹ ơi, con không muốn ở tù đâu!
Tôi run run cúi xuống quan sát trạng thái "chết lâm sàng" của cậu ta. Là một thằng con trai, có lẽ cũng bằng tuổi tôi thôi nhưng nét mặt lại trẻ trung hơn tuổi. Cậu ta mặc áo sơ mi kẻ ca rô màu trắng, quần jean xanh, cao khoảng một mét tám, đi giày Adidas,..phần tóc trước mái được cắt xéo qua một bên, phủ xuống dưới hàng lông mày,...
Tên này...cũng có thể xem là đẹp trai, một nét đẹp trẻ con. Mà nếu tôi đoán không nhầm thì cậu ta có vẻ giống công tử con nhà giàu. Quần áo mặt trên người toàn là hàng hiệu đắt tiền, da mặt trắng trẻo như con gái, còn cả những ngón tay thon dài...
Nhưng...hix...sao cậu ta lại cứ nằm bất động mãi vậy chứ? Không lẽ chết rồi? Hạng công tử thế này thì tiền bảo hiểm cũng phải đến vài trăm triệu, thậm chí đến vài tỉ...tôi toát mồ hôi hột. Không, tôi không muốn đi tù đâu huhu.
- Này, bạn gì đó ơi, bạn tỉnh dậy đi chứ! sao cứ nằm mãi thế hả? Định ăn vạ đấy à? Tôi nói trước cho mà biết nhé, nhà tôi nghèo lắm, không có tiền đâu! - tôi lo sợ tát thử vài cái vào mặt cậu ta nhưng khổ nỗi cậu ta cứ vẫn nằm im không chịu nhúc nhích gì hết.
- Này, tên kia! tính ăn vạ thật hả? Tôi mặc kệ cậu đấy! tôi về đây!
Tôi đứng bật dậy, toan quay lưng bỏ chạy nhưng hai chữ "lương tâm" không cho phép...dù gì thì cũng là tôi ra tay trước mà, bỏ mặc cậu ta nằm chết dí giữa đường thế này lỡ cậu ta bị xe tông cho tan xác pháo ra thì tôi thành tội nhân thiên cổ mất.
Hix!
...Mười phút sau...
Phải nói là vượt qua nghìn trùng gian khổ thì tôi mới có thể kéo được cái thân hình to đùng ấy vào trong vỉa hè. Tên này... không lẽ cậu ta thất tình muốn đu dây điện tự tử không xong nên đã uống thuốc ngủ trước rồi bám theo tôi để bị tôi đánh cho an giác ngàn thu luôn rồi?
- Hix, tỉnh dậy đi mà...bạn gì đó ơi...sao bạn không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy? Tôi chỉ mới có mười sáu tuổi thôi đó, không muốn làm hung thủ giết người đâu! Bạn có thất tình thật thì dậy nhanh đi, dậy nhìn tôi thử xem, chắc chắn bạn sẽ không chết nữa đâu mà...huhu...tỉnh dậy đi mà...!
- Này! Dậy, dậy nhanh, có muốn chết thì làm ơn đi tìm chỗ khác mà chết. Chết ở đây là làm mất mỹ quan đường phố đó biết không hả? Này!
Xong, bắt tôi gào thét đến rát cả họng mà vẫn cứ nằm ì ra đấy! Đáng ghét! Đúng là đáng ghét! Hết Kim Mingyu giờ lại đến tên này. Ông Trời, sao ông cứ thích chơi khó con hoài vậy chứ! Ông mở mắt ra mà xem thử con đang phải khổ sở thế này đây này!
( còn tiếp )
...Tôi ngó đông ngó tây tìm một sự tương trợ....và ông Trời đã mở mắt! Có một chai nước suối uống dở của ai đó vứt ở gốc cây bên cạnh! Tôi chạy lại nhặt lên, mở nắp định "tưới" vào mặt cậu ta nhưng lại chần chừ. Lỡ...chai nước này bị quá hạn sử dụng hay có thành phần độc tố gì đó thì sao? "Tưới" vào mặt tên này lỡ làm cậu ta bị dính bệnh truyền nhiễm thì sao? Thôi kệ, sao trăng gì chứ! Thế này còn tốt hơn là làm chết người.
Và thế là tôi tưới...tưới...tưới...quả nhiên, chai nước suối cuối cùng cũng đã phát huy công dụng dự tính của mình!
Cậu bạn...thất tình ăn vạ khẽ nhăn mặt rồi chống hai tay xuống đất, cố gắng ngồi dậy. Haizz, tôi thở phào nhẹ nhõm. Con trai gì mà yếu xìu, mới có một đá mà lại ngất lâu thế? Nhưng với lập trường của một người...suýt bị hại, tôi đứng bật dậy, đanh mặt lại:
- Cậu là ai? Sao lại bám theo tôi? - tôi trừng mắt nhìn người con trai xấu số đang nhìn mình chằm chằm đến thộn cả mặt, gằn từng chữ.
Cậu ta khẽ giật mình rồi thở dài sườn sượt:
- Cô nghĩ tôi là người xấu hả? Trời ạ, làm ơn đừng có mà hiểu làm người tốt như vậy chứ! Tôi đang đi trên đường thì thấy đám người kia bám theo cô, mà chỗ này lại vắng người, sợ cô bị người ta bắt nạt nên mới đi theo. Ai ngờ...
- Thật chứ? - tôi khẽ nhíu mày đầy nghi ngờ.
- Thật! - Cậu ta gật đầu chắc nịch - Nhưng nếu cô không tin thì thôi. Ai mà bắt nạt nổi cơ chứ nhỉ, tôi đúng là thừa hơi mà.
Cậu ta nói rồi bực mình bỏ đi. Tôi nhìn theo. Kể ra thì trông cũng không giống kẻ xấu chút nào. Thế là tôi chỉ còn một mình, không hiểu sao đoạn đường này lại vắng người thế nhỉ? Mẹ tôi nói dù có giỏi võ đến đâu thì con gái vẫn phải biết cẩn thận giữ an toàn cho mình, phải về lại chỗ khu vui chơi đó thôi. Tôi khẽ lắc đầu chán nản rồi lại bước đi, nhưng chỉ vừa đi được vài bước thì...
Cơn gió lạnh buốt thổi qua, ai đó đột nhiên lao ra bịt chặt miệng tôi lại. Mà không, không chỉ là một người mà là rất nhiều người, khoảng tầm chín, mười tên gì đó. tôi cố sức vùng vẫy nhưng vô hiệu. Dù sao thì sức con gái sao bì kịp mấy tên đầu trâu mặt ngựa này chứ. Miệng thì bị họ bịt kín nên cho dù có gào thét điều gì cũng chỉ phát ra tiếng "ưm...ưm" vô nghĩa.
Hix, có ai không? Cứu tôi với!
Họ cứ thế lôi tôi vào trong một con ngõ tối và vô cùng vắng vẻ rồi buông tôi ra, cái loa phóng thanh gắn trên mặt tôi ngay lập tức bùng nổ:
- Các người làm trò gì thế hả? Sao lại lôi tôi đến đây?
Kể ra thì cũng tội nghiệp đám này, suýt nữa thì bị tôi hét cho thủng màng nhĩ. Nhưng rất nhanh, chúng trấn tĩnh lại, một tên trong số đó liền lên tiếng, bọn đàn em cũng hùa theo:
- Cưng làm gì mà la ghê thế? Bọn anh chỉ thấy thương cưng trời lạnh thế này mà phải đi một mình nên đến rủ đi chơi cùng cho vui thôi ấy mà...
- Phải đấy, dễ thương thế này mà không có ai đi cùng thì tiếc lắm.
- Xin lỗi nhưng tôi không quen mấy người. - tôi trừng mắt, cố nén giận vào lòng.
- Cưng sao lại lạnh lùng như thế chứ nhỉ?
Dù gì thì chúng ta cũng sẽ "quen" với nhau ngay ấy mà, chúng mày nhỉ?
- Ừ đúng đấy.
- Đúng quá rồi còn gì...
- Nhưng tôi không thích! - ghét nhất là cái hạng vô công rồi nghề suốt ngày chỉ biết chòng ghẹo người khác như đám này, còn có chữ "quen" mà hắn vừa nói rốt cuộc là có ý gì?
- Ồ, cưng không thích sao? Nhưng anh thì lại muốn làm bạn với em lắm cơ - tên đại ca cười dểu rồi đưa cái bàn tay trâu bò của hắn lên toan vuốt má tôi.
Bốp!
Hậu quả ư? Trên mặt hắn lập tức in hằn dấu vết năm ngón tay đỏ chói mắt, những tên còn lại cũng là tái mặt không nói nên lời. Xem xét kĩ thì đám này cũng chẳng có gì để sợ, chỉ được cái lén lút bỉ ổi, còn đánh công khai chưa chắc đã đủ trình độ làm đối thủ của tôi.
- Sao mày dám? - tên đại ca bị con gái đánh đến ê mặt, giận dữ gào ầm lên, vung tay ra hiệu cho bọn đàn em. - Bắt nó lại cho tao!
- A, khoan đã! - tôi mếu máo, tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp như thể con cừu non đứng trước bầy sói. Anh cho em xin lỗi, em biết em sai rồi mà...em không nên đánh anh..hix...em xin lỗi...
Có vẻ như là vì tôi diễn đạt quá hay sao mà tên đại ca mủi lòng, hắn cười khẩy:
- Thôi không sao, chỉ xần em nghe lời hơn một chút là được.
- Không, là em sai... - tôi cãi, tiến lại gần hắn - Để em xem nào, em đánh anh có đau lắm không?
Rồi lợi dụng lúc hắn sơ hở, tôi nhanh như cắt lên cao gối, đánh một đòn thật mạnh vào…chỗ đó của hắn khiến hắn phải ôm lấy nó mà nhảy tưng tưng y như con choi choi. Hừ, đáng đời hắn. Ai bảo dám chọc giận tôi làm gì.
- Thằng ranh, sao mày dám?
- Sao lại không?
Tôi lườm xéo mấy tên con trai đang vây thành một vòng quanh mình, không kìm được mà hỏi một câu kiểu "tao đây không sợ chết":
- Các người sống thế mà không thấy tội nghiệp cho cha mẹ mình chút nào hả? Nguyên một đám đầu đường xó chợ!
- Mày… - tên đại ca nghiến răng trèo trẹo.
Cũng phải thôi. Đám du côn ấy mà, máu giang hồ phủ đầy từ đầu đến chân cơ đấy , chúng luôn thích giở giọng dọa nạt kẻ yếu thế. Trong khi tên này lại là đại ca hẳn hoi mà lại bị một đứa con trai trông có vẻ…yếu đuối như tôi gạt những hai lần liên tiếp, đã thế còn bị tôi lên mặt dạy đời nữa chứ. Chỉ có kẻ điên mới không nổi giận thôi.
Tôi nắm chặt hai tay, quét ánh mắt khinh thường ra xung quanh, âm thầm chuẩn bị cho mình tư thế sẵn sàng nhất có thể để chiến đấu với cơn thịnh nộ ngút trời của cái đám không có việc gì khác để làm ngoài gây sự đánh nhau ấy
Chỉ có điều, "Cuộc sống luôn tồn tại những bất ngờ không thể lường trước", câu nói đó quả nhiên không sai bao giờ…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro