Chương 15 - Siêu thê thảm (Phần 3)
Trời đã vào khuya, hình như gió thổi mỗi lúc một lạnh thì phải, cây cối xung quanh thì cứ lắc lư nghiêng ngả như những bóng ma. Căn biệt thự cổ to lớn sừng sững ở phía đằng xa kia toát ra một vẻ âm u và tăm tối, cứ y như căn nhà ma trong phim kinh dị ấy! Trông khiếp chết đi được!
Tôi và Kim Mingyu men theo con đường lát đá men cổ màu xanh rêu dẫn về phía căn biệt thự đó. Khổ nỗi cái thằng cha chết tiệt đó lại chỉ cho 2 tay vào túi quần, không nói không rằng bỏ đi trước, báo hại tôi phải chạy theo suýt gãy cả chân. Nhưng dù vậy thì có hắn đi tiên phong dẫn đường thế này... cũng tốt, tốt hơn là đi cùng với tụi nhóc tiểu học đo hàng trăm, hàng ngàn lần!
- Kim Mingyu, cậu làm ơn đi lại một chút đi, cứ bắt tôi đuổi theo thế này mãi sao? - tôi vờ cau có.
Mingyu dừng chân lại, rồi đột nhiên, hắn tiến gần về phía tôi, cằn nhằn:
- Đi thôi cũng lâu! Đúng là đồ con rùa! - Gì chứ? Bảo tôi là con rùa? Chán sống rồi chắc?
- Tại cậu đi nhanh quá chứ, đâu phải tại tôi!
- Nhiều lời! - Hả? Kim Mingyu... hắn đang làm gì thế này? Sao lại nắm tay tôi kéo đi như thế chứ?
- Này.... Ming... Ming... - tôi định giằng mạnh tay nhưng không hiểu sao lại không thể, mà nói cho đúng là không... muốn.
Kim Mingyu vẫn thản nhiên nắm tay tôi kéo đi, bàn tay to lớn, mềm mại và cũng thật ấm áp, có cả những giọt mồ hôi. Sao lúc này hắn lại dịu dàng thế chứ? Còn có vẻ tốt bụng nữa!
Thôi nào, có vẻ như tôi lại đang bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa! Chuột Chết là một tên xấu xa, không biết nói lí lẽ, là kì phùng địch thủ của tôi cơ mà. Sao tôi lại đi nghĩ hắn tốt bụng chứ! Ngốc!
- Kim Mingyu! Sao cậu cứ kéo tay tôi thế hả? Buông ra đi, đau! - tôi lại cau có
Mingyu dừng chân rồi đột nhiên, hắn lại một lần nữa tiến về phía tôi, áp trán hắn vào trán tôi, nở một nụ cười cực kì đểu:
- Vậy cậu tự đi một mình nhé? Tôi đi trước đây!
Hix, nhìn gần thế này trông hắn đẹp vô cùng, còn đẹp hơn thiên sứ! Sao tim tôi lại đập mạnh thế chứ? Nhưng mà... hắn vừa nói gì cơ? Tự đi một mình ở cái nơi ma quỷ này á? Tôi chưa có điên! Tôi như sực tỉnh, vội đưa mắt nhìn quanh thì thấy cái thằng cha chết tiệt đó đã cao chạy xa bay đi đâu mất tiêu!
- Kim... Kim Mingyu, cậu bỏ tôi ở lại đây thật sao? Làm ơn, làm ơn đừng mà! Tôi sợ ma lắm, huhuhu... - tôi khóc thét lên như một đứa con nít, gió vẫn thổi qua làm cho cây lá va vào nhau tạo nên những tiếng xào xạc ghê rợn.
Tôi đúng là đồ ngốc mà! Tự nhiên lại bảo Mingyu buông tay ra, giờ thì hắn đi thật rồi, bỏ rơi tôi rồi, giữa khu rừng âm u này, một đứa con gái nhát ma như tôi biết phải xoay sở như thế nào chứ?
Mà không, không được, nhất quyết không được mềm lòng như thế! Từ bao giờ mà Jeon Wonwoo tôi lại cần đến sự bảo vệ của đối thủ chứ? Nếu để tên Chuột Chết Kim Mingyu đó trông thấy bộ dạng thê thảm này thì tôi còn biết giấu mặt vào đâu? Wonwoo, phấn chấn lên nào! Nhất định không được bỏ cuộc!
Tôi lên dây cót tinh thần rồi đứng bật dậy, chạy về phía chiếc cổng sắt khổng lồ đã hoen gỉ của căn biệt thự cổ, vừa mới bước qua cổng thì đột nhiên...
Kééét!!!
Cổng đóng sầm lại! Tôi hét lên hoảng sợ rồi nhảy bổ về phía trước, toàn thân run lên bần bật. Sao... sao cổng lại có thể tự đóng lại như thế? Không lẽ là ma? Ma? Không thể nào, phải quan sát tình hình cho thật kĩ rồi mới nên phán đoán!
Trong trạng thái run bần bật như thế, tôi quay đầu lại, giơ cao chiếc đèn lồng trong tay, nhìn về phía cổng thì thấy... thấy giữa bức tường và phía sau cánh cửa có... có gắn bốn cái lò xo to đùng!
Trò quỷ quái gì thế chứ! Sao tự nhiên lại đi lắp cái thứ chết tiệt đó vào cổng chứ? Làm tôi sợ muốn chết! Tôi nguýt dài với mấy cái lò xo đó rồi lại tiếp tục tiến về phía trước...
Nhưng, hix, lạ quá! Sao không có ai hết? Rõ ràng vừa nãy Dino đã cùng ông chú Nhặng Xanh và tụi nhóc đó chạy vào trong này rồi mà, sao đến một tia sáng cũng không có? Không lẽ nến trong lồng đèn của họ đã cháy hết rồi? Mà không, không thể có chuyện đó, nếu tôi nhớ không nhầm thì số lồng đèn ấy đều sử dụng loại nến cỡ lớn nhất để có thể chiếu sáng suốt đêm cơ mà! Hay họ đều bỏ về hết rồi? Làm ơn đừng mà...
- Dino, chú Hai, mọi người đâu rồi?
- Kim Mingyu, cậu trốn đi đâu thế hả? Tôi còn chưa chịu thua mà!
- Dino, chú Hai, Mingyu, mọi người đừng đùa nữa mà, mau ra đây đi mà...
Gió vẫn rít từng hồi, trong căn biệt thự cổ chỉ mình tôi làm bạn với những tiếng kêu kì quái của những con vật lạ hoắc nào đó, không gian lạnh lẽo một cách khác thường. Tôi bước từng bước cẩn trọng về phía trước, không ngừng gọi tên mọi người, sau cùng lại lấy can đảm mở cửa chính của căn biệt thự ra.
Cửa không khóa, không khí bên trong vừa lạnh lẽo lại thêm cả cái mùi ẩm mốc khó chịu cứ xông thẳng vào mặt tôi. Hix, tôi thực sự không muốn vào trong đó nữa đâu, chỉ muốn chạy về nhà, chạy về nhà...
Nhưng không hiểu sao đột nhiên trước mắt tôi lại hiện lên hình ảnh tên Kim Mingyu nhe răng ra cười kiểu châm chọc toàn phần! Phải đi tiếp! Không thể để hắn cười nhạo mình như thế được! Hix, huhuhu, lạy Trời, lạy Phật, lạy cả những oan hồn vất vưởng ở đây nữa tôi không có ý đến đây để trộm cái bình cổ gì đó đâu, tôi chỉ muốn kiếm cái thằng nhóc em trai sét đánh không chết của tôi thôi, làm ơn đừng có nhảy xổ ra hù tôi mà...
Bên trong căn biệt thự này... biết nói sao đây? Tối đen và sâu thăm thẳm như động không đáy của yêu tinh chuột vàng trong phim "Tây du kí"! trên đại sảnh ngổn ngang toàn mảnh vỡ giống như từng bị ai đó đập phá, hay có thể nói giống như trong câu chuyện ma mà ông chú Nhặng Xanh đã kể, là do cuộc ẩu đả giữa gia đình nhà bác học và bọn trộm mà ra. Điều đáng sợ hơn cả là cứ mỗi bước chân tôi đặt xuống sàn, đều bị vô vọng lại, âm thanh sắc nhọn đến gai người, cứ như có ai đó đang bám theo mình...
Dọc suốt cả dãy hành lang dài có đến năm cánh cửa màu đỏ thẫm. Hai bên bức tường màu nâu ánh rêu treo đầy mấy bức tranh theo trường phái nghệ thuật trừu tượng mà chủ yếu là hai màu đen và trắng, với những chấm màu lem nhem, cả mấy nét vẽ ngoằn ngoèo nữa, đêm tối với những tia sáng chập chờn thế này, trông chúng chẳng khác nào mấy bức hình hù ma dọa quỷ, thấy mà muốn sởn cả da gà!
Á á á! Có thứ gì đó vừa chạy sượt qua chân tôi! Tôi giật thót mình quay đầu lại nhìn thì thấy... thấy... có một cái bóng đen sì sì ở chỗ bức tường đối diện! Lẽ nào là... là...? Không, không phải đâu! Lạy Quan thế âm Bồ tát, xin người phù hộ độ trì cho con không bị ma bóp chết! Con xin người mà, huhu... Người tôi cứng đờ cả ra, tim đập nhanh đến độ sắp nghẹt thở!
Cót két... cót két... cọt kẹt...
Gió bên ngoài càng lúc càng thổi mạnh thì phải, mấy cánh cửa sổ bị gió đập mạnh, va vào khung cửa sổ, không ngừng phát ra những tiếng kêu ghê rợn. Rồi bỗng nhiên, có một vật gì đó sắc nhọn bay sượt qua mặt tôi!
- Aaaaaaa! - tôi hét lên đầy kinh hoàng!
Quạ, là một con quạ đen thui! Nó bay đến đậu trên khung cửa sổ rồi luôn mồm kêu "caaa-caaa-caaa"! và ngay vào cái lúc tim tôi sắp rơi ra ngoài vì tiếng quạ kêu thì đột nhiên...
"Hừừừ....."
"Cót két cọt kẹt"
"Á á á á á"
"Ha ha ha"
"A-hee-ahee ha-hee"
"Wo-oo-ooo"
Một tràng những âm thanh ghê rợn vang lên, có thứ gì đó run lên bần bật trong túi áo làm tôi khiếp đảm ngã lăn ra đất, chỉ xém chút nữa thôi thì đã chết giấc! Nhưng hình như... hình như cái thứ kì dị đang rung trong túi áo...
Tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại, cho tay vào túi và rút ta... cái điện thoại di động đang hối hả vang lên chuỗi âm thanh kì dị! Tại sao? Rõ ràng nhạc chuông của tôi đâu phải thế này. Lẽ nào là do tôi đang ở trong cái nơi ma quái này nên nó bị biến đổi thành ma quái luôn? Trên màn hình di động hiện lên cái dòng chữ to đùng: "Đậu Phộng Thối". Đậu Phông Thối? Là Dino! Thằng em trai quỷ sứ mà tôi phải khổ sở kiếm tìm suốt từ nãy đến giờ! Nó gọi cho tôi ư! Hura! Tôi được cứu sống rồi! Tôi cuống quýt bắt máy, còn chưa kịp lên tiếng thì thằng nhóc đã xổ nguyên một tràng bô lô ba la gì gì đó:
- Chậc, anh Wonwoo đầu heo yêu dấu của em ơi...
- Dino, em đang ở đâu vậy hả?
- Thế nào anh Hai? Nhạc chuông điện thoại của anh, anh thấy sao? Hay lắm đúng không? Nó có tên là "Cánh cửa địa ngục" đấy!
- Cái gì cơ? Dino, em vừa bảo nhạc chuông điện thoại của anh... là em làm sao?
- Đúng rồi! Tới mấy chỗ ma quái thì phải có gan dùng nhạc chuông dọa ma chứ nhỉ? Haha...
- Em...!
- Thôi em tắt máy đây anh Hai yêu dấu, em và chú Hai phải về trước đây, anh và anh Mingyu cố ở lại khám phá cho hết căn biệt thự cổ đi nhé! Không được bỏ về đâu đấy, nếu không chắc chắn sẽ bị trúng lời nguyền của quỷ đấy, bị người ta dí chết như con gián dưới chân haha...
- Gì... chứ! Khoan đã, Dino, đừng cúp máy mà! Em đang ở đâu vậy hả? Em không được làm thế, đừng bỏ anh ở lại đây một mình mà Dino, xin em đấy!
- ....
Tôi gào lên trong vô vọng. Thằng quỷ nhỏ đó cúp máy thật rồi, bỏ rơi anh trai duy nhất của nó, kết quả chỉ còn tiếng điện thoại tút tút từ điện thoại vọng ra, màn hình điện thoại lại đột nhiên tắt tối om! Hết pin luôn rồi! Tôi muốn chết! Muốn chết! À mà không, tôi muốn về nàh cơ, không muốn chết ở đây đâu, muốn về nhà, muốn về nhà... nhưng về thế nào được! Về để "suốt đời bị người ta dí chết như con gián dưới chân" à? Chừng nào chưa tìm thấy Kim Mingyu thì tôi vẫn chưa được về! Đi tiếp, đi tiếp thôi!
Tôi bò lồm cồm trên sàn nhà để lấy cái đèn lồng vừa bị rơi rồi đứng bật dậy, tiếp tục bước đi. Cứ thế bước tiếp, không dám quay đầu nhìn cái thế giới tối om phía sau.
- Kim Mingyu! Cậu đâu rồi?
- Cậu định trốn mãi như thế à? Mau ra đây đi!
- Chuột Chết! Cậu bỏ về rồi đúng không? Bỏ về trước tôi cơ à? Đúng là đồ nhát gan mà haha...
Hix, chẳng thể hiểu nổi tôi đang làm gì nữa rồi. Vừa đi vừa lải nhải như đứa có vấn đề về thần kinh không bằng! Trái giơ cao chiếc đèn lồng trắng, tay phải bám vào thành cầu thang bằng gỗ bám đầy bụi bẩn, bước từng bước thận trọng lên tầng trên.
Cộp cộp cộp!
Oái! LÀ tiếng gì vậy? Toàn thân tôi run lên bần bật, vội vã dừng bước, tim càng lúc càng đập loạn xạ! Tiếng động đó... ngừng lại rồi, tôi dừng thì nó cũng dừng? Vậy... là tiếng bước chân của tôi sao? Haha, chỉ là tiếng bước chân của mình mà cũng sợ, tôi đúng là đồ nhát gan mà. Đi tiếp, đi tiếp!
Cộp cộp cộp!
Hahaha, chỉ là tiếng bước chân, tiếng bước chân của... của...
Cộp cộp cộp!
Cộp cộp cộp!
Khoan.... khoan đã! Tại sao? Tôi bất giác cúi đầu nhìn xuống thì thấy chân mình... vẫn đang đứng im tại chỗ! Nhưng tại sao... sao vẫn có tiếng bước chân đó? Lẽ nào... lẽ nào? Không, không thể nào! Là tôi nghe nhầm thôi, nghe nhầm ấy mà! Đúng thế, là nghe nhầm haha! Tôi nhón chân, cố bước từng bước thật nhẹ nhàng trên cầu thang, chỉ tội nghiệp em tim của tôi, vừa mới đập trở lại bình thường vài giây thì bây giờ lại như bị bàn tay ma quái vô hình nào đó bóp nghẹt...
Cộp cộp cộp!
Lại... lại nữa rồi! Tiếng bước chân! Tôi sợ sệt quay đầu mình nhìn xuống phía dưới thì thấy... thấy... có một cái bóng trắng to đang lù lù tiến về phía tôi!
- Á á á! Ma! - tôi hét to khủng khiếp toan bỏ chạy, nhưng lại bị một bàn tay to lớn giữ lại.
- Là tôi đây! Hét cái gì mà hét chứ! - giọng nói này... ấm áp và quen thuộc quá. Kim Mingyu, là hắn! Đúng, thật sự là hắn!
- Mingyu huhuhuhu.... - tôi thực sự không thể kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng mình nữa, lao đến ôm chầm lấy hắn mà òa lên khóc nức nở
- Kim Mingyu! Cậu xấu lắm! Dám bỏ tôi lại một mình trong rừng! Đồ đáng ghét! Cậu đi chết đi! - tôi đấm thùm thụp vào vai Mngyu liền bị hắn giữ lại
- Cậu nín đi, tôi xin lỗi mà, từ nay về sau tôi sẽ không bỏ ơi cô nữa đâu...
Kim Mingyu khẽ áp má vào tóc tôi, giọng nói trầm ấm mang vẻ gì đó đầy hối hận. Có mùi hương bạc hà thơm thoang thoảng, hắn lúc này như biến thành chàng thiên sứ dùng đôi cánh trắng mềm mại và ấm áp của mình che chở, bảo bọc cho tôi.
Ủa? Sao đột nhiên trời đất lại quay mòng mòng thế này? Vài giây sau, hai mắt tôi nhòa đi, chẳng còn biết nữa. Tệ thật, chứng bệnh sợ bóng tối của tôi...
- Wonwoo, Wonwoo!
Tôi mơ màng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc. Sau đó có ai cõng tôi lên lưng. Dường như đã từ lâu lắm rồi mới có một người cõng tôi như thế này thì phải. Cảm giác thật ấm áp và dễ chịu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro