Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap XI

Diệc Phàm quay qua cúi đầu nhìn Lệ Dĩnh m Dù đang dùng đôi mắt yếu ớt nhìn anh nhưng trong đôi mắt đó anh cảm nhận được nó đang phát ra ánh sáng trong suốt yên tĩnh. Anh hiểu tại sao giọng điệu cô lại yếu ớt như vậy, là đang tự trách bản thân mình, lại không tự bảo vệ được chính bản thân mình. Diệc Phàm để tay lên xoa đầu Lệ Dĩnh rồi theo đó nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

"Chỉ là điểm tâm, em không cần phải cảm kích như vậy đâu" anh lại cong khoé môi lên.

Nhất thời Lệ Dĩnh ngây ngốc nhìn anh cả nữa ngày mới hiểu anh đang nói gì. Cô cảm giác trong lòng lúc này thật thoải mái nhẹ nhàng. Lệ Dĩnh nhìn anh, ánh mắt phát sáng, nở nụ cười thật tươi.

"Ăn đi" Diệc Phàm ánh mắt ẩn hiện ý cười nói, tay vẫn đang vuốt tóc Lệ Dĩnh. Nhưng bàn tay kia đang nắm chặt lại, hiện anh thật sự rất muốn ôm cô rồi hôn cô nhưng anh biết làm vậy sẽ làm cô hoảng sợ. Anh không muốn ép buộc cô, cô sẽ trở thành người phụ nữ của anh nhưng sẽ là do cô tự nguyện.

"Anh cũng ăn đi" Lệ Dĩnh trở lại dáng vẻ thoải mái, vui vẻ ăn bánh mì.

"Tôi ăn rồi" Diệc Phàm dựa người vào ghế rồi nhắm mắt dưỡng thần, tối qua anh không có ngủ mà suốt đêm ngồi cạnh giường canh cho cô.

Cộc cộc... Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bên trong phòng. Lệ Dĩnh định đứng dậy mở cửa thì Diệc Phàm đè vai cô lại rồi đứng dậy đi mở cửa.

Dương Ngọc Linh với Lý Vân Nhi vào thăm Lệ Dĩnh, thấy Lệ Dĩnh vẫn vui vẻ thoải mái như thường ngày thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Tối hôm qua hai người lau mình rồi thay quần áo thoải mái cho Lệ Dĩnh, rồi hai người ở lại trông chừng cô cùng với Diệc Phàm đến gần khuya thì mới đi ngủ.

Theo quan sát của Lệ Dĩnh thì mọi người đã biết chuyện xảy ra tối qua. Dù vậy cô cũng không định kể rõ hay nhắc lại nữa, mặc dù tâm đã bình tĩnh nhưng sâu tận bên trong Lệ Dĩnh vẫn không thể nào quên được cảm giác áp bức đáng sợ đó. Có lẽ phải cần một thời gian thật lâu sau đó Lệ Dĩnh mới có thể hoàn toàn quên đi.

"Lệ Dĩnh, Hoàng Trí đề nghị chút nữa đi tắm biển, chị đi chung luôn nha" Lý Vân Nhi cười vui vẻ ngồi xuống kế bên Lệ Dĩnh.

Nghe tới Hoàng Trí thì tự nhiên Lệ Dĩnh nghĩ ngay tới Tề Mạc Thông. Cô biết mọi người lo lắng sợ cô sẽ bị trầm cảm nên muốn cho cô đi chơi để thả lỏng tâm tình. Lệ Dĩnh trầm mặc, bởi vì cô không muốn gặp con người đó.

"Lệ Dĩnh" Dương Ngọc Linh cười dịu dàng ngồi xuống ghế đối diện. "Chúng ta chỉ mới có bốn người, nếu em với anh Ngô đi nữa sẽ càng vui"

"Dạ, em đi" Lệ Dĩnh gật đầu cười hiểu ra vấn đề. Chị Ngọc Linh nói thế để ám chỉ với cô là không có Tề Mạc Thông đi.

"Hoan hô!" Lý Vân Nhi thở phào trong lòng sau đó hưng phấn hô lên. Xong chưa ai nói gì thì cô ấy đã đứng dậy chạy lại tủ áo để chuẩn bị quần áo đi tắm biển, miệng vừa hối mọi người đi chuẩn bị.

"Vậy chút nữa tập trung ở dưới nha" Dương Ngọc Linh cũng nhẹ nhõm rồi cười cười đứng dậy đi ra khỏi phòng.

"Lệ Dĩnh, em theo tôi ra đây" Diệc Phàm cũng đứng dậy đi ra cửa.

"Sao vậy!?" Lệ Dĩnh tò mò, rồi rất nhanh cô quay qua ực hết ly sữa mới đứng dậy đi theo Diệc Phàm.

Lý Vân Nhi bụm miệng cười gian rồi nói với theo Lệ Dĩnh. "Em chuẩn bị quần áo cho chị luôn nha Lệ Dĩnh"

"Cám ơn em" Lệ Dĩnh nói vọng vào.

Diệc Phàm dẫn Lệ Dĩnh qua phòng của anh. Bởi vì hai người ở chung một nhà, ngủ chung một phòng (dĩ nhiên khác đệm =)) ) nên Lệ Dĩnh không cảm thấy lo lắng hay suy nghĩ nhiều khi vào phòng của Ngô Diệc Phàm - một người đàn ông còn độc thân. Có lẽ chuyện này đã trở thành một điều quen thuộc hay vô cùng bình thường đối với cô, tất nhiên đối tượng phải là Diệc Phàm mới có thể như vậy.

Tuyết Lang đêm qua bị đẩy qua phòng của Lệ Dĩnh ngủ, vừa thấy cô thì quẩy đuôi vui vẻ, chân cún nhào lại cọ cọ chân cô đòi chơi. Lệ Dĩnh bế Tuyết Lang lên, giày vò quắn quít một phen.

Diệc Phàm ánh mắt sáng quắc nhìn Tuyết Lang khiến Tuyết Lang rụt cổ lại, miệng kêu "ngao ngao....." như rên rỉ khổ sở. Mình chưa thân mật được như vậy với cô gái nhỏ nha. Tất nhiên người nào đó vẫn chưa phát hiện ra là bản thân đang ghen tỵ với một con sói a.

"Mà anh có chuyện gì muốn nói vậy?" Lệ Dĩnh ôm Tuyết Lang ngồi xuống ghế sa long.

"Điện thoại em đâu?" Diệc Phàm cũng ngồi xuống cạnh Lệ Dĩnh.

"Sao vậy?" Lệ Dĩnh khó hiểu nhưng vẫn lấy điện thoại ra đưa.

Diệc Phàm không nói gì, cầm lấy điện thoại Lệ Dĩnh bấm số gọi. Chỉ một vài giây chiếc điện thoại đang đặt trên bàn sáng lên và run run.

"Số của tôi" Diệc Phàm lưu số vừa gọi vào danh bạ cho Lệ Dĩnh rồi còn nhanh như chớp lưu vào nút quay số nhanh đứng đầu danh sách. "Sau này em gặp chuyện gì cũng phải gọi ngay cho tôi đầu tiên"

Lệ Dĩnh ngây người nữa ngày mới bừng tĩnh đại ngộ. Nhìn thái độ nghiêm túc mà chờ đợi của Diệc Phàm làm cô cảm thấy một dòng nước ấm dâng lên. Bạn thân thì chỉ đến thế là cùng, Lệ Dĩnh cảm động mà gật đầu. Nhưng có vẻ suy nghĩ của tên ngốc nào đó đang đi nhầm hướng thì phải. ( =)) )

Diệc Phàm thấy Lệ Dĩnh gật đầu cười thì anh nhếch khoé môi lên. Nhưng anh cũng nào biết tên ngốc nào đó đang cho anh từ chức vụ "bạn bình thường" thăng lên một cấp thành "bạn thân" đâu. Về phương diện nào đó thì coi như mức độ thân thiết cũng được tăng lên theo ý của người nào đó đi, các vị cứ nghĩ vậy đi.

Sau khi chuẩn bị xong, mọi người lần lượt tập trung trước đại sảnh. Lệ Dĩnh và Lý Vân Nhi ra trước, Dương Hoàng Trí đã đứng chờ trước bên chiếc Audi của mình. Thấy Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi ra, anh chạy lại xách túi đồ của hai người rồi để vào trong cốp xe.

"Lệ Dĩnh" Dương Hoàng Trí vẻ mặt khó xử kèm theo lo lắng quay qua nhìn Dạ Nguyệt. "Cậu ấy về trước rồi. Cậu ấy nói cho cậu ấy gửi lời xin lỗi chị"

Lệ Dĩnh trầm mặc yên lặng, tha thứ hay không tha thứ cũng không quan trọng, vấn đề trọng yếu là cô không muốn nhìn thấy cậu ta. Cô sẽ không la hét hay làm to chuyện hay chữi bới này nọ, ranh giới cuối cùng chính là im lặng mà đối diện cậu ta. Người kia sẽ chính thức trở thành người xa lạ trong cuộc đời cô. Từ nay về sau cô sẽ không có người bạn nào tên là Tề Mạc Thông nữa.

Dương Hoàng Trí thấy Lệ Dĩnh im lặng thì không nói gì nữa, anh đã hiểu quyết định của chị vợ rồi. Trong lòng anh âm thầm thở dài, dù cảm thấy không đành lòng cho tên ngốc kia nhưng Lệ Dĩnh cũng là người bạn quan trọng của anh, thêm nữa lại là người mà cô gái nhỏ của anh với chị Ngọc Linh coi trọng và việc mà tên ngốc đó làm cũng khó có thể thông cảm được nên anh cũng không thể đứng về phía Tề Mạc Thông.

Diệc Phàm vừa ra thấy không khí trầm mặc bên đó cũng đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra. Anh đang suy nghĩ thì thấy ánh mắt của người nào đó loé ra tia sáng khi nhìn thấy anh thì không khỏi cong khoé môi lên đi về bên đó. Trong lòng là cảm giác vô cùng thoả mãn, cô gái nhỏ rất vui khi anh ở đây.

Lệ Dĩnh nhìn thấy Diệc Phàm thì cảm giác khó chịu nháy mắt biến mất. Cũng không hiểu sao mà tâm lại cảm thấy yên ổn trở lại.

Lý Vân Nhi nãy giờ cũng không nói gì, vấn đề này thật sự nhạy cảm. Đứng ở góc độ của Lý Vân Nhi thì cô nhất định đứng về phía Lệ Dĩnh. Nếu Lệ Dĩnh muốn tìm Tề Mạc Thông tính sổ thì cô sẽ là người đầu tiên ủng hộ đi theo. Cô tôn trọng quyết định của Lệ Dĩnh.

Dương Ngọc Linh và Hàn Tử Minh bước ra. Thấy không khí có vẻ khác thường nên Dương Ngọc Linh cười dịu dàng với mọi người, nhất là Lệ Dĩnh, Dương Hoàng Trí cũng phấn chấn trở lại. Lần này đi hai chiếc xe vì chiếc Audi của Dương Hoàng Trí không đủ chỗ, Hàn Tử Minh lái chiếc BMW chở Dương Ngọc Linh. Mọi người cũng không nghĩ tới chuyện đó nữa, vui vẻ lên xe xuất phát ra bãi biển. Nhưng không ai biết kế tiếp sẽ có một sự kiện kinh hoàng hơn nữa sắp xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro