Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 - Siêu thê thảm (Phần 7)

Dưới sự giám sát vô cùng thoải mái của thầy giám thị đầu bạc hà, tôi trở về với cái sân bóng rổ "thân yêu" rồi xoắn tay áo lên bắt đầu phần việc được phân công. Muốn trốn về, tôi muốn trốn về! Vô cùng muốn trốn! Nhưng người ta vẫn thường nói: Chạy trời không khỏi số! Thầy giám thị đầu bạc hà chẳng vừa bảo tôi và Kim Mingyu rằng "tốt nhất đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, không thoát khỏi tay tôi đâu" mà. Vì thế cho nên... đành ngoan ngoãn làm theo!

Tôi trấn an bản thân mình: " Jeon Wonwoo! Cố lên!", và bắt đầu... cọ...cọ...cọ...rửa...rửa...rửa

Hắt xì! Lạnh quá đi mất! Thử nhìn tôi bây giờ mà xem, chỉ mặc mỗi bộ đồng phục của trường Smile Flower, đã thế lại còn bỏ quên áo khoác trong lớp, cứ thế này mà tôi không bị cảm thì mới lạ đó, ôi...

Nhưng sao nãy giờ vẫn chưa thấy cái tên Chuột Chết Kim Mingyu đâu cả? Vừa nãy hắn có bảo là cần tới văn phòng hội Học sinh có chút việc, sao đã lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại? Lẽ nào... hắn trốn về rồi? Hắn dám bỏ tôi lại đây tẩu thoát một mình ư? Kim Mingyu! Ngươi được lắm, chết chắc với ta!!!

Hix,rốt cuộc thì căn cứ của hội Bất Công Hàn Quốc nằm ở đâu nhỉ? Tôi muốn tới đó chơi thử? Cứ lom khom lau dọn thế này thì tôi đến phát điên mất thôi! Phát điên!!! Không muốn ở đây nữa! Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách! Bởi vì sao? Vì xét cho cùng thì "chạy trời không khỏi nắng" nhưng... đội nón, che ô thì sẽ không nắng!

Haha, ta đã quyết định... vượt ngục! Số Jeon Wonwoo này vốn dĩ vẫn còn may chán! Chẳng lẽ lại xui xẻo đến độ bị bắt lại sao? - tôi đặt tay lên trán suy nghĩ một chút và rồi đột nhiên....

Oái! Có thứ gì đó được phủ lên lưng tôi vậy! Sao tôi lại không thấy lạnh nữa nhỉ? Tôi kéo vật đó xuống, thì ra là chiếc áo khoác đồng phục, còn có mùi bạc hà rất quen thuộc, nhưng nó là của ai...?

Ở đây chỉ có hai người, là tôi là giám thị, nếu không phải của tôi, chẳng lẽ của thầy ấy? Bậy nào, thầy ấy sao lại mặc đồng phục học sinh được! Vậy thì là ai? Tôi quay đầu lại...

Trước mắt tôi là.... Kim Mingyu! Hắn nhường áo khoác cho tôi ư? Không thể tin được! Chúa ơi! Tôi đang nằm mơ giữa ban ngày đúng không? Đồ Chuột Chết như hắn mà lại quan tâm đến tôi ư?

- Sao lại nhìn tôi đắm đuối như thế? Đừng nói là cậu "kết" tôi rồi nhé? - hắn nhìn tôi cười khẩy

- Mơ hão! - Jeon Wonwoo ngốc, mày điên rồi hả? Tại sao lại nhìn hắn đắm đuối như... đang nhìn con cá chuối vậy hả? Hắn rõ ràng là... chuột mà! ( Này này cậu Jeon kia, người ta là người chứ không phải thú nhá =.=')

- Thôi, cậu làm nhiều rồi, giờ sang bên đó ngồi đi, phần còn lại để tôi lo... - hơ... tôi thực sự chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Kim Mingyu, hắn định làm gì?

- Ơ, nhưng...

Kim Mingyu ngồi xổm xuống sân bóng, nhặt dụng cụ cọ rửa tôi vừa mới vứt xuống bắt đầu làm việc của mình trong khi miệng vẫn không thôi càu nhàu:

- Bảo cậu ngồi thì cứ ngồi đi, ý kiến ý cò gì ghê thế hả? Phiền phức!

Hừ! Cái giọng nói mỉa đáng ghét của hắn... thật là, sao tôi lại không thấy giận chút nào nhỉ? Tôi tiến đến ngồi trên băng ghế, lặng im nhìn bóng người đang cọ rửa sân bóng kia. Thật không ngờ rằng một kẻ sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ không phải động tay động chân vào bất cứ công việc nặng nhẹ nào như hắn mà khi cọ rửa sân bóng rổ trông cũng thật... chuyên nghiệp! Mà thôi đi, không thèm để ý tới hắn nữa, tôi buồn ngủ quá rồi! Phải ngủ một giấc đã...

....

Oái! Sao tự nhiên người tôi lại lắc lư, lắc lư thế nhỉ? Tôi cố mở mắt ra, gì thế này? Tôi... tôi đang ở đâu đây? 

- Cậu dậy rồi à? - giọng nói trầm trầm này.... là của Kim Mingyu? Hắn đang ở đâu thế? Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn xung quanh, nhưng lại chẳng hề thấy tăm hơi của hắn đâu. Dù có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần cũng không thấy. Nghe tiếng mà không thấy người.... không lẽ ma...? Aaaaa! Tôi suýt thì hét toáng lên như thế đấy!

- Cậu... làm ơn ngồi yên một chút không? Tôi cho cô nằm đo đường bây giờ!

Hả? Cái gì cơ? Đo đường?

Đo đường?

Hắn ta đang trốn ở xó xỉnh nào mà dám dọa tôi thế chứ? 

- Này, cậu... đang ở đâu thế hả...

- Đang cõng cậu đó! 

Hả? Cõng tôi ư? Đùa à? Thảo nào tôi thấy toàn thân cứ rung rung, bước đi nhẹ bẫng...

- Cậu cõng tôi đi đâu?

- Về nhà!

- Không cần thế đâu, cậu mau thả tôi xuống đi! - tôi vùng vẫy.

- Tôi bảo cậu ngồi yên cơ mà! - hắn cất giọng dọa nạt khiến tôi im bặt

Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!

Hắt xì liên tục! Chắc bị cảm lạnh mà chết mất. Nhưng người hắt xì... không phải tôi, mà là... Kim Mingyu! Giờ tôi mới nhớ ra rằng hắn chỉ đang mặc mỗi chiếc áo sơ mi đồng phục, còn áo khoác của hắn thì... đang nằm trên lưng tôi! Hắn vì sợ tôi bị lạnh mà tự hành hạ mình như thế ư? Khóe mắt tôi hơi ươn ướt...

Bất giác, tôi vòng tay ôm lấy cổ hắn. Giờ này chẳng cần sĩ diện gì nữa, hắn phải vất vả cõng tôi về nhà cơ mà! Cơ thể lạnh toát đó khẽ giật mình:

- Cậu làm gì thế? 

- Cậu... vì cậu đã nhường áo khoác cho tôi... nên tôi... tôi lấy tay mình làm khăn quàng cổ cho cậu. Như vậy là huề! - giọng lí nhí như kiến kim.

- Ừm... cảm ơn cậu nhé! Giờ tôi hết lạnh rồi, không muốn đưa cô về nhà nữa! - Kim Mingyu đột nhiên nở nụ cười tà ác.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Đồ chết tiệt! Đúng là làm phúc phải tội mà. Nếu biết trước như vậy, tôi đã mặc kệ hắn cho rồi!

- Cậu... cậu... - tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị hắn chặn ngang họng:

- Nhưng tôi sẽ đưa cậu đi chơi

Hả?

- Cậu đưa tôi đi chơi? Thật á? 

- Ờ! - hắn gật đầu chắc nịch.

- Oh yeah! Mingyu muôn năm! Chúng ta đi thôi! - tôi vui sướng hét ầm cả lên, thì ra hắn cố tình chọc tôi, vậy mà tôi còn tưởng...

Tôi cũng không rõ là Kim Mingyu đang đưa mình đi đâu nữa. Mọi người trên phố đều đưa mắt nhìn chúng tôi, thầm ghen tị. Phố Healing là vậy, dù là ban đêm hay ban ngày thì không khí trên phố vô cùng náo nhiệt, người qua lại tấp nập. Đèn đường thắp sáng như ban ngày, hai chúng tôi hòa mình vào dòng người trên phố. Kim Mingyu, tôi cứ nghĩ hắn ta là tên đáng ghét, thật không ngờ...

- Đến nơi rồi, cậu xuống được chưa? - hắn xoa xoa cánh tay.

- Cậu còn nặng hơn heo!

Kim Mingyu! Hắn vừa nói cái gì cơ? Nặng hơn heo? Tôi á? Hừ! Tôi xin rút lại lời nói vừa rồi, rằng hắn không đáng ghét, sự thật là hắn là kẻ đáng ghét nhất trong những kẻ đáng ghét!

- Cậu cũng đã bị gãy tay hay xương cột sống đâu, chứng tỏ tôi còn nhẹ chán! - tôi quay sang lườm nguýt Mingyu, nhìn mặt thực sự chỉ muốn cho ăn đấm!

- Ai bảo là không gãy? Cậu xem tay tôi sắp rụng ra rồi đây này! Hix... - hắn nhìn tôi, khẽ cười khẩy, vẻ châm chọc.

Đồ Chuột Chết! Tôi mà nặng như heo thì chắc gì hắn đã đủ sức cõng được lâu như thế! Chỉ giỏi gây sự! Nhưng mà kể cũng lạ, trời đêm lạnh đến thế mà, tại sao trong khi cả người tôi run cầm cập thì tay hắn vẫn tỏa ra hơi ấm, thế mà người ta lại gọi hắn là Ice Prince!

- Đi nào! - Mingyu nắm tay tôi lôi đi như kéo bao tải gạo.

- Này...! - tôi liền không thương tiếc mà giằng mạnh tay ra, nhưng... không được, hắn vẫn chẳng quan tâm đến chuyện đó mà cứ thế đi về phía trước.

- Đồ Chuột Chết, ai cho cậu nắm tay tôi hả? - tôi gầm lên, nắm chặt tay lại rồi đấm liên tục vào lưng Mingyu, hắn cũng chẳng hề phản ứng gì.

Hix, tôi bất lực! Đành yên phận làm con rối trong tay Kim Mingyu, mặc cho hắn muốn lôi đi đâu thì lôi.

- Wonwoo này!

- Chuyện gì? - tôi hỏi đầy thờ ơ, không thèm quay mạt lại nhìn hắn.

- Cậu biết không, phố Healing này được mệnh danh là con phố Tình Nhân đấy! 

- Hả? Phố Tình Nhân? Là sao? - tôi ngơ ngác. Tò mò quay đầu sang nhìn thì thấy... Kim mingyu... đang cười, nụ cười tỏa sáng giữa đường phố rực rỡ sáng đèn, nụ cười đẹp đẽ, ấm áp làm mờ nhạt tất cả mọi thứ xung quanh...

- Là thế này! - Mingyu hơi nheo mắt, bắt đầu nói ra những câu nói vô cùng có sức công phá với tôi, rằng...

... Tương truyền, nếu một đôi tình nhân nắm tay nhau từ đầu đến cuối con phố Healing này, thì tình yêu của họ sẽ được mọi người chúc phúc, có thể bên nhau trọn đời...

Nắm tay nhau đi từ đầu đến cuối phố Healing? Tình nhân? Được chúc phúc? Còn bên nhau trọn đời? Vậy... tôi và Kim Mingyu... vừa nãy... hai người chúng tôi... chẳng phải là nắm tay nhau bắt đầu đi từ đầu phố sao? GIờ chỉ còn mỗi một đoạn nữa là sẽ ra khỏi phố Healing... Tình Nhân? Bên nhau trọn đời? Tôi và hắn đâu có yêu nhau, còn nữa, nếu phải bên hắn trọn đời... tôi thà chết còn hơn là phải ở cạnh hắn! Ở cạnh hắn đồng nghĩa với việc tôi luôn bị xếp sau hắn một bậc? Tôi không muốn! Không bao giờ!!!

Tôi hoảng hốt giằng mạnh tay ra, thoát khỏi vòng tay của Kim Mingyu!

- Mingyu... cậu làm vậy là có ý gì? Tại sao lại muốn nắm tay tôi đi từ đầu đến cuối phố Healing? Cậu...

- Không có ý gì cả? - hắn nhún vai.

- Không có ý gì?

- Ừ, tôi chỉ muốn có thể mãi ở bên cậu, trọn đời không rời xa tôi? Vậy là có ý gì chứ? Tôi đứng thộn mặt ra như thằng ngố!

-Này, cậu đừng có mà nghĩ lung tung thế chứ! Tôi chỉ đùa chút cho vui thôi! - Mingyu nói ra câu đó mà mặt không có chút biến sắc.

Đùa? Thật sự chỉ là đùa thôi sao? Chỉ là một trò đùa? Muốn biến tôi thành thằng ngốc sao?

- Cậu... Tôi về! - tôi dỗi, quyết định bỏ cái đồ Chuột Chết đáng ghét nhà hắn ở lại một mình, rảo bước về phía trước, chẳng biết từ khi nào mà mắt mình đã lại ươn ướt một cách đáng ghét. Tôi vội đưa tay lên lau những giọt nước đang chực tuôn trào trên khóe mi mình. Wonwoo ngốc, mày khóc gì chứ? Chẳng lẽ mày nghĩ hắn thực sự... mày sao? Ngốc! Ngốc!

- Này, cậu định về thật đấy à? - hừ, gọi cái gì chứ! Đồ đáng ghét! Tôi ghét cậu! Bỏ đi, đừng nghĩ đến hắn nữa! Nhưng... vào lúc tôi đang định bỏ chạy thì...

... Đột nhiên...

- Anh Mingyu! - tiếng hét lanh lảnh như... kèn đồng đột nhiên vang lên từ phía sau làm tôi giật bắn mình. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro